Tặng Người Câu Chuyện Cổ Tích

Chương 19




Ôn Nhiễm ngẩn người.

Cô không ngờ Tạ Vân Lễ ở lại một đêm chỉ để ăn sáng với cô, vì nơi này cách công ty anh khá xa. Trước đây, ngoại trừ lúc đón giao thừa sẽ ở một hai đêm thì anh chưa bao giờ ngủ lại.

Do hôm qua không về ăn tối nên anh mới như thế sao?

Ôn Nhiễm nghiêng đầu định nhìn anh, nhưng lưỡng lự một chút rồi quay đầu lại. Dưới ống tay áo len, hai tay cô đan vào nhau: “Nhưng cháu… cháu vẫn chưa, chưa rửa mặt, cháu không lịch sự.”

Dì Chúc mỉm cười: “Vậy rửa nhanh nào, cậu Tạ sẽ không trách cháu đâu.”

Mười phút sau, Ôn Nhiễm cúi đầu ngồi trước bàn ăn, Tạ Vân Lễ ngồi cạnh cô, ở giữa còn cách một vị trí.

Hai người yên tĩnh ăn sáng.

Ăn sạch đồ trong khay cơm của mình xong, Ôn Nhiễm cầm khăn lau miệng, trông mong nhìn ly cà phê trước mặt Tạ Vân Lễ.

Tạ Vân Lễ chú ý tầm mắt của cô: “Hôm nay anh sẽ không để bụng đói làm việc.”

Ôn Nhiễm nói: “Nhưng, vẫn còn bữa trưa, bữa tối, anh bận việc, sẽ quên ăn cơm đúng không?”

“Anh sẽ cố gắng không bỏ bữa.” Tạ Vân Lễ khựng lại một nhịp: “Vậy nên, sau này em cũng đừng để bụng đói đi ngủ, phải ăn cơm đúng giờ, nhé?”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Em sẽ ăn cơm đúng giờ.”

Tạ Vân Lễ nhìn gương mặt cúi xuống của cô, tim anh thoáng rung động: “Gần đây em… muốn thứ gì không?”

Ôn Nhiễm khó hiểu: “Muốn thứ gì ạ?”

“Ví dụ như, dụng cụ vẽ tranh, đồ em muốn chơi, món em muốn ăn.”

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Em không muốn gì cả.”

Cô luôn biết rõ, cô đã có rất nhiều rồi.

Tạ Vân Lễ hỏi: “Vậy… thú cưng thì sao?”

Nghe hai từ thú cưng, Ôn Nhiễm trả lời theo phản xạ: “Ca Ca không phải thú cưng, Ca Ca là bạn của em.”

Tạ Vân Lễ hơi kinh ngạc.

Dì Chúc tạm dừng thu dọn chén đũa, ngạc nhiên nhìn cô.

Cấu trúc thần kinh của người bệnh tự kỷ, tức là cách hoạt động của mạng lưới thần kinh não, tồn tại những khiếm khuyết nhất định, nên cách tư duy của họ cũng khác người thường. Đôi lúc họ sẽ đột nhiên nói một vài lời không phù hợp với hoàn cảnh, nghe thấy khác thường. Nhưng đối với bản thân họ, ngôn ngữ khác thường ấy chính là kiểu tư duy của họ, cũng là hành vi mang tính phản xạ của họ trước tình hình lúc đó.

Đằng sau tất cả lời nói có vẻ khác thường đều có nguyên nhân. Muốn biết nguyên nhân, chúng ta cần phải cẩn thận lắng nghe và quan sát, đồng thời có đủ kiên nhẫn tìm hiểu cách suy nghĩ của họ.

Đương nhiên, chuyện này vô cùng khó khăn với người bên cạnh họ.

“Ca Ca là ai thế?” Tạ Vân Lễ nhẫn nại hỏi: “Có thể giới thiệu bạn ấy với anh không?”

Nếu từ ngữ nào đó ở câu hỏi của anh kích thích ký ức trong tiềm thức của Ôn Nhiễm mới khiến cô thốt nên lời nói ấy, vậy hai từ “thú cưng” chắc chắn rất đặc biệt với cô.

Đặc biệt nhất có lẽ là cái tên “Ca Ca”.

Ánh mắt Ôn Nhiễm trở nên bất an, hình như cô nhận ra mình nói sai rồi, bèn lo lắng nhìn dì Chúc.

Dì Chúc cho cô một ánh mắt khích lệ, ý bảo: Không sao, cậu Tạ sẽ hiểu cháu.

“Ca Ca…”

Sau khi lẩm bẩm lặp lại cái tên này, cô bất chợt rơi lệ.

Cô nhớ tới Ca Ca của cô, là Ca Ca đã bầu bạn bên cạnh cô nhiều năm. Mỗi khi cô khó chịu, chú luôn dùng thân thể lông xù ấm áp của mình bảo vệ cô.

Cô nhớ tới ngày Ca Ca mất, bên tai ngập trong âm thanh inh tai nhức óc, đâu đâu cô cũng thấy máu đỏ tươi.

Cô nhớ tới Ca Ca chết, ngay sau đó, đến mẹ…

Cô không khống chế được suy nghĩ của mình, tư duy ảnh hưởng đến tâm trạng, khiến cô sắp suy sụp rồi.

Thấy Ôn Nhiễm khóc thút thít không rõ vì sao, dì Chúc vội ôm cô vào lòng, không ngừng vỗ về: “Được rồi được rồi, Nhiễm Nhiễm, không sao đâu, đã qua hết rồi, đừng nghĩ nữa…”

Ôn Nhiễm ra sức lau nước mắt trên mặt, cố gắng muốn kiểm soát bản thân. Nhưng càng làm, cô càng khóc không ra hơi, chỉ có thể liên tục nói: “Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi…”

Tạ Vân Lễ đứng dậy đến bên cạnh cô, quỳ một gối xuống trước mặt cô. Nhìn Ôn Nhiễm run rẩy, anh đắn đo một chút rồi vươn tay cầm lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của cô: “Ôn Nhiễm…”

Ôn Nhiễm muốn cố gắng kiềm chế tiếng nức nở của mình, nhưng cô khó lòng kiểm soát được. Kiểm soát tâm trạng khó khăn với cô quá, cô chỉ đành mở to hai mắt nhìn Tạ Vân Lễ, nghẹn ngào nói bằng chất giọng khàn khàn yếu ớt: “Em xin lỗi… Tạ Vân Lễ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Không sao, đâu phải lỗi em.” Tạ Vân Lễ dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt cô: “Muốn khóc thì cứ khóc, không cần kìm nén, không sao.”

Cô khóc rất lâu, cuối cùng đến mức sắp mệt lả, Tạ Vân Lễ bèn bế cô lên.

“Tôi đưa em ấy lên lầu nghỉ ngơi một lúc.”

Dì Chúc gật đầu ngay: “Được được, vất vả cho cậu rồi, cậu Tạ.”

Tạ Vân Lễ im lặng bế Ôn Nhiễm lên lầu, sau khi đặt cô xuống giường, anh nhẹ nhàng xoa trán cô: “Nghỉ ngơi một lát nhé.”

Ôn Nhiễm nhắm mắt, gật đầu, rúc mình vào trong chăn.

Thấy Tạ Vân Lễ xuống lầu, dì Chúc nhanh chóng nói: “Cậu Tạ, Chu Duy đến rồi, đang chờ cậu bên ngoài.”

Tạ Vân Lễ gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Dì Chúc khó xử: “Chuyện của Ca Ca, vốn dĩ Nhiễm Nhiễm muốn tự mình kể cậu nghe. Nhưng tôi nghĩ cậu cũng nhận ra, vừa nhắc tới Ca Ca, tâm trạng của con bé sẽ trở nên dao động mất kiểm soát…”

“Ca Ca, là chú chó trước kia em ấy nuôi à?”

Dì Chúc gật đầu, quả nhiên Tạ Vân Lễ đã đoán được.

“Tôi từng nghe về chuyện này, chú chó đó… qua đời ngoài ý muốn đúng không?”

“Ừm, vào năm con bé mười bảy tuổi, Ca Ca qua đời trong tai nạn giao thông. Còn ngay trước mặt con bé nữa, con bé đã tận mắt chứng kiến hết.” Dì Chúc khó chịu thở dài: “Chú Golden đó vốn là chó trị liệu mẹ Ôn Nhiễm tặng cho con bé. Hễ Ôn Nhiễm không kiềm chế được tâm trạng, Ca Ca sẽ luôn xoa dịu cảm xúc của con bé, ngày nào cũng ở bên con bé, đã đồng hành ngần ấy năm trời. Trong mắt Ôn Nhiễm, Ca Ca vừa là người thân, vừa là bạn bè.”

Tạ Vân Lễ im lặng một lúc: “Xin lỗi, tôi không nên nhắc tới từ thú cưng.”

“Không sao, tôi biết suy nghĩ của cậu.” Dì Chúc nói: “Thật ra Nhiễm Nhiễm luôn giúp đỡ động vật lang thang, số tiền mà mỗi tháng con bé vẽ tranh kiếm được phần lớn đều quyên góp cho tổ chức cứu trợ động vật. Trước đó có một con cún bị ngược đãi, trùng hợp cũng tên Ca Ca, nên Nhiễm Nhiễm rất để ý đến bé, muốn nhận nuôi bé nhưng chỉ sợ cậu không đồng ý.”

Hóa ra là thế.

Tạ Vân Lễ vỡ lẽ, sở dĩ Ôn Nhiễm can đảm ra ngoài chính vì bé chó lang thang tên Ca Ca ấy.

“Sao tôi lại không đồng ý chứ?” Tạ Vân Lễ khẽ nói: “Tôi từng bảo, tôi sẽ cho em ấy sự tự do lớn nhất.”

Nhưng có lẽ, điều Ôn Nhiễm cần không chỉ có mỗi tự do.

Cô cũng cần người bầu bạn.

Mỗi một đứa trẻ trong tinh cầu, mặc dù gặp nhiều trở ngại khi tiếp cận với thế giới bên ngoài, khó lòng hòa nhập với xã hội, nhưng họ vẫn cần người khác thấu hiểu, cần người thân đồng hành, cần người dìu dắt họ chậm rãi tìm hiểu và tiếp xúc với thế giới này.

“Dì Chúc, dì đừng ngại, cũng không cần thay Ôn Nhiễm xin lỗi hay cảm ơn tôi.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh nói: “Chăm sóc em ấy là trách nhiệm của tôi, dẫu em ấy làm gì, dẫu đúng hay sai, tôi cũng sẽ không trách em ấy. Bắt đầu từ ngày quyết định cưới em ấy, tôi đã chuẩn bị xong tất cả rồi. Bất luận điều gì làm cho em ấy thì cũng là việc tôi phải làm. Thế nên, dì cũng không cần thấy sẽ làm phiền tôi.”

“Tôi giống dì, cũng mong em ấy có thể nhanh chóng thoát khỏi bóng ma tâm lý.”

Dì Chúc hiểu ý anh.

Tạ Vân Lễ là một người thâm trầm thấu đáo, sao anh lại không nhận ra dì Chúc đang lo lắng điều gì trong lòng chứ?

Đúng vậy, dì luôn canh cánh một ngày nào đó Tạ Vân Lễ sẽ hối hận, hối hận vì đã cưới người vợ mắc bệnh tự kỷ như Ôn Nhiễm, thấy chăm sóc cô quá phiền phức, còn không được trải qua những việc mà một người vợ bình thường có thể dành cho chồng.

Dì sợ đến một ngày Tạ Vân Lễ sẽ giống bố Ôn Nhiễm, bỏ rơi cô bé đáng thương này.

Suy cho cùng, trong xã hội hiện đại, vợ chồng bình thường gặp phải một số xích mích thì hay đòi ly hôn, huống chi là Ôn Nhiễm vốn đã không giống người bình thường.

Nghe Tạ Vân Lễ nói thế, dì Chúc yên lòng hơn nhiều.

Bất kể thế nào, chí ít Tạ Vân Lễ vẫn là một người có trách nhiệm.

Bất kể anh yêu hay không yêu Ôn Nhiễm, hoặc phải nói không có tình yêu giữa vợ chồng, chí ít anh sẽ không dễ dàng bỏ rơi Ôn Nhiễm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

*

Mãi đến buổi trưa, Ôn Nhiễm vẫn còn vô cùng tự trách vì đã làm hỏng bữa sáng.

Vốn dĩ đang ăn ngon lành, tự dưng cô khóc sướt mướt, còn hoàn toàn mất kiểm soát nữa.

Cô áy náy lắm, lúc vẽ tranh cũng không yên lòng.

Đến trưa, dì Chúc gõ cửa vào, hết sức thần bí giấu hai tay ra sau: “Nhiễm Nhiễm, dì quấy rầy cháu một chút được không?”

Ôn Nhiễm gật đầu: “Được ạ, dì Chúc, có việc gì sao?”

Dì Chúc lấy điện thoại từ sau lưng ra: “Không phải dì, là cậu Tạ, cậu ấy nhắn tin cho cháu, cháu nhìn xem.”

Tin nhắn là một tấm hình, trên bàn ăn bày món bò bít tết và rau xanh.

Tạ Vân Lễ hỏi: Ôn Nhiễm, em có ăn cơm trưa đàng hoàng giống anh không?

Ôn Nhiễm mở to hai mắt.

Đây là lần đầu tiên Tạ Vân Lễ nhắn tin cho cô như vậy.

Anh đang nói cho cô biết, anh không hề để ý chuyện cô khóc trong bữa sáng. Anh chỉ quan tâm xem hôm nay cô có ăn cơm đúng giờ đầy đủ không.

Ôn Nhiễm ngẩng đầu, vì vừa mới khóc lâu nên đôi mắt cô vẫn còn long lanh, sáng lấp lánh: “Dì Chúc, cơm trưa của cháu, đã làm xong chưa ạ? Có thể, có thể chụp hình không ạ?”

Trong nhà hàng, Tạ Vân Lễ nhận được tin nhắn của Ôn Nhiễm.

Chỉ một tấm hình, không kèm lời nào.

Vẫn khay cơm đó, vẫn các món ăn đó, bàn ăn và bộ đồ dùng vẫn vậy.

Cô đang trả lời anh, cô cũng ăn cơm đàng hoàng.

“Đang xem gì mà nghiêm túc thế?” Ngồi phía đối diện, Lương Trạch Kỳ vừa cắt bò bít tết vừa hỏi: “Buổi trưa bỗng dưng mời tôi ăn bít tết, gần đây cậu học được cách hưởng thụ cuộc sống rồi đó sếp Tạ.”

Buổi trưa bình thường Tạ Vân Lễ luôn ăn cơm ở công ty, trong mười phút đã giải quyết xong. Dịp đặc biệt ra ngoài tìm nhà hàng Tây, dùng bữa trưa đúng cách thế này, chỉ khi mời khách hàng ăn cơm thì mới như vậy.

Lương Trạch Kỳ chậm rãi cắt bò bít tết, vừa ăn vừa nói. Huyên thuyên một hồi, anh ấy ngẩng đầu, phát hiện Tạ Vân Lễ không hề tiếp lời anh ấy, cứ lẳng lặng ăn, hơn nữa đồ ăn trước mặt anh cũng gần hết rồi.

Lương Trạch Kỳ nhìn phần của mình, chỉ lo nói thôi, nuốt còn chưa được hai miếng.

Thì ra mình thật sự chỉ được gọi tới để ăn chung thôi à?

Quả nhiên, chẳng mấy chốc Tạ Vân Lễ đã cầm khăn ăn lên nói: “Tôi ăn xong rồi, cậu cứ từ từ, tôi tính tiền đây.”

“Không phải chứ anh hai.” Thấy anh đứng dậy rời đi, Lương Trạch Kỳ suýt đã ném hết dao nĩa: “Buổi trưa cậu gọi tôi từ công ty tới đây thật sự chỉ để ăn bữa cơm thôi hả? Không còn chuyện gì khác à?”

Tạ Vân Lễ liếc nhìn đồng hồ: “Nếu rảnh, cậu có thể đi mua đồ với tôi, nhưng tôi chỉ còn nửa tiếng, cậu chắc mình không ăn nữa đúng không?”

Lương Trạch Kỳ cầm khăn ăn lau miệng: “Không ăn nữa, đi.”

Tạ Vân Lễ cứ như đang bấm thời gian, mới hai mươi phút đã mua đồ xong để về công ty. Lương Trạch Kỳ theo sau dạo quanh một vòng, bắt chuyện tán gẫu đôi câu với hai cô gái trẻ tuổi, vừa quay đầu thì phát hiện Tạ Vân Lễ đã sắm đồ xong rồi.

“À, chuyện lần trước tôi nói, cậu quyết định chưa? Cần mua thú cưng cho chị dâu nữa không?”

Nghe hai từ thú cưng, Tạ Vân Lễ dừng một chút: “Không cần nữa.”

“Hả? Không cần thật ư?” Lương Trạch Kỳ nói: “Vậy còn cần tôi giúp cậu hỏi bác sĩ không? Tiếp tục như thế cũng không phải là cách đâu…”

“Chuyện nhà tôi cậu đừng quan tâm, tôi về đây.” Tạ Vân Lễ không quay đầu lại, chỉ vẫy tay: “Lo việc của cậu nhiều hơn đi.”

Nhìn bóng lưng Tạ Vân Lễ, rồi nhìn đồ anh cầm trong tay, Lương Trạch Kỳ trợn tròn mắt.

Buổi trưa gọi anh ấy ra ăn cơm, chưa ăn xong thì kéo anh ấy đi mua đồ, sau đó cứ bỏ anh ấy ở cửa hàng rồi tới công ty làm…

Có điều, rốt cuộc Tạ Vân Lễ mua gì vậy? Anh ấy tò mò lắm, nhưng mãi đến khi Tạ Vân Lễ rời khỏi, anh ấy vẫn không biết anh mua gì.

Lương Trạch Kỳ sờ cằm nghĩ, vừa bí ẩn vừa vội vàng, chắc chắn không đơn giản. Chẳng lẽ vào lúc mình không biết, anh trai này đã thông suốt, không còn kiên trì với cuộc hôn nhân hữu danh vô thực đó nữa, chịu quen bạn gái rồi?