Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 71




Sắc mặt Hồ Vạn Trù trở nên rất khó coi, lúc này hắn đã sớm tỉnh táo lại từ trong cảm giác vui mừng quá sớm, càng là bị sư phụ Phạm Thanh Vân mắng ngập đầu ở nơi vắng vẻ.

Nhưng bất kể thế nào, ít nhất thì thứ Phạm Thanh Vân vẫn luôn để ý là việc thay thế Tiêu gia độc quyền mối làm ăn cung cấp ngọc thạch cho hoàng gia cuối cùng đã nắm chắc trong tay.

Ngay sau khi kết thúc rao bán ngọc thạch, Thánh thượng lại mỉm cười nói: “Cuộc thi khắc ngọc lần này khiến cho trẫm nhớ tới lời khuyên can lúc trước của Nghiêu ái khanh: muốn nước nhà hưng thịnh thì không nên hạn chế một kiểu. Lúc trước đúng là theo lời Nghiêu ái khanh, Đại Ngụy bắt đầu dùng một nhóm thần tử phong nhã hào hoa, mỗi người mang sở trường riêng, giúp cho Đại Ngụy hiện nay được phục hưng. Thế nên giải thi đấu lần này trẫm cũng muốn làm như vậy, không chỉ người thắng có thể tiến cống ngọc khí, người đứng thứ hai cũng có thể cùng cung ứng ngọc thạch, yêu cầu hai bên cùng chuyên môn nghiên cứu tinh thâm của chạm khắc ngọc!”

Nghe nói như thế, các vị quý khanh lập tức liên tục tán thưởng, trực tiếp khen thánh thượng nhìn xa trông rộng, suy nghĩ sâu xa, khiến hai bên giám sát kiểm tra nhau, không để một nhà độc quyền, không ai có thể lười nhác.

Có điều sắc mặt của Phạm đại nhân lập tức trở nên không được tốt lắm, liếc đồ đệ mình.

Lần này Hồ Vạn Trù lĩnh hội rất nhanh, lập tức khuyên can Hoàng thượng: “Thánh thượng, vị Viên cô nương này không có chèo chống cửa hàng ngọc thạch nào, tuy chạm trổ tinh vi nhưng lại không thể tự lực đảm nhiệm việc cung ứng cho hoàng gia. Nếu Hoàng thượng yêu thích nhân tài thì không bằng kêu vị Viên cô nương này tới cửa hàng của thảo dân làm sư phụ điêu khắc ngọc, chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao?”

Không đợi Hoàng đế mở miệng, Thái úy đại nhân vẫn luôn trầm mặc ít lời đã mở miệng nói: “Chẳng phải là một cửa hàng thôi sao? Viên tiểu thư mở ngay một cái là được, chẳng lẽ còn cần một tên thợ khắc ngọc như ngươi dạy Hoàng thượng làm việc.”

Cái tội danh này quá lớn, Hồ Vạn Trù lập tức liên tục tạ tội không dám không dám.

Ngọc Châu nghe xong trong lòng lại thở phào một cái, lập tức cảm tạ long ân của Hoàng thượng.

Cuộc thi lần này mặc dù không được nhưu nguyện vọng ban đầu của Viên Ngọc Châu là có thể lấy danh nghĩa nữ nhi của Viên Trung Việt để đè ép lên đám người Phạm Thanh Vân vô sỉ sao chép theo phụ thân, nhưng trái lại có thể đạt được một tâm nguyện khác là danh chính ngôn thuận trở thành thương nhân ngự cung cho hoàng gia, cản tay Phạm Thanh Vân, tiến tới khui ra nhược điểm lấy ngọc gây loạn, làm hại long mạch của hắn!

Khi từ trong cung đi ra, Quảng Tuấn vương lại tìm cơ hội nói mấy câu với Ngọc Châu, ý tứ đại khái là nếu nàng muốn lên kế hoạch xây dựng cửa hàng, tuyển chọn phân xưởng ngọc thạch, hắn đều có thể chi tiền và cả sức lực.

Chỉ là lời còn chưa nói hết thì đã bị Thái úy đại nhân đi tới cắt đứt.

Đợi đến khi Ngọc Châu xuất cung, Thái úy đại nhân không tham gia yến hội với các vị quý khanh sau đó nữa mà cũng theo Ngọc Châu đi ra khỏi cung, trong lời nói cũng không còn tránh né như trước nữa.

Theo như ước nguyện ban đầu của Thái úy đại nhân là lần này tiểu nữ tử kia giành được giải nhất rồi thì tâm nguyện hoàn thành. Sau đó nàng sẽ có thể thu lại tâm tư an ổn gả chồng sinh con.

Chẳng biết tại sao trước đây vừa nhắc đến thành hôn thì hắn luôn phiền chán không thôi nhưng bây giờ vừa nghĩ tới người muốn cưới chính là vị Lục cô nương này thì lại hơi hơi có cảm giác can đảm nóng lòng muốn thử. Cô nàng này bơ vơ không nơi nương tựa giữa dòng đời, may là ông trời không đối xử tệ với nàng, để nàng gặp hắn, yêu hắn. Hắn phải cho cô nàng cơ khổ này nếm được vị ngọt của thế gian. Để nàng có một người trượng phu có thể dựa vào, có con trai con gái để mong đợi.


Thế nhưng hiện giờ kế hoạch chu đáo của Thái úy lại bị thánh thượng hoa mắt ù tai kia đảo lộn đến rơi rớt tan tác. Khi thánh thượng đề cập đến để Ngọc Châu làm thương nhân cung cấp ngọc cho hoàng gia thì trực giác của hắn là muốn cự tuyệt.

Đường đường là thê tử của Thái úy công hầu Đại Ngụy, lại muốn trở thành hoàng thương? Quả thực là quá mức buồn cười! Nhưng khi muốn từ chối thay nàng thì hắn lại không đành lòng. Bởi vì hắn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn luôn tái nhợt từ khi công bố kết quả đến nay, trong thời khắc ấy lại đột nhiên bừng lên sức sống. Nếu lúc này ở trước mặt mọi người giội cho nàng một gáo nước lạnh thì chẳng phải là khiến nàng thương tâm sao?

Nghĩ như vậy, Nghiêu Mộ Dã khó tránh khỏi do dự chần chờ một chút, nghĩ thầm cùng lắm thì cho nàng có chút thể diện trước mặt mọi người, đợi đến khi thành hôn rồi dẹp đi là được.

Ôm suy nghĩ như vậy, sau khi hắn bảo Ngọc Châu lên xe ngựa của mình, nói với nàng rằng: “Lần thi đấu này coi như là hoàn thành tốt rồi. Dù sao Hồ Vạn Trù kia cũng là cao đồ của Phạm Thanh Vân, tuy là kỹ thuật của ngươi không bằng nhưng cũng coi như đã làm hết sức mình, khiến mọi người bị thuyết phục. Lần này hồi phủ phải nghỉ ngơi một phen cho đàng hoàng, mấy ngày này không cho phép vào xưởng nữa. Ta kêu lang trung tới nấu dược thiện bổ thân mình cho ngươi, phải dùng hằng ngày, cẩn thận điều dưỡng lại thân mình! Qua mấy ngày ta sẽ phái bà tử, nha hoàn qua cho người. Quản gia trong phủ cũng sẽ chuẩn bị nhưng công việc chọn mua thu xếp cho hôn sự. Nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói với quản gia là được.”

Ngọc Châu nghe xong lời này thì trong lòng lộp bộp bị hù cho giật mình, ngừng thở nói: “Hình như hôn sự của hai ta Thái úy vẫn chưa báo cho Nghiêu phu nhân. Chuyện đại sự như thế này hình như phải đợi phu nhân quyết định mới được chứ.”

Thái úy duỗi tay kéo nàng vào trong lòng mình, chỉ cảm thấy đã mấy ngày không được ôn lại cái thân thể mềm mại này, rốt cục là đêm nay có thể không cần kiêng kị gì nữa mà thoải mái chơi đùa một phen với nàng. Nghe Ngọc Châu nói như vậy thì hắn không thèm để ý mà nói: “Từ lâu mẫu thân đã chẳng còn hy vọng viễn vông vào chuyện đời này ta sẽ thành hôn. Hiện nay ta thay đổi ý định, chịu lấy vợ sinh con thì tất nhiên là bà ấy sẽ vui mừng còn không kịp ấy chứ. Không cần mang mấy cái tục sự này đến làm phiền thời gian thanh nhàn của mẫu thân. Cứ định xong thời gian, mọi việc chuẩn bị xong xuôi rồi báo cho mẫu thân biết để viết danh sách khách mời là được rồi.”

Kỳ thực Thái úy cũng không muốn phô trương rầm rộ. Thứ nhất là lúc này đang trong thời gian chiến tranh, không thích hợp bày vẽ lãng phí. Thứ hai là bởi vì thân phận của Ngọc Châu có chút quá thấp. Hắn đường đường là Thái úy, đi cưới một phụ nhân Tây Bắc cũng không phải là một chuyện đáng để thông báo ầm ĩ, mời mấy người bạn tri kỉ, cho phụ nhân này một thân phận, khiêm tốnt hành hôn là xong. Không thể để đứa con đầu tiên của hắn gánh cái danh con riêng không rõ thân phận được.

Ngọc Châu nghe Thái úy có vẻ đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, vội nói: “Thế nhưng Hoàng thượng đã ủy nhiện ta làm hoàng thương ngự cung. Nếu thành hôn thì sợ không tiện cho lắm nhỉ?” Nhưng Thái úy lại chẳng thèm đoái hoài đến cái thánh chỉ này, chỉ một lòng mong ngóng mau mau về đến phủ, cẩn thận mà thân mật với tiểu phụ nhân này một phen.

Ban đêm, Ngọc Châu bị Nghiêu Mộ Dã ép ở lại trong phòng hắn, nhất thời chăn gấm tốc lên, quay cuồng đến sung sướng. Trong lúc đó, Ngọc Châu quá mót nên muốn xuống giường, lại bị Thái úy sống chết ương ngạnh quấn lấy giữ lại trên giường, cái bô khéo léo có giá trên trời kia lập tức được phát huy tác dụng. Chẳng qua thứ này vốn là vật dùng cho nam tử, để nữ tử dùng thì thật đúng là khảo nghiệm kỹ năng của người hầu hạ.

Sau khi náo loạn như thế một lúc xong, ngày hôm sau Ngọc Châu túc giận đến mức từ khi rời giường thì không hề nói một lời nào với Thái úy đại nhân. Hôm nay Thái úy không cần lâm triều, thế nên buổi sáng thức dậy cùng Ngọc Châu ăn sáng. Bữa sáng này đầu bếp làm bánh bao chiên, rải một lớp hành băm, rồi đảo một cái, mùi hương nức mũi. Da lợn đông lạnh trong bánh bao chiên chín nhừ tan ra, cắn một cái cả một miệng thơm nồng. Nhân thịt thêm nước cốt gà, vị nước cốt thấm đượm tinh tế, tuyệt không thể tả. Thêm cháo bí ngô nấu đến mềm nhuyễn ngon ngọt, kết hợp trong bữa sáng còn có củ cải giòn, cực kỳ khai vị.

Nghiêu Thái úy ở một bên ăn đến ngon miệng, lại thấy Ngọc Châu không động đũa gì cả, tranh thủ lúc thị nữ đi ra ngoài lấy nước thì nhỏ giọng hỏi: “Sao mà mặt mày khó chịu thế kia, không phải hôm qua ta hầu hạ rất tốt sao? Suối ngọc rót trọn vào hồ băng, không hề bị bắn tung tóe ra một chút nào, cho dù có là chủ tử soi mói đi nữa thì cũng sẽ hài lòng mới phải!”

Ngọc Châu không muốn nghĩ lại thời khắc hồi ức xấu hổ kia, chỉ lạnh mặt gắp một cái bánh bao chiên bỏ vào chén Thái úy, nói: “Xin Thái úy mau ăn đi, nếu để nguội thì không ngon nữa.”

Trong lòng Thái úy biết ngụ ý của giai nhân là “Ăn cũng không ngăn nổi cái miệng độc của ngươi!” Hắn lập tức cười, sau đó lời nói mềm mỏng dỗ Ngọc Châu ăn nhiều một chút. Ngọc Châu không có tâm tư nói chuyện tào lao với hắn, trong lòng đều đang phiền muộn chuyện làm sao để từ chối cái hôn sự hoang đường này của Thái úy. Nếu như thành hôn thì sẽ thật sự trở thành ác mộng không cách nào thoát khỏi.

Sau khi ăn sáng xong, Thái úy liền ra khỏi phủ làm việc công, Ngọc Châu quay lại trong phòng của mình, tắm rửa thay y phục, lúc đang trải đầu thì có thị nữ báo là Nghiêu phu nhân mời Viên tiểu thư đi qua một chuyến, có chuyện thương nghị.

Ngọc Châu vừa nghe vậy, vội vã kêu Giác nhi vấn tóc cho mình, thay đổi y phục rồi nhanh chóng qua sân viện của phu nhân. Phu nhân đang ở trong vườn đùa với một con vẹt màu sắc sặc sỡ, thấy Ngọc Châu tới liền cười nói: “Đầu tiên phải chúc mừng Lục tiểu thư, hôm qua mặc dù ta không đi nhưng vẫn nghe Xu Đình nói ngươi phô triển uy lực thần kì, cuối cùng cũng không uổng phí chuẩn bị bao lâu như thế.”

Ngọc Châu vội vàng nói: “Rốt cuộc là kỹ thuật còn kém một bậc, múa rìu qua mắt thợ, mất hết thể diện trước mặt Thánh thượng và các vị quý nhân.”

Nghiêu phu nhân cười nói: “Nữ tử chúng ta nhìn mọi chuyện chung quy là có chút khác biệt với đám trượng phu. Những cái hư danh hạng nhất hạng hai đó cứ nhường một chút cũng không sao, chỉ cần kết quả cuối cùng đạt mục đích là được rồi. Cuộc thi chạm khắc ngọc này đơn giản chính là để chọn ra hoàng thương mà thôi, tuy là người đứng thứ hai nhưng vẫn bắt được hoàng bài cung cấp cho hoàng gia, có gì khác với hạng nhất đâu chứ?”

Ngọc Châu nghe vậy, trong lòng hơi suy nghĩ, thấp giọng nói: “Nhưng dường như ý tứ của Thái úy là không muốn ta làm cái công việc cung cấp cho hoàng gia này.”

Nghiêu phu nhân nắm tay Ngọc Châu, đi tới bên cạnh bàn, rót cho nàng một ly trà, vẻ mặt dịu dàng nói: “Hắn là một đại nam nhân cả ngày đều nghĩ đến quốc gia đại sự, làm sao có thể để ý tới mấy chuyện củi gạo dầu muối… nhỏ nhặt này chứ? Cũng giống như hôm qua, hắn ném cả vạn kim, quăng ra cái giá trên trời khiến người khác trố mắt, thành toàn cho mỹ danh của Ngọc Châu cô nương, lại làm trọn được vai hiền thần Đại Ngụy tán gia bại sản để chống đỡ quân lương một cách hùng tráng của hắn. Thế nhưng sau đó, tiền bạc lấy từ đâu, chi tiêu hằng ngày trong phủ xoay sở thế nào thì hoàn toàn không liên quan gì đến hắn, chỉ yêu cầu quản sự trong phủ trù tính, suy tính tỉ mỉ rồi mấy cái sổ sách đó lại đưa đến trước mặt ta. Còn chuyện sau đó là sổ sách, tiền bạc lấy từ nơi nào thì chẳng hề liên quan đến những quản sự đó, mà toàn bộ đều rơi lên người một nữ nhân là ta.”

Nói đến đây, đôi vai mảnh khảnh của Nghiêu phu nhân dường như không chịu nổi gánh nặng ấy, bà hơi thở dài: “Hôm nay ngươi thành hoàng thương, ngoài cung cấp cho hoàng gia ra thì mối làm ăn với quan to nhất phẩm cả triều và các phú hào có thể đều rơi vào cửa hàng của ngươi. Tuy rằng người đời đều xem thường thương nhân nhưng làm việc cho hoàng gia thì cũng rất tôn quý. Nếu Viên tiểu thư yêu thích thì sao lại có thể lùi bước vì những lời nói của những người chẳng nhiễm khói lửa nhân gian như Kính Đường chứ?”

Ngọc Châu lặng lẽ ngồi ở một bên, vừa uống trà vừa ngẫm nghĩ những lời Nghiêu phu nhân nói. Nàng cảm thấy có lẽ mình đã hiểu rõ ngụ ý trong lời của vị phu nhân này, đại khái ý tứ là: Nghiêu gia gia môn bất hạnh, sinh ra phá gia chi tử như Nghiêu Mộ Dã, thể hiện ở trước mặt các quý khanh, rắc vạn kim mua nụ cười của hồng nhan. Hắn thật là dũng cảm, nhưng cái phần đ.í.t thối sau đó thì lại muốn người làm nương là ta đến chùi. Mà cái khoản nợ rối tinh rối mù này thì Viên tiểu thư ngươi cũng có phần, vì vậy kế hoạch lúc này là nhanh chóng tạo ra chút tiền tài để bù đắp vào cái lỗ thủng lớn mà Thái úy đại nhân đã chọc ra đi!