Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 48




“Ca Ca… sao em lại… bỗng dưng thân thiết… với anh ấy thế?” Cô khẽ hỏi chú cún trong ngực: “Không phải em… sợ anh ấy lắm sao? Hay… em cũng phát hiện rồi… Thật ra, anh ấy là người rất tốt, đúng không?”

“Huống chi…” Ôn Nhiễm nhìn tấm lưng to lớn vững chãi của Tạ Vân Lễ, nhỏ giọng nói: “Em cũng thấy… anh ấy rất đẹp trai, đúng không? Nên vừa rồi, em mới thân thiết với anh ấy như vậy…”

Ca Ca cọ đầu vào ngón tay cô, như đang trả lời cô.

Suy nghĩ của động vật rất đơn giản, vì từng chịu ngược đãi và tổn thương, nên bé sẽ sinh lòng cảnh giác, bài xích con người mãnh liệt. Nhưng cũng vì cách đối xử đong đầy tình thương của cả hai, một lần nữa đã khiến bé chịu dựa dẫm, đặt niềm tin vào con người.

Kể từ khi nuôi chú Ca Ca đầu tiên, Ôn Nhiễm đã giàu lòng thương yêu động vật, cũng dần dà cho rằng người yêu động vật sẽ là người tử tế.

Tuy Tạ Vân Lễ làm quen với Ca Ca, đến trạm cứu trợ nhận nuôi bé cún đáng thương ấy chỉ vì cô.

Song, ngay cả người chậm chạp như cô vẫn có thể cảm nhận được tấm lòng yêu thương động vật của người đàn ông trông lạnh lùng này.

Tạ Vân Lễ nhận ra gì đó, bèn quay đầu lại, thấy Ôn Nhiễm đang đứng bế Ca Ca nhìn anh ở cửa phòng bếp.

“Sao vậy? Trên người anh có gì à?”

“... Không có không có!”

Bỗng nhiên bị anh phát hiện mình đang nhìn lén, Ôn Nhiễm hơi xấu hổ. Nhưng khi định xoay người chạy trốn, cô chợt khựng lại, dè dặt hỏi anh: “Cần… cần em giúp gì không?”

“Không cần, em cứ ngồi chờ là được.”

“Nhưng… nhưng anh mới, tan làm, chắc chắn, rất mệt, đi làm, vất vả lắm nhỉ?”

“Không vất vả.” Tạ Vân Lễ quay lại, đưa lưng về phía cô: “Không vất vả như em nghĩ đâu.”

Ôn Nhiễm gật đầu, ngoan ngoãn đến bàn ăn chờ anh.

Tạ Vân Lễ làm mỳ Ý và salad, chẳng mấy chốc đã nấu xong. Lúc bưng lên, anh phát hiện Ôn Nhiễm đã chuẩn bị đồ dùng ăn uống hết rồi.

Quả nhiên cô vẫn nghĩ hết cách muốn giúp đỡ phần nào, thậm chí còn chu đáo đặt đầy đủ dụng cụ ăn ở vị trí của anh, trước mặt cô cũng xếp các dụng cụ thường dùng.

Tạ Vân Lễ nhìn cô, trông cô hơi thẹn thùng, cúi đầu cầm nĩa trong tay, ánh mắt thì đảo tới đảo lui trên mặt bàn.

“Ăn không đủ nhớ nói cho anh biết.”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng…”

“Ăn nhiều hơn nhé, gần đây hình như em gầy đi rồi.”

“Có… ư?” Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn mình, cô mặc đồ ở nhà dày hơn một chút, nhưng quả thực trông rất rộng. Khi bước đi, cô cảm giác như mình đang bơi trong bộ đồ.

Thấy cô nhíu mày, Tạ Vân Lễ bổ sung: “Muốn ăn thì ăn nhiều, không thì ăn ít, em không cần ép mình đâu.”

Với tính tình của Ôn Nhiễm, nhiều khả năng cô sẽ nghe lời anh. Dù ăn hết nổi, cô cũng sẽ ép mình ăn thêm mấy miếng, khiến bản thân khó chịu vì no quá.

Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng.”

“Sáng nay… dì Chúc gọi… điện cho em. Dì ấy nói bệnh mình không nặng, dì ấy nằm viện… chỉ để bảo hiểm y tế chi trả, thuận tiện hơn, thật à anh?”

“Ừm.” Tạ Vân Lễ gật đầu: “Anh đã bảo Chu Duy tới xem dì Chúc rồi, quả thực sức khỏe dì ấy vẫn vậy, không gặp vấn đề gì lớn. Chẳng qua, do tâm trạng bị kích động nên dì ấy dễ tăng huyết áp, không có chuyện gì đâu, đừng lo.”

Ôn Nhiễm hỏi: “Vậy…vậy dì Chúc, đủ tiền không? Con của dì ấy đang ở, nước ngoài, chắc tốn tiền lắm đúng không anh? Làm sao, mới có thể khiến dì ấy, nhận tiền của em đây? Tiền em vẽ tranh kiếm được, có thể cho dì ấy, chữa bệnh…”

“Dì Chúc nằm viện không tốn bao nhiêu hết, bảo hiểm y tế sẽ thanh toán cho dì ấy không ít. Về phần con trai dì ấy… có người khác giúp đỡ cậu ta rồi, em yên tâm.”

Thằng nhãi Kiều Tử Hằng này, không chỉ có một người mẹ tốt, mà ngay cả Ôn Nhiễm cũng quan tâm cậu ta có đủ tiền dùng không.

Cậu ta còn lâu mới xứng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nếu có thể, chỉ mong lần này cậu ta sẽ rút ra được một bài học.

Nếu không thể, vậy cứ để cậu ta tự lo cho thân mình.

“Vậy… vậy… ngày mai chúng ta, có phải… có phải…” Mới hỏi nửa câu, Ôn Nhiễm chợt phát hiện hôm nay mình nói hơi nhiều rồi.

Bình thường khi ăn cơm với dì Chúc, hình như cô cũng không nhiều lời mấy, sao bây giờ có thể một hơi nói với Tạ Vân Lễ, nhiều như vậy chứ?

Huống chi, cô nói năng chậm chạp, phát âm không rõ, rất ít người có thể kiên trì nghe hết. Tuy Tạ Vân Lễ luôn nhẫn nại đợi cô hoàn thành từng câu, nhưng nếu nghe cô nói nhiều quá, anh cũng sẽ thấy không thoải mái nhỉ?

Thấy cô bất chợt nín thinh, Tạ Vân Lễ nhíu mày: “Nhiễm Nhiễm, sao không hỏi nữa?”

“À… em muốn, ăn cơm trước đã… Không nên nói trong lúc ăn.”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Ừm, vậy ăn xong hẵng từ từ nói.”

Ôn Nhiễm bắt đầu yên tĩnh dùng bữa.

Mãi đến khi bữa ăn kết thúc, cô vẫn không nói thêm câu nào, rõ ràng Tạ Vân Lễ đã nhận ra điểm khác thường của cô. Anh bỏ bát đũa vào máy rửa chén, sau khi dọn dẹp xong, anh quay về phòng khách. Còn Ôn Nhiễm đang bế Ca Ca nựng bé, nhưng cô cứ mím chặt môi.

Tạ Vân Lễ đến trước sô pha định ngồi xuống, anh bỗng nghĩ về một điều.

Trước kia, dù ngồi chung một ghế sô pha với anh, cô sẽ không bất an mấy, sẽ không né tránh anh lên lầu sau vài phút.

Nhiều người bệnh tự kỷ không thể ngồi chung với người lạ, dù khoảng cách gần một chút thôi cũng sẽ khiến họ sinh ra cảm giác bài xích mãnh liệt.

Thời điểm mới chuyển vào đây, Ôn Nhiễm luôn cách xa anh. Chỉ cần vừa nghe tên anh hoặc vừa gặp anh, cô sẽ lên lầu trốn vào phòng, ngay cả bóng của cô anh cũng không thể thấy.

Nhưng bây giờ, cô sẽ chờ anh về, sẽ chờ anh ăn cơm, sẽ trò chuyện với anh, sẽ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, xem TV cùng anh.

Tạ Vân Lễ cụp mắt, khẽ cười.

Trước đây, anh chỉ dám tưởng tượng ra cảnh như vậy hết lần này đến lần khác, nhưng chưa từng biết làm thế nào mới có thể xua tan cảm giác bài xích của cô dành cho anh.

Thậm chí có một dạo anh còn nghĩ, về lâu về dài sau này, cô vẫn sẽ tỏ ra không muốn tiếp xúc với anh.

Nhưng giờ đây, anh có thể chạm vào cô, lúc nào cũng có thể thấy vẻ ngây thơ đáng yêu của cô.

Không còn bài xích anh, không còn sợ anh đến gần, thậm chí thích nghi dần với sự tồn tại của anh.

Cảm giác này còn mang đến cho anh niềm vui sướng khôn xiết hơn bất cứ thành công nào.

Rốt cuộc anh cũng không cần kiềm chế duy trì khoảng cách với cô nữa, song…

Một số vấn đề anh vẫn phải kìm nén, cô chỉ vừa mới tập làm quen với việc anh kề bên thôi.

Bất luận thế nào cũng không thể khiến cô sợ anh lần nữa.

“Nhiễm Nhiễm.” Tạ Vân Lễ nhẹ giọng gọi tên cô hai lần: “Nhiễm Nhiễm ơi?”

“Vâng…” Ôn Nhiễm hơi ngẩng đầu. Tuy không nhìn thẳng vào anh nhưng cô vẫn mở to mắt, như đang nghiêm túc lắng nghe lời anh sắp nói.

“Nói chuyện với anh nhé.”

Ôn Nhiễm ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “... Muốn, anh muốn nói gì ạ?”

“Nói gì cũng được.” Tạ Vân Lễ nhìn vào đôi mắt ngây thơ của cô: “Lúc ăn cơm em muốn hỏi gì? Ngày mai, ngày mai em muốn đi đâu?”

Ngày mai… chuyện của ngày mai, lúc ăn cơm vừa rồi quả thực cô muốn nói, nhưng cô đã im lặng. Ngờ đâu anh vẫn nhớ, còn rất để tâm thắc mắc.

Ôn Nhiễm cắn môi, thật ra cô vẫn còn phần nào e dè mình sẽ nói không rõ.

Nhưng anh kiên nhẫn quá đỗi, không hề sốt ruột.

Cô hít sâu một hơi, ngập ngừng hỏi: “Ngày mai… ngày mai, em muốn đến thăm, dì Chúc, được không anh?”

“Tất nhiên là được, ngày mai cuối tuần mà, anh được nghỉ đấy.”

Ôn Nhiễm vui vẻ, đôi mắt lấp lánh: “Ngày nghỉ… tốt quá, có thể, nghỉ ngơi thật tốt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chuyện được nghỉ cuối tuần rất bình thường, nhưng đối với người khởi nghiệp khi còn trẻ như Tạ Vân Lễ, dù vào cuối tuần cũng chất đầy công việc.

Nhưng thi thoảng anh sẽ không muốn làm việc, suy cho cùng vẫn luôn có vài chuyện quan trọng hơn công việc.

“Hai ngày nay ở biệt thự một mình, em sợ không?”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không… không sợ, có Ca Ca ở bên cạnh em.”

Ca Ca đã thoải mái ngủ thiếp đi trong lòng cô. Nhưng chỉ cần Ôn Nhiễm lấy tay ra, bé sẽ nhạy cảm rúc người lại, không hề muốn rời xa cơ thể ấm áp của cô.

Trên TV đang chiếu phim truyền hình mà hai ngày nay họ xem, nhưng hình như Ôn Nhiễm không còn mong chờ bộ phim này nhiều nữa. Lúc theo dõi, cô không tập trung mấy.

Thật ra… chủ yếu vì tình tiết thường xuyên chiếu đoạn nam nữ chính thân mật, mỗi lần nhìn thấy cô sẽ hơi thẹn thùng.

Vì người xem TV với cô không phải dì Chúc, mà là Tạ Vân Lễ.

Nhất là khi nam chính cầu hôn nữ chính, bạn bè của nữ chính trêu chọc cô ấy, có phải bắt đầu từ hôm nay nên đổi cách gọi bạn trai thành ông xã không.

Với tính cách dịu dàng ngại ngùng, khi nghe lời trêu đùa như thế, nữ chính đã đỏ bừng má. Còn nam chính hào hứng lúc nghe được câu này, tựa như rất chờ mong cô ấy gọi mình một tiếng ông xã.

Rõ ràng vẫn chưa kết hôn mà có thể thân mật như vậy rồi…

Nhưng cô và Tạ Vân Lễ… dường như chưa bao giờ thân mật đến thế.

Ôn Nhiễm nhìn Tạ Vân Lễ, thấy anh cũng đang xem TV, trên môi còn nở nụ cười nhẹ.

Như cảm nhận được ánh mắt cô, một giây sau anh quay sang nhìn cô.

Ôn Nhiễm đứng phắt dậy.

Ca Ca giật mình, nhưng may sao Ôn Nhiễm vẫn ôm chặt bé.

“Sao vậy?” Tạ Vân Lễ hỏi: “Không muốn xem nữa à? Vậy mình chơi ghép hình nhé em?”

Ôn Nhiễm lắc đầu, dưới ánh đèn, gương mặt cô ửng hồng.

Tạ Vân Lễ hơi nhíu mày, đứng lên đến trước mặt cô, giơ tay sờ trán cô: “Đừng nhúc nhích, để anh xem …”

Ôn Nhiễm giật mình, nhưng Tạ Vân Lễ không cho cô cử động. Cô chỉ có thể đứng sững người, căng thẳng nhắm mắt.

“Sốt à? Sao mặt đỏ như vậy?”

“Không… không, không sốt.” Ôn Nhiễm lắc đầu, nhưng anh vẫn chưa lấy tay ra, trán cô cứ áp vào lòng bàn tay anh.

Tạ Vân Lễ khựng lại, ngón tay khẽ mơn trớn dọc theo gò má cô.

Tựa lông vũ lướt qua gương mặt cô, rõ ràng nhẹ tênh nhưng như thể bị điện giật, khiến cô run run.

Ôn Nhiễm kinh ngạc mở mắt.

“Không sốt là được.” Anh nhìn đôi mắt long lanh của cô: “Nếu em bệnh… anh thật sự không biết nên làm sao.”

Ôn Nhiễm chớp chớp mắt, nhìn cằm anh, chỉ cần hướng lên một ít nữa thôi, cô có thể đối diện với ánh mắt của anh.

Nhưng trái tim cô như thắt lại, như siết chặt, như bất chợt mắc bệnh thật.

Từ TV truyền đến tiếng nhạc du dương khi nam nữ chính đứng bên bờ biển, tay nắm tay, trán chạm trán.

Gần giống tư thế hiện tại của cô và Tạ Vân Lễ.

“Tạ Vân Lễ…”

“Hửm?”

“Em… em…” Ôn Nhiễm nhìn sang một bên, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa mất hết, còn chậm rãi lan ra vành tai: “Em muốn… tặng anh… một món quà, không biết, anh… có thích không?”

“Chỉ cần em tặng, anh sẽ thích cả.”

Ôn Nhiễm biết anh đang nhìn mình, cô cũng muốn thấy nét mặt của anh. Nhưng dẫu đã lấy hết dũng khí, cô vẫn không làm được.

Cô thầm giận bản thân, không nhịn được mà cắn mạnh môi.

Một giây sau, cô nghe thấy Tạ Vân Lễ gọi tên cô: “Nhiễm Nhiễm ơi.”

“... Vâng?”

“Cho anh xem quà nhé?”

“Vâng!” Cô gật đầu, mau chóng vòng qua thân hình cao lớn của anh, chạy về phía cầu thang.

Cô chạy rất nhanh, nào biết Tạ Vân Lễ không hề theo sau, mà anh vẫn đứng đó, ngây ngẩn nhìn ngón tay chạm vào gò má cô ban nãy.