Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 34




Dì Chúc vội vàng vỗ về cô: “Bé ngoan, cháu vẫn còn dì mà, cả cậu Tạ nữa, bọn dì sẽ luôn ở bên cạnh cháu, đừng sợ nhé.”

Ôn Nhiễm vùi đầu vào lòng dì, qua hồi lâu, cô mới chậm rãi bình tâm.

Thuở nhỏ, khi mất kiểm soát cảm xúc, Ôn Nhiễm thường hét lên, vô thức tự làm hại bản thân và trốn vào góc tối khép mình hoàn toàn. Trưởng thành rồi, khi thấy khó chịu, cô có thể ngồi ngẩn ngơ, mặc kệ mọi thứ, cứ cầm bút vẽ tranh mãi. Cũng có thể cô sẽ giống ban nãy, đè nén tâm trạng không tốt, thấp giọng nỉ non hết lần này đến lần khác, sau đó lặng lẽ sụp đổ, tự tổn thương chính mình.

Dì Chúc có thể xoa dịu cô, nhưng dì biết rõ, bên cạnh Ôn Nhiễm nhất định phải có một người thật lòng chăm sóc cô, quan tâm cô.

Liệu Tạ Vân Lễ đủ sức cáng đáng không?

Dì Chúc không dám chắc, dù sao Tạ Vân Lễ cũng là một người đàn ông, không tỉ mỉ chu đáo như phụ nữ. Huống chi, chưa biết chừng… một ngày nào đó anh sẽ chán nản như bố Ôn Nhiễm.

Tuy hiện tại anh quan tâm bảo vệ Ôn Nhiễm vô cùng, nhưng trái tim đàn ông hay thay đổi theo hoàn cảnh.

Đã thế, anh vẫn là một người làm ăn. Khi thực hiện việc gì, dân kinh doanh sẽ luôn suy xét cân nhắc lợi và hại. Bất kể cưới Ôn Nhiễm hay chăm sóc Ôn Nhiễm, hình như chẳng bên nào mang tới lợi ích gì cho anh.

Song, bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác. Dì Chúc thở dài, đành hy vọng Tạ Vân Lễ sẽ kiên nhẫn thêm với Ôn Nhiễm thôi.

Dì cũng không biết để Tạ Vân Lễ tới chăm sóc Ôn Nhiễm, rốt cuộc có ổn thỏa không. Anh còn phải chú ý đến công việc nữa…

“Tôi nhờ bạn học ở nước ngoài điều tra, ngoại trừ thường xuyên trốn học thì Kiều Tử Hằng cũng không gây chuyện gì. Nhưng bạn gái cậu ta không phải bạn du học chung, mà bay từ trong nước ra nước ngoài tìm cậu ta. Hai người đã ở bên ngoài một thời gian rồi cùng về nước.”

Hôm sau dì Chúc nhận được cuộc gọi của Tạ Vân Lễ. Hôm qua Tạ Vân Lễ đã nhờ người kiểm tra tình hình của Kiều Tử Hằng ở nước ngoài, hôm nay anh báo kết quả cho dì Chúc biết.

Dì Chúc vừa cảm ơn anh vừa lo lắng nói: “Lần này tôi thật sự phải về nhà một chuyến rồi, cậu Tạ. Ông nhà tôi đã biết chuyện con trai tôi, lão đang nổi cáu đây. Tôi sợ tôi không về, bố con nó sẽ làm ầm lên mất, nhưng tối qua tôi đã suy nghĩ, Nhiễm Nhiễm vẫn không thể thiếu bàn tay chăm sóc của tôi. Thế nên hai ngày này tôi sẽ nấu cơm trước cho con bé, tôi thu xếp xong thì sẽ về nhà, còn khi nào con bé cần, tôi sẽ quay lại. Cậu xem như vậy được không, cậu Tạ?”

Tạ Vân Lễ đáp: “Được, tôi sẽ nhờ Chu Duy lái xe chở dì về.”

Dì Chúc từ chối ngay: “Đừng đừng, đừng làm phiền cậu Chu. Tôi ngồi xe buýt về là được, đi một chuyến mệt lắm, tôi ngồi xe buýt còn nhanh hơn đấy.”

“Thôi vậy, nhưng nếu dì cần, tôi có thể phái xe đưa đón dì bất cứ lúc nào.”

“Làm phiền cậu nhiều rồi, cậu Tạ. À, mấy ngày nay nếu cậu tăng ca không muộn quá, hay… về đây ở hai hôm nhé?”

Tạ Vân Lễ im lặng.

Hình như anh đang đăm chiêu, nhưng chỉ mất vài giây.

“Được, không thành vấn đề.”

Dì Chúc thở phào nhẹ nhõm, dì thật sự lo Tạ Vân Lễ sẽ không đồng ý.

“Nhiễm Nhiễm, gần đây tâm trạng không tốt mấy, khi ngủ con bé cũng vậy, không dễ gì mới có thể ngủ say, không cần dùng thuốc nữa. Dạo này hình như con bé còn thường xuyên nằm mơ, nếu sau khi tỉnh giấc con bé không thấy ai trong nhà thì sẽ sợ hãi.” Dì Chúc khẽ kể: “Sắp đến ngày giỗ mẹ con bé rồi.”

Tạ Vân Lễ lặng người một chốc: “Tôi biết.”

“Cậu còn nhớ à?” Dì Chúc kinh ngạc.

Tạ Vân Lễ nói: “Hôm nay tôi sẽ cố gắng qua sớm một chút, lúc dì đi báo tôi biết một tiếng, nếu cần gì thì liệt kê một danh sách giúp tôi.”

“Được, cậu Tạ.”

Dì Chúc còn chưa kịp nghĩ gì thêm, Tạ Vân Lễ đã ngắt máy. Ngay sau đó nhà dì Chúc gọi điện tới, giục dì về nhanh.

Không biết vì sao tin Kiều Tử Hằng về nước đã đến tai bố cậu ta, lão đang giận lắm.

Nhưng dù trong nhà nôn nóng cỡ nào, dì Chúc cũng phải làm xong việc bên chỗ Ôn Nhiễm trước. Dì cần phải mua nguyên liệu nấu ăn trong mấy ngày này bỏ vào tủ lạnh, sau đó mỗi sáng chạy về nấu cơm cho Ôn Nhiễm rồi lại rời đi.

Về phần con trai mình, dì không nỡ đánh, cứ để bố cậu ta đánh một trận, cậu ta nên chịu trận đòn này.

Càng nghĩ đến chuyện này, dì Chúc càng giận trong lòng, tự nhủ đồ không nghe lời đúng là đáng ăn đòn.

Biết dì Chúc sắp về nhà, lúc vẽ tranh Ôn Nhiễm cứ không yên lòng.

Nhưng cô cũng biết cô không thể để dì Chúc lo cho cô được, nên cô cố gắng tỏ vẻ mình vẫn như thường, ăn cơm ngon, ngoan ngoãn vẽ tranh.

Nghe thấy tiếng dì Chúc đang chuẩn bị bữa trưa cho mình, Ôn Nhiễm vội vàng chạy xuống: “Dì Chúc, để cháu… tự làm, cháu tự, xới cơm.”

Thấy Ôn Nhiễm lấy mất khay ăn trong tay mình, dì Chúc kinh ngạc: “Nhiễm Nhiễm, dì vẫn chưa đi mà.”

“Cháu có thể, tự làm.” Ôn Nhiễm nghiêm túc: “Chuyện nhỏ nhặt thế này, cháu làm được… Cháu còn có thể, học nấu ăn.”

Dì Chúc: “...”

Không phải dì không tin Ôn Nhiễm, nhưng quả thực, đôi tay này của cô không thích hợp để nấu nướng.

Một tiếng ầm vang lên, chiếc khay vừa đựng hai viên thịt rớt xuống, đồ ăn đã được múc cũng rơi vãi đầy đất.

Ôn Nhiễm trợn tròn mắt, tay cầm thìa bắt đầu run rẩy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dì Chúc lập tức trấn an cô: “Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi, đừng sợ, dì cũng thường xuyên làm rơi chén mà!”

Ôn Nhiễm cắn môi, suy sụp tinh thần né sang một bên.

Sợ gây thêm phiền phức cho dì Chúc, trì hoãn thời gian của dì, cô không dám động tay vào nữa.

Lương Trạch Kỳ tới công ty tìm Tạ Vân Lễ, vừa vào văn phòng, anh ấy đã thấy Tạ Vân Lễ lơ đãng ngả lưng ra sau ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, như đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó.

Anh hiếm khi tỏ ra lười biếng thế này, vì trong công ty, Tạ Vân Lễ luôn vô cùng điềm tĩnh mạnh mẽ quyết đoán.

Lương Trạch Kỳ lặng lẽ bước qua, vỗ mạnh lên bàn: “Hi, ông chủ Tạ.”

“Suy nghĩ việc hệ trọng gì cho đời mình vậy? Tiết lộ cho người anh em tôi đây một tí nhé?” Anh ấy cười xấu xa.

Anh ấy cứ tưởng sẽ hù được Tạ Vân Lễ, nhưng rõ ràng anh ấy nghĩ nhiều rồi.

“Chuyện hệ trọng đời mình tôi đã làm xong từ lâu.” Tạ Vân Lễ ngồi thẳng dậy, vẫn bình thản như trước: “Trái lại cậu nên suy tính cho bản thân mình rồi đấy.”

Lương Trạch Kỳ: “... Đừng nhắc nữa, mẹ tôi bắt đầu sắp xếp cho tôi xem mắt rồi.”

Thật ra anh ấy chỉ nhỏ hơn Tạ Vân Lễ vài tháng, chưa đầy hai năm nữa sẽ tròn ba mươi. Thấy đám trẻ xung quanh đã kết hôn hết, bố mẹ Lương Trạch Kỳ cũng bắt đầu manh nha suy nghĩ về mặt này.

“Nói đi cũng phải nói lại, hôm qua mẹ tôi còn hỏi tôi, sao cậu vẫn chưa có con đấy.” Lương Trạch Kỳ híp mắt nhìn Tạ Vân Lễ: “Cậu nghĩ sao?”

“Thay vì tin mẹ cậu tự dưng quan tâm chuyện tôi có con không, tôi càng tin vào việc cậu lấy chuyện này ra làm bia đỡ đạn đấy.” Tạ Vân Lễ vẫn điềm nhiên: “Có phải cậu nói với mẹ cậu, chỉ cần tôi có con thì cậu sẽ lập tức xem mắt kết hôn không?”

Vẻ mặt Lương Trạch Kỳ cứng đờ.

Tạ Vân Lễ cười khẩy: “Cậu tìm bia đỡ đạn cũng hay thật.”

“Không phải đâu anh hai, sao cậu có thể nghĩ tôi không biết điều như thế chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em nhiều năm, bố mẹ tôi không rõ chứ tôi còn không biết tình hình nhà cậu à? Với tình trạng đó, sao vợ cậu sinh con được, lỡ di truyền bệnh của cô ấy…”

Lương Trạch Kỳ còn chưa dứt lời, Tạ Vân Lễ đã nhấn nút gọi điện xuống quầy lễ tân.

Giọng nói ngọt ngào của lễ tân lập tức truyền tới: “Sếp Tạ, cần tôi làm gì ạ?”

“Gọi hai bảo vệ lên đây, mời người trong phòng tôi ra ngoài. À, kể từ ngày hôm nay, bỏ người này vào danh sách đen, không có lệnh của tôi, tuyệt đối không cho phép cậu ta bước vào cổng chính công ty một bước.”

Lương Trạch Kỳ đang ngồi thoải mái lập tức thẳng lưng lên.

Anh ấy trợn tròn mắt, cứ tưởng Tạ Vân Lễ đang nói đùa, ngờ đâu anh lại làm thật.

“Anh hai, tôi giỡn thôi, cậu đừng giận mà.”

“Nếu cậu tám tuổi, tôi có thể xem như cậu đang giỡn, nhưng cậu đã hai mươi tám rồi.”

Giọng Tạ Vân Lễ như đang đè nén nỗi tức giận, quả thực anh đang phẫn nộ tột cùng: “Lời đùa cợt nào không thể nói với tôi, cậu còn không rõ sao?!”

Đùa cợt về người thân của người ta, bất luận ở đâu cũng là chuyện quá đáng, ngay cả bạn tốt thì vẫn thế thôi.

Biết mình đã chạm đến giới hạn của Tạ Vân Lễ, Lương Trạch Kỳ vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi, anh hai, tôi biết sai rồi, tôi không nên giỡn về chị dâu. Tôi thật sự không cố ý đâu, cậu tha cho tôi lần này…”

Thi thoảng đúng là anh ấy không giữ mồm giữ miệng, nhưng dù anh ấy nói lời nào quá đáng, Tạ Vân Lễ cũng mắng một hai câu rồi thôi, anh sẽ không giận thật.

Song, Tạ Vân Lễ có thể bỏ qua việc anh ấy đùa với mình, nhưng Ôn Nhiễm thì sao?

Nếu anh ấy nói lời này trước mặt Ôn Nhiễm, vậy anh có quyền gì mà tha thứ thay cho cô chứ?

Chỉ sợ ngay cả tức giận cô cũng không biểu lộ được. Dẫu nghe thấy khó chịu, cô cũng sẽ đành âm thầm chịu đựng, chịu đựng không được thì sẽ tự buồn bã.

“Ra ngoài.” Tạ Vân Lễ lạnh lùng bảo.

Lương Trạch Kỳ cuống lên: “Tôi đã nói đến nước này rồi mà.”

Một tiếng ầm vang vọng, anh đấm mạnh xuống bàn.

“Tôi bảo cậu cút!”

Khi bảo vệ đang hoang mang và Chu Duy cũng mù mờ không kém bước vào, họ thấy Lương Trạch Kỳ tái xanh mặt mày ra khỏi văn phòng.

Tạ Vân Lễ sa sầm mặt, lẳng lặng ngồi đó.

Ngửi được mùi thuốc súng như có như không, Chu Duy nhìn thái độ của Tạ Vân Lễ, ngay cả rắm cũng không dám thả, chỉ thận trọng đóng cửa phòng làm việc rồi lui ra.

Tình hình rõ như ban ngày, Lương Trạch Kỳ chỉ cần ra trễ một bước thôi, thứ chịu nắm đấm không phải mặt bàn mà sẽ là mặt anh ấy.

Trên hành lang, Lương Trạch Kỳ buồn bực đạp vào tường.

Chu Duy vội vàng bước qua, sợ hãi vỗ ngực: “Sếp Lương, sao vậy, sao sếp Tạ giận anh ghê thế?”

Một khi Tạ Vân Lễ nổi nóng, sẽ không ai dám hó hé, nhưng Lương Trạch Kỳ vẫn có thể. Tính cách Lương Trạch Kỳ được lòng nhiều người, anh ấy thân thiện không hề kiêu ngạo.

Lương Trạch Kỳ thở dài: “Cũng tại tôi lắm miệng.”

Anh ấy kể với Chu Duy ban nãy mình lỡ lời thế nào. Nghe xong, Chu Duy nhíu chặt mày, tức giận bất bình nói: “Đúng là quá đáng!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lương Trạch Kỳ: “Ừm, quá đáng thật nhỉ, tôi chỉ lỡ lời thôi mà?! Cậu ấy cần gì phải giận dữ đến thế? Còn bảo sau này tôi không được bước vào đây nữa chứ! Muốn cắt đứt quan hệ anh em với tôi hả! Không phải mới nói một câu…”

“Tôi nói anh! Quá! Đáng! Thật!” Chu Duy chống nạnh một tay, nổi giận chỉ tay còn lại vào anh ấy: “Anh đùa cợt ai chứ đừng bao giờ đùa về cô Ôn Nhiễm, biết không? Anh hoàn toàn không rõ cô ấy là người thế nào, cứ đinh ninh cô ấy là một người khiếm khuyết không hiểu gì. Tôi cho anh hay, Tổng giám đốc Lương, anh nghĩ như vậy thật sự là! Sai! Lầm! Nghiêm! Trọng!! Cô ấy không như anh tưởng đâu! Đã thế, anh không chỉ đùa về cô Ôn Nhiễm, mà còn dám giỡn về đứa con tương lai của sếp Tạ! Thú thực, nếu không nể tình anh vẫn là anh em, sếp Tạ đã sớm thẳng tay đánh anh rồi anh tin không? Anh ấy đuổi anh ra ngoài đã là cho anh mặt mũi lắm rồi! Đổi thành tôi ấy, nếu ai dám sỉ nhục vợ tôi, tôi không đập gãy chân người đó thì không xứng làm chồng của vợ tôi nữa!”

Lương Trạch Kỳ định lên tiếng, Chu Duy đã cắt ngang tiếp: “À, anh luôn miệng bảo mình là anh em nhiều năm của sếp Tạ, vậy anh còn nhớ, sếp Tạ bắt đầu cai thuốc từ khi nào không?”

Lương Trạch Kỳ sửng sốt.

Trên thực tế, gần đây Chu Duy mới nhớ ra việc này. Trước kia, anh ta chỉ thấy thời điểm đó Tạ Vân Lễ đột nhiên bỏ thuốc hoàn toàn. Nhưng sau này anh ta nhận ra, Tạ Vân Lễ cai thuốc vào năm anh kết hôn với Ôn Nhiễm.

Một người đàn ông hút thuốc đã lâu bất chợt bỏ thuốc triệt để, việc này cần nghị lực và nhẫn nại tới nhường nào chứ?

Thấy Lương Trạch Kỳ đang thẫn thờ, Chu Duy thương hại nhìn anh ấy như nhìn kẻ ngốc: “Quả thực, anh chẳng hiểu mấy về sếp của chúng tôi.”

“Anh cho rằng, sếp Tạ thật sự cưới người phụ nữ mình không hề thích chỉ vì một nguyên do nào đó thôi à?” Chu Duy chế giễu anh ấy: “Nói thật, ai mà bảo anh là bạn tốt nhiều năm của sếp Tạ chúng tôi, tôi không dám tin đâu. Chính tôi còn hiểu, một người đàn ông như sếp Tạ không thể làm một việc không hề liên quan tới anh ấy, càng không thể cưới bừa một cô gái mình không có tình cảm. Tuy tôi không biết anh ấy và cô Ôn Nhiễm quen nhau ra sao hay từ lúc nào, nhưng chí ít tôi biết rõ, có thể khiến sếp Tạ cam tâm tình nguyện nỗ lực như vậy, cô ấy tuyệt đối không phải một cô gái bình thường, chắc chắn cô ấy là một người đáng để sếp Tạ của chúng tôi trao hết tấm chân tình. Còn anh thì chẳng hiểu gì sất!”

Lương Trạch Kỳ vốn đang chờ mong được Chu Duy an ủi, nhưng hoàn toàn không ngờ, bản thân lại ăn mắng một trận, anh ấy chỉ có thể trợn tròn mắt.

“Thế nên sau này, anh lo mà cầu phúc đi sếp Lương.” Chửi xong, Chu Duy cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, bèn xoay người rời đi.

Để lại Lương Trạch Kỳ đang sững sờ.

Suy ra việc này không cho qua được à? Thật à? Thật sự luôn à?

Lương Trạch Kỳ vội vàng đuổi theo: “Trợ lý Chu, siêu sao Chu! Ông chủ Chu! Cậu không thể trơ mắt nhìn tôi bị bỏ rơi được.”

“Dù anh gọi tôi là anh hai Chu, tôi cũng chịu thôi Tổng giám đốc Lương.” Chu Duy gạt tay anh ấy: “Anh nặng lời với một mình sếp Tạ cũng đã đành, anh ấy nguôi giận thì hai người vẫn anh em vui vẻ. Nhưng đằng này, anh lại đụng chạm đến tận ba người, sếp Tạ, vợ sếp Tạ, đứa con tương lai của sếp Tạ, anh đụng chạm cả nhà người ta rồi, anh nói xem làm sao cứu vãn được đây hả?”

Lương Trạch Kỳ tuyệt vọng: “Hết cách thật sao? Tôi dập đầu nhận lỗi không được ư? Còn không được nữa, vậy tôi sẽ kéo hết khách hàng lớn của bố mẹ tôi tới công ty các cậu nhé, không lấy một đồng tiền công nào luôn.”

Cho đến bây giờ, anh ấy mới nhận ra miệng của mình hèn hạ cỡ nào.

Lương Trạch Kỳ này, đúng là nhà giàu, nhiều bạn xấu không sai, dù có đi làm không, anh ấy vẫn có thể sống thoải mái nửa đời người, điều đó cũng không sai. Nhưng anh ấy chỉ thích chơi với Tạ Vân Lễ, bắt đầu từ khi du học ở nước ngoài, anh ấy đã thường xuyên theo sau Tạ Vân Lễ, anh ấy náo loạn đòi nghỉ chơi với ai cũng không muốn cắt đứt với Tạ Vân Lễ.

“Vô dụng thôi, không chỉ cầu mong sếp Tạ bỏ qua, anh còn phải được vợ sếp Tạ tha thứ nữa. Nhưng việc này không có khả năng đâu.” Chu Duy tội nghiệp nhìn anh ấy: “Vì vốn dĩ anh không thể gặp được cô ấy.”

Tạ Vân Lễ đùm bọc Ôn Nhiễm kín đáo hết mức, khát vọng bảo vệ Ôn Nhiễm trong tâm trí anh tuyệt đối mãnh liệt hơn hẳn những gì anh biểu hiện. Thế nên, trong bất kỳ trường hợp nào, mong muốn che chở này sẽ chỉ ngày một lớn mạnh hơn thôi.

Song, Lương Trạch Kỳ vẫn không hiểu rõ, anh ấy giống Chu Duy trước đó, những tưởng Tạ Vân Lễ sẽ không có tình cảm với Ôn Nhiễm, những tưởng anh buộc phải bảo vệ hôn nhân chỉ vì trách nhiệm.

Lương Trạch Kỳ của bây giờ chẳng khác gì Chu Duy của dạo trước, chưa từng gặp Ôn Nhiễm, còn định kiến về cô gái mắc bệnh tự kỷ vốn đã ăn sâu vào đầu họ.

Lương Trạch Kỳ nhìn bóng lưng Chu Duy rời khỏi, xắn tay áo lên: “Tôi vẫn không tin, tôi và Tạ Vân Lễ làm anh em ngần ấy năm, chẳng lẽ còn không bằng một lần lỡ lời của tôi à?”

Nhưng rồi anh ấy ủ rũ cúi đầu nghĩ… thật sự không bằng mà.