Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 84




Bạch thiếu phục hồi tinh thần lại đầu tiên, hắn ung dung xuống khỏi giường đất, vừa mang giày vừa nói: “Kính Đường huynh, làm sao ngươi tìm tới được vậy? Nhìn tình huống của ngươi là gặp phải cường đạo rồi?”

Đáng tiếc hiện tại Nghiêu Thái úy chẳng có mấy hứng thú trò chuyện, sau khi nghe Bạch huynh gọi tên tự của mình thì ánh mắt càng lạnh như băng, chỉ tiếp tục quan sát ba người này. Căn phòng đầy mùi thịt, có sắc có rượu này thật đúng là khiến người chảy nước miếng. Ánh mắt Thái úy đại nhân tựa như đao thấm nước mài trên đá đảo qua đảo lại giữa mấy người, càng thêm sắc bén…

Lúc này thân tín cùng đi theo vào với Nghiêu Thái úy - Kinh Doãn Hộ Tướng trước đây của kinh thành Trần Bằng Vũ hắng giọng một cái, mở miệng đúng lúc phá giải không khí xấu hổ trong phòng: “Viên tiểu thư, chúng ta chém giết một ngày một đêm, coi như cuối cùng cũng tìm được ngài rồi…”

Lời này càng khiến cho Ngọc Châu nghe mà không hiểu gì.

Trần Bằng Vũ nhanh trí, vừa nhìn thấy sắc mặt không đúng, vội vã nói chuyện để hóa giải một chút không khí căng thẳng tràn ngập trong căn phòng này.

Một thân dơ bẩn đầy máu này của Nghiêu Thái úy đại nhân phải nói lên từ lúc Ngọc Châu đổi xe, bỏ lại chiếc xe ngựa kia của Nghiêu phủ.


Hóa ra lúc đầu Ngọc Châu không muốn quá mức rêu rao, lại không thể không nể mặt Nghiêu phu nhân nên lúc rời khỏi thành dùng chiếc xe ngựa kia. Sau khi ra khỏi thành thì nàng đổi xa, cho phu xe vòng về, hẹn thời gian, đợi ngày nàng quay lại thì đi đến trạm dịch giữa đường đón nàng là được. Vừa vặn phu xe này cùng là người Tây Bắc, cho nên lúc đó quản gia Nghiêu phủ mới nghĩ hắn quen thuộc đường xá mà để hắn đi chuyến này.

Hiện tại Lục tiểu thư vô cớ cho hắn được nghỉ, trong lòng ngẫm muốn tranh thủ cơ hội đi vòng tạt về thăm quê, tất nhiên là Ngọc Châu đồng ý, để cho phu xe đi trước một bước, tự mình đi về nhà thăm người thân.

Làm sao ngờ được hắn lái chiếc xe này quá mức rêu rao, mấy ngày trước khi đi qua Cầu Ba Nhánh thì gặp phải cường đạo.

Phu xe này cũng xuất thân từ quân lữ, biết chút chiêu thức nên lập tức đánh mấy chiêu rồi tìm chỗ trống bỏ lại xe ngựa chạy thoát thân.

Đáng tiếc tuy là hắn dựa vào trong lòng kiên cường chạy ra khỏi được vòng vây của cường đạo nhưng rốt cục lại bị trúng một mũi tên, hoảng loạn đi nhầm đường, chạy tới phía cửa khẩu Bắc Vực.

Cảm thấy sắp chống đỡ không nổi nữa, lại gặp được Hộ tướng Trần Bằng Vũ đang đoạt lại quân lương ở gần đó, nhất thời tâm lý thả lỏng, thế là đổ kềnh ra đất.

Trần Bằng Vũ cũng không nhớ kỹ phu xe này, chỉ thấy hắn nhìn quen mắt, nhưng tới khi lấy được thẻ đi đường bên hông hắn ta thì nhất thời rùng mình trong lòng. Hắn vội vã báo cho Nghiêu Thái úy đang đi dò xét ở hậu phương.

Lúc đó Nghiêu Mộ Dã chỉ nhíu mày, sai người chữa trị cho phu xe hôn mê bất tỉnh do mất quá nhiều máu kia, đồng thời cho người đi kiểm tra một chút về hướng hắn ta tới.

Trần Bằng Vũ dẫn người dò ngược lại theo vết máu, chỉ thấy thùng xe bị tháo ngựa, khoét mất kim sức châu báu.

Dù sao đây là xe ngựa của quan gia, bọn đạo phỉ cũng biết là thứ khó giải quyết nên không lôi cả thùng xe đi. Trần Bằng Vũ tìm kiếm một vòng, chỉ nhặt được vài món váy áo bị vứt rơi vãi trên mặt đất. Thế là hắn sai người kéo thùng xe, mang theo váy áo đi về phục mệnh với Thái úy.

Thế nhưng ai ngờ được Thái úy đại nhân vốn đang mặt mày trấn đinh sau khi nhìn thấy váy áo kia liền tức khắc thay đổi sắc mặt. Hắn xông thẳng đến lều trị bệnh, dùng sức vỗ mặt phu xe bất tỉnh gọi hắn ta mau mở mắt ra. Tội nghiệp cho phu xe đang thoi thóp, chỉ còn chút hơi tàn, liền chết dưới bàn tay lay vỗ của Thái úy đại nhân.

Một khắc kia Nghiêu Mộ Dã cực kỳ nóng nảy. Chuyện nhỏ nhặt như y phục nữ nhân, vốn là hắn chưa bao giờ để ở trong lòng. Thế nhưng món đồ trong tay Trần Bằng Vũ tuy không phải lăng la tơ lụa, chỉ là vải vóc thô ráp nhưng là váy áo có kiểu dáng đặc biệt mà Viên Ngọc Châu tự mình thiết kế. Bởi vì dễ cử động nên thường ngày nàng luôn mặc khi mài ngọc, trái lại khắc sâu ấn tượng cho Thái úy. Khắp thiên hạ này không thể có nữ nhân thứ hai có váy áo như vậy!

Vậy là Thái úy kết luận, chắc chắn là cái tiểu phụ không bớt lo kia chạy tới Tây Bắc, lại nửa đường gặp phải đạo phỉ. Đạo phỉ giết phu xe, cướp của cải, lại bắt cóc tiểu phụ kia nghênh ngang đi rồi.

Nữ tử xinh đẹp như vậy, nếu rơi vào tay đạo phỉ thì sẽ bị kết cục gì, thật là không cần nghĩ cũng biết. Thương nhân qua lại, rất nhiều nữ quyến xinh đẹp bị cướp đoạt lên núi, bị bọn đạo phỉ nín nhịn đã lâu chà đạp một vòng, sau đó bán vào kỹ viện!

Lập tức Nghiêu Mộ Dã đỏ ngầu hai mắt, mang theo một đội tướng sĩ tinh nhuệ, lại tìm một người am hiểu kĩ địa hình dẫn đường, xuất phát từ đỉnh núi gần nhất, bắt đầu càn quét tìm kiếm như cái sàng.


Nói thật ra, Trần Bằng Vũ là tướng sĩ chinh chiến sa trường đã lâu, từng theo Nghiêu Thái úy vào sinh ra tử, mặc dù sau này theo Thái úy vào kinh, sống mấy năm an nhàn nhưng tự nhận là tâm huyết nam nhân không hề mất. Thế nhưng một ngày một đêm luân phiên chém giết, hắn ta vẫn bị dọa bởi đồ tể ác linh nhập vào người Nghiêu Thái úy.

Mỗi khi đến hang ổ của thổ phỉ, Thái úy đều là vung đao như roi dài, chém ra đầy biển thịt máu tanh. Nhất là khi vào trong phòng, thấy được đạo phỉ đang cưỡng bức phụ nhân cướp về thì càng giơ tay chém xuống mạnh mẽ, khiến của quý bọn chúng phân thành ba đoạn!

Lại càng không nói đến lúc tóm lấy đầu đảng của đạo phỉ, thủ đoạn ép hỏi có đánh cướp được một tiểu phụ xinh đẹp từ xe ngựa hay không, cắt phá gân chân, lột ra xương tủy đều là một hồi làm nóng người mà thôi…

Cứ như vậy tìm hết một ngày một đêm vẫn không ra dấu vết của tiểu phụ kia. Chỉ là trị an của khu vực xung quanh đều trở nên sạch sẽ, hầu như không có hang ổ đạo phỉ nào chưa bị diệt.

Thế nhưng Thái úy còn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu lần lượt càn quét qua các thôn trang xung quanh. Đêm hôm nay vừa vặn đến thôn này. Ở đầu thôn nghe được trưởng đội dân quân thôn nói lúc tối có quan gia tới, hai vị công tử cùng một nữ quyến xinh đẹp, từng nghe thấy một vị công tử gọi tiểu thư kia là ‘Lục tiểu thư’.

Nghe vậy, Thái úy lập tức chạy như bay vọt đến trong viện, xông thẳng tới phòng này.

Nói thật ra, tình hình trong phòng này, coi như là Trần Bằng Vũ cũng có chút nhìn không nổi. Phải biết là hai ngày nay bọn họ gần như không chợp mắt, bụng đói cũng chỉ có thể gặm nuốt lương khô lạnh cứng trong trạng thái máu me bê bết đầy người để lấp bụng cho xong.

Thế nhưng những đương sự gây ra màn rung động ầm ĩ này thì sao? Ngồi ở trên giường đất ấm áp, bày một bàn rượu thịt, nam nữ chè chén vui vẻ, nhìn còn có vẻ như sắp ăn no nghĩ tới chuyện dâm dục rồi cơ…

Trong lòng Trần Bằng Vũ toát mồ hôi lạnh thay cho hai vị nam quý nhân, rất sợ Thái úy liên tục mấy ngày chém giết hung hăng, tiện tay chém luôn cả hai người bạn nối khố này… Về phần vị tiểu thư kia, cũng cần phải tự cầu nhiều phúc nha!

Trần Bằng Vũ cố gắng giải thích một cách nhẹ nhàng bình thản lý do Thái úy xuất hiện với dáng vẻ chật vật như này rồi nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với Bạch thiếu.

Ba vị đều là quý nhân trong triều, nếu như ẩu đả lên, làm ra cảnh tượng đầu toác máu văng thì Hộ tướng như hắn ta cũng không thoát được liên can…

Tất nhiên Bạch thiếu cũng hiểu được tính tình người bạn thân của mình. Nhìn hắn cả người lạnh lùng thì không nhanh không chậm kể lại tình huống gặp nạn của Quảng Tuấn Vương và Lục tiểu thư ở trạm dịch, đồng thời nói ra mưu kế âm hiểm của bọn Bắc nhân. Cuối cùng mới hời hợt nói: “Bận rộn một đêm, ta với Vương gia và Lục tiểu thư mới được dùng cơm. Vừa rồi Lục tiểu thư bị tê chân suýt chút nữa ngã sấp xuống, lật ngược bàn ăn nên ta và Vương gia mới…”

Nghiêu Mộ Dã nghe nói như vậy, đột nhiên mở miệng lạnh lùng ngắt lời chưa nói hết của Bạch thiếu, hỏi: “Những tên Bắc nhân phục kích kia chạy đi hướng nào?”

Quảng Tuấn Vương vội vàng đứng dậy, ngồi vào địa đồ trước đó Bạch thiếu đã xem, chỉ điểm phương hướng cho Nghiêu Thái úy.

Ngọc Châu thấy Thái úy có vẻ muốn sắp xếp nhân thủ phục kích, bản thân thực sự không thích hợp nghe quân vụ nên chậm chạp cử động cái chân tê dại, dẫn theo Giác nhi yên lặng lui ra khỏi phòng, đi về sương phòng của mình.

Vừa rồi Giác nhi nghe được cũng sửng sốt một chút, tuy chưa được trải nghiệm qua trận chém giết máu me nhưng nhìn lớp máu đỏ đen trên áo giáp của Nghiêu Thái úy thì cũng có thể tưởng tượng được cảnh tàn sát ác liệt của một ngày một đêm qua. Đợi đến khi về tới gian phòng, Giác nhi liền nhỏ giọng nói: “Lục cô nương, Thái úy đại nhân thật là quan tâm người, có điều… Nô tỳ nhìn thấy ngài ấy liền sợ hãi. Nếu gả cho một nam tử như vậy làm vợ, nếu ngày nào đó khiến ngài ấy mất hứng, có thể… có thể bị tiện tay chém chết không…”

Kỳ thực trong lòng Ngọc Châu cũng đang hỗn loạn, nghe Giác nhi nói thế liền mở miệng ngắt lời: “Mệt mỏi một ngày rồi, muội qua phòng phía bắc nghỉ ngơi đi. Chỗ ta cũng không cần muội hầu hạ gì đâu. Nhớ là thấy Thái úy và người của ngài ấy thì đừng nói chuyện lung tung…”

Sau khi nhắc nhở Giác nhi xong, Ngọc Châu tự đóng cửa phòng, cài then lại, sau đó cởi bỏ y phục dính sốt mè, dùng chậu nước giặt y phục dính nước sốt cho sạch vết dơ ở góc áo, sau đó treo lên kệ trên bồn, chỉ mặc một cái yếm và quần trong, chuẩn bị nằm xuống ngủ.

Mới vừa tắt đèn nằm xuống giường đất thì nghe được tiếng ủng cứng đạp lên mặt đất, sau đó chính là tiếng đẩy cửa.

Người ở bên ngoài thấy đẩy cửa không mở, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ cửa phòng. Ngọc Châu ló mặt ra khỏi chăn, lên tiếng hỏi: “Là ai gõ cửa đấy?”

Người ngoài cửa lời ít ý nhiều, chỉ phun một chữ ngắn gọn: “Ta!”

Ngọc Châu nín thở, hạ thấp giọng hơn chút nói: “Đã khuya rồi, nếu Thái úy có chuyện gì, có thể để sáng sớm mai rồi bàn được không?”

Người ngoài cửa không trả lời, chỉ là đốt ngón tay gõ cửa dường như mạnh hơn chút, trong đêm khuya an tĩnh ở thôn nhỏ có vang dội đến nghe mà giật mình.

Ngọc Châu biết rõ tính Thái úy không đặt được mục đích thề không bỏ qua, thế là thở dài nói: “Xin Thái úy đợi một chút…”

Nói rồi nàng đứng dậy vấn đại tóc tai, lại mặc váy áo còn ướt nhẹo kia vào, sau đó thắp ngọn đèn đi ra mở cửa cho Thái úy.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, Ngọc Châu thấy Thái úy đại nhân đã lau sạch vết máu trên mặt, lộ ra khuôn mặt, không còn dữ tợn như khi nãy nữa. Chỉ là áo giáp trên người vẫn chưa tẩy rửa, mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang mũi.

Thế nhưng Ngọc Châu còn chưa kịp bịt mũi, Thái úy đã cau chặt mày kiếm, cúi đầu đưa mũi ngửi ngửi một cái, lạnh lùng nói: “Uống bao nhiêu rượu?”

Ngọc Châu bị hỏi có chút ngạc nhiên, nói: “Chỉ ăn chút cơm, chưa từng uống rượu…”

Nhưng vừa dứt lời thì nàng chợt bừng tỉnh nhớ ra, nói tiếp: “Vừa rồi dùng thùng rượu rót nước tắm rửa, có lẽ bị ám chút mùi rượu…”

Gương mặt anh tuấn của Thái úy đại nhân hơi buông lỏng, sau đó không mời tự vào, sải bước vào phòng tây, đi tới thùng rượu còn đang chứa nước tắm, đưa tay thử độ ấm một chút, không quay đầu lại mà chỉ nói ngắn gọn: “Đóng cửa lại.”