Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 44




“Sếp Tạ, những món đồ anh cần, tôi đã mua về rồi.”

Chu Duy đặt tạp chí và sách xuống: “Những thứ này… chẳng lẽ đều có tác phẩm của cô Ôn Nhiễm sao?”

Tuy Tạ Vân Lễ chưa hề nói mua những thứ này làm gì, nhưng Chu Duy vẫn đoán được. Vì anh ta vừa nhìn đã biết, mấy quyển truyện cổ tích, tiểu thuyết và quảng cáo trang bìa được mua về hoàn toàn đến từ một họa sĩ vẽ tranh minh họa.

“Tôi đã tìm hiểu trên mạng, về họa sĩ tranh minh họa tự do tên Lilia này, độ nổi tiếng rất cao, cũng được khen khiêm tốn, tới bây giờ vẫn không ký với bất cứ công ty nào, chỉ nhận đơn hàng trên một vài nền tảng đặt hẹn bản thảo tranh minh họa.” Chu Duy hào hứng: “Năm ngoái trên một vài trang web, cô ấy còn được bình chọn là họa sĩ trẻ sở hữu phong cách vẽ mang tính ‘chữa lành’ đặc biệt trong nước. Bên cạnh lượng fan lớn trên một số nền tảng, nhiều công ty cũng muốn ký hợp đồng với cô ấy…”

Tạ Vân Lễ cười nhạt liếc nhìn anh ta.

Chu Duy hiểu ánh mắt này, rõ ràng đang chế giễu anh ta: Là chồng của Ôn Nhiễm, tôi có thể không biết mấy chuyện này sao?

“Cuối cùng cô Ôn Nhiễm cũng bằng lòng cho anh xem tác phẩm rồi à? Hơn nữa còn nói cho anh biết bút danh…”

Chưa kịp dứt lời, anh ta đã bị Tạ Vân Lễ cắt ngang.

“Không.” Tạ Vân Lễ thản nhiên nói: “Em ấy vẫn chưa kể tôi biết, nên tôi muốn bí mật mua về tự xem, có vấn đề gì sao?”

Chu Duy lập tức cúi đầu: “Anh cứ từ từ xem, nếu không còn dặn dò gì khác, tôi lui xuống trước đây.”

Tới cửa, Chu Duy đột nhiên xoay người: “À sếp, anh đặt nhà hàng cho bữa trưa để hẹn cô…”

Tạ Vân Lễ không nhịn được mà xua tay với anh ta: “Ra ngoài, nhớ đóng kín cửa.”

Quả nhiên là thế!

Rời phòng, Chu Duy nắm chặt hai tay, vui vẻ cất bước. Giám đốc phòng Nhân sự đi ngang qua nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc: “Chu Duy, gần đây cậu kỳ quái lắm đấy. Ông chủ tăng lương cho cậu nữa à?”

“Sếp Lý này, có phải anh chưa từng đu CP không?”

“Có nhé, còn theo từng giai đoạn nữa, sao vậy?”

“Vậy niềm vui khi thuyền anh chèo không những cập bến mà còn phát triển nhanh chóng, anh từng trải qua chưa?”

“... Chưa, dù sao ai cũng yêu danh tiếng hơn mà.”

Chu Duy đắc ý rời đi.

Sở dĩ anh ta hy vọng Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm có thể tiến triển nhanh hơn một chút, thật ra một phần cũng vì anh ta áy náy.

Anh ta biết Tạ Vân Lễ đã kết hôn hai năm, nhưng cứ tưởng vợ anh là một cô gái tự kỷ bình thường ngốc nghếch. Thế nên anh ta luôn nghĩ, việc Tạ Vân Lễ có mối quan hệ không tốt với người vợ này cũng chẳng phải chuyện kỳ lạ gì.

Mãi đến khi anh ta nhìn thấy cảnh Ôn Nhiễm cứu Ca Ca, mãi đến khi anh ta nghe được tiếng đàn piano của cô ngoài biệt thự ngày ấy.

Anh ta mới phát hiện hai năm nay mình đã lầm tưởng nặng cỡ nào, suy nghĩ của anh ta hoàn toàn sai bét. Rõ ràng sếp anh ta đã cưới được một cô gái vừa xinh đẹp nhân hậu, vừa sở hữu tài năng nghệ thuật.

Nào ai có thể cưỡng lại một cô gái như vậy được?

Anh ta đã sớm mong cầu, mình có thể chứng kiến cảnh Ôn Nhiễm sẽ dũng cảm đặt chân ra khỏi cửa, sóng vai cùng Tạ Vân Lễ vào một ngày nào đó. Mặc dù anh ta biết Ôn Nhiễm không thể thay đổi bản thân hoàn toàn được, nhưng chí ít trong cuộc sống, cô sẽ được tận hưởng thêm chút niềm vui, chứ không phải mãi mãi chỉ có thể thu mình trong biệt thự. Thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, có Tạ Vân Lễ che chở, cô sẽ vô cùng an toàn.

Hôm nay, có lẽ là lần đầu tiên Ôn Nhiễm ra ngoài ăn cơm với Tạ Vân Lễ, nôm na là lần hẹn hò đầu tiên đấy! Chu Duy nóng lòng chỉ muốn chia sẻ chuyện này với vợ mình, nhưng anh ta vẫn cố gắng nhịn xuống. Anh ta đã thề rồi, ít nhất vào giai đoạn hiện tại, anh ta không thể tiết lộ tình hình của Ôn Nhiễm với bất cứ ai.

Trong văn phòng, Tạ Vân Lễ lấy một quyển sách lật xem.

Thật ra, gần đây anh mới biết đến tên “Lilia” này. Nếu anh đoán không sai, đây là tên tiếng Anh mà mẹ Ôn Nhiễm đặt cho cô, cùng tên với một nữ họa sĩ nước ngoài không nổi tiếng trong lịch sử.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tuy luôn biết Ôn Nhiễm làm họa sĩ tranh minh họa tự do, sáng tác trên nền tảng, nhưng anh chưa từng nghe bất kỳ điều gì về công việc, hay tác phẩm của cô từ chính cô hoặc dì Chúc.

Quả thực Ôn Nhiễm rất xuất sắc trong việc vẽ tranh minh họa mang phong cách chữa lành. Nhưng quyển sách đang nằm trên tay Tạ Vân Lễ là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng, chứa đầy tranh minh họa đa sắc màu kỳ diệu.

Có một trang thế này: Nhân vật chính nằm sấp trên một con thú thần thoại lông xù to lớn, rừng rậm u ám tối tăm và thần thú khổng lồ ấm áp tạo nên độ tương phản rõ rệt. Từng sợi lông, từng cây hoa từng ngọn cỏ được miêu tả hết sức rõ nét tỉ mỉ.

Ôn Nhiễm đã bao giờ xem đánh giá của người khác về tác phẩm của cô chưa?

Liệu cô có hay, thật ra vô số người khâm phục cô, thích cô không?

Liệu cô có hay, thật ra nhiều fan hy vọng cô có thể xuất bản một tập tranh cá nhân không?

Anh biết, thật ra số lượng người thích thú và xem tác phẩm của cô nhiều không đếm xuể. Huống hồ, nếu họ gặp cô, ắt sẽ càng thích cô hơn.

Chắc chắn cô không biết, anh vẫn sẽ bị người khác mê hoặc.

Không chỉ về tác phẩm mà còn về bản thân cô.

Con quái thú mơ tưởng đến bảo vật mà anh hết lòng bảo vệ trong mộng.

Chuyện như vậy trong thế giới thực, không phải không có khả năng xảy ra.

Khi biết nhiều khía cạnh của cô hơn, anh càng không muốn cô giao tiếp nhiều với người khác quá, thậm chí không muốn nhiều người tập trung ánh mắt vào cô quá.

Quả thực, đây là một suy nghĩ nguy hiểm.

Tạ Vân Lễ thoáng nhìn đồng hồ, lúc này chắc hẳn cô đã kết thúc giờ vẽ tranh.

Điện thoại chợt vang lên, anh liếc qua rồi nghe máy: “Điều tra được chưa?”

“Được rồi sếp, người này tên Triệu Nam Phong. Anh biết hắn làm gì không?”

“Tôi biết thì còn cần cậu điều tra à?”

Đầu bên kia không lấp lửng nữa, nghiêm túc báo cáo: “Hắn còn một tên khác là Leo, nghề phụ làm nhiếp ảnh gia. Về công việc chính, hắn là nhiếp ảnh gia đặc biệt chuyên chụp ảnh riêng tư cho các phú bà nhà giàu, anh hiểu mà nhỉ? Kẻ này chỉ dùng mác nhiếp ảnh gia để che giấu thôi, thực chất hắn được phú bà bao nuôi. Hiện nay hắn sống trong khu biệt thự chỗ anh, cách biệt thự của anh ba căn, chủ là CFO của tập đoàn A [*], Hứa Lan Tâm…”

[*] Nguyên văn là **, bên mình đổi thành A để có tên cụ thể.

Tạ Vân Lễ càng nghe càng sa sầm mặt, đến cuối cùng, anh còn suýt bóp nát điện thoại trong tay.

“Tôi biết rồi, gần đây hắn luôn ở trong biệt thự, đúng không?”

“Vâng, Hứa Lan Tâm là phú bà độc thân có tiếng, theo chủ nghĩa không kết hôn. Nhưng vào lúc riêng tư, bà ta là một người phụ nữ có ham muốn khống chế mãnh liệt, bà ta không thích bạn trai khi có mình rồi mà còn ra ngoài làm loạn, nên gần đây Leo luôn ở nhà bà ta, cũng đã hơn một tháng. Hai người quen biết tại hộp đêm, kẻ này tinh mắt phết, bảy tám người bạn gái cũ ai cũng là kiểu phụ nữ như Hứa Lan Tâm. Chẳng qua, có lẽ bản thân hắn vẫn thích người nhỏ tuổi hơn, thường xuyên lảng vảng xung quanh các trường đại học chụp sinh viên nữ, còn dụ dỗ họ chụp hình riêng tư…”

Khi Tạ Vân Lễ cúp máy, sắc mặt như chìm trong một làn sương lạnh lẽo.

Nếu tối qua anh không nhìn nhầm, Triệu Nam Phong đang chụp lén Ôn Nhiễm. Bằng không, Ôn Nhiễm sẽ không nhanh chóng nhận ra có người sau lưng như vậy.

Thằng khốn này sẽ đặt ảnh của Ôn Nhiễm chung với hình những người phụ nữ khác mà hắn chụp, có lẽ bây giờ hắn đang thưởng thức mớ ảnh đó.

Khi biết Tạ Vân Lễ làm rơi vỡ một chiếc ly trong phòng làm việc, Chu Duy còn chưa dám tin. Vì đáng lẽ hôm nay tâm trạng của Tạ Vân Lễ sẽ rất tốt mới đúng.

Dù sao hôm nay anh cũng hẹn hò với Ôn Nhiễm mà, lần đầu hẹn hò đấy!

Nhưng đến khi thấy sắc mặt của Tạ Vân Lễ, Chu Duy lại không dám chắc.

“Sếp Tạ, anh sao thế?” Thấy mảnh vỡ rơi đầy dưới bàn làm việc, Chu Duy kinh ngạc.

Sơ ý làm rơi thật sao? Nhưng bất kể thế nào, nếu đã vỡ đến mức này, vậy có lẽ ly đã bị ném xuống rất mạnh…

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không sao, bây giờ tôi về đón em ấy.” Tạ Vân Lễ sực nhớ ra gì đó, bảo anh ta: “Cậu qua xem bên phía dì Chúc thế nào rồi, cậu con trai của dì Chúc, phải nghĩ cách nhanh chóng đưa ra nước ngoài.”

“Được, nhưng con trai của dì Chúc…”

Tạ Vân Lễ đột ngột dừng bước.

Chu Duy theo sau suýt va vào lưng anh, khi anh ta đang giật mình, Tạ Vân Lễ xoay người, sắc mặt vẫn lạnh lẽo.

“Bên cạnh em ấy không thể thiếu người được, một phút cũng không.” So với vẻ lo lắng trên mặt, giọng điệu của anh bình tĩnh đến mức khác thường: “Bất luận tôi hay dì Chúc, nhất định phải có một người ở bên em ấy. Tóm lại, tuyệt đối không thể để em ấy một mình, ở nhà cũng không được.”

Chu Duy sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu rồi, sếp Tạ.”

Thật ra mấy lời tương tự anh ta cũng từng nghe từ dì Chúc. Lần trước nằm viện gọi điện thoại xin anh ta giúp đỡ, dì Chúc cũng nói Ôn Nhiễm không thể ở nhà một mình.

Nhưng khi thật sự gặp được Ôn Nhiễm rồi, anh ta cảm thấy không hề nghiêm trọng như dì Chúc nói. Quả thực Ôn Nhiễm mắc bệnh tự kỷ, gặp chướng ngại giao tiếp nghiêm trọng, nhưng cô ở biệt thự một mình cũng không có vấn đề gì. Mấy việc chăm sóc bản thân cơ bản nhất, cô hoàn toàn có thể làm được.

Nếu dì Chúc lo lắng cô ăn không ngon ngủ không yên, hoặc ở một mình sẽ sợ, vậy Tạ Vân Lễ…

Thay vì nói Tạ Vân Lễ lo lắng một mình cô không chăm sóc bản thân được, chi bằng nói, Tạ Vân Lễ chỉ muốn thấy cô gặp cô từng khắc từng giây.

Anh hy vọng cô an toàn, nhưng chỉ an toàn thôi vẫn chưa đủ.

Dường như anh, còn muốn tận mắt thấy cô an toàn.

Chu Duy đột nhiên có điều suy ngẫm, lúc đối mặt với chuyện của Ôn Nhiễm, hình như Tạ Vân Lễ rất dễ đánh mất tính cách vững vàng bình tĩnh thường ngày, cũng dễ trở nên cáu kỉnh.

Cũng không biết nếu Ôn Nhiễm thấy mặt này của anh, liệu có bị dọa không…

Không đâu không đâu, vì lúc gặp Ôn Nhiễm, Tạ Vân Lễ sẽ luôn trở thành một người khác: Một Tạ Vân Lễ dành hết tất cả tình cảm dịu dàng, dành hết tất cả lòng kiên nhẫn của mình cho người vợ thân thương.

Sau khi nhận được tin nhắn của Tạ Vân Lễ, Ôn Nhiễm vội vàng lên lầu sửa soạn. Bình thường cô đã ít khi ra ngoài, mỗi lần rời khỏi biệt thự, dì Chúc sẽ luôn chuẩn bị cho cô. Bây giờ dì Chúc vắng nhà, ngay cả việc mình mặc gì cô cũng không biết.

“Hay, gọi điện thoại… cho dì Chúc hỏi thử?”

Nhìn quần áo treo trong tủ, Ôn Nhiễm rầu rĩ.

Ra ngoài hình như còn phải đeo túi, cô có mấy chiếc túi, nhưng cô không biết nên chọn túi nào, hay thôi đừng đeo? Chỉ vác thân mình đi là đủ rồi?

Tạ Vân Lễ cũng không nói cần cô làm gì cả, đúng không?

Ôn Nhiễm muốn gọi cho dì Chúc, thật ra cô cũng nhớ dì Chúc, đã ba ngày không gặp dì rồi.

“Dì Chúc… ở nhà, nghe điện thoại, sẽ không sao đâu nhỉ?”

Ôn Nhiễm do dự rồi vẫn bấm gọi dì Chúc.

Nghe tiếng “Tút…” trong điện thoại, Ôn Nhiễm hơi căng thẳng, ngay cả tim cũng đập nhanh hơn.

Sao dì không nghe máy? Đang bận à? Hay đang nấu cơm?

Vào lúc sắp tắt, rốt cuộc điện thoại cũng kết nối, nhưng bên trong không truyền đến giọng nói thân thuộc của dì Chúc.

“Alo?”

Là giọng một người đàn ông! Ôn Nhiễm giật mình, luống cuống tay chân muốn cúp máy.

Chắc chắn cô đã gọi nhầm! Gọi nhầm rồi!

Nhưng khi cô định cúp máy, đầu bên kia chợt hỏi: “Cô là Ôn Nhiễm à? Tôi là con trai của dì Chúc, Kiều Tử Hằng, còn nhớ tôi không?”

Con trai dì Chúc?

Ôn Nhiễm sửng sốt, kề điện thoại lên tai lần nữa.

Thật ra cô không nhớ rõ ngoại hình của con trai dì Chúc, cũng không quen biết cậu ta. Đối với Ôn Nhiễm, con trai dì Chúc chẳng khác gì một người xa lạ.

Thế nên cô nhất thời không thể nói nên lời, cứ đứng sững người tại chỗ.

Ôn Nhiễm không lên tiếng, Kiều Tử Hằng hỏi tiếp: “Cô tìm mẹ tôi đúng không? Bây giờ bà ấy đang làm kiểm tra, có chuyện gì sao?”

Ôn Nhiễm lưỡng lự, cố gắng thốt ra tiếng: “Kiểm tra… gì, kiểm tra gì?”