Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 23




Tiếng kêu khổ không ngừng của Ôn Tướng Quân tạm thời không nhắc tới, chỉ nói tới Vương phu nhân kia, tiệc rượu lần này vui chơi thật là vô cùng hưng phấn. Mặc dù Tây uyển không có sự tao nhã tráng lệ như ở ba uyển kia, nhưng cũng đủ để cho bà mở mang tầm mắt cho các thương phụ cùng trấn ở Tây Bắc khi trở về.

Có điều bà luôn cảm thấy Ôn Tướng Quân và gia tỷ hắn sở dĩ đối xử tử tế với bọn họ là bởi vì tầng quan hệ với Ngọc Châu. Cũng thế nên bà uống rượu rất nhiều, lại thêm đang buồn phiền trong lòng, bà nghĩ đến việc lão tổ tông nói rằng không được tùy tiện hứa hôn là ý gì? Nếu như Ôn Tướng quân đề cập tới việc cầu thân muốn nạp Ngọc Châu làm thiếp, bà phải đáp lại thế nào đây?

Bởi vì có lo lắng thế này, đã làm giảm bớt chút hứng thú của bà trong yến hội. Nhưng khiến người ta bực mình chính là đến khi yến hội kết thúc rồi, vẫn chưa thấy người Ôn gia tới cầu thân.

Vương phu nhân thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại có chút thất vọng, bà cảm thấy tình nghĩa của Ôn Tướng Quân đối với Ngọc Châu hóa ra cũng chỉ đến như thế, nếu đã như vậy, còn trông cậy gì vào việc hắn có thể ra sức về chuyện ngự cống* của Tiêu gia với Hoàng Thượng chứ?

*Ngự cống: cai quản cống phẩm

Sau khi Ngọc Châu từ Nam uyển quay lại, cũng trở nên trầm lặng hơn, Tiêu Trân Nhi cứ quấn lấy nàng hỏi ở Nam uyển có tin đồn nào thú vị không, nàng chỉ cười cười, rồi trả lời qua loa, sau đó lại lặng lẽ ngồi bên cạnh Vương phu nhân, yên lặng nghe các phu nhân nói chuyện phiếm.

Nghe nói ba uyển khác phải bày yến hội đến ba ngày, chỉ có Tây uyển là đãi trong một ngày, bởi vì ngày mai, còn có thương nhân khác đến đây chào hỏi chúc mừng, các nàng là đến ngày đầu tiên, dù sao vẫn phải dọn dẹp để có chỗ cho khách mới tới.

Vì thế khi hoàng hôn buông xuống, Vương phu nhân liền dẫn hai cô con gái lên xe ngựa. Đến khi trở về, Tiêu Sơn đã ở đó, đang cùng với Tiêu lão gia bàn bạc thảo luận công việc.

Vương phu nhân không gặp con trai đã hai ngày, thật là nhớ mong, lúc này vừa gặp, nhìn thấy khóe miệng Tiêu Sơn mọc thêm mấy mụn nước rất lớn, hiện tại đã loét ra chưa đóng vảy, thì lập tức đau lòng vô cùng.

“Con đã đút bạc cho đại thái giám hầu cận Hoàng Thượng trong cung, đối phương lúc này mới tiết lộ một ít thông tin cho con, ngự cống trong cung lần này chuẩn bị giao cho xưởng chế tác ngọc thạch của Liễu Công Danh đại đồ đệ của Phạm đại nhân, chuyện này ở nội giám là ván đã đóng thuyền rồi, chỉ là đang suy xét đến việc Liễu Công Danh trước giờ chưa từng ôm đồm việc ngự cống, vì thế vẫn muốn đi theo hình thức danh chính ngôn thuận, qua nửa tháng nữa sẽ tổ chức một cuộc thi chạm ngọc, khi đó vừa đúng lúc là sinh thần của Phùng Hoàng Hậu, cũng coi như là dâng lên thọ yến của Hoàng Hậu thêm tặng vật đáng giá, mặt khác Phạm Thanh Vân chính là muốn giúp đồ đệ mình nổi danh, mượn lần bao thầu này để buôn bán với những người quý tộc trong cung.”

Vương phu nhân vừa nghe vậy, nhất thời sốt ruột: “Lòng dạ Phạm Thanh Vân đó cũng quá hiểm độc rồi, cho dù hắn ham muốn bản thân được độc quyền ngự cống, nhưng nguồn ngọc thạch của hắn từ đâu mà có? Ngoài Tiêu gia chúng ta, còn có mỏ quặng ngọc của ai có thể vượt qua chúng ta?”

Tiêu lão gia bập thuốc lào, hít vào vang lên tiếng khò khè, mở miệng nói: “Vì thế người ta đề nghị, ngọc thô vẫn là do Tiêu gia chúng ta cung cấp, chỉ là giá ngọc thô giảm đi một nửa…”

Vương phu nhân trợn tròn mắt: “Giảm đi một nửa? Giảm một nửa chẳng phải là bán lỗ vốn sao? Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?”

Tiêu lão gia thở ra một hơi: “Vì thế sau này, chúng ta không cần thuê thợ thủ công, đích thân già trẻ lớn bé trong nhà ra trận, đi phá núi lấy đá, hoặc là sớm muộn gì cũng phải nhượng lại khu mỏ trong tay với giá thấp cho Phạm Thanh Vân… Người ta đây là không muốn cho Tiêu gia chúng ta con đường sống mà!”

Ngọc Châu vẫn luôn đứng một bên yên lặng nghe, đợi cha mẹ với huynh trưởng nói xong, khi Tiêu Sơn đi ra ngoài, nàng cũng đi ra theo, đi đến chỗ rẽ trong sân mới thấp giọng hỏi: “Đại ca có nhận được điệp bài cho phép vào cung tham gia dự thi của Ôn Tướng Quân đưa tới không?”

Tiêu Sơn lắc đầu, nhíu mày nói: “Hắn từng nói với muội là sẽ giúp muội lo liệu điệp bài sao?”

Giải thi đấu này, Phạm Thanh Vân vốn có mưu đồ muốn giúp đồ nhi nổi danh, cho nên thợ thủ công tham gia dự thi lần này đều là thủ hạ của Phạm đại nhân đã được chọn lọc qua một lần. Tay nghề quá kém không cần, tránh làm giảm đi phong cách của lần thi này, nhưng nếu như quá mức xuất chúng, cũng không được chọn, dù sao lần này là muốn thể hiện rõ bản lĩnh của ái đồ Phạm đại nhân, nếu chọn một đối thủ mạnh cùng tham gia, chẳng phải là rước thêm buồn phiền cho Phạm đại nhân sao?

Mà thân vốn là thương gia ngự cống, Tiêu gia thậm chí một tấm điệp bài cũng không có, đây là tỏ rõ tuyệt đối không để cho thực lực của Tiêu gia tham gia, cùng tranh cao thấp với Liễu Công Danh.

Ngọc Châu sớm đã biết để được dự thi không dễ, vì thế ở trước mặt Thụy Quốc phu nhân nàng đã để lộ chút ẩn ý, tỏ rõ ý tứ mình muốn tham gia thi đấu, vốn là định để cho Ôn Tướng Quân điều đình một phen, lấy được một tấm điệp bài nhập cung tham gia thi đấu. Nàng tự biết mặc dù là người Tiêu gia, nhưng trước giờ trong giới tay nghề giỏi ở trấn Ngọc Thạch chưa từng có danh tính của Ngọc Châu nàng. Cho dù thủ hạ của Phạm đại nhân đi tra rõ, thì trên những ngọc phẩm nàng bán ở trấn Ngọc Thạch đều lưu lại tì vết, tuyệt đối không làm cho người ta sinh lòng cảnh giác. Còn như ngọc phẩm cho Thụy Quốc phu nhân và tiểu thư Nghiêu gia, chẳng qua chỉ là vật nhỏ mất chút tâm tư thiết kế mà thôi, ở trước mặt những thợ thủ công có tài năng chân chính, còn không lên khỏi được mặt bàn.

Nhưng bực bội hơn ở chỗ, hôm qua cái vị Nghiêu thiếu đó thế mà lại hành sự không đứng đắn như vậy, lại trùng hợp bị Ôn Tướng Quân bắt gặp, tuy là nàng đi vội vã, nhưng cũng liếc mắt thấy được vẻ mặt đầy giận giữ của Ôn Tướng Quân, chắc là không thể nhờ cậy hắn được nữa rồi, lúc này hỏi huynh trưởng, nếu trước đó chưa đưa tới thì sau này không có khả năng đưa tới nữa, nếu mình muốn thay đổi kế hoạch, đành phải nghĩ biện pháp khác thôi…

Tiêu Sơn thấy Ngọc Châu lặng im không nói, nội tâm liền bực bội, đành nén giọng nói: “Một nữ nhân gia như muội, sao lại có ý nghĩ tham gia thi đấu? Tiêu gia chúng ta cho dù sau này không buôn bán ngọc thạch, cũng không đến mức để cho muội chịu đói chịu khổ, không tham gia càng tốt, cũng không phải nợ Ôn Tật Tài thứ gì, sau này muội đừng vội dính dáng đến hắn, thanh danh của hắn cũng không tốt lắm!”

Ngọc Châu cúi người hành lễ, liền đưa Giác Nhi trở về phòng. Về đến phòng, Ngọc Châu dự định đi thay y phục, nhưng lúc cởi áo bỗng đâu có một phong thư từ trong áo rơi xuống.

Phong thư này dùng sáp phong* đang lưu hành đương thời, thông thường chỉ có nam nữ viết thư thổ lộ tâm tình mới dùng đến.

*Sáp phong: dùng sáp dán miệng phong thư lại rồi đóng dấu lên, qua thời gian ngắn sẽ cứng lại.

Ngọc Châu mím môi, nhặt thư lên, lấy con dao bằng bạc nhỏ dùng cắt giấy để trên bàn mở sáp phong, lấy thư ra xem, bên trong vậy mà lại là điệp bài được khảm hoa văn bằng bạc, ngoài vật này ra, không còn gì khác.

Ngọc Châu nhíu mày nhìn kĩ, bên trên là quan ấn nội thị, đầy đủ cả danh tính quê quán của người nhập cung, đây không phải chính là điệp bài dự thi mà nàng vẫn luôn muốn có được hay sao!


Lại cầm lên dao bằng bạc khựi sáp phong dính bên trên, trên mặt chỉ có một chữ “Nghiêu” mạnh mẽ có lực.

Nàng cẩn thận nhớ lại, có thể đem phong thư nhỏ này nhét vào trong áo nàng mà thần không biết quỷ không hay, ngoài Nghiêu thiếu ở trong hoa viên dính sát vào nàng hái ngọc trộm hương kia thì còn ai?

Ngọc Châu nhẹ nhàng hít vào một hơi. Mọi người đều nói Ôn Tướng Quân là mầm móng phong lưu, nhưng sao nàng lại có cảm giác, vị quý nhân này so với Ôn Tướng quân lại cao hơn một bậc, kiểm soát buông thả có mức độ, biết cách lấy lòng giai nhân?

Ngọc Châu biết, đây chính là loại nhận lỗi của Nghiêu Thiếu úy vì sự vô lễ với nàng, chỉ là không biết hắn lấy tin tức này ở đâu, mà biết được nàng muốn tham gia cuộc thi đấu chạm ngọc này.

Có điều điệp bài này quả thật là đã giải quyết được khẩn cấp cho nàng, song nàng không biết nên nói thế nào với đại ca Tiêu Sơn về chuyện mình có được điệp bài. Ngọc Châu nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời không đề cập tới, chỉ cần chăm chỉ chuẩn bị cho cuộc thi nửa tháng sau.

Điều lệ của giải đấu kia, cô sớm đã nhìn thấy cáo thị của quan phủ dán trên tường ở phía Tây Kinh Thành. Đại khái chính là có ba đợt thi đấu, nội dung quy trình cụ thể phải đến ngày thi mới biết.

Thế nhưng cuộc thi được tổ chức trong cung, thì tuyệt đối không chỉ để xem tài nghệ điêu khắc, tất nhiên còn có suy tính khác. Bây giờ Ngọc Châu giờ chỉ việc thong thả suy nghĩ, cẩn thận chuẩn bị, chuyên tâm nghiên cứu tác phẩm của phụ thân để lại.

Đáng tiếc mỗi khi đọc đến đoạn cuối, trong tâm Ngọc Châu khó tránh khỏi việc nảy sinh tiếc nuối -------- Trong quyển sách ghi chép này, chính là từ đơn giản đến chuyên sâu, nhưng đến đoạn thú vị nhất thì lại dừng lại, nếu khi đó phụ thân viết hoàn chỉnh quyển sách này thì tốt biết mấy…

Nhưng trên thế gian này làm gì có việc mọi chuyện đều suôn sẻ? Điều này khi còn nhỏ, Ngọc Châu sớm đã lĩnh giáo được chân lí, vì thế chỉ phiền muộn một lúc lại điềm nhiên trở lại.

Sau buổi thọ yến của Thụy Quốc phu nhân, vị Ôn Tướng quân kia không còn gửi thư từ cho Ngọc Châu nữa. Nhưng Nghiêu phủ lại phái người hầu tới, hỏi trâm ngọc của Nghiêu phu nhân đã làm xong chưa?

Những ngày này khi nhàn rỗi không có việc gì, Ngọc Châu đã hoàn thành bước đánh bóng cuối cùng của mấy cây trâm rồi, vì thế sau khi nghe người tới hỏi như vậy, nàng liền vào phòng lấy trâm ngọc để vào trong tráp rồi bưng ra.

Nhưng người đó lại nói, phu nhân có lời, nếu như trâm ngọc đã làm xong rồi, mời Lục cô nương đích thân đem trâm ngọc tới phủ.

Vương phu nhân bên cạnh đã mấy ngày vẫn chưa từng cởi bỏ lặc ngạch trên đầu, đến nổi trên trán bị siết tạo thành một vệt đỏ nhạt, bây giờ vừa nghe Nghiêu phu nhân muốn mời Ngọc Châu vào phủ, lập tức cảm thấy bệnh tình đã bay sạch, Tiêu gia có hi vọng rồi.

Bà ta lập tức cướp lời đồng ý thay Ngọc Châu, lại ghét bỏ Ngọc Châu dùng tráp đựng trâm ngọc quá đơn giản, cố ý lệnh cho cửa hàng mang tới một tráp lễ bằng gấm, dùng nhung tơ vàng lót đáy, cẩn thận vảy nước hương liệu trong vắt vào trong, đặt trâm ngọc vào một lần nữa, rồi lệnh cho Ngọc Châu mang hộp ngọc, mau mau mang tới Nghiêu phủ.

Ngọc Châu yên lặng nghĩ một chút, rốt cuộc đứng dậy rửa mặt chải đầu lại một lượt, thay y phục tơ lụa ra ngoài, trang điểm qua một chút rồi cùng Giác Nhi lên xe ngựa của Nghiêu phủ.

Nghiêu gia chính là thế gia vọng tộc bậc nhất của Đại Ngụy, phú quý nổi bật thậm chí hơn cả Hoàng Gia. Khi xưa Nghiêu gia có thể dốc hết sức chống đỡ một Vương triều sắp sửa sụp đổ, nói họ phú khả địch quốc cũng không quá đáng, vì vậy, dù trên một vật nhỏ thôi cũng cực kỳ chú trọng sự xa xỉ.

Đây là lần đầu tiên Giác nhi được ngồi trên xe ngựa mà bên trong thùng xe đều lót gấm Tứ Xuyên, tất nhiên hiếu kì nhìn ngó tứ phía. Rồi mới phát hiện ra, bên trong xe không chỉ cố định với các chạm khắc tinh xảo, mà bộ trà cụ, bàn nhỏ, hòm sách, gương trang điểm đều khảm ngọc thạch, thậm chí còn có đèn lồng bằng dầu nho nhỏ chiếu sáng, đèn này thiết kế thông ra ngoài, sẽ không để cho trong thùng xe có chút khói nào.

Nhìn Giác nhi cực kỳ hâm mộ một hồi, còn nói sau này cũng phải chuẩn bị cho cô nương xe ngựa như vậy.

Đợi đến Nghiêu phủ rồi, Ngọc Châu xuống xe ngựa mới phát hiện, ngõ nhỏ này cách Hoàng Cung không xa, chỉ có duy nhất Nghiêu gia. Diện tích của Nghiêu phủ rất rộng, ở trong kinh thành tấc đất tấc vàng này, ranh giới cứ thế chiếm hết chừng hai ngõ nhỏ như vậy. Nàng nhận thấy phong cách cổng lớn chính là đi theo phong cách cổ của tiền triều, trang nhã khép kín, trước cửa có bậc thềm khắc hoa văn, sư tử đá, khắp nơi xung quanh phía trước cửa đều thể làm nổi bật nguồn gốc lâu đời của gia tộc này.

Sau khi Ngọc Châu được người hầu dẫn dắt bước vào cửa lớn, vốn nghĩ rằng phải đợi trong nơi tiếp khách một lúc, không ngờ tới vừa mới rửa tay, chỉnh trang lại tóc mai, đã có thị nữ đến triệu kiến, nói rằng phu nhân đã bày trà bánh trong hoa viên rồi, mời Lục cô nương đến đó dùng trà.

Ngọc Châu dẫn theo Giác nhi, đi theo thị nữ ra khỏi phòng, vừa ra cửa liền nhìn thấy có một cái kiệu mềm nhỏ đang chờ trước mắt.

“Mời Lục cô nương lên kiệu, hoa viên cách phòng khách rất xa, nếu cứ đi bộ khó tránh khỏi mệt mỏi.” Thị nữ bên cạnh ôn hòa mở miệng giải thích.

Thị nữ kia nói không sai, một đường đến đó quả nhiên không tính là ngắn. Đợi đến cửa hoa viên rồi, Ngọc Châu xuống kiệu, sau khi sửa sang lại làn váy, liền cùng thị nữ đi vào hoa viên.

Trong hoa viên là khung cảnh màu sắc rực rỡ, tiếng cười của nữ tử mơ hồ truyền đến. Đợi Ngọc Châu đi qua đó, liền nhìn thấy tiểu thư Nghiêu gia đang ngồi trên chiếu chơi cờ cùng một vị nữ tử trung niên.

Bọn họ đang chơi là cờ hoa tử, đang rất thịnh hành trong phủ trạch ở kinh thành.

Nghiêu Xu Đình nghe tiếng bước chân, quay đầu liền nhìn thấy Lục cô nương, nàng ta lập tức buông quân cờ trong tay, thẳng lưng quỳ ngồi trên chiếu cười chào hỏi nàng: “Lục tiểu thư, tỷ đến rồi, ta đang kể cho mẫu thân nghe chuyện vui của tỷ ở quý phủ của Thụy Quốc phu nhân đấy!”

Trong lòng Ngọc Châu biết, nữ tử trung niên này nhất định là Nghiêu phu nhân, vì thế nàng cười cúi đầu phúc lễ.

Nghiêu phu nhân tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng tốt nên nhìn qua vẫn giữ được dáng vẻ thướt tha thùy mị, khung xương tinh tế, ngũ quan mỹ lệ rực rỡ, có thể thấy được dáng vẻ của Nghiêu nhị thiếu ba phần là được thừa hưởng từ nét đẹp của mẫu thân.

Bà dựa trên tấm đệm tròn của chiếu, mỉm cười đánh giá Ngọc Châu từ trên xuống dưới, rồi mới nhẹ giọng nói: “Đứa nhỏ này, cứ tự nhiên như trong nhà mình, nào cùng ngồi vào chiếu đi, ngồi gần lại, chúng ta cũng dễ nói chuyện phiếm.”

Ngọc Châu nghe vậy, tất nhiên là khiêm nhường hơn một chút, nàng cởi giày ra, chỉ đi tất trắng nghiêng người ngồi lên chiếu, rồi mới quay người bảo Giác nhi đưa tráp gấm đến, trình lên cho phu nhân xem qua.

Nghiêu phu nhân nhìn nhìn trâm ngọc, sau khi cười khen ngợi Ngọc Châu quả nhiên làm không tệ, lại sai người hầu đặt sang một bên, tiếp tục quay đầu ôn hòa tán gẫu với Ngọc Châu, uyển chuyển hỏi thăm tình hình phụ mẫu nàng, rồi hỏi tiếp nàng đoạn nhân duyên trước đây được bao lâu, đã có hài nhi hay chưa.

Thực ra những câu hỏi này, bao giờ cũng là chuyện rất riêng tư kín đáo, lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi thế này quả thực là thất lễ.

Thế nhưng vị phu nhân này với nhi tử thứ hai của bà, không chỉ có diện mạo giống nhau, mà khí thế cũng giống nhau, cứ thế mà đem một loạt câu hỏi vô lễ này phát huy đến mức khiêm tốn, nhã nhặn lễ độ một cách khác thường.

Ngọc Châu lại cảm thấy những lời này hỏi thật là hay, liền thành thật trả lời, thậm chí đem nguyên do mình bị hưu li tỉ mỉ chu đáo mà đáp lại theo sự thực.

Nghiêu tiểu thư ở bên cạnh nghe được có chút ngỡ ngàng, mơ hồ cảm thấy xấu hổ thay cho Ngọc Châu, đến nỗi có vài lần muốn mở miệng ngắt lời mẫu thân, nhưng nghĩ tới tính khí của mẫu thân, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, mang vẻ mặt áy náy nhìn Ngọc Châu.

Nghiêu phu nhân này cũng là một người tốt, dù cho Ngọc Châu nói gì đi nữa cũng chỉ mỉm cười, đến cả chân mày cũng chưa từng cử động qua.

Đúng vào lúc này, bên ngoài bụi hoa truyền tới tiếng bước chân. Nghiêu Xu Đình như đang ngồi trên đống than ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Nhị ca đến.

Vì là ở nhà, nên Nghiêu thiếu ăn mặc một thân thanh nhàn, váy dài áo choàng rộng màu sắc nhạt có ống tay áo rộng, thắt lưng rộng tôn lên thân hình cao lớn rắn rỏi, đầu cũng không đội mũ quan, tóc chỉ buộc lên rồi cài thêm trâm ngọc, trong tay cầm một chiếc quạt giấy bằng ngọc, một bộ dáng nhanh nhẹn thoải mái.

Nghiêu thiếu đi thẳng đến trước chiếu, cũng không thèm thi lễ với mẫu thân, chỉ sai gã sai vặt quỳ xuống cởi giày cho hắn, cứ thế rồi vén lên trường sam xếp bằng ngồi trên chiếu, hướng về phía Nghiêu phu nhân nói: “Mẫu thân an khang, người cùng với Lục tiểu thư đang nói chuyện gì vậy?”