Khoảng thời gian này Ngọc Châu đã trải qua quá nhiều bấp bênh, mỗi khi nhớ tới đều như là cảm giác lên xuống giữa tận trời cao và đáy vực sâu, khiến người ta có cảm giác trở tay không kịp.
Tuy tính cách của nàng đã rất trầm ổn, nhã nhặn lịch sự rồi nhưng đột nhiên gặp được người thân như Vương lang, trong lòng vẫn có một cảm giác rốt cục có thể thư giãn thả lỏng rồi. Trong lúc nhất thời hai người ngồi ở trong rừng, làm bạn với ánh mặt trời rực rỡ, chiếu rọi lên từng lớp cây xanh, sau khi trò chuyện tường tận qua hết mọi thứ, đến lúc nói tới chuyện kết giao với Thái úy thì chẳng biết tại sao Ngọc Châu lại muốn lảng tránh theo bản năng, không muốn nói nhiều với Vương lang về điều này.
Tính tình Vương Kính Đường êm ả như nước, tuy là thuở nhỏ thân thể yếu ớt nhưng thận trọng tỉ mỉ, thấy Ngọc Châu không muốn đề cập đến nên hắn cũng không hỏi, thế nhưng lo lắng trong lòng thì chỉ tăng chứ không giảm.
Khi nghe Ngọc Châu nói đến sự nghi ngờ về ẩn tình trong án oan của cha nàng năm xưa, Vương Kính Đường trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tuy là Vương gia chúng ta kinh doanh ngọc khí nhưng chi của đường thúc đã sớm tách ra theo đường làm quan. Hiện tại ta có một vị đường huynh đảm nhiệm chức vụ tại Hình bộ, phụ trách quản lý hồ sơ. Đợi ta hỏi huynh ấy thử xem có thể đưa một bản hồ sơ điều tra của phụ thân nàng năm xưa ra để nhìn thử vài chi tiết trong đó hay không. Chỉ là nếu việc này có thể thành thì tất cả điểm đáng ngờ trong hồ sơ cũng không thể lấy làm chứng cứ trình công đường, bằng không thì ngược lại làm cho đường huynh có lòng tốt giúp đỡ chẳng thể tiếp tục con đường làm quan rồi.”
Trong lòng Ngọc Châu vui mừng, chuyện oan khuất của phụ thân nàng chẳng bao giờ chủ động kể với ai, vẫn luôn đè nén trong lòng tự mình tìm cách. Hôm nay gặp Vương lang lại kìm lòng không được mà nói ra miệng. Quả nhiên Kính Đường làm việc luôn luôn trầm ổn đã chỉ ra cho nàng một con đường sáng. Nếu có thể được xem hồ sơ của năm đó, tất nhiên càng hiểu rõ hơn tình tiết bí mật ngay lúc đó. Điều này đối với Ngọc Châu mà nói quả thực là cầu còn không được. Thế là hai người lại thương lượng thêm một lúc. Sau đó Kính Đường nhìn mặt trời một lúc rồi nói: “Không còn sớm nữa, tranh thủ trời sáng còn dễ đi, nàng mau trở về đi. Thời gian ta ở lại kinh thành đều sẽ trọ ở đây. Nếu nàng có chuyện gì thì cứ sai thị nữ đưa thư cho ta. Hiện nay nàng là hoàng thương, thiệt hơn gắn liền ngay trên miệng, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, luôn chực chờ bắt lấy lỗi sai của nàng. Bất luận là trong lòng nàng có tính toán gì thì cứ phải nhớ kỹ rằng giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt. Nhất định không được chìm đắm trong chuyện cũ mà không thể thoát ra, sa chân vào đường chết hung hiểm.”
Những lời nói sau cùng này của Vương lang khiến Ngọc Châu hơi mở to mắt. Hôm nay nàng mới biết được trên đời này người hiểu rõ mình nhất chính là nam tử văn nhã đã cùng nàng lỡ mối lương duyên này. Tuy là hai người đã xa cách một năm nhưng chỉ sau một hồi trò chuyện, mặc dù nàng nói chuyện để lại ba phần, vẫn chưa hoàn toàn tiết lộ dự định trong lòng nhưng đã bị Vương Kính Đường lặng yên nhìn thấu được bảy tám phần. Hiện tại chẳng phải là nàng đang bị rơi vào trong một cục diện bế tắc đó sao. Nghĩ đến về phủ phải đối mặt với Thái úy đại nhân bức hôn, Ngọc Châu liền thở dài một hơi, chậm rãi đi ra khỏi rừng trúc.
Trong lúc Ngọc Châu gặp mặt chồng trước, Nghiêu Thái úy lại đang ngồi trong trướng vàng. Chiến sự ở phía trước đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trên chiến trường ngay lúc đang vô cùng lo lắng trước thời điểm mấu chốt quan trọng thì đột nhiên một đội quân Kiêu Kỳ tinh nhuệ dưới trướng Ôn Tật Tài lại lâm trận phản bội, đầu phục quân địch, làm cuộc chiến vốn dĩ thắng lợi nảy ra sai lầm cực lớn. Binh lính rào rào thua trận, may mắn viện binh đến kịp, giải cứu Ôn Tật Tài khỏi khó khăn dồn dập, nếu không thì chủ lực của Đại Ngụy thiếu chút nữa bị bao sủi cảo ninh thành một nồi thơm phức cho sói ăn rồi.
Nếu bàn về nguyên nhân của tai họa này thì thực sự là thiếu chút nữa Nghiêu Mộ Dã phun ra một búng máu. Hóa ra một thiếp thất của Ôn Tật Tài là thanh mai trúc mã với tên thống lĩnh Kiêu Kỳ đã phản bội kia. Có điều sau này khi vị thiếp thất kia quen biết Ôn Tật Tài thì nhất thời tham lam hư vinh, từ bỏ vị hôn phu chưa trở nên nổi bật của nàng, nghe theo lời lừa dối dỗ dành ngon ngọt của Ôn tướng quân mà làm thiếp cho hắn. Chỉ là Ôn Tật Tài phong lưu thành tính cách rồi, mặc dù thực sự yêu thích mỗi đóa hoa xinh nhưng làm sao có thể phân thân ra mà gieo rắc mưa móc cho đồng đều được hết cùng lúc. Đến rồi lại đi, vị thiếp thất kia khó tránh khỏi phòng không gối chiếc, đêm dài có lúc thấy khó khăn.
Ôn Tật Tài kia khi đi ngang qua Ôn phủ ở Tây Bắc nghĩ đến món ngon mà vị thiếp thất kia làm, liền thuận tiện mang theo nàng ta vào quân doanh hầu hạ, cũng tiện để ở chiến trường hưởng thụ chút niềm vui miệng lưỡi. Nhưng lòng tham trên miệng lưỡi này lại không cẩn thận gieo xuống mội mối họa tày trời.
Vị thiếp thất này sau khi vào quân doanh thì bất ngờ gặp lại vị hôn phu có duyên không phận của nàng. Có lẽ là nhiều năm xa cách, trong lòng cả hai đều có nút thắt không mở được, thế nên khi gặp nhau lần nữa, mắt đi mày lại, thường xuyên qua lại, hai người cứ thế nối lại tình xưa. Tranh thủ lúc Ôn tướng quân không chú ý, rừng cây sau quân doanh, bụi cỏ chè vè ở sườn núi đều là cảnh đẹp nơi bọn họ lén hẹn hò. Bởi vì chẳng còn là thiếu nam thiếu nữ trong sáng như xưa, khi hai người bên nhau liền bỏ đi hết những lời yêu đương như canh loãng nước nhạt, chỉ vớt lấy hoa quả khô, ôm nhau lăn đến chết đi sống lại, giải tỏa cơn khát đến khô cổ của từng người.
Đợi đến khi Ôn Tật Tài phát giác ra gian tình này thì thiếp thất kia đã mang thai hơn ba tháng, nhất thời cũng rối loạn đến không rõ là hài tử trong bụng cuối cùng là hạt giống do ai vùi.
Ôn tướng quân bắt hai người kia đến lều trại, tức giận nổi trận lôi đình. Hắn tự thấy bản thân coi như là dùng tấm chân tình, tận tâm săn sóc đối với người thiếp thất này, thật không ngờ tới nàng ta lại đội cho hắn một cái nón xanh to thật to ngay trong quân doanh, khiến một nam nhi hăng hái sôi nổi như hắn cũng không chịu đựng được cái màu xanh sẫm đến bậc này. Trong lúc giận tím mặt, hắn muốn trói tên thống lĩnh kia lại thi hành quân pháp nhưng rốt cuộc là bị chủ soái khuyên can, nói lúc này phải lấy chiến sự làm trọng.
Ôn tướng quân trằn trọc trầm tư rất lâu, sau đó nuốt xuống cả bụng máu giận, chỉ nhốt tiểu thiếp kia trong quân doanh không cho ra ngoài, cũng chính miệng nhận lời đợi đến chiến sự thắng lợi sẽ bỏ thiếp thất này thành toàn cho hai người bọn họ. Nhưng chẳng biết sau tiểu thiếp khi một mình ở trong lều lại ngã đập trúng bụng, sau khi té ngã thì dưới thân máu chảy không ngừng, sảy thai. Có quân y xem qua rồi bốc thuốc nhưng vẫn không chữa trị được, thế là mất mạng!
Tuy Ôn Tật Tài có chút bực bội thương tâm nhưng trong lòng thật tra cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà tên thống lĩnh kia thì cực kì phẫn nộ trong lòng. Hắn ta luôn nhận định hài tử trong bụng nữ nhân kia là của mình. Đây lầ Ôn Tật Tài giết người xả giận, đợi đến chiến sự kết thúc thì bản thân mình cũng sẽ bị hạ độc thủ thôi. Thế là ngoài mặt hắt ta biểu hiện thỉnh tội với Ôn tướng quân, nhưng sau lưng thì âm thầm cấu kết quân địch, phản bội vào thời khắc mấu chốt, cho Ôn Tật Tài một đao trí mạng.
Nếu không phải tướng sĩ theo bên người dùng mạng để liều mình giải cứu tướng quân, rồi Ôn Tật Tài cũng vô cùng dũng mãnh thì chỉ sợ đã đứt gánh tại đây rồi.
Khi cái nồi hầm hỗn loạn Tây Bắc này được cấp tốc bưng đến trước mắt Nghiêu Thái úy, hắn tức giận đến cứng họng không nói nên lời, hận không hể chém một dao thiến luôn tên Ôn Tật Tài dẫn theo tiểu thiếp kia.
Thế nhưng lúc này sai lầm cũng đã xảy ra, có truy cứu thêm nữa cũng vô dụng. Từ xưa đến nay, rất nhiều chiến dịch đều là không lường trước được phát sinh từ một chuyện nhỏ nhặt mà càn khôn xoay chuyển không kịp trở tay. Nghiêu Mộ Dã nhìn quân thư, sa bàn suốt đêm, sau đó quyết định không thể để mặc chiến sự ở tiền tuyến kéo dài đi xuống, phải nhanh chóng giải quyết cho xong cuộc chiến dày vò này. Mà việc cấp bách hiện nay là phải ổn định lòng quân, không thể khiến quân đội lại xảy ra chuyện lâm trận phản bội thêm lần nữa. Thế là hắn liền hạ quân lệnh yêu cầu quân đội ổn định đầu trận tuyến, phòng ngừa Bắc Vực sau khi nếm được ngon ngọt liền áp lên, một cái nữa đó là tước bỏ vị trí phó soái của Ôn Tật Tài, tự mình nắm giữ ấn soái, đi chiến trường.
Quyết định lần này không khỏi khiến triều dã xôn xao. Phải biết rằng Nghiêu Mộ Dã đã không còn là tiểu tử vô danh năm xưa giấu tên đi vào quân doanh nữa rồi. Hắn là Thái úy một nước, tự mình nắm giữ ấn soái, thắng thì tất nhiên ổn thỏa nhưng nếu như thua, chỉ sợ chiến công trước kia đều bị xóa bỏ. Điều này đối với Nghiêu gia cũng là họa phúc khó phân. Nếu như là người am hiểu đạo làm quan, tất nhiên sẽ cân nhắc thiệt hơn, thận trọng rồi thận trọng hơn nữa.
Ngay cả Nghiêu phu nhân luôn luôn nhã nhặn sau khi nghe xong quyết định này của nhi tử cũng tức đến đập bể ngọc như ý trong tay.
Cùng ngày hôm đó sau khi hạ triều, Quảng Tuấn Vương và Bạch hầu gia đều đến Nghiêu phủ, có ý khuyên can cái ý tưởng này của Nghiêu Mộ Dã. Ba người ngồi trong hoa viên cùng uống trà.
Nghiêu Mộ Dã nghe Bạch thiếu tha thiết phân tích lợi và hại trong đó xong, trầm mặc một hồi rồi nói: “Những gì ngươi nói ta đã nghĩ đến từ lâu. Có lúc ta từng ngẫm tại sao Đại Ngụy tài nguyên dồi dào, bách tính an cư lạc nghiệp, nhân tài cũng chưa từng thiếu thốn, nhưng khi quyết đấu với người Bắc Vực thì cứ tháo chạy, chỉ có thể kéo dài hơi tàn. Cẩn thận nghĩ thì đó là bởi vì người Đại Ngụy quá mức sáng suốt, mọi chuyện đều muốn suy tính chu toàn, chừa lại đường sống, luôn muốn để cho bản thân ba phần may mắn.”
Nói đến đây, hắn đứng dậy, hướng mắt nhìn về bầu trời phương bắc, nói: “Năm ấy khi ta quyết đấu với người Bắc Vực trên chiến trường, chỉ cảm thấy trên thân thể nhưng con người man di lạc hậu ấy mang theo hơi thở hung ác tàn nhẫn như báo như hổ. Đó là hơi thở của người dũng sĩ, là thanh binh khí vô hình, đánh sâu vào quân binh Đại Ngụy ta như rơm rạ trên ruộng đồng bị gió cắt quét qua, tan tác thành từng mảnh. Khi ấy ta liền tự hạ quyết tâm muốn cho quân binh Đại Ngụy triều ta cũng có đượng hơi thở hổ báo đó ở trên người, đừng có nghĩ đến chuyện chừa lại ba phần đường sống, khiến cho toàn bộ Ngụy triều không thể nói đường lui gì nữa.”
Ngụy triều tôn trọng danh sĩ nói suông, coi quyền lợi tiền bạc như cặn bã nhất thời trở thành nếp sống của các nam nhi, nhã sĩ. Nam nhi nếu như vẻ ngoài quá mức cao to sẽ mất đi nét đẹp âm nhu, bị người xem thường. Ngay cả trang phục thường ngày của Thái úy cũng là hào hoa xa xỉ, đề cao xa hoa lãng phỉ.
Thế nhưng những lời lúc này của hắn chính là những lời hùng hồn mạnh mẽ của đấng nam nhi mà đã lâu đám người Bạch thiếu chưa từng nghe qua, nhất thời đều rơi vào trầm mặc, trong lòng khó tránh khỏi trào dâng cảm xúc hào hùng đã lâu chưa từng có.
Quảng Tuấn Vương trầm mặc một hồi, cuối cùng là không sửa đổi được tính cách bất cần đời của bản thân, chỉ mở miệng cười nói: “Nếu Thái úy có lòng làm chuyện đại nghĩa lấy thân hi sinh vì nước thì tất nhiên bọn ta không tiện ngăn cản. Thế nhưng có vết xe đổ của Ôn Tật Tài ở phía trước, Thái úy cũng nên chuẩn bị tâm lý hậu viện trong phủ trạch của mình bị bén lửa. Nếu như đắc thắng trở về lại thấy hồng nhan ngày trước đã trở thành thê tử của người khác, mong là Thái úy có dư độ lượng hào phóng của người quân tử, thành toàn cho người ta nhé!”
Cây đuốc mà Quảng Tuấn Vương đang ám chỉ kia, những người đang ngồi đây đều tự biết trong lòng. Nghiêu Mộ Dã cười lạnh ha ha, nói: “Cám ơn Vương gia nhắc nhở, có điều hôn kỳ của tại hạ đã định, chắc chắn là sẽ làm một hôn lễ đơn giản trước khi chạy tới biên cương, tránh cho khi trở về lại phải nổi danh vì trong lúc tức giận chém chết gian phu!”
Nghe xong lời này, Quảng Tuấn Vương và Bạch thiếu đều kinh ngạc đến há hốc miệng. Dương Tố thậm chí lắp bắp hỏi thăm: “Cái… Cái gì, ngươi muốn cưới là vị tiểu thư thế gia nào hả?”
Nghiêu Mộ Dã hơi ngước mắt nhìn hai người bạn thân trước mặt, cười nói: “Sao thế? Tân nương sẽ qua cửa là ai, chẳng lẽ hai vị còn không đoán ra ư?”