Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 30




Edit: Bạch Lan Tửu

Vì thế Nghiêu Mộ Dã vừa ngồi xuống vừa nói: "Nơi này không phải triều đình, còn mong Nội giám đại nhân không cần giữ lễ tiết."

Trí Dũng Hầu Bạch Thủy Lưu ở một bên cũng cười nói: "Mấy ngày nữa hẳn là nên đổi thành Hộ bộ Thị lang đại nhân, bởi vì lần này ta đi Giang Tây trị thủy, Phạm đại nhân đã cho không ít cao đồ đến hỗ trợ giám sát, thật sự là cảm kích vô cùng, cho nên ta đã dâng thư tiến cử với Thánh thượng, không biết Thái úy thấy thỏa đáng không?"

Nghiêu Mộ Dã giơ chén rượu lên, nói: "Ngươi mới từ Giang Tây trở về, lại sắp chưởng quản Lại bộ, đương nhiên nên tiến cử hiền tài, đó không phải chức trách của mỗ, không tiện nhiều lời, vậy nhân đây chúc mừng Phạm đại nhân thăng chức trước."

Con đường làm quan ở Đại Ngụy quả thật bị con em thế gia độc quyền, người xuất thân nghèo hèn như Phạm Thanh Vân này nếu như muốn thăng tiến, ngoại trừ bản thân phải có tài năng hơn người ra thì càng phải dựa vào thế gia, biến đó thành con đường tắt mới có thể tiến dần từng bước. Xem ra vị Phạm đại nhân này đã tìm được con đường một bước lên mây, chuẩn bị dựa vào Bạch gia mà lên như diều gặp gió.

Nếu là thường ngày, đối với đệ tử xuất thân nghèo hèn thế này, Nghiêu thiếu gia đương nhiên sẽ không nói chuyện cùng, chỉ là hôm nay trong lòng có chút ý định, nên nói: "Nghe nói lần thi đấu chạm ngọc này là do Phạm đại nhân một tay chủ trì và xử lý, không biết khi nào thì đấu vòng loại, còn có quá trình thế nào?"

Phạm Thanh Vân thấy Nghiêu thiếu gia chủ động mở miệng hỏi han, đương nhiên là cẩn thận đáp lời: "Lần này chính là để chọn ra thợ chạm ngọc đứng đầu cho hoàng thất, đương nhiên không thể để cho kẻ phàm phu như gạch ngói đá vụn làm bẩn mắt Thánh thượng, lần này đấu vòng loại chính là tỷ thí mở đá lấy ngọc, tạo hình tại hiện trường, có khả năng thiết kế tinh tế và kì diệu, lộng lẫy sẽ vào được vòng bán kết..... Vốn không biết Thái úy đại nhân cũng là người yêu ngọc, có thể may mắn được Thái úy đến đánh giá, hạ quan đương nhiên sẽ sắp xếp một vị trí....."


Nghiêu thiếu gia hơi hơi mỉm cười: "Vậy thì làm phiền rồi."

Phạm Thanh Vân được tiến cử cho Nghiêu Thái úy cũng coi như chuyến đi này không uổng, sau khi hàn huyên qua mấy câu liền rất biết điều mà đứng dậy cảm kích nói câu cáo từ. Ngồi đây đều là đệ tử danh môn thế gia, nhất phẩm trọng thần trong triều, hắn xuất thân nghèo hèn như vậy đương nhiên phải có ánh mắt một chút, sớm chút rời khỏi mới coi như là hiểu lễ nghĩa.

Đợi khi Phạm Thanh Vân vừa đi khỏi, Quảng Tuấn Vương nhướng nhướng mi hỏi: "Nghiêu Nhị, gần đây làm sao vậy? Si mê chạm ngọc như vậy, vừa tìm công cụ chạm ngọc vừa đi quan sát giải đấu, không phải là định từ quan về mở ngọc phường chứ?"

Nghiêu thiếu chỉ bày ra dáng vẻ sâu xa khó lường, nhàn nhạt nói: "Di tình dưỡng tính[1] mà thôi."

[1] 怡性养情 (di tình dưỡng tính): Lấy niềm vui để nuôi dưỡng tính cách.

Quảng Tuấn Vương Dương Tố này nếu theo bối phận mà nói thì chính là tiểu hoàng thúc của đương kim Thánh thượng. Chính là vị đệ đệ nhỏ tuổi nhất của tiên hoàng, vị quý nhân này trời sinh đã có tính tình điên cuồng, thế nhưng chỉ với một nét vẽ đã danh chấn kinh thành, năm đó bởi vì đánh cuộc một ván với Bạch Thủy Lưu nên lấy tên giả là "Cư sĩ rút đao", ủy thác bán ra một bức tranh, thế mà trong nhất thời lại lưu truyền rộng rãi, danh tiếng vang dội đến mức ngàn vàng cũng khó cầu được một bức họa. Đợi đến khi thân phận thật của cư sĩ được tiết lộ càng khiến người chấn động thêm, Lạc Dương lại thêm một người có trang giấy quý nữa rồi.

Chỉ là vị này trời sanh tính tình phóng đãng không kiềm chế được, không thích lắm việc vào triều làm quan, chỉ một lòng si mê mấy thứ như tranh chữ, đồ điêu khắc, trong kinh thành nổi danh là một tử đệ hoàng gia không làm chuyện chánh sự. Nhưng lại là người có quan hệ cá nhân tốt nhất với Nghiêu Mộ Dã. Cho nên mấy chuyện phong nhã nhàn tản Nghiêu thiếu gia đều là đến nhờ Quảng Tuấn Vương xử lý giúp.

Nghe xong mấy lời trêu chọc Nghiêu Nhị thiếu gia này của Dương Tố, Bạch thiếu gia nở nụ cười nói: "Nếu mấy lời trêu chọc này của Dương Tố huynh mà lọt vào tai Hoàng đế, chẳng phải là muốn kinh động đến thánh giá sao? Nếu là một lời thành sấm, huynh muốn thành tội nhân thiên cổ của Đại Ngụy ta ư?"

Nhưng Dương Tố lại không mấy để ý, duỗi tay cầm một chiếc đũa vàng đặt trên án thư nhỏ lên, vừa duỗi tay chiếc đũa liền rất chuẩn xác mà rơi vào chiếc bình kim phượng nhĩ đặt trên đất, thoải mái uống một ngụm rượu mới nói: "Nếu Nghiêu huynh đây có thể buông tha con đường làm quan, đó mới là một kỳ nhân! Thử sinh duy nguyện thành ngoan thạch, ký dưỡng sơn thủy bất tất hoàn [2]!"

[2]” Cuộc đời này chỉ nguyện thành đá cuội, gửi theo dòng nước chẳng trở về!

Bạch thiếu gia đã sớm quen với sự điên cuồng của vị Quảng Tuấn Vương này rồi, cho nên chỉ cười rồi sai người dâng lên rượu ngon, tiếp tục cùng hai người đối ẩm.

Bởi vì lần trước ở trong cung say rượu rồi nhận bài học bị khóa kia, hiện tại Nghiêu thiếu rất ít uống rượu bên ngoài, cho dù là đối ẩm với bạn tốt cũng không ngoại lệ. Nghiêu thiếu chỉ uống tượng trưng mấy chén xong liền đứng dậy muốn cáo từ.

Bạch Thủy Lưu cũng nhìn ra hình như Nghiêu thiếu gia có chút thất thần, nhìn biểu tình kia, lại không giống như đang phiền não việc trong triều, chỉ liên tiếp nhìn mặt trời phía ngoài phòng để tính giờ, giống như đang có việc gấp muốn làm.

Vài lần tán gẫu Bạch Thủy Lưu có đề cập đến muội muội nhà hắn ta, Nghiêu thiếu gia vẫn là dáng vẻ như không nghe thấy. Nhớ đến mẫu thân đã từng dặn dò hắn ta phải dò hỏi một chút tiếng gió từ chỗ Nghiêu thiếu gia, thì không khỏi cười khổ.

Xem ra một phen tình ý của muội muội nhà hắn chỉ sợ là nước chảy vô tình...

Nhưng lệnh của mẫu thân lại không thể không tuân, vì thế đắn đo một hồi, lúc đưa Nghiêu Mộ Dã đến cửa Bạch thiếu mới hỏi: "Mẫu thân của ta có hỏi, qua một thời gian nữa là đến mùa thưởng hoa anh đào, mẫu thân thích hoa anh đào, năm ngoái đã mua và sửa sang lại Anh sơn để cùng thân hữu thưởng thức, không biết đến lúc đó Nghiêu huynh có nguyện cùng Nghiêu phu nhân và tiểu thư đến đó thưởng hoa anh đào?"

Nghiêu Mộ Dã hơi mỉm cười: "Yên tâm, đến lúc đó ta và mẫu thân nhất định sẽ dẫn Xu Đình đến đó ngắm hoa....."

Muội muội của hắn - Nghiêu Xu Đình còn chưa định ra hôn ước, vị Bạch Nhị công tử này là một mối không tồi, một khi đã như vậy, hai nhà qua lại nhiều hơn cũng là việc tốt.

Bạch Thủy Lưu và Nghiêu Mộ Dã định xong ước hẹn, liền ôm quyền cáo từ.


Khi Nghiêu thiếu gia đi ra từ Bạch gia, thị vệ thấy hắn uống rượu thì liền kêu xa phu đánh xe lại đây, nhưng hắn lại ghét bỏ xe ngựa quá chậm, tự mình trực tiếp nhảy lên trên lưng tuấn mã mà thị vệ dắt theo ở một bên, vung roi lập tức chạy về hướng cửa thành.

Ở phía sau, thị vệ giục ngựa đuổi theo hắn, nói Nghiêu phu nhân đang giục hắn trở về, chỉ là Nghiêu thiếu gia nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng, một đường ngựa không ngừng vó mà quay về biệt viện ở ngoại thành.

Đã nhiều ngày nay Nghiêu Mộ Dã đi tuần kiểm quân tư và chuẩn bị chiến đấu, cũng chỉ ngủ lại ở trong quân trướng đại doanh mấy đêm. Trong quá khứ đây là thói quen hằng ngày, nhưng lần này lại như nếm trải được một chút cảm giác của binh sĩ mới tân hôn mà phải đi thao luyện, tưởng niệm cảm giác tiêu hồn bên kiều thê.

Trái tim của Nghiêu Mộ Dã giống như đã đánh rơi ở biệt viện bên hồ kia, cái loại ảnh hưởng đến cảm giác tinh thần này đối với Nghiêu thiếu gia là cực kỳ xa lạ, cũng khiến hắn cảm thấy không quá thoải mái, chỉ cảm thấy như tiểu phụ Tây Bắc kia đã hạ chú ở trong lòng hắn, độc tính quá sâu, nên phải nhanh chóng đi trị liệu, giải "độc", loại bỏ cơn nghiện mới khỏe mạnh.

Lần này làm quyết định xong, Nghiêu thiếu như tên bắn chạy một mạch, thẳng tiến về phía biệt viện bên hồ. Ngày ấy hắn cố tình giữ Ngọc Châu lại, lại không muốn thấy vẻ mặt nàng nóng lòng phân rõ ranh giới với hắn, dứt khoát không để nàng gặp mặt rồi từ chối. Nên lúc trời còn chưa sáng đã thức dậy rời đi. Trái phải hai bên cửa đều có thị vệ mặt sắt đứng gác, nàng còn có thể trốn chạy đi đâu?

Lần này quay lại, tuy bước chân vội vàng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ xem không biết tiểu phụ nhân này sẽ lấy vẻ mặt phẫn nộ thế nào để đối diện với hắn, trong lòng nghĩ như vậy, thì bước chân đã vào trong viện.

Nghiêu Mộ Dã đã trở lại, lại không vội đến gặp nàng. Trước tiên là trở về phòng mình, không yên lòng đi thay y phục, nhận lấy khăn nóng Cẩm Thư dâng lên rồi đắp lên mặt, sau khi xua đi cảm giác chếnh choáng, nửa nằm ở ghế trúc mở miệng hỏi: "Lục tiểu thư đang làm gì?"

Ban đầu Cẩm Thư còn cho rằng, lần này Thái úy đại nhân đi tuần doanh, ít nhất mười ngày nửa tháng mới có thể trở lại đây.

Hạ nhân Nghiêu phủ bọn họ đều biết, từ trước đến nay đối với chuyện quốc sự Nghiêu thiếu gia luôn luôn đặt tâm tư nhiều hơn so với mấy việc phong hoa tuyết nguyệt, nếu nói vì tình mà chậm trễ quốc sự, vậy thì thật là chuyện vớ vẩn, tuyệt đối không phải loại chuyện hoang đường thiếu gia nhà nàng có thể làm ra.

Nhưng vừa khéo, hôm qua lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, Cẩm Thư còn đang vui mừng vì Nhị thiếu gia không trở lại, chỉ cần qua mấy ngày là chuyện này có thể được giấu đi hết sức kín đáo. Nhưng ai mà ngờ tại thời điểm mấu chốt này, Nghiêu thiếu gia lại cố tình trở về trước thời hạn.

Tròng lòng Cẩm Thư biết không giấu nổi, lập tức quỳ xuống thỉnh tội: "Là nô tỳ chăm sóc Lục cô nương không chu toàn, vào buổi chiều hôm qua, Lục cô nương muốn mở một khối ngọc thô trên ghế cao, cũng không biết thế nào mà khi đứng ở phía trên khối ngọc đó thì bị trượt chân, cả người đều ngã xuống, không chỉ bị cạnh ngọc thạch sắc nhọn cắt qua chân mà ngay cả cánh tay phải vốn đã bị thương cũng bị sưng lên một cục, cả người không thể đứng dậy. Nô tỳ vội vàng mời đại phu xem xét thương thế, cái chân kia thật ra không bị sao, chỉ là cánh tay kia lại phải bó nẹp trúc, cần cẩn thận tĩnh dưỡng....."

Nghiêu thiếu gia nghe đến đó thì đột ngột xốc lên khăn nóng đang đắp ở trên mặt, sắc mặt âm trầm, đứng bật dậy, sải bước tiến về phía viện mà Ngọc Châu đang ở.

Tối hôm qua cú ngã kia của Ngọc Châu quả thật không nhẹ, vừa rồi mới được chườm nóng xong, sau đó lại uống một chén thuốc rồi tự mình nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng còn chưa nằm được bao lâu đã nghe thấy một loạt tiếng guốc gỗ dồn dập truyền đến từ phía ngoài cửa, ngay sau đó là cửa phòng bị một lực đẩy ra, Thái úy đại nhân đã mấy ngày không gặp đang bày ra vẻ mặt tối tăm đứng tại nơi đó.

Vốn tưởng rằng lần này trở về giai nhân hoặc là lạnh băng hoặc là sẽ trợn mắt tức giận mà nhìn, hoặc là sẽ lại bày ra dáng vẻ ẩn nhẫn, nhưng dù thế nào cũng không thể ngờ đến tiểu phụ nhân Tây Bắc này lại bệnh đến mức sắc mặt trắng bệch, suy nhược nằm trên giường, giống như một chú cá nhỏ bị buộc rời khỏi nước, không có một chút xíu tinh thần.

Thấy Thái úy tiến vào, Ngọc Châu theo bản năng mà kéo chặt chăn. Vừa rồi mới đắp thuốc xong, trên người nàng cũng chỉ mặc cái yếm, còn chưa hề phủ thêm áo ngoài, ai mà ngờ được Thái úy đại nhân ngay cả đánh tiếng cũng không có đã trực tiếp xông vào.

Nàng muốn đứng dậy thi lễ, nhưng bởi vì lúc bị ngã nàng té vào trên đá nên bị tụ máu rất nhiều chỗ, chỉ hơi dùng sức đã khiến toàn thân co rút đau đớn, khó mà nhịn được. Ngay sau đó, thân thể mới vừa nhúc nhích đã bị thân ảnh đang bước nhanh đến gần ấn trở lại trên giường. Tiếp theo không hiểu sao ánh mắt của Nghiêu Thái úy kia mang ý lạnh, vẻ mặt ghét bỏ đánh giá nàng, chóp mũi cũng đều phủ sương lạnh, lạnh giọng nói: "Tiểu thư làm thế này là do bất mãn với việc tại hạ cứng rắn mời tiểu thư ở lại đây làm khách, tự mình làm bản thân bị thương, cự tuyệt tại hạ từ ngoài ngàn dặm ư?"

Lần ngã này của Ngọc Châu xem như là triệt để đắc tội với Giác nhi.

Nha đầu kia vì bảo vệ chủ mà sốt ruột dứt khoát nghiến răng nói, tuyệt đối không cho nàng vào xưởng lần nữa.

Cho nên bắt đầu từ hôm qua, nàng luôn ở trên giường, tính ra đã nằm yên được một ngày, ngay cả giày đặt bên cạnh giường cũng đã bị Giác nhi lạnh mặt thu đi, ngoại trừ đi nhà xí, quyết không để nàng bước xuống đất nửa bước.

Nhưng ai mà ngờ được hiện tại ở bên giường lại có thêm một kẻ đang đứng, lên án nàng tự mình chịu tội, loại tội danh làm quý nhân chậm trễ an hưởng mỹ sắc thế này lại từ đâu mà có vậy?

Ngọc Châu một bên hơi cười khổ, một bên rũ mi mắt nói: "Dân nữ đã té thê thảm đến thế này rồi, Thái úy đại nhân lại còn nói mát như vậy, chẳng lẽ Thái úy tự nhận mình là yêu quái ăn thịt người ư, vì trốn tránh Thái úy mà dân nữ phải tự chà đạp bản thân thành thế này?"

Từ trước đến nay Nghiêu Mộ Dã vẫn luôn là người tâm cao khí ngạo, lại liên tục chịu nhục từ trên người tiểu phụ nhân này, hiện tại thấy tiểu phụ nhân này thê thảm như vậy, lại biết tâm tư nàng luôn luôn tinh quái, lúc trước vì cầu gặp thần y còn dám tự thoa phấn hoa lên mặt, hiện tại lại cố ý té cũng là hợp tình hợp lý. Nên nhất thời trong lời nói có chút nóng nảy hơn.

Thế nhưng tiểu phụ nhân kia lại không xấu hổ, không tức giận, chỉ như một đóa hải đường bị gió quật, tóc dài rối tung, giấu ở trong chăn, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay. Dáng vẻ uất ức mười phần, so với đoan trang hữu lễ ngày thường thì càng khiến người ta sinh lòng yêu thương hơn.

Thái úy từ từ thở hắt ra, vén áo ngồi xuống mép giường, duỗi tay sốc chăn phía dưới lên, lộ ra cặp chân dài bị thương kia.

Chỉ thấy đầu gối kia rải rác vết thương, bầm tím đen thui một mảng, trên bắp chân cũng loang lổ vết rách.

Ngọc Châu không mấy nhẫn nại để bản thân lộ ra như vậy, liền muốn thu chân về lại bị giọng nói lạnh lùng của Thái úy chặn lại: "Không phải đã nói ta không phải yêu quái ăn thịt người sao? Trốn cái gì mà trốn? Phải biết cho dù là yêu quái cũng kén ăn đấy, dáng vẻ xấu như vậy thì phải đút cho quỷ đói ngàn năm nó mới nuốt trôi nổi!"

Cẩm Thư đứng ở cửa nghe được cũng phải há mồm thật to, nam nhân nói lời ác độc một cách thẳng thừng như vậy có chỗ nào giống với Nhị thiếu gia tôn quý trước nay luôn cao ngạo cho tới bây giờ vẫn không mất phong độ? Không phải bị mấy thứ trong mộ hoang làm loạn thân thể chứ?

Song Ngọc Châu lại đã lĩnh giáo vài lần dáng vẻ ác độc nói lời vô lễ của vị quý nhân này, nàng không để bụng mà dịu dàng nói: "Nếu đã như vậy, mời Thái úy bỏ chăn xuống, để tránh làm bẩn đôi mắt tôn quý kia?"

Nghiêu Mộ Dã hừ lạnh một tiếng, tiếp tục kiểm tra mấy chỗ khác, chỉ là bị cái khố nhỏ tới gối kia che mất tầm mắt, nên không biết trên đùi còn có chỗ nào bị thương không?

Hơn nữa vết thương trên cánh tay kia thật nghiêm trọng, e là trong vòng mười ngày nửa tháng đều không thể cầm được vật nặng.

Thế là Thái úy sai người lấy rượu thuốc trị trật khớp của mình đến, đổ vài giọt ra lòng bàn tay, thoa lên đầu gối nàng, tay hơi dùng sức để làm tan máu bầm.

Ngọc Châu là người không chịu được đau, khi lang trung nói muốn xoa tan máu bầm cho nàng cũng bị nàng từ chối, chỉ dùng khăn đã tẩm nước thuốc để chườm nóng lên. Ai ngờ Thái úy đây lại lấy tư thế chữa thương cho đồng liêu da thô nơi quân doanh ra, không báo trước tiếng nào đã đưa tay xoa bóp. Thật sự là đau đến mức khiến Ngọc Châu kêu "ai ui" một tiếng, trên giường hẹp đầu nàng hơi ngửa ra sau, tóc đen bay bay tạo ra một đường cong duyên dáng nơi đầu giường, cổ trắng kéo dài, đôi môi đỏ mộng hơi cắn lại, hàm răng quả thật trắng như ngọc, bên má ửng hồng..... Thấy vậy động tác tay của Thái úy chậm lại, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt ngưng tụ lại dưới đan điền, tựa như đã đói bụng cả ngàn năm, mà trước mặt lại bày ra thịnh yến Thao Thiết, nhưng trong nhất thời lại không thể ăn cho thỏa thích, sao có thể khiến lòng người không sinh ra bực bội đây?

Phụ nhân ngu ngốc, sao lại phải đứng trên khối đá kia như vậy hả?

Nghiêu Mộ Dã nhíu mày oán thầm, có điều sức lực trên tay không khỏi giảm đi mấy phần, ôn nhu nói: "Cố nhịn một chút, thuốc này rất có hiệu quả với vết thương bị ngã hay bị đánh, một lát thôi là tốt rồi."

Sau khi xoa tan máu bầm trên hai đầu gối, Nghiêu Thái úy nghe nói suốt cả một ngày nàng chưa xuống đất liền dứt khoát ra lệnh cho thị nữ lấy y phục đến, sau khi thay đổi y phục cho nàng xong lại duỗi cánh tay ra ôm nàng lên đi đến hoa viên hít thở không khí trong lành.

Mắt thấy vị Thái úy đại nhân dường như dần dần giảm đi mấy phần lạnh lẽo, Ngọc Châu xem xét tình hình, thỉnh cầu với Thái úy đại nhân, có thể giúp nàng xin một điệp bài dự thi, có điều tên họ trên đó có thể sửa từ Tiêu Ngọc Châu thành Viên Ngọc Châu là tốt nhất.

Sắc mặt Thái úy vốn đã dịu đi một chút, nhưng nghe xong lời này lại căng thẳng lần nữa, giọng nói lạnh lùng: "Tay nàng đã như vậy rồi, sao còn một lòng nghĩ đến dự thi? Si mê nổi danh như vậy, đến lúc đó trở thành phế nhân, cho dù đạt được hạng nhất thì có thể làm gì?"