Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 53




Edit: Kir

Ngọc Châu vội vàng nghiêng người qua bên cạnh nói: "Lời xin cưới ngày ấy của Thái úy liệu có phải lời nói đùa?"

Nghiêu Mộ Dã đặt nàng xuống dưới thân, sau khi hôn thật kĩ đôi môi anh đào của nàng xong mới nói: "Chưa hề trêu đùa nàng. Chính là nàng không coi là thật!"

Ngọc Châu nghe xong vội vã chống tay lên vai hắn nói: "Đã như vậy thì xin Thái úy hãy tôn trọng cho! Nếu không phải lời nói đùa thì phải giữ gìn danh tiết cho vị hôn thê. Ngài đã có lòng muốn cưới ta, sao lại có thể đến đây làm việc chuyện dâm dật giữa ban ngày như vậy..."

Tuy là Nghiêu Mộ Dã cảm thấy phóng đãng giữa ban ngày là chuyện cực kỳ đắc ý, thế nhưng hắn lại càng để tâm đến ý tứ trong lời nói của Ngọc Châu hơn: "Thế nào? Rốt cuộc nàng đồng ý rồi sao?"

Ngọc Châu mím môi một cái, không nhìn đôi mắt phượng của người nào đó lúc này đang lóe sáng, chỉ khe khẽ nói: "Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngọc Châu giải quyết xong chuyện trong lòng, nếu khi đó... Thái úy còn nguyện lấy, Ngọc Châu liền nguyện gả..."

Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời ấy, không hề nghe ra sự chần chờ và che giấu bên trong, chỉ lập tức tươi cười, ôm lấy thân mình Ngọc Châu xoay một vòng ở trong phòng: "Tuy Châu Châu không phải nam tử nhưng là có khí khái của quân tử. Lời này ghi lại vào sổ sách, một lời đã định!"


Hai người không có bà mối làm mai, phụ mẫu ước hẹn, thế nhưng Nghiêu Mộ Dã lại nghĩ chuyện này là ván đã đóng thuyền. Theo ý của hắn, nếu ban ngày không tiện thực hiện việc vui sướng kia thì buổi tối làm là được.

Nhưng Ngọc Châu vẫn không nghe theo, chỉ mang vẻ mặt lạnh băng nói: "Chẳng qua là Thái úy say mê chuyện chăn gối mà thôi. Chỉ sợ là trong lòng chưa bao giờ xem nô gia như thê tử mà tôn trọng. Cũng khó trạch Thái úy ở kinh thành nổi danh như vậy, được người tôn là tướng công sương sớm, tình lang một đêm!"

Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời này, cố gắng không tức giận, chỉ ngắt cái mũi nhỏ của nàng hỏi, cái gì gọi là tướng công sương sớm, tình lang một đêm? Đây là nghe được lời xằng bậy từ nơi nào? Phải biết rằng từ trước đến nay hắn luôn mắt cao hơn đầu, nào có ngủ khắp kinh thành để được cái biệt danh thanh nhã "tình lang một đêm" kia?

Ngọc Châu không né khỏi được bàn tay to của hắn, tuy rằng nghẹt thở nhưng lại ngậm chặt miệng không hề nói nữa, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ ửng, chọc cho Thái úy nhịn không được hôn hôn lên. Có điều Nghiêu Mộ Dã lại nghĩ ra được chút manh mối, từ khi Ngọc Châu vào kinh tới nay chưa từng trộn lẫn với đủ loại hạng người. Lời nói vớ vẩn như vậy thì người hầu trong Nghiêu phủ càng không dám truyền bậy... ngay sau đó hắn lập tức buông tay nói: "Nghe nói sáng hôm nay nàng vào cung, là nghe được mấy lời bàn tán linh tinh của đám cung nhân à?"

Ngọc Châu không nói lời nào, chỉ nắm chặt cổ áo không cho Thái úy duỗi tay làm càn. Nghiêu Mộ Dã cũng chỉ có thể ôm chặt nàng rồi mạnh mẽ gặm cắn mấy cái lên cổ, hắn nói: "Cái tà vật hồi trước nàng cởi bỏ kia đó là do muội muội của Hoàng đế - Quan Dương Công chúa nhân lúc ta say rượu đeo lên cho ta. Cái loại nữ tử tính tình như ác thú tham lam Niên Thú* kia, làm sao ta có thể có liên quan gì với nàng ta được? Ước chừng là nàng ta lại khóc lóc kể lể trước mặt Hoàng đế, nói ta bội tình bạc nghĩa với nàng ta, nhất thời biến thành ồn ào huyên náo trong cung. Nếu sau đó không phải ta tìm được cung nhân tới làm chứng chỉ ra người có gian tình với nàng ta là kẻ hoàn toàn khác thì chẳng phải là thật sự không rửa sạch được rồi?"

*Niên Thú: là một loại dã thú tàn nhẫn hung mãnh, người cổ đại tin tưởng trong đêm trừ tịch - đêm 30 Niên Thú sẽ xuất hiện ăn thịt người; nó là ác thú đứng đầu trong tứ đại hung thú của thần thoại Trung Quốc (nguồn: kknews.cc)

Ngọc Châu nhớ rõ lần đầu tiên nghe hắn nói là một nữ tử ương ngạnh, nhân lúc say rượu đeo lên cho hắn, không ngờ lại là sự thật! Nàng lập tức mềm như bông nói: "Thái úy anh tuấn tài hoa hơn người, bị nữ tử mơ ước tới đều là chuyện hợp lý hợp tình, không cần giải thích với ta. Chỉ là nếu Thái úy đã từng chịu nỗi khổ này, xin hãy đặt mình trong hoàn cảnh người khác, không nên quá ép buộc chuyện nam nữ hoan ái. Nếu không thì chẳng phải sẽ trở nên không biết đủ, mang điệu bộ của một Thao Thiết chỉ biết ăn như Công chúa kia rồi sao?"

Lời này nói rất không khách khí, có ý bóng gió, âm thầm trào phúng trong đó. Nhưng Nghiêu Mộ Dã nghe xong lại rất vui vẻ, cảm thấy Châu Châu của hắn mà ghen lên thì dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén thật sự đáng yêu đến không chịu nỗi.

Từ nhỏ tính tình hắn đã lạnh nhạt, chưa từng cùng bất kì nữ tử nào sóng vai nằm trên giường nhưng chỉ để nói chuyện phiếm, đấu võ mồm giết thời gian như thế này.

Nếu lúc trước có người nói hẳn sẽ như vậy thì chắc chắn Thái úy đại nhân sẽ cười nhạt mà bảo hoang đường. Nhưng hôm nay hắn lại thực sự làm chuyện tẻ nhạt như thế, lại cảm thấy giết thời gian kiểu này cũng có một phần thú vị khác lạ.

Ngọc Châu nói chuyện tào lao với hắn một hồi, mí mắt dần nặng trĩu, lại bị hắn ôm đến không thể thoát ra được. Nàng tựa ở trong lòng hắn thiếp dần đi. Tuy là Thái úy cầu hoan không được nhưng vừa nghĩ như vậy vừa nghe tiếng gió thổi qua tán lá, tiếng mèo kêu ở bên ngoài phòng, trong lòng thì có nữ tử mềm mại đang ngủ say, trong thâm tâm hắn cảm thấy có chút hài lòng, cũng nhắm mắt lại, dần dần đi vào giấc ngủ...

Về chuyện Nghiêu tiểu thư ầm ĩ không muốn đính hôn, mấy hôm sau Ngọc Châu mới biết được chi tiết ở bên trong.

Chỉ nghe nói Nghiêu Xu Đình không chịu ăn uống đàng hoàng mấy ngày liên tục, quyết tâm muốn từ chối mối hôn sự này.

Nghiêu phu nhân tự cảm thấy bản thân nghiệp chướng nặng nề, đã nuôi được một nghiệt tử không màng tới cấp bậc lễ nghĩa, cũng chưa từng nghĩ tới nữ nhi cũng muốn theo gót Nhị ca của nó. Trai gái một đôi, đều muốn chọc bà tức chết hay sao. Bà lập tức nảy sinh nhẫn tâm, tuyệt đối không chịu cúi đầu để cho nữ nhi học theo Nhị ca của nó được.

Cả đời Nghiêu Xu Đình luôn là một nữ hài dịu dàng ngoan ngoãn, đây là lần đầu ngang nhiên công khai cãi lại lệnh của Nghiêu phu nhân. Lúc đầu nàng ấy dựa vào cơn hờn dỗi trong lòng, thái độ rất kiên quyết, nhưng nhìn thấy mẫu thân không hề có một chút ý dao động nào, thậm chí còn không cho bà tử, thị nữ khuyên nàng ấy ăn cơm.

Nghiêu Xu Đình bị lạnh nhạt một hồi, trong lòng lập tức sinh ra khiếp sợ, chỉ kiên trì được mấy ngày thì chí khí đều xẹp xuống cả.

Cuối cùng là ban đêm không chịu nổi đói bụng, lén ăn một đĩa bánh ngọt thị nữ bày trên bàn. Lần ăn này, tất cả hùng tâm tráng chí của Nghiêu tiểu thư đều ngã rầm rầm theo tiếng kêu của dạ dày, càng ăn càng không khống chế được. Nàng gọi thị nữ bưng lên cháo hoa, cá hấp, lại thêm một đĩa chân vịt kho.

Thế là đợt chống đối mẫu thân này liền lấy sự kiện ăn đến no căng để kết thúc toàn vẹn, chấm dứt không đau đớn. Ngày hôm qua, cuối cùng là hai nhà Nghiêu Bạch đã trao đổi bát tự, cùng nhau thương lượng, định ra hôn thư tổ chức thành hôn vào lễ mừng năm mới dịp xuân sang.


Nghiêu Xu Đình nghĩ đây đã là chuyện chắc chắn như đậy nắp quan tài, mà từ trước đến nay nàng đã quen nghe lời mẫu thân và huynh trưởng sắp xếp, lần khởi nghĩa hiếm có này đã thất bại thảm hại, hơn nữa nàng ấy không có được khí phách đơn thương độc mã hành tẩu khắp chân trời như Nhị ca, cuối cùng đành hoàn toàn dập tắt cơn tức trong lòng, chỉ là mỗi ngày buồn bực tiếp tục làm tiểu thư Nghiêu gia khôn khéo của mình.

Hôm nay, quá nhàm chán nên Nghiên tiểu thư lại đột nhiên nghĩ tới mèo con mấy ngày trước ca ca đưa tới đây, thế là đi tới viện của Ngọc Châu tính mang mèo con về.

Mèo con Thái úy đưa tới sau được Ngọc Châu đặt tên là "Nước Lèo".

Xu Đình nghe xong không hiểu được ý nghĩa, sau đó nghe Ngọc Châu giải thích là bánh quai chèo nước lèo chính là món ăn vặt địa phương nổi tiếng ở Tây Bắc. Bánh quai chèo nho nhỏ và nước lèo đậm đặc, thêm mấy lát cá cùng xào lên, lửa vừa đủ, nước lèo quyện lên bánh quai chèo, hương vị cực kì ngon.

Xu Đình nổi lên lòng hiếu kì, sai nhà bếp làm món bánh quai chèo nước lèo theo lời Ngọc Châu nói. Đợi đến khi bưng lên, quả nhiên hương vị rất tốt, khiến cho hai bé mèo con cũng vòng tới vòng lui dưới chân bàn kêu meo meo, tỏ ý muốn được nếm thử mùi vị của món bánh quai chèo với nước lèo này.

Ngọc Châu bảo người múc chút nước lèo trộn với cơm, chia ra hai chén sứ đút cho đám mèo con ăn. Thế là hai quả cầu lông trắng kia rốt cuộc đã an tĩnh lại, nhấm nháp ngon lành phần cơm có mùi vị sốt cá kia.

Đợi ăn cơm xong, Nghiêu Xu Đình vẫn chưa muốn ôm mèo con Nước Lèo rời đi, liền ngồi dưới giàn nho, vừa nhìn Ngọc Châu mài giũa đồ ngọc vừa tán gẫu về những chuyện của mấy phủ trạch dạo gần đây. Ở chung càng lâu càng cảm nhận được Viên phu tử là một người tâm tư khéo léo thông suốt.

Nhìn ngón tay thon dài khi cầm đao khắc lại toát lên một sức mạnh khác thường. Chỉ thấy ngọc vụn liên tục rơi xuống, từng đường cong mượt mà dần dần hình thành, thật là làm người ta sinh lòng kính nể.

Xu Đình ngồi xem không khỏi sinh lòng cảm khái: "Ta thật hy vọng có thể giống như Viên phu tử, có một nghề trong tay, tương lai có thể tự lập môn hộ..."

Ngọc Châu hơi nhướng mắt, cười nói: " Không biết bao nhiêu người hâm mộ tiểu thư, sao lại vô cớ nói ra lời như thế chứ?"

Nghiêu Xu Đình dùng mặt cọ cọ lên mèo con trong lồng ngực, cô đơn nói: "Có gì mà hâm mộ... Viên phu tử, ngươi nói xem nếu cả ngày đối mặt với một người như huynh trưởng, nhìn thấy chỉ có kính sợ chứ không còn cảm xúc gì khác thì không thú vị tới cỡ nào..."

Ngọc Châu nhẹ giọng nói: " Bạch công tử có tài học vẹn toàn. Ta thấy, là một người đáng tin cậy..."

Khóe mắt Nghiêu Xu Đình lại chán nản cụp xuống: "Theo ý ta, cũng chỉ là giống như Nhị ca ta mà thôi. Tuy rằng lòng mang thiên hạ, là nam nhi tài hoa hơn người nhưng nếu như ở chung với hắn thì chẳng bao giờ biết được hắn đang nghĩ gì, nụ cười cũng mang theo vẻ cao thâm khó đoán, chỉ cảm thấy khó có thể thổ lộ tình cảm..."

Ngọc Châu ngẫm nghĩ rồi cười nói: "Vậy dạng nam tử như thế nào mới dễ thổ lộ tình cảm?"

Hai mắt Nghiêu Xu Đình sáng rực lên: "Đương nhiên là nam tử cởi mở một chút, thích cười lại hay nói. Nếu như đá cầu giỏi, chạy nhanh như bay lại càng khiến người ta yêu thích..." Nói đến đây, Nghiêu Xu Định tự nhận ra có chút nói lỡ, tất nhiên là vội vàng ngậm miệng lại, chỉ là có vẻ như suy nghĩ gì đó, một mình ôm chặt mèo con mà tươi cười...

Ngọc Châu cũng cười dời tầm mắt, thay đổi đao khắc. Dáng vẻ thiếu nữ tư xuân kia của Nghiên tiểu thư thật giống với vị Ngũ tỷ của mình trước kia. Cũng chỉ có thiếu nữ tương tư mới có thể trong lúc rảnh rỗi ngồi trước cửa sổ rồi mỉm cười nhớ đến thiếu niên lang đa tình...

Đáng tiếc Ngọc Châu không có cái phúc nhàn hạ ấy, hiện tại trong đầu nàng lại là một vị nam tử khác, chính là vị Hộ bộ Thị lang Phạm đại nhân kia.

Mấy kỹ thuật khác để làm vòng tay thuốcdược thì ngược lại cũng dễ giải quyết, chỉ có duy nhất kỹ thuật khoét tâm là không biết xử lý thế nào. Nếu muốn biết biện pháp giải quyết chân chính thì chỉ có một cách. Đó chính là hỏi kinh nghiệm từ vị Phạm địa nhân kia để hiểu được lý lẽ quan trọng trong đó.

Mới vừa rồi nghe Nghiêu tiểu thư nói có một buổi trà yến, vị Phạm đại nhân kia cũng sẽ tham gia.

Hóa ra là Quảng Tuấn vương nhận được tòa núi ngọc từ Phạm đại nhân kia, trà yến lần này là để mời những người có cùng sở thích đến cùng nhau thưởng ngoạn. Nghiêu tiểu thư có nằm trong danh sách khách mời, vừa rồi còn hỏi nàng có được mời hay không. Khi nghe Ngọc Châu nói không biết việc này thì nàng ấy còn buồn bực nói: "Quái lạ, rõ ràng Quảng Tuấn vương đã đưa thiếp mời cho người từ lâu, sao lại không biết?" Hiện giờ nghĩ đến, tất nhiên là thiếp mời kia đã bị người ta giữ lại, còn người giữ lại là ai, ngay cả không cần nghĩ cũng biết.

Nếu như là bình thường, có người giúp nàng giải quyết ưu phiền như thế tất nhiên là nàng vô cùng biết ơn. Nhưng trà yến lần này, Ngọc Châu quyết định bản thân phải tham gia. Thế là nàng bảo Giác nhi thông báo với bên chuồng ngựa, chuẩn bị ngày mai đi ra ngoài.

Nhưng chỉ trong chốc lát sau Giác nhi trở về nói: "Vị tổng quản kia bảo Thái úy nói mấy nay gió lớn, xin Viên phu tử tốt nhất nên ở yên trong phủ nghỉ ngơi, không nên ra ngoài."

Ngọc Châu nghe vậy thì hiểu rõ rằng nếu muốn tham gia, đầu tiên phải được vị Thái úy kia gật đầu cái đã. Thế nên hôm đó vào lúc đã hơi trễ một chút, Ngọc Châu nghĩ tới nghĩ lui, sau đó lần đầu tiên từ khi vào Nghiêu phủ đến nay hỏi xem thư phòng Thái úy ở nơi nào. Rồi nàng cầm một ống đựng bút bằng ngọc thạch mới khắc đi tới thư phòng của hắn.

Ở cửa thư phòng, sau khi thị vệ thông bẩm Thái úy, Ngọc Châu tiến vào.

Khi nàng nâng nhẹ gót sen đi vào, chỉ thấy Nghiêu thiếu đang vui đầu chìm trong một chồng sách. Đợi viết xong hàng chữ trong tay, hắn mới ngẩng đầu mỉm cười nhìn về phía Ngọc Châu, nói: "Có chuyện gì tìm ta?"

Ngọc Châu đi tới, đặt ống đựng bút lên bàn, khẽ nói: " Chút vật nhỏ mới điêu khắc xong, mang đến thưởng ngoạn chung với Thái úy."

Thế nhưng Thái úy lại duỗi người ra, khoan khoái tựa lưng vào ghế ngồi, dùng bút gõ gõ lên chóp mũi, hơi híp mắt nói: "Nhưng sao ta lại nhìn ra, là không có việc gì thì không lên Tam Bảo Điện vậy nhỉ?"

Ngọc Châu mím môi một cái, xoay người dựa vào bên cạnh bàn, suy nghĩ, rồi nghiêng đầu nói: "Đúng là có việc, ta rất muốn tham gia trà yến của Quảng Tuấn vương cùng Nghiêu tiểu thư, không biết Thái úy có đồng ý hay không?"

Nghiêu Mộ Dã hơi hơi hất cằm, nhìn nữ tử tươi đẹp dựa vào cạnh bàn, thong thả nói: "Vậy nàng cũng nên biết vì sao ta không cho nàng đi?"

Ngọc Châu bất đắc dĩ, lại đi vài bước về trước, đứng thẳng phía trước người Thái úy rồi từ từ ngồi xuống, tay nàng vịn vào tay vịn của ghế, hơi ngửa đầu, nhỏ giọng nói: "Vốn là muốn nhìn núi ngọc kia, lại vô duyên vô cớ làm ngài hiểu lầm là đi nhìn người không liên quan. Chút yêu cầu này mà ngài cũng không đồng ý. Vậy chẳng phải sau này thật sự gả cho ngài rồi thì sẽ mất cả tự do sao?"

Dáng vẻ nữ nhi ngây thơ thế này thì làm sao Thái úy đại nhân chống đỡ cho nỗi. Hắn chỉ cảm thấy bản thân đưa mèo cho nữ tử này thực sự là một hành động đúng đắn. Tự nhiên lại học vài phần bản lĩnh làm nũng, dáng vẻ rúc đầu vào gối nghiêng mặt này thật sự là khó có thể chống cự được mà. Thế là hắn đưa tay kéo một cái, khiến nữ tử như mèo kia ngã vào trong lòng, ôm lấy eo nhỏ của nàng, mũi đối mũi thủ thỉ trò chuyện. Mãi cho đến khi Ngọc Châu liên tục đảm bảo tham gia trà yến lần này quyết sẽ không nói nhiều lời với Quảng Tuấn vương thì Thái úy đại nhân mới gật đầu cho phép nàng tham gia trà yến ngày mai. Có điều Thái úy đại nhân ban đầu vốn không định tham gia vào mấy chuyện rãnh rỗi ngày mai thì bây giờ nhất định phải đi theo.

Đợi đến ngày hôm sau, Nghiêu Xu Đình nhìn thấy Nhị ca vốn dĩ không tham gia cũng muốn đi theo thì hơi hơi dẫu môi, dáng vẻ dường như có chút không tình nguyện.

Khi đi tới phủ trạch của Quảng Tuấn vương mới phát hiện Dương Tố kia không ở bên trong phủ đãi khách mà ra trước cửa phủ đứng, như đang chờ ai đó. Chờ tới lúc nhìn xe ngựa của Thái úy đi vào, khi hai vị nữ tử bước từ trên xe ngựa xuống thì mới lộ ra ý cười, cao giọng nói: "Mấy ngày trước đây nghe Thái úy nói Ngọc Châu cô nương ngọc thể không được khỏe, còn lo lắng là cô nương sẽ không tới. Hiện gờ nhìn thấy cô nương thì trái tim đang treo trên cao mới có thể hạ xuống được."

Ngọc Châu hơi hơi mỉm cười, không đáp lời mà chỉ nhún người hành lễ với Quảng Tuấn vương rồi sau đó đứng ở sau lưng Nghiêu Mộ Dã.

Dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy, thật sự làm khóe miệng Nghiêu Thái úy nhẹ nhàng cong lên, có thể thản nhiên ung dung đối diện với người bạn thân đang giương to cặp mắt lóe sáng, xum xoe ở trước mặt này.