Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 96




Edit: Táo Mèo

Cảm nhận được hơi nóng trên bàn tay, Nghiêu Mộ Dã cả kinh, vội vã lay tỉnh Ngọc Châu, cái người đang mơ màng ngủ dậy rồi thấp giọng nói, "Sao đang yên đang lành lại sốt thế này?"

Ngọc Châu đầu óc nặng trĩu, nàng mở hé mắt xong lại tiếp tục từ từ khép lại, mê man ngủ. Nghiêu Mộ Dã cuống cuồng, vội vã ra ngoài doanh trướng gọi quân y.

Khi quân y vội vã chạy tới soái trướng, chủ soái đang đích thân xắn tay áo, cắm hai chiếc đinh ba dùng để xúc cỏ cho ngựa xuống đất, trên đỉnh hai chiếc đinh ba mắc một chiếc áo choàng, vây quanh thành một chiếc mành giường đơn giản. Bên mép chiếc áo choàng lộ ra một cánh tay ngọc ngà thon thả.

Trong lòng quân y tự hiểu đây chính là ái thê chưa qua cửa của chủ soái cho nên đương nhiên cảm thấy kinh sợ, hắn lấy chiếc khăn tay phủ lên rồi nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay ngọc ngà, bắt đầu chẩn mạch.

Chẩn mạch xong, quân y báo lại cho Thái úy biết rằng, vì Viên tiểu thư suy nghĩ quá nhiều cộng với bị kinh sợ trước đó, hư hàn nhập vào cơ thể, âm độc bên trong lại thịnh cho nên cần điều dưỡng một thời gian, loại bỏ khí ẩm tích tụ lâu ngày, bổ huyết vượng khí, cùng với cho mồ hôi tiết ra nữa là có thể từ từ bình phục.

Ngoài việc uống thuốc, quan trọng là phải mau chóng hạ nhiệt, nếu cứ sốt mãi như vậy, có khi tim phổi cũng sẽ bị thiêu đốt dẫn tới tổn thương theo.

Bên trong quân doanh không có thị nữ, dù đã có Giác nhi nhưng Thái úy vẫn không muốn để người khác làm hộ, cho nên hắn đành đích thân ra tay. Thế là, hắn ra lệnh để Giác nhi mang chậu đồng tới, rót đầy rượu Thiêu Đao Tử, rồi dùng khăn nhúng ướt, sau đó hắn cởi áo lót trong của Ngọc Châu, thay nàng lau người hạ nhiệt.

Quân y còn dặn Thái úy dùng miếng xương bò dùng để cạo gió, cùng lúc cạo hai bên sống lưng, cổ, bả vai và ngực của người bệnh. Tuy Ngọc Châu sốt cao nhưng vẫn cảm thấy đau khi đánh gió, nàng khẽ rên rỉ như mèo con. Thái úy vậy mà vẫn ân hận hạ quyết tâm, hắn vừa dùng tay đè nàng lại, vừa thấp giọng nói bên tai nàng, "Châu Châu ngoan, nhịn một chút nhé." Rồi hắn dùng miếng đánh gió cạo lên cơ thể mềm mại của nàng, cho tới khi xuất hiện vệt ửng đỏ mới nghỉ tay.

Cạo gió xong lại tới việc đánh vật với chén thuốc nữa mới kết thúc công đoạn.

Nhưng từ khi sinh ra tới nay, Thái úy nào từng hầu hạ qua ai, Ngọc Châu đang bị sốt, mơ mơ màng màng không thể mở mắt uống. Vì vậy, thìa thuốc kia chảy dọc gần hết xuống gối.

Thấy cổ tiểu như nhà mình bị dính đầy vệt nước thuốc màu nâu, Giác nhi càng nhìn càng không thể nhịn nổi, nàng ta lập tức nói, "Thái úy, hay là để nô tì đút cho tiểu thư nhé?"

Nhưng Thái úy đáp lại bằng vẻ mặt không biến sắc, "Ngươi ra ngoài đi."

Giác nhi đành bưng chiếc chậu đồng đã dùng xong đi ra khỏi soái trướng, bởi không yên lòng, trước khi ra khỏi, nàng ta có ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua một lần.

Không ngờ lại thấy cảnh tượng khiến người ta phải đỏ mặt tim đập nhanh, Thái úy đại nhân ngửa cổ uống một ngụm thuốc, sau đó ngài lại cúi người dán sát miệng Lục cô nương...

Giác nhi ôm ngực vội vã ra khỏi soái trướng.

Còn Ngọc Châu, sau khi được Thái úy mớm vài hớp thuốc, cuối cùng nàng cũng an ổn ngủ một giấc. Nhưng cơn ấm ức đè nén ban ngày đã khiến nàng nhất thời sa chân quanh quẩn trong giấc mộng.

Ngọc Châu quay về thời điểm lúc mình và phụ thân còn cùng sống với nhau ở trong đình viện, đây là nơi mỗi lần nàng cảm thấy tủi thân thì luôn tới trong giấc mộng, sau đó những cảnh mộng ngổn ngang như "cưỡi ngựa xem hoa" luẩn quẩn lướt qua, chốc chốc là cảnh Vương lang cười đứng ở mũi thuyền nói, "Châu nhi, chúng ta đi tới nơi đào viên tiên cảnh không ai biết", một hồi lại là cảnh công chúa Quan Dương cầm dao găm phi ngựa đuổi theo nàng, cuối cùng là gương mặt lạnh lùng của người ấy nói với nàng, "Khóc, chỉ biết khóc, khóc thì có ích gì!"

Nước mắt giống như những hạt trân châu chen nhau tuôn rơi. Ngọc Châu nghẹn ngào bật thốt thành tiếng, "Phụ thân...Kính đường, dẫn ta đi, đừng bỏ lại ta..."

Lúc Giác nhi bưng một chậu nước ấm mới bước vào trong trướng thì vừa khéo nghe được câu nói ú ớ này của Lục cô nương.


Giác nhi đặt chậu nước xuống, cẩn thận liếc mắt nhìn Thái úy đại nhân, người đang tựa nửa người trên giường hẹp, một tay ôm lấy Lục cô nương.

Chiếc áo choàng treo trên ngọn giáo đã vắt trên đầu giường tự lúc nào, ngọn đèn lồng lập lòe, chiếu rọi hắt vào gò má Thái úy, tạo thành một mảng tối mờ giữa hốc mắt và chiếc mũi cao của hắn.

Giác nhi thoáng rùng mình, nàng ta cảm thấy sắc mặt đằng đằng sát khí của Thái úy khoảnh khắc này, không khác nào lúc ngài ấy xông vào phòng và trông thấy tiểu thư đang ngồi uống cùng với Bạch Thiếu cùng Quảng Tuấn Vương vào hôm ấy.

Nếu có thể, Giác nhi rất muốn xông qua cướp lại Lục cô nương của nàng, thế còn hơn để cô nương lại với con mãnh hổ tựa như ngủ đông, bất cứ nào cũng có thể bị răng nanh của nó cắn nát cổ họng.

Nghiêu Mộ Dã hiểu rất rõ trong cơn mê man vị hôn thê của hắn đã gọi Kính Đường nào. Nữ tử này từ khi quen biết mình tới nay có lần nào không một mực cung kính gọi "Thái úy đại nhân" chưa? Làm gì có chuyện trong mơ nàng lại thân mật gọi hắn là Kính Đường chứ?

Cái tên họ Vương bệnh hoạn kia...nàng muốn đi theo hắn ta phải không?

Nếu không phải vẫn giữ được lý trí thì Thái úy đại nhân đã lay nữ nhân vô tâm vô phế này dậy, cẩn thận tra hỏi một phen rồi.

Nhưng nàng đang ốm thế này, cơn hờn dỗi này của hắn biết trút ra cùng ai đây, hắn đành cắn răng cắn lợi, môi lưỡi còn luẩn quẩn dư lại vị đắng của chén thuốc lúc nãy uống...

Ngọc Châu ngủ tới gần sáng mới tỉnh vì khát nước...

Nàng thò tay sờ soạng, chạm tới chiếc khăn lạnh chườm trên trán bèn nghiêng người nhìn, Thái úy đại nhân vẫn mặc nguyên y phục ngủ, hắn nằm bên cạnh mình, chỉ là vạt áo trước hình như dính chút nước thuốc, mùi hơi khó ngửi.

Lúc Ngọc Châu khẽ cử động thì Thái úy mới chợp mắt nghỉ ngơi được giây lát đã lập tức mở mắt, hắn cúi người đỡ nàng dậy, "Muốn làm gì?"

Tâm trí của Ngọc Châu vẫn đang dừng lại ở thời điểm lúc hai người cãi vã, nhất thời nàng không khống chế được tâm tình khi bị Thái úy mắng, đầu nóng rần mê man, khó mà thu lại cảm xúc, cũng chẳng muốn nói chuyện, chỉ buồn rầu đứng dậy định tự rót cho mình một cốc nước.

Nghiêu Mộ Dã ấn bả vai nàng, "Nàng lên cơn sốt, sau khi uống thuốc khó khăn lắm mới đổ được mồ hôi, không được ngồi dậy, nhỡ bị lạnh thì phải làm sao? Muốn đi vệ sinh à? Ta lấy bồn cho nàng..."

Ngọc Châu làm sao dám đồng ý để hắn đi làm cái chuyện xấu hổ cỡ này, cho nên nàng đành khản giọng mở lời, "Khát nước..."

Nghiêu Mộ Dã đứng dậy rót cho nàng một chén nước ấm, tay hắn đỡ sau lưng để nàng ngồi dậy, từ từ uống.

"Có muốn ăn gì đó không? Ta gọi đầu bếp nấu một bát cháo hương nhé, nàng ăn nửa bát, tránh để bụng rỗng."

Ngọc Châu trầm mặc lắc đầu định nằm xuống, nhưng Nghiêu Mộ Dã lại giữ chặt bả vai, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, "Chuyện tốt mà công chúa Quan Dương làm ta đã biết rồi, nàng chớ sợ nàng ta mà lòng mang gánh nặng, tuy người Bắc địa đang chịu đại tang, nhưng phương Nam lại rất nhiều man trại, bộ lạc. Tùy tiện chọn một nơi nhiều muỗi cho nàng ta tái giá qua là xong..."

Nghe Thái úy nói một cách hời hợt như vậy, Ngọc Châu không nhịn nổi, "Dù sao nàng ta cũng là thanh mai trúc mã với Thái úy...sao người có thể lạnh lùng tới vậy?"

Nghiêu Mộ Dã véo mũi nàng, "Ta làm gì có thanh mai nào điên như vậy, hoàng tử công chúa trong cung rất nhiều, ta đâu rảnh đi kết thanh mai trúc mã với lần lượt từng người trong bọn họ? Nhưng mà quả thật nữ nhân này có bát tự tương khắc với ta, khi nàng ta ngã từ trên cây xuống đã khiến ta bị thương, hơn một tháng trời không thể cưỡi ngựa bắn cung, ta nhìn thấy nàng ta là lại phiền chán. Nàng ta nói, nàng cứ coi như nói xạo là được..."

Nghe vậy, Ngọc Châu nhất thời trở nên trầm mặc, điều mà Nghiêu Mộ Dã cảm thấy khó hiểu nhất chính là trái tim của tiểu nữ tử này. Nhớ tới khoảnh khắc nàng rơi lệ, trái tim hắn tựa như bị nghiền nát bởi dây gai, trong giây lát chưa thể g lại được, hắn ôm nàng vào lòng rồi dùng ngón tay dài gỡ mái tóc dài rối tung của nàng nói, "Chịu uất ức lớn vậy màng nàng không nói dù chỉ là nửa chữ với ta, lẽ nào nàng sợ ta thiên vị công chúa Quan Dương kia hay sao?"

Lúc này, tâm trạng Ngọc Châu đã trở lại bình thường, đầu tiên nàng hối hận, tự trách mình nhất thời bộc lộ cảm xúc chân thực khiến cho người ta chê cười, nàng đành thấp giọng đáp, "Không phải lo Thái úy thiên vị, chỉ là ta không muốn mang lại thêm phiền phức cho Thái úy đại nhân."

Câu trả lời có chút xa cách này không phải là thứ Nghiêu Mộ Dã mong muốn, vì vậy hắn khẽ rũ hàng mi, chớp mắt, rồi nâng cằm Ngọc Châu nói, "Tuy nàng chưa từng để tâm nhưng hôm nay ta sẽ nói với nàng một lần, ta là vị hôn phu của nàng, từ nay về sau cũng là người để nàng có thể nương tựa trên đời. Nếu nàng oan ức điều gì thì việc đầu tiên là phải báo cho ta biết, đừng để ta nghe được nửa mùa từ miệng của kẻ khác!"

Ngọc Châu hơi khó chịu lùi về phía sau, nhằm né tránh ngón tay của Thái úy, nhưng lúc chạm phải vạt áo trước của Thái úy, nàng không nhịn được hỏi, "Sao y phục lại bị ướt thế này?"

Nghiêu Mộ Dã nhếch môi, "Thường ngày nhìn có vẻ chín chắn nhã nhặn lắm, sao lúc bệnh lại giống hài tử, không chịu uống thuốc thế nhỉ, nếu không phải ta khỏe hơn người khác thì suýt cũng không giữ được nàng đấy. Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể mớm thuốc cho nàng thôi, đương nhiên vạt áo bị ướt đẫm là vì thế rồi."

Nghe vậy Ngọc Châu mới biết Thái úy đã mớm thuốc cho mình, nàng mất tự nhiên trong giây lát, sau đó nàng tập trung quan sát, không chỉ mỗi vạt áo bị ướt, mà cả trên cổ nàng, chăn lụa và gối, chỗ nào cũng bị dây nước, nàng không khỏi cười khổ, "Đây nào phải Thái úy đang mớm thuốc, phải gọi là một cơn lũ nhấn chìm sông suối ấy chứ..."

Nghiêu Mộ Dã hất cằm, khẽ híp đôi mắt phượng đáp, "Ngay cả khi mẫu thân thân sinh bệnh bổn thiếu cũng chưa từng đưa thuốc kề cận bên gối cạnh giường, hôm nay đúng là lần đầu tiên ta đút thuốc cho phu nhân, sao nàng không cảm động chút nào, ngược lại còn xoi mói thế?"

Nghe lời nói ngạo mạn của Thái úy, đồng thời nghĩ tới khuôn mặt bất đắc dĩ của Nghiêu phu nhân khi phải đối diện với nhi tử bất hiếu này, Ngọc Châu không khỏi bật cười, để lộ nụ cười chân thành. Nụ cười của nàng khiến cho Nghiêu Mộ Dã cảm thấy như tiết trời tuy còn se se lạnh nhưng đã bước qua mùa xuân, hắn thở phào, khẽ hôn lên trán nàng và nói, "Ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, ngủ một giấc thật ngon, mai chúng ta còn phải đi tới trấn Ngọc Thạch nữa."

Thế là Ngọc Châu ăn bát cháo nóng rồi đi ngủ. Chỉ là sáng sớm hôm sau, Thái úy tựa như trong lúc lơ đãng đã hỏi nàng rằng, "Hôm qua nàng và Vương Côn kia làm gì trong mộng thế?"