Có điều Quảng Tuấn Vương cũng không có tâm tư nghe Ngọc Châu giải thích tỉ mỉ nguyên do bên trong, lúc này hắn vội vã chạy ngược về tìm Bạch thiếu.
Sắc trời đã tối, phu xe lại không dám đốt đèn thu hút bọn Bắc Vực hung tàn, chỉ có thể đánh xe vòng vèo trở lại trong bóng đêm tăm tối. Chờ đến khi qua lưng núi thì thấy được xa xa có ánh đèn xe ngựa thấp thoáng, có vẻ như phía trước có không ít người đang đi tới.
Đầu tiên Quảng Tuấn Vương để Ngọc Châu tránh qua một bên, hắn cười ngựa mang theo vài người đi tới trước tra xét. Chỉ trong chốc lát đã nghe thấy giọng Quảng Tuấn Vương hô lớn ở phía trước: “Lục tiểu tư, mau tới đây đi. Phía trước không có vấn đề, là Bạch thiếu!”
Ngọc Châu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, được Giác nhi nâng đỡ lên xe ngựa đi tới trước.
Bạch thiếu đang cau mày nghe Quảng Tuấn Vương kể về tình hình nguy hiểm của trạm dịch phía trước, nhìn thấy Ngọc Châu qua đây thì chân mày càng nhíu chặt hơn, nói: “Lục tiểu thư, cứ tưởng rằng tiểu thư đã đến trấn Ngọc Thạch rồi, sao lại còn đang ở trên đường đi thế này?”
Ngọc Châu cũng không thể nói bản thân cố ý lề mề kéo dài để tách hướng với hành trình của hắn, chỉ có thể nói xe ngựa của mình xóc nảy nên đi không nhanh.
Tuy rằng an toàn tụ họp nhưng phía trước hung hiểm, không thể tiếp tục đi tới. Bạch thiếu liền dẫn đoàn người đi vòng qua một thôn trang tá túc trong một khu nhà dân, ra hiệu cho thuộc hạ của mình mang địa đồ tới cẩn thận kiểm tra lại địa thế.
Cái thôn nhỏ này ở gần biên giới, bốn phía có thổ phỉ hoành hành, cho nên các nam tử tráng niên trong thôn tự tổ chức nhóm dân quân, mỗi đêm có người canh gác cố định, ở bên ngoài thôn có tường rào cao bảo vệ, nhất thời cũng rất an toàn.
Quảng Tuấn Vương xưa giờ vốn quen với thảnh thơi, vẫn luôn là Vương gia tắm mình trong phú quý, tối nay xem như đã tiêu hao hết cả chân khí bình yên, cần phải để cho đầu óc căng thẳng được thả lỏng nên sai tôi tớ đi nấu nước, tìm một thùng gỗ để chưng cất rượu trong thôn tửu trang này cọ rửa sạch sẽ, rót nước vào, hòa quyện với mùi rượu thoang thoảng, thoải mái ngâm mình một lúc.
Hưởng thụ tốt như thế cũng không thể một mình giấu đi độc hưởng, Quảng Tuấn Vương lại sai người tìm tới hai thùng nữa, một cái đưa tới phòng của Lục tiểu thư, một cái thì để cho Bạch thiếu. Thế nhưng nước nóng đã đổ đầy mà vẫn không thấy Bạch thiếu tiến đến ngâm mình. Ngay sau đó Quả Tuấn Vương quấn khăn vải lên rồi hô lên với Bạch thiếu đang ở ngoài phòng: “Bọn cường đạo quá đông, mỗi tên đều là kẻ liều mạng, chúng ta ở đây lâu dài cũng không phải cách, không bằng gửi chim bồ câu đưa tin cho Thái úy đại nhân, để hắn phái binh mã bảo hộ chúng ta. Còn ngơ ngác cái gì nữa? Viết thư rồi cùng ta đi ngâm nước nóng đi!”
Bạch thiếu lo nghĩ, vén rèm cửa lên đi vào, chần chờ nói: “Như vậy cũng tốt… Chỉ là ta sợ ngươi và Lục tiểu thư đồng hành suốt dọc đường, nếu để Thái úy biết được e là không tốt?”
Quảng Tuấn Vương nghĩ rốt cục đầu óc của mình không nhanh nhẹn bằng Bạch thiếu, lại không nghĩ tới cái chuyện này, cảm thấy sửng sốt nhưng rồi lại cây ngay không sợ chết đứng mà nói: “Ta và ngươi đều rõ ràng là tên tiểu tử Nghiêu nhị kia đã sớm phai lòng với Lục cô nương, bản vương chỉ là tuân theo tấm lòng đeo đuổi cái đẹp của mình mà thôi. Nghiêu nhị hắn không biết thương hương tiếc ngọc, làm tổn thương Lục tiểu thư, tất nhiên bản vương phải an ủi một chút… Có điều nếu như nàng ấy còn mang trên mình danh nghĩa vị hôn thê của Nghiêu nhị thì tất nhiên bản vương sẽ không khinh thường Lục tiểu thư. Đoạn đường này đi được đường đường chính chính, cho dù bị hắn biết thì cũng có làm sao?”
Bạch thiếu biết Quảng Tuấn Vương là một Vương gia ngay thẳng, nếu nói như vậy thì trên đường đi Tây Bắc, trai đơn gái chiếc nhất định không có những chuyện mập mờ bí ẩn gì. Thế là hắn thả lỏng cười cười, đi tới trước bàn kêu gã sai vặt lấy hộp đựng văn kiện ra, mài mực bắt đầu viết thư.
Trong thư nói rõ tình hình của Cầu Phân Nhánh, sau đó xin Thái úy nhanh chóng xuất binh tiếp viện.
Sau khi viết xong thư hắn liền sau người đưa bồ câu tới buộc chặt thư vào, chờ tới hừng đông sẽ thả đi đưa tin.
Thời gian còn lại đó là kiên trì chờ đợi. Bạch thiếu cũng cởi y sam rộng ra, tiến vào trong thùng rượu còn đang bốc hơi nóng, cẩn thận tẩy rửa đi bụi bặm trên người.
Khí nóng này hun đến khiến cho huyết mạch thông thuận, trong bụng khó tránh khỏi cảm thấy hơi đói. Trong mảng ăn uống, Quảng Tuấn Vương cũng là mắt nhìn sáu đường tai nghe tám phương, từ lúc vào thôn đã thấy có thôn phụ treo mấy khối thịt khô ướp trong sân, xem ra rất ngon.
Thế là vừa ngâm nước nóng vừa kêu đầy tớ đi mua về một tảng lớn, chuẩn bị nhấm nháp thử một chút hương vị đặc sản Tây Bắc. Thế nhưng đầu bếp đi theo lại là người Giang Nam, chưa từng thấy qua thịt khô béo ngậy được ướp đến vàng như thế của người phương Bắc, từ chối không biết xử lí ra sao.
Ngọc Châu vừa ở phòng tây tắm rửa xong xuôi, tóc chưa kịp khô, chỉ dùng một cái trâm gỗ búi lỏng lên. Nàng mặc một bộ y phục thường ngày rộng, chuẩn bị ngủ thì nghe tiếng đầu bếp ở bên ngoài phòng xì xầm, kêu Giác nhi đi hỗ trợ nấu nướng.
Thịt khô của Tây Bắc không giống như phương Nam đa số dùng thịt bò, mà thường là dùng thịt heo ba chỉ béo ngậy, dùng muối giềng đặc sản của địa phương và rượu Thiêu Đao Tử lâu năm, thêm mấy thứ như đường trắng, hồi hương để ướp rồi phơi nắng. Sau đó dùng vụn gỗ Hoàng Tùng đặc biệt của địa phương đốt lửa hun thịt để có được khối thịt khô vàng ươm bóng mẫy như thế.
Cho nên việc chế biến món thịt này cũng rất đặc biệt, đầu tiên phải hấp lên, bỏ da, cắt lát, dùng ớt đỏ địa phương cắt thành các đoạn lớn, xào lên cùng hành lá. Mùi hương của nó thật đúng với câu nói “một nhà nấu thịt trăm nhà thơm”.
Chỉ chốc lát sau, cả một viện đều tràn ngập mùi hương của món thịt khô xào này. Đầu bếp kia tay chân cũng nhanh nhẹn, luộc thêm một nồi thịt bò cắt miếng, chấm với muối tiêu.
Quảng Tuấn Vương vừa nhìn thấy những món ăn này đều là đồ nhắm rượu, nhất thời hăng hái, chỉ cảm thấy việc ngắm trăng uống rượu ở nơi thôn nhỏ vùng biên cương cũng là một thú vui lớn trong kiếp phù du này. Thế là hắn liền nhiệt tình mời Ngọc Châu đến cùng nhau uống rượu.
Một đêm hoảng hồn nên vốn cũng khó ngủ say, thật ra Ngọc Châu đã sớm đói bụng, chỉ là không muốn làm phiền nhà bếp nên cố nhịn một chút đợi đi vào giấc ngủ. Nàng đã khước từ vài lần nhưng khổ nỗi Vương gia nhiệt tình mời mọc nên cũng định đến dùng chút cơm tẻ để dằn bụng rồi sẽ đứng dậy rời đi.
Chẳng qua là lúc trước khi đổi qua xe ngựa thương gia quá hấp tấp vội vàng, Giác nhi nhất thời sơ ý nên để quên toàn bộ bao y phục đã giặt sạch sẽ của bản thân và Ngọc Châu trên chiếc xe ngựa của Vương phủ. Cho nên cả đoạn đường này Ngọc Châu chỉ có một bộ váy áo bên ngoài và một bộ váy áo hàng ngày trên người để tắm rửa giặt giũ mặc luân phiên.
Mới vừa rồi khi tránh né cường đạo, nằm úp sấp trên mặt đất lầy lội sau bụi cỏ, váy áo bên ngoài đều bị dơ bẩn, Giác nhi giúp đầu bếp làm cơm xong liền đi lấy nước về giặt giũ y phục cho Lục cô nương. Thế nên Ngọc Châu chỉ có thể mặc váy áo rộng thường ngày ngồi ăn cơm cùng hai vị quý nhân.
Cứ tưởng rằng mình ăn mặc không được chỉn chu, nhưng ai ngờ hai người kia lại còn thoải mái hơn. Quảng Tuấn Vương vừa mới tắm xong, không mang vớ xắn ống quần lên tới đầu gối, ngồi xếp bằng trên gường đất. Mà Bạch thiếu thì cũng là dáng vẻ tóc ướt nhỏ giọt, búi tóc lỏng lẻo, mặc áo dài thường ngày rộng thùng thình ngồi bên cạnh bàn đất.
Ngọc Châu coi như là đã có trải nghiệm ở kinh thành rồi, trong lòng biết bọn họ không phải cố ý thất lễ. Các quý nhân của mấy nhà phú quý trong yến tiệc riêng tư thì ngược lại không câu nệ như đám thứ dân thôn nhỏ. Những lúc làm vài ly vui vẻ, một đám sĩ khanh, đại phu đầy người không mặc gì để mình trần, chẳng những không có người cho rằng thất lễ mà còn khen là trở về nguyên trạng, bộc lộ bản tính thật sự.
Hiện tại là vượt qua một ngày đường nguy hiểm, hai nam nhân này khó tránh khỏi tinh thần uể oải muốn thư giãn, Ngọc Châu không có làm ra vẻ mặt khó xử ảnh hưởng phong cảnh, cũng leo lên giường đất, ngồi quỳ bên cạnh bàn đất.
Thời tiết Tây Bắc khác với kinh thành. Mặc dù lúc này đã vào hạ nhưng nhiệt đột ngày đêm chênh lệch lớn, đến đêm vẫn rất lạnh. Lúc này ngồi trên giường đất uống rượu hâm nóng, thật đúng là giây phút an bình khó có được trong ngày hôm nay.
Tảng thịt bò to được luộc vừa đủ lửa, chấm thêm muối tiêu nhai vào thật thơm ngon. Mà món thịt khô xào hành ăn với cơm kia, đợi đến khi Ngọc Châu ăn được vài miếng thì bị ớt đỏ cay làm cho ửng hồng cả mặt, môi anh đào càng thêm căng bóng.
Hai người uống rượu ở bên cạnh không tự chủ di chuyển ánh mắt, nhìn cái miệng nhỏ đang nhai nuốt của mỹ nhân, ánh mắt vô thức nhúc nhích theo đôi môi đỏ mọng kia.
Ngay sau đó hai vị quý nhân, một người uống phải là “tâm viên”, một người thì uống “ý mã”*, thịt khô dù có ngon nhưng đều là ăn mà chẳng biết vị, thứ thực sự muốn nhấm nháp ở gần ngay trước mắt lại nhất thời không thể gần gũi được, chỉ hận lúc này người còn lại biến mất thì đã có thể tạo thành một phen cảnh đẹp…
*tâm viên ý mã: tâm tư hỗn loạn, như con ngựa khó kiểm soát
Ngọc Châu cúi đầu chuyên tâm ăn cơm, nhưng làm sao lại không cảm giác được vẻ mặt khác thường cửa hai người trước mắt. Thế là nàng thầm nghĩ nhanh chóng ăn xong chén cơm này rồi rời khỏi bàn cho xong.
Đúng lúc này, đầu bếp lại bưng lên món bánh lạnh làm từ sữa gạo chưng lên, trên lớp mặt được cắt phẳng phiu của bánh lạnh có phủ một lớp sốt mè, vừa vặn xua đi cảm giác ngấy của thịt.
Ngọc Châu không muốn tiếp tục tham gia cuộc chiến trên bàn cơm nữa, vừa ăn xong chén cơm này liền xin cáo lui với hai vị quý nhân. Thế nhưng vừa rồi ngồi quỳ lâu quá, hai chân nhất thời tê dại, vừa đứng lên lập tức lảo đảo, lật úp phần bánh lạnh sốt mè mới được dâng lên, đổ hết vào làn váy.
Thị nữ đứng một bên chưa kịp phản ứng, Quảng Tuấn Vương và Bạch thiếu đã đồng thời đứng dậy, mỗi người đỡ một bên thân thể mảnh mai của Ngọc Châu, tránh cho nàng ngã quỵ trên giường đất.
Bị hai người vây quanh, Ngọc Châu khẽ nhíu mày, đang muốn đẩy hai người tự đứng dậy thì chợt nghe thấy bên ngoài viện truyền tới âm thanh ồn ào. Ngay sau đó có một người đi ủng cứng, lấy đất làm trống, thùng thùng rung động bước nhanh về phía này, kế tiếp là một lực đẩy mạnh đẩy tung cửa phòng ra.
Người tới thân hình cao lớn, trên người bọc giáp tràn đầy hơi thở máu tanh, mặt mày đen như tro quện cùng vết máu khô một nửa, tựa như bôi thuốc màu, càng làm cho đôi mắt hiện đầy tơ máu càng nổi bật hơn. Dáng vẻ như vậy chỉ có thể là bước ra từ một trận tàn sát thảm thiết, khiến mọi người trong phòng đều cả kinh. Có nha hoàn nhát gan còn hoảng sợ hô thành tiếng.
Mà ánh mắt nhuộm màu máu của “hung thần” kia lúc này đang trừng thẳng về hai nam một nữ quần áo xộc xệch đang xúm vào một chỗ trên giường đất, chậm rãi lên tiếng, để lộ ra hàm răng trắng. Hắn nghiến răng hàm hằn ra tiếng từ trong cổ họng: “Các ngươi… đang làm cái gì?!”
Giọng nói thật là quen thuộc kia khiến cho người ta nhớ nhung, đúng là cực kỳ giống với Đại Ngụy nhất đẳng công - Nghiêu Mộ Dã đại nhân.
Quảng Tuấn Vương không dám tin mà chớp chớp mắt: “Chim bồ câu đưa thư còn chưa gửi đi, sao ngươi… ngươi đã tới rồi?”
Người tới đẩy sầm cửa phòng, vài bước đã tới trước giường đất, kéo phắt lại cánh tay của Ngọc Châu, hơi dùng sức một chút liền nhấc nàng khỏi giường đất, sau đó cười lạnh nói: “Thế nào? Tới sớm quá ảnh hưởng tới nhã hứng của hai vị nhỉ?”