Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 194




Edit: Bạch Lan Tửu

Nghĩ như vậy, Ngọc Châu đã theo Nghiêu Mộ Dã về đến cung, Phù nhi đã sớm vui vẻ ngủ say trong lòng bà vú, đã có thể ôm lên giường nhỏ cho nhóc ngủ tiếp để bớt việc.

Trẻ con thì bớt lo nhưng người lớn lại không dễ gạt đi ngủ như vậy.

Khi nàng ở Nam địa, trong lúc hỏi thăm tung tích cao nhân đã vô tình có được một bản lẻ của khí cụ chốn thâm cung, vốn dĩ đã nhìn trúng một bộ chuẩn bị về sẽ vẽ rồi tạo hình xong sẽ cất đi, nhưng sau khi trở về, nàng lại phát hiện nam nhân này thế mà lại không biết đủ, nhất thời nổi lên lòng đùa giỡn cho nên hôm qua mới đặc biệt chọn cho ra một cía khóa ngọc tròn dùng cho hắn. Chính là nàng lại quên mất ngay cả khi trên giường nam nhân này cũng muốn tranh cao thấp, nếu đã thề muốn nàng gọi cha, há có đạo lý thiện bãi cam hưu?

Vì thế đêm đến long sàng chấn động, bị lật ngược lật xuôi, mãi đến khi từ trong màn trướng thật dày kia truyền ra tiếng rên rỉ yêu kiều pha lẫn tiếng nức nở, bật thổ lên từng tiếng "cha trẻ", lúc này hắn mới tận tình cho cái kết thoải mái.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tứ chi theo thường lệ bủn rủn hết, may là cuối cùng quân vương kia chịu lên triều đúng hạn, đi xử lý chính sự rồi.

Tuy răng rất muốn lười biếng mà nằm một mình thỏa thích một hồi, nhưng đến cùng thì trong lòng Ngọc Châu còn nghĩ đến chuyện của nhị tỷ, cho nên sáng sớm nàng đã rời giuuwongf, đi đến tẩm cung mà Thục Huệ phu nhân đang ở tạm.

Vừa vào cửa lập tức nhìn thấy Thục Huệ Phu nhân đang cầm trái cầu nhỏ may bằng da cứng dụ dỗ Lý nhi, thấy Ngọc Châu đi vào lập tức cười nói: "Hôm nay muội đến thật sớm, Hoàng thượng nỡ lòng thả muội rời giường sao?"

Trong cung có ai mà không biết từ khi vị Ngọc Châu Phu nhân này trở về, ngày ngày quân vương đều không lên triều sớm, luôn là mặt trời lên cao mới đi. Ngọc Châu cười, nắm lấy tay của tỷ tỷ, nói: "Nhị tỷ cứ luôn giễu cợt muội."

Tính ra thì tỷ muội hai người cũng đã lâu chưa gặp nhau, hiện tại cuối cùng cũng rảnh rỗi, có thể tán gẫu một chút về tình hình gần đây của đối phương.

Cứ như vậy, sau khi Ngọc Châu và Thục Huệ Phu nhân tán gẫu một lát xong, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính. Ngọc Châu nghĩ trước để nhị tỷ an lòng đã, nên nàng nói: "Hôm qua Thánh thượng nói với muội..... chuyện Ngụy đế muốn nghênh đón nhị tỷ trở về, chàng đã bảo đảm với ta, việc này sẽ chỉ nghe theo ý của tỷ, không có một ai có thể ép tỷ. Nhị tỷ, từ khi tỷ đi ra tự tại hơn rất nhiều, không cần lại trở về đâu."

Thục Huệ Phu nhân vuốt ve tay của Ngọc Châu, như đang suy tư điều gì, sau một hồi lâu mới nói: "Ta biết muội đau lòng cho ta, nhưng ta và Ngụy đế cũng có một thời gian làm phu thê, hiện tại Ngụy triều khốn đốn, ta cũng không thể đứng ngoài cuộc, đương nhiên phải trở về đồng cam cộng khổ với hắn. Chỉ là xuôi Nam đường xá xa xôi, đi lại mệt nhọc mà Lý nhi lại còn quá nhỏ, ta đành phó thác con trẻ cho muội muội chăm sóc, muội thấy được không?"

Ngọc Châu nghe xong thì sửng sốt, cảm thấy nhị tỷ đây là sao vậy? Sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Vì thế nàng nhíu mày: "Dù cho Ngụy đế có chút chân tình đối với nhị tỷ, nhưng một chút tình riêng đó trăm triệu lần không thể sánh bằng đại sự quốc gia, một khi triều đình Ngụy triều có biến, lan đến gần nội cung, đến lúc đó chỉ sợ nhị tỷ sẽ phải chịu liên lụy. Huống hồ tuổi của Lý nhi còn quá nhỏ, sao có thể rời xa nhị tỷ đây?"

Tuy rằng lời của Thục Huệ phu nhân có chút mập mờ nhưng lại tỏ rõ không cần nhiều lời thêm, chỉ một lòng phải rời khỏi Bắc địa, quay về phía Nam, mặc kệ Ngọc Châu có khuyên như thế nào cũng sẽ không dao động.

Rời khỏi tẩm cung của nhị tỷ, Ngọc Châu âm thầm nhớ lại lý do thoái thác để trở về vừa rồi của nhị tỷ, tuy rằng nàng ấy nói thật chu toàn, nhưng lại không giống những lời mà trước đây nhị tỷ đã từng thổ lộ với nàng, chẳng lẽ trong một năm nàng rời đi, nhị tỷ đã phải trải qua một số chuyện mà nàng không biết sao? Hay là trong đó còn có nỗi khổ khó nói gì?

Trở lại trong cung của mình, Ngọc Châu cho gọi Tổng quản nữ quan chuyên hầu hạ cuộc sống hàng ngày đến, dò hỏi kỹ cảng tỉ mỉ cuộc sống trong một năm này của nhị tỷ Sau một phen dò hỏi, nữ quan do do dự dự: "E là Thục Huệ Phu nhân nghe được chút ít tin tức gì đó mới quyết định trở về."

Ngọc Châu vội vàng truy vấn, nữ quan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngọc Châu, lấy thêm dũng khí, nói: "Đã hơn một năm Phu nhân chưa hồi cung, nhưng là có rất nhiều lời đồn rằng không ít người đã gặp Phu nhân ở phương Nam. Vậy nên có những kẻ nhàn rỗi sinh ra chút tâm tư, chỉ nói năm đó tỷ muội hai người chính là gả sai....."

Nói đến đây, nữ quan cũng cảm thấy mấy lời này quá khó nghe, lập tức do dự không biết nên nói tiếp thế nào.



Chính là Ngọc Châu lại bình tĩnh nói: "Nói tình hình thực tế là được, ngươi không nói, ta đi hỏi người khác cũng vậy."

Nữ quan không đoán ra tính tình của vị Phu nhân này, chỉ là không dám giấu giếm nữa, chỉ y theo thực tế mà nói: "Dân gian đồn rằng, người mà hai vị Hoàng đế Nam Bắc triều cưới đều là người họ không yêu, cho nên Hoàng thượng càng là xung quan nhất nộ vi hồng nhan, bắt Thục Huệ Phu nhân đến Bắc địa, mà hiện tại hai triều nghị hòa, hai vị đế vương đã âm thầm đạt thành hiệp nghị trao đổi kiều thê, cho nên Thục Huệ Phu nhân mới định cư lâu dài ở phương Bắc, mà Phu nhân người lại lưu luyến Nam địa....."

Phán đoán của thư sinh văn nhân trong dân gian là thối nát dơ bẩn nhất, phần lớn dã sử của các đời lịch đại đế vương đều là nửa thật nửa giả, trong đó, một nửa giả kia chính là do đám nhân sĩ ăn no dửng mỡ, nhàm chán không có gì làm kia bịa đặt. Cái gì mà li miêu hoán Thái tử, Hoàng thúc cưới Thái hậu, không quản hắn có chua xót hay không thì cũng khuấy lên đã rồi nói, làm sao cho càng náo nhiệt càng tốt, dã sử chưa bao giờ bỏ qua đại sự. Chỉ là Ngọc Châu ngàn vạn lần không ngờ đến những câu nói dơ bẩn nơi đầu lưỡi ấy thế nhưng đã khuấy đến tận trong nhà nàng.

Nữ quan nói đến đây thì dè dặt quan sát thần sắc của Ngọc Châu, nói: "Thánh thượng đã từng vì loại tin đồn nhảm cỡ này mà hạ lệnh cho Thiết Văn ngọc truy bắt một đám người, chỉ là tuy rằng trong kinh thành không có ai dám truyền linh tinh nữa nhưng chém đầu sao có thể chặn hết được miệng thiên hạ, nói vậy chắc là do Thục Huệ Phu nhân nghe được chuyện này mới nghĩ đến phải trở về Nam địa. Bởi vì chỉ có mỗi người các vị trở về đúng vị trí mới có thể khiến tin đồn nhảm kia tự động tan biến!"

Ngọc Châu từ từ ngẩng đầu lên: "Những lời này..... là Hoàng thượng muốn ngươi nói với ta?"

Nữ quan kia cuống quít nói: "Sao Thánh thượng có thể kêu nô tỳ nói mấy lời vớ vẩn đến cỡ này chứ....."

Ngọc Châu thong thả ung dung: "Là ngươi nói trong kinh thành không còn ai dám nói mấy lời này, sợ bị chém đầu, sao bây giờ ngươi lại có dũng khí đáng khen như vậy? Không phải ngươi làm theo ý Hoàng thượng thì còn có thể là thế nào?"

"Cái này....." Nữ quan không ngờ nàng ta nhất thời lại không nói cho thỏa đáng được, lập tức hơi hoảng sợ, sau đó khuôn mặt kia liền muốn òa khóc luôn, lòng dạ đều đứt đoạn.

Chính là Ngọc Châu cũng không định làm khó dễ nàng ta, chỉ nhàn nhạt nói; "Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Đến khi chỉ còn một mình nàng, trong lòng đều đã giận đến muốn phát cáu.

Hay cho một tên nam nhân xảo ngôn lệnh sắc[1]! Thế mà còn dám nói cái gì mà không có ai dám ép buộc nhị tỷ, tỷ ấy có thể tự mình quyết định đi hay ở.

[1] 巧言令色 (xảo ngôn lệnh sắc): chỉ người dùng lời ngon tiếng ngọt, sắc mặt dịu dàng để lấy lòng người khác.

Nhất định là hắn cũng đã cố ý cho người truyền mấy lời này đến chỗ nhị tỷ. Mà dựa vào tính tình của nhị tỷ, biết bởi vì nàng ấy mà ảnh hưởng đến danh dự của muội muội, sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Cho dù biết rõ Nam địa là hố lửa cũng muốn nhảy vào.

Nghĩ vậy, nàng đứng dậy đi về hướng đại điện, chuẩn bị chờ sau khi Nghiêu Mộ Dã hạ triều thì hỏi cho rõ ràng.

Lúc này đang là thời điểm văn võ bá quan bãi triều, tốp năm tốp ba tụm lại vừa nhỏ giọng bàn luận vừa đi đến phòng ăn ở thiên điện. Chỉ là bởi vì tường cung còn chưa tu sửa xong, Ngọc Châu đứng bên kia tường đã có thể nghe thấy bên này có người đang nói: "Thánh thượng quyết tâm muốn lập Viên Ngọc Châu kia làm Hậu, đây chẳng phải là muốn làm trò cười cho thiên hạ?"

Một người khác nhỏ giọng nói: "Các lão, ngài quá ngay thẳng, nên biết có mấy lời không thể nói, lúc trước bởi vì dân gian truyền lời đồn mà Thánh thượng đã đại khai sát giới, cái loại biện pháp cấm nói này chính là thứ khiến người ta ghét nhất, nhưng Thánh thượng lại biết rõ mà vẫn làm, đủ để thấy lòng sủng ái đối với Viên thị kia. Hoàng đế muốn cưới ai làm thê tử, ngài và ta chớ đi theo nhọc lòng....."

"Hiện tại Nam Bắc đối lập, Thánh thượng không chú ý đến danh dự bản thân như thế, chẳng phải là muốn khiến cho người trong thiên hạ chê cười sao? Khụ....."



Tiếng nghị luận của nhóm thần tử dần dần tan đi, Ngọc Châu nghe đến đó, dừng bước lại, tiếp đó đứng bất động ở bên này tường.

Nàng đột nhiên hiểu ra, từ nay về sau chuyện trong nhà mình chính là quốc sự, không thể phân ra trong ngoài nữa.

Nghĩ vậy, nàng chậm rãi xoay người, một mạch từ từ đi trở về tẩm cung của bản thân.

Từ lời nữ quan bẩm báo, Nghiêu Mộ Dã cũng chỉ cho rằng Ngọc Châu đoán được tâm tư của hắn.

Kỳ thật hắn cũng không nghĩ đến cố ý gặt nàng. Chỉ là nếu Thục Huệ Phu nhân có thể thấu hiểu lý lẽ, chấp nhận chủ động đi lòng vòng dĩ nhiên là tốt nhất.

Hắn thật ra cũng không lo lắng người trong thiên hạ sẽ phê bình hắn, chính là nghĩ đến một đám người có mùi hôi cứ âm thầm nhớ mong nữ nhân của hắn, thật sự là khiến người ta không thể nhịn được nữa!

Nếu Thục Huệ Phu nhân chịu trở về liền có thể không tiếng động đánh tan lời đồn, tất nhiên là chuyện cực kỳ đáng mừng. Lại nói, về điểm này Ngụy đế đúng là suy nghĩ cẩn thận, trong lòng hắn ta biết rõ, đã trải qua một lần sinh ly tử biệt, nếu hắn còn không giữ được nữ nhân mình yêu nữa thì đúng là thẹn làm nam nhân, rút dao tự vẫn được rồi.

Còn về sống chết sau này của Thục Huệ Phu nhân, đó là chuyện thê tử của người khác, không đến lượt hắn phải nhọc lòng.

Tuy rằng hiện tại Nghiêu Mộ Dã đã trải qua một lần lột xác, nhưng chuyện liên quan đến trong sạch của nữ nhân của hắn, hắn vẫn là theo lệ từ trước đến nay mà tự quét tuyết trước cửa, nóng lạnh đối với người khác không màng.

Chỉ là hiện tại Ngọc Châu đã đoán được, ắt hẳn sẽ không thể thiếu được màn lạnh nhạt đối với trí khí của hắn.

Nghĩ đến đây, đầu Nghiêu Mộ Dã lại ẩn ẩn đau.

Chính là không ngờ đến lúc trở lại tẩm cung, nàng thế nhưng chưa đổi sắc mặt, vẫn dịu dàng ấm áp như cũ mà thay hắn cởi long bào, cũng tự nhiên pha nước để hắn rửa mặt.

Chờ sau khi rửa mặt xong, lại đưa một ly trà thơm đến trước mặt hắn.

Nghiêu Mộ Dã hơi chần chờ khi nhận lấy ly trà, cảm thấy ly trà kia hình như có hơi nhiều bọt.....

Hắn liếc mắt nhìn Ngọc Châu một cái: "Có chuyện gì nói cho rõ, chớ có động một chút là đổ bình bốc thuốc..... Nàng không phải đại phu, nếu là bị người khác mê hoặc, bốc sai thuốc thì sẽ không còn phu quân đâu, Phù nhi còn nhỏ, nó trưởng thành rồi chẳng phải sẽ trách nàng....."

Lúc trước Ngọc Châu không hiểu hắn đang nói gì cho lắm, nghe được câu cuối lập tức giận đến mức bưng ly trà kia lên, uống một hơi cạn sạch! Sau đó nói: "Nếu đề phòng thiếp như vậy, thả thiếp xuất cung đi."

Nghiêu Mộ Dã bị nàng nói như vậy, sắc mặt cũng chưa đổi, chỉ nói: "Nếu nàng lại đưa một ly nữa, cho dù thật sự là thuốc độc ta cũng sẽ uống hết không chừa, chỉ là hy vọng nàng có thể hạ loại mạnh một chút, độc ta chết hẳn đi, miễn cho khi mở mắt ra lại không tìm thấy nàng mà cảm thấy thê lương...."

Ngọc Châu không ngờ hắn sẽ nói như vậy, lập tức có chút không nói lên lời. Tuy rằng hắn có muôn vàn không tốt, thế nhưng hiện tại có một điều trong lòng nàng hiểu rõ, đó là hắn cực kỳ yêu nàng, vượt qua cả ranh giới mà một nam nhân có thành tựu bá nghiệp sủng ái một nữ nhân.