Việc xuất giá của các cô nương ở Tây Bắc luôn là mong sớm không mong muộn, nàng thân là Ngũ cô nương Tiêu phủ, lại bởi vì vẫn đang chọn lựa nhà phu gia, đến nay đã mười sáu tuổi vẫn còn chưa ưng thuận được nhà nào. Hiện tại mắt thấy tuổi tác cũng hơi lớn, lúc đêm về có khi trằn trọc khó có thể ngủ say, thế nhưng mỗi khi so sánh với Lục muội, nàng thấy bản thân chọn lựa khắc nghiệt như vậy là có ích, dù sao cũng tốt hơn tình cảnh xấu hổ bây giờ của Lục muội.
Nàng ôm ấp tâm tư tế nhị như vậy, vội vàng đuổi theo là muốn trước khi dùng cơm có thể thấy được dáng vẻ chật vật của Lục muội hiện giờ. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn là chế giễu, bởi vì trước khi đi nàng còn cố ý tuyển chọn vài món y phục còn mới của mình để tặng cho Lục muội.
Nhưng khi vào phòng, bóng dáng mỹ lệ kia đập vào mắt, lại làm cho nàng chợt nhớ lại quang cảnh nhìn thoáng qua vào năm sáu tuổi kia.
Chỉ thấy dung mạo vốn nên bị nhân duyên không như ý kia mài mòn, lại không giảm đi nửa phần yểu điệu nào, không chút phấn son, lại trẻ trung đến bức người, trút hết nét ngây ngô lúc mười bốn tuổi, lộ ra vài phần duyên dáng không nói nên lời.
Sau khi cởi bỏ áo choàng màu đen bên ngoài ra, nàng chỉ mặc một chiếc váy hẹp bằng vải bông trắng đơn giản. Kiểu dáng như vậy xem ra không có trên phố, đoán chừng do chính tay Ngọc Châu cắt may, váy hẹp rõ ràng nhìn như đơn giản thế nhưng lại có phong cách cổ điển của triều đại trước, cắt may thật là đơn giản, lại thêm chút phóng khoáng thoải mái cho thân hình vốn mảnh khảnh của tầng lớp sĩ tộc tiền triều.
Mà mái tóc dài đen nhánh kia được tô điểm bằng một cây trâm ngọc hình con ve, cây trâm kia cũng không phải kiểu dáng có hoa văn phức tạp như hiện nay đang lưu hành, hoàn toàn thanh nhã như nàng vậy, tạo hình đơn giản nhưng lại tự nhiên và độc đáo.
Đối với một thân trang nhã siêu phàm thoát tục của Lục muội kia, Ngũ tiểu thư Tiêu phủ chỉ cảm thấy bản thân cố ý thay một bộ váy lụa vũ y nghê thường hải đường nghênh xuân, lại có cảm giác xinh đẹp dung tục nói không nên lời.
Ngọc Châu thì không biết tâm tư đang xoay chuyển đủ loại của Ngũ tỷ, nàng đã sớm quen với việc Tiêu Trân Nhi không mời mà đến, lập tức hơi hé miệng, vừa vén tóc ra sau tai vừa nói: “Ngũ tỷ, đã lâu không gặp.”
Sau khi so sánh mà cảm thấy mất mặt như vậy, Tiêu Trân Nhi thật lười ganh đua, sau khi phục hồi tinh thần lại, liền kéo tay Ngọc Châu nhẹ nhàng lắc lắc: “Thật đúng là nhẫn tâm, vừa đi là đi những hai năm, cho đến bây giờ cũng chưa từng về thăm phụ mẫu và tỷ tỷ đây.”
Từ nhỏ Tiêu Trân Nhi đã là người không tim không phổi, khi nói những lời này thì nàng thật sự đã quên đi chuyện năm ấy, là chính mẫu thân nàng ta đã ép Lục muội gả đi.
Ngọc Châu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vốn là muội sai, muội nên sớm trở lại thăm mọi người.”
Trong lúc nói chuyện thì ngoài sảnh đã phái người tới mời đi dùng cơm.
Ngọc Châu chỉ rửa mặt đơn giản một chút, cũng không thay y phục, sau khi chỉnh lại tóc cho gọn, lập tức ra khỏi khuê phòng.
Mà Tiêu Trân Nhi cũng không tiện kêu Ngọc Châu thay y phục phối màu sặc sỡ dung tục như của mình, nên đi cùng Ngọc Châu đến phòng ăn.
Tuy Tiêu gia là gia đình buôn bán, nhưng làm lại chính là chạm ngọc - một nghề văn nhã. Đồ vật bày trí trong phòng so với các thương nhân khác thì tao nhã hơn rất nhiều, khí chất tác phong phú quý.
Lúc này trên bàn cơm bằng gỗ lim đã bày xong thức ăn và rượu, ngoại trừ lão tổ tông, người trong nhà đã đến đông đủ, chỉ có Nhị cô nương Tiêu gia hiện tại đang ở trong cung hầu hạ Hoàng thượng, và lão Tam của Tiêu gia Tiêu Vân đi học ở bên ngoài, cho nên còn lại ở nhà ngoại trừ Đại thiếu gia và Ngũ cô nương, chỉ còn Tứ thiếu gia Tiêu Vũ là chưa lập gia đình.
Ngọc Châu thi lễ với Tiêu lão gia và Vương phu nhân đang ngồi ở vị trí chủ vị trên bàn ăn. Biểu cảm của Vương phu nhân nhạt nhẽo, còn Tiêu lão gia lại có chút trăm mối ngổn ngang, ôn hòa nói: “Đứa nhỏ mau đứng dậy, trở về là tốt rồi, ngồi xuống nói chuyện.”
Ngọc Châu thấp giọng cảm tạ phụ thân, lúc này mới ngẩng mặt lên đánh giá đến gương mặt nữ tử ngồi ở bàn ăn, tuy nhiên khi nhìn qua gương mặt vừa trẻ lại có chút lông tơ, lập tức tỉnh ngộ ra đây hẳn là phu nhân Trần Thị mà Đại ca vừa cưới.
Quả nhiên còn chưa ngồi ổn định, đã nghe được Vương phu nhân lạnh lùng nói: “Vị này là Đại tẩu của ngươi, còn không qua thi lễ chào hỏi!”
Ngọc Châu lại đứng dậy thi lễ với Trần Thị. Trần Thị kia chẳng biết tại sao, dè dặt nhìn thoáng qua trượng phu Tiêu Sơn của mình trước, thấy gương mặt anh tuấn bỗng nhiên u ám, chỉ là trượng phu vẫn không nhìn nàng, mà chỉ nhìn Lục muội của chàng không chớp mắt… Nàng vội vàng nâng Ngọc Châu dậy, lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu: “Lục muội không cần khách sáo, cứ xem ta là gia tỷ của muội là được.”
Vương phu nhân nghe thì thật sự không hài lòng, giọng nói lạnh lùng: “Trưởng tẩu chính là trưởng tẩu, há có thể để rối loạn vai vế?”
Giọng nói hơi có vẻ cứng nhắc, lập tức làm cho không khí trên bàn ăn chợt lạnh đi. Tiêu Sơn hơi hơi nhăn lại đôi mày rậm, giọng nói lạnh lùng: “Không phải chứng đau đầu của mẫu thân lại nặng thêm đó chứ? Người ít nói lại một chút, miễn cho hao tổn tâm tư đến đêm lại phải chịu khổ!”
Nói những lời này chính là đang nhắc nhở mẫu thân mình ngay trước mặt mọi người, nói năng phải cẩn thận một chút. Có lẽ mâu thuẫn nhiều năm giữa hai mẹ con đã như mụn mưng mủ, không chịu nổi bất kỳ sự đụng chạm nào.
Mấy năm nay Tiêu Sơn càng thêm có tư thế gia trưởng trong nhà này, nếu là chuyện khác, Vương phu nhân rất không tình nguyện trêu chọc cho nhi tử mình mất hứng, nhưng chuyện liên quan đến phụ nhân bị Vương gia hưu, Vương phu nhân không nuốt trôi nổi cơn giận này. Lúc này không có dáng vẻ gì là muốn thu miệng lại, lập tức nói: “Làm sao? Ta nói sai câu nào? Nếu nàng ta nhớ kỹ vai vế lớn nhỏ, tiến lùi thỏa đáng, làm gì đến nỗi thông đồng với nhi tử của Đại ca ta ở Vương gia, làm ra chuyện tẩu tử và tộc đệ bị bắt gian trên giường rồi bị gièm pha!”
Lời này vừa nói ra, mọi người không nhịn được đều hít một ngụm khí lạnh, đặc biệt là Tiêu Trân Nhi và lão Tứ Tiêu Vũ, lần đầu nghe được chân tướng Lục muội bị phu gia hưu, nhất thời kinh ngạc và nghi ngờ mà nhìn Ngọc Châu đang đứng ở giữa phòng.
Rốt cuộc Tiêu Sơn không kìm nén được nữa, đang muốn nói chuyện với mẫu thân, thì Tiêu lão gia đã hành động trước, mạnh tay đặt chung trà xuống bàn, mạnh mẽ quát một tiếng: “Đủ rồi! Trước mặt con cái tranh cãi làm càn, không sợ mất sạch đức hạnh của người làm mẫu thân sao!”
Vương phu nhân bị nhi tử và phu quân chỉ trích như vậy, trong lòng ấm ức như giếng nước vừa đào, chỉ có trào dâng lên, tiếp tục trợn mắt trừng Ngọc Châu, đúng là tư thế không chịu dừng miệng.
Trong phòng còn chưa ăn cơm đã loạn thành một đoàn. Thế nhưng đương sự vẫn trầm tĩnh như nước mà đứng ở chỗ kia, lúc không chịu nổi sự gièm pha do bị dưỡng mẫu vạch trần, gương mặt như tranh vẽ kia ngay cả động cũng chưa từng dù chỉ một chút, chỉ có ánh mắt hơi rã rời, không biết đang đi vào cõi thần tiên nào.
Mãi cho đến khi âm thanh trong phòng càng thêm lộn xộn, mới hơi hơi phúc lễ, nói: “Là Viên Ngọc Châu không phải, không nên làm cho quý phủ tăng thêm phiền loạn, hiện không tiện lại tiếp tục quấy rầy, cáo từ.”
Nói xong lập tức quay người muốn rời đi. Ngay tại lúc này, Lão tổ tông không biết đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, với sức ảnh hưởng đã xây dựng từ ngày xưa thì bà chỉ cần gõ mạnh cây đào trượng trong tay xuống đã đã khiến cho căn phòng vốn đang hỗn loạn trở nên an tĩnh lại.
Dưới sự nâng đỡ của ma ma, Lão phu nhân chậm rãi bước vào trong thính đường. Đôi mắt ẩn trong nếp gấp, không giận mà uy trừng về phía tức phụ nhà mình -- Vương phu nhân.
Trước mặt phu quân, sự đanh đá của Vương phu nhân đã giảm đi hơn một nửa, bà ta vội vàng đứng dậy tiến lên đỡ bà bà: “Nương, mời người ngồi xuống, vẫn luôn chờ người đến khai tịch (mở đầu bữa ăn, thường là động đũa gắp thức ăn).”
Lão phu nhân ôn hòa liếc nhìn người vừa cáo từ chuẩn bị rời đi - Ngọc Châu một cái, ôn tồn nói: “Đứa nhỏ này, mời con đến chính là ta, làm gì có cái lý nào là ta còn chưa tới thì con đã rời đi rồi?”
Nói xong lại bỏ qua Vương phu nhân, tự mình kéo tay Ngọc Châu, kéo nàng quay trở lại bàn ăn.
Lão tổ tông ngồi xuống ghế chủ vị, mà Ngọc Châu thì ngồi bên cạnh bà.
Có bà bà ở đây, Vương phu nhân không dám ầm ĩ như lúc đầu, nhưng lại có một bụng oán khí không trút ra được, chỉ có thể đứng bên cạnh mạnh mẽ tự kiềm chế.
Sau khi Lão tổ tông ngồi ổn định, cho người hầu lui hết ra ngoài, lại đóng cửa phòng ăn lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía con dâu, không nóng không lạnh nói: “Từ lúc ngươi gả vào Tiêu phủ chúng ta, thì chính là con dâu của Tiêu gia, Vương gia kia tuy rằng là nhà mẹ đẻ của ngươi, nhưng lòng ngươi nên hướng về bên nào, không cần ta dạy thì trong lòng vẫn nên hiểu rõ. Nếu không hiểu, vậy thì về nhà mẹ đẻ ngây ngốc một hai năm đi, đợi hiểu rõ ràng lại trở về vẫn không muộn.”
Vương phu nhân vừa nghe được những lời này thì lập tức kinh hãi, đây là bà bà có ý muốn đuổi bà ra khỏi phủ, lập tức vội vàng nói: “Mẫu thân, con dâu nếu có chỗ nào sai, sẽ tự mình kiểm điểm lại, làm sao người nỡ lòng nói lời khó nghe với tức phụ như vậy?”
Lão tổ tông hơi cúi đầu liếc nhìn Ngọc Châu, giọng nói bỗng lạnh thêm vài phần, nói tiếp: “Nếu không phải lòng hướng về nhà mẹ đẻ, hồ đồ mà quên bản thân là con dâu Tiêu gia, sao có thể ở trước mặt hạ nhân mà nói ra những lời vô lý như vừa rồi? Lục nha đầu là đứa nhỏ thế nào, ngươi không rõ ràng ư? Lại nói nhi tử Vương Vân Đình gì đó của Đại ca ngươi là cái thứ gì? Thế nhưng thừa dịp Tết Trung thu, mọi người trong nhà đều ở hoa viên ngắm cảnh thưởng trăng, lừa đường tẩu đến thư phòng ý đồ muốn gây rối! Nếu không phải Ngọc Châu liều chết phản kháng, dùng dùi đâm bị thương đùi tên súc sinh kia, thì thật đúng như lời ngươi nói, phải bị bắt gian trên giường đấy!”
Lão tổ tông nói xong mấy lời này, các vị Tiêu gia đang ngồi đây từng người đều hít khí lạnh. Tiêu Sơn hơi nhíu mày rậm, kinh ngạc không ngờ người dường như không ra khỏi cửa, suốt ngày vùi đầu trong Phật đường như tổ mẫu lại có thể biết rõ chân tướng việc xấu Vương gia vẫn luôn che giấu kia như vậy.
Mà Tiêu lão gia thì tới hôm nay mới được nghe ẩn tình bên trong này, không nhịn được đau lòng nhìn Lục nha đầu nhận hết oan ức kia, nhân tiện tức giận trừng mắt nhìn phu nhân nhà hắn một cái.
Mà hai tiểu bối là Tiêu Vũ và Tiêu Trân Nhi lại hoàn toàn không thể tin được Lục muội lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn yếu đuối trong mắt bọn họ, thế nhưng có thể làm ra chuyện dũng mãnh và đãm máu như là dùng dùi đâm vào đùi người khác.
Vương phu nhân thật không nghĩ tới bà bà thế mà lại biết rõ rành ràng như vậy, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định thanh minh: “Nếu không phải nàng ta có lòng dụ dỗ, sao đứa nhỏ Vân Đình kia có gan lớn như vậy, rõ ràng là nàng ta nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, liền trả đũa, đem chậu phân hất lên người cháu trai của con… Chỉ chút nữa thôi Vân Đình đã bị nàng ta đâm thành người què!”
“Đủ rồi! Nếu bàn về trả đũa, thì người nào theo kịp cữu cữu ta? Tiêu gia chúng ta hiện tại chẳng qua là người bị hãm hại, ngay tại lúc khó khăn, Vương gia lập tức gió chiều nào theo chiều ấy, rõ ràng đã nhận ngân phiếu, còn cố tình cắt xén ba rương vàng nguyên liệu. Đây là thấy Tiêu gia ta không được, chuẩn bị đánh một trận mượn danh nghĩa chiếm đoạt tài sản?” Đúng lúc này, Tiêu Sơn bỗng nhiên mở miệng, lạnh lùng không tiếng động cho mẫu thân hắn một đòn.
Về điểm này, Vương phu nhân thật ra cũng không biết. Bà tuy rằng thiên vị chất nhi nhà mình, thế nhưng lại không hiểu biết nhiều về chuyện cửa hiệu Tiêu gia và Vương gia không vừa mắt lẫn nhau, ngay tức khắc có chút ấm ức không biết nói thế nào cho phải.
Lúc này Lão tổ tông lại nói: “Ta thấy bữa cơm này cũng đừng ăn nữa, ta với Lục nha đầu đã lâu không gặp, có rất nhiều lời muốn nói với nhau, Lưu ma ma, lấy một ít thức ăn Lục nha đầu thích bỏ vào hộp, bà cháu chúng ta quay về phòng ăn đi.”
Vì thế bữa gia yến này còn chưa khai tịch đã tan rã trong không vui.
Nếu là lúc trước, Tiêu Sơn nhất định sẽ không để cho Ngọc Châu đơn độc đi nói chuyện cùng Lão tổ tông. Nhưng hôm nay khi Ngọc Châu quay về phủ, Lão tổ tông lại có thể chủ động mở lời, còn khiển trách mẫu thân trước mặt các đệ, muội, lấy lại thể diện thay Ngọc Châu. Dù sao hắn vẫn không tiện ngăn cản không cho Ngọc Châu đi đến trong viện của tổ mẫu.
Thế nhưng trong lòng vẫn không quá vừa ý, không nhịn được liếc mắt nhìn nàng một cái thật sâu.
Song người có dáng vẻ như ngọc điêu kia lại hơi cúi đầu, dưới cổ áo lộ ra một đoạn cần cổ trắng như tuyết, khiến người nhìn không nhịn được muốn đến gần mà hung hăng cắn một cái, rồi lại dùng môi mà in một dấu hồng nhạt vào đấy.
Mấy năm nay, mỗi đêm hắn đều mơ thấy như vậy, nhưng đến khi tỉnh mộng luôn là một hồi mất mát hư không, càng căm hận bản thân lúc trước vô dụng, không ngăn cản được việc Ngọc Châu xuất giá.
May mà trời cao không bạc đãi hắn, hiện tại Ngọc Châu bị hưu quay về Tiêu phủ, cuối cùng hắn đã có cơ hội xoay chuyển. Lúc này đây, cho dù là ông trời cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được hắn nữa…
Thấy Đại nhi tử cứ nhìn chằm chằm vào Ngọc Châu, ánh mắt quá mức lộ liễu, Vương phu nhân lại bực bội một trận, không nhịn được cố ý ho khan.
Ngay tại lúc này, Ngọc Châu đã nhẹ nhàng bước theo tổ mẫu ra khỏi phòng ăn.
Dùng cơm chiều cùng lão phu nhân, ngược lại giảm đi rất nhiều lễ nghi phiền phức, Lão tổ mẫu Tiêu phủ vẫn luôn ăn chay, thức ăn đều thật tinh giản, bao tử của lão nhân gia không được tốt, không thích dầu mỡ, vừa hay hợp với khẩu vị của Ngọc Châu.
Chỉ có điều sau khi sắp xếp đồ ăn xong, một già một trẻ đều không động đũa.
Lão phu nhân cẩn thận đánh giá tôn nữ không gặp mấy năm nay, ôdịu dàng nói: “Đứa nhỏ này, con chịu khổ rồi.”
Ngọc Châu hơi mỉm cười, nói: “Vương gia chính là gia đình phú quý, trượng phu làm người khiêm tốn, đối đãi với cháu thật sự chu đáo, chưa từng để cháu chịu qua đau khổ nào.”
Lão tổ tông gật gật đầu: “Con có thể nghĩ như vậy là tốt, nhớ trước đây, lúc tổ phụ con ôm con về, đúng là lúc Viên gia con gặp họa, nguyên do là bởi vì phụ thân con đắc tội với Nghiêu gia quyền thần trong triều, bởi vì Nghiêu gia kia ngang ngược, họ hàng nội ngoại của con không ai dám thu lưu con. Là tổ phụ con không màng áp lực, thu dưỡng con. Từ khi con vào gia phả Tiêu gia, chi tiêu ăn mặc phụ mẫu con đều chưa từng bạc đãi với con, vẫn luôn coi con như nữ nhi thân sinh mà thương yêu…. Dù cho hôn sự lúc trước của con mẫu thân con có chút qua loa, cố gắng hết sức nói lời ngon ngọt, nói chất nhi Vương Côn của nàng ta là người tài trí hơn người thông hiểu thi thư, ta đã già rồi, tai mắt không còn nhạy bén, không biết thân thể hắn lại kém như vậy….”
Ngọc Châu vẫn luôn cúi đầu xuống, lúc này mới ngẩng lên, kéo ống tay áo, khẽ nâng cổ tay ngọc, gắp một đũa măng sợi xào, bỏ vào đĩa của lão tổ tông, dịu dàng nói: “Lão tổ tông không cần tự trách, lúc đó tuổi cháu còn nhỏ, không hiểu được khổ tâm của mẫu thân, sau khi gả đi, mới phát hiện Vương Côn thật sự là một phu quân tốt, là cháu không có phúc, gây ra đại họa ở Vương gia, bôi nhọ luôn cửa nhà Tiêu gia…. Bây giờ bị hưu, đều là do cháu gieo gió gặt bão, chuyện này sao có thể trách dưỡng phụ, dưỡng mẫu? Mấy năm nay vẫn luôn không về thăm nhà, đầu tiên là do thân thể phu quân yếu kém, bên cạnh nhất thời không thể không có người, thứ hai là bởi vì trước khi xuất giá mẫu thân từng nói qua, nếu không có chuyện gì tốt nhất không cần trở về, tránh quấy nhiễu đến tâm tư quản lý cửa tiệm của Đại ca. Trong lòng cháu, lúc nào cũng nhớ đến tổ mẫu người cùng với phụ thân mẫu thân, thật sự không dám có chút tâm tư oán trách nào.”
Lúc này trong mắt lão tổ tông mới có lại được chút ý cười, kéo tay Ngọc Châu nói: “Con, cái đứa nhỏ này, từ nhỏ đã làm cho người ta yêu thích, Vương gia không biết con là báu vật, là bọn họ phúc mỏng, giờ con đã trở lại, tổ mẫu sẽ tận tâm chọn cho con một mối hôn sự, con còn trẻ, đường sau này còn dài…. Chỉ là đứa nhỏ Tiêu Sơn kia làm việc không biết lo trước lo sau, tùy tiện để con đổi lại họ Viên, không biết chuyện, chẳng phải là đi chứng thực cho mấy cái lời đồn không có nguồn gốc đó sao? Về sau đừng vội nhắc lại chuyện sửa họ, bằng không tổ phụ con dưới cửu tuyền khó có thể nhắm mắt đấy!”
Ngọc Châu trầm ngâm một lúc, yên lặng gật gật đầu.