Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 186




Edit: Bạch Lan Tửu

Ngọc Châu từ từ buông lỏng đầu trâm, hơi hé miệng: "Được thôi."

Phạm Thanh Vân gắt gao nhìn vào mắt của nàng, vẫn không yên tâm: "Không phải ngươi lại muốn chơi quỷ kế gì đó chứ?"

Ngọc Châu đứng dậy: "Vậy phải xem phụ thân ta có thật sự còn sống? Nếu trong tay ngươi thật sự có phụ thân ta, còn sợ ta giở trò quỷ gì sao? Hiện tại, có phải ngươi nên để ta gặp phụ thân ta không?"

Có lẽ bởi vì đóng cửa không ra ngoài đã lâu mà sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, dưới ánh sáng trong phòng tối càng trở nên có vẻ u ám âm trầm hơn, sau khi hắn cẩn thận cân nhắc, trong lòng Phạm Thanh Vân hiểu rõ nếu không cho Ngọc Châu gặp Viên Trung Việt tất không thể khiến nàng phục tùng, vì thế liền đứng dậy nói: "Lục cô nương, bên này, mời."

Đến khi Ngọc Châu đi xuống bậc thang, một luồng khí khó ngửi xộc thẳng vào mặt, nhưng nàng cũng không che mũi lại mà là hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình kinh hoảng xuống, bước từng bước xuống dưới.

Ở dưới ánh đèn chỉ nhỏ bằng hạt đậu tối tăm, nàng nhìn thấy một ông già râu tóc rối tung, đang ngồi mài dũa một chiếc chén ngọc.

Khi phía bậc thang vang lên tiếng móc xích, ông cũng không quay đầu lại nhìn một cái, chỉ ồm ồm nói: "Ta không đói bụng đừng đến quấy rầy ta....."

Chỉ là từ phía sau lưng ông lại truyền đến giọng nói chần chừ của một nữ tử trẻ tuổi: "Xin hỏi..... Ngài là....."

Viên Trung Việt từ từ quay đầu lại, trên bậc thang có một vị nữ tử dáng người yểu điệu đang đứng ngược sáng

Ông hơi hơi nheo mắt lại, từ từ thấy rõ khuôn mặt kia giống như thê tử đã qua đời của mình, ông không khỏi buông rơi cái giũa trong tay, chậm rãi đứng dậy, muốn gọi thê tử, nhưng khi thấy ánh mắt chứa lệ kia của nữ tử trẻ tuổi, trong lòng ông lại xao động, nhẹ giọng gọi: "Châu nhi..... Châu nhi....."

Vốn nghĩ rằng giọng nói quen thuộc này đã tan biến trong mộng, lúc này lại đột nhiên nghe được, toàn bộ những hồi ức thơ ấu vốn cho rằng đã phai nhạt đều nảy lên trong lòng, cho dù người trước mặt đầu bù tóc rối nhưng nàng nhìn đôi mắt quen thuộc đang kích động kia một chút là nhận ra được đây chính là cha nàng!

Ngọc Châu kích động đi qua, để bàn tay đang run rẩy của cha tùy ý vuốt ve mặt nàng.

Viên Trung Càng nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, mặc cho tên nghịch đồ Phạm Thanh Vân kia lấy những tác phẩm của ông đi lừa đời lấy tiếng, hy vọng nữ nhi của ông có thể tất cả bình an. Mà hiện tại đến khi ông cuối cùng đã có thể chính mắt nhìn thấy nữ nhi mình, dáng vẻ xinh đẹp như vậy, hơn nữa một thân tơ lụa và khí chất trên người cũng không giống như phải chịu khổ, trong lúc nhất thời hơn mười năm nay bị cầm tù đều biến thành mây khói.

"Xin lỗi..... Là cha vô năng không bảo vệ được con....." Thiên ngôn vạn ngữ đã nhảy đến cổ họng nhưng lại đều chỉ hóa thành một câu nghẹn ngào này.

Ngọc Châu kích động muốn rơi nước mắt, lại âm thầm cắn đầu lưỡi, nhắc nhở bản thân phải khống chế cảm xúc.

Nàng duỗi tay sửa sang lại tóc mai rối tung cho phụ thân, nhẹ giọng nói; "Cha, tạm thời nhẫn nại thêm chút thời gian, cha con ta rất nhanh có thể đoàn tụ rồi."

Lúc này Phạm Thanh Vân đang đứng phía sau nàng không kiên nhẫn lên tiếng: "Lục cô nương nói rất đúng, vì để cha con các ngươi sớm ngày đoàn tụ, còn phải xin Lục cô nương mau mau chuẩn bị đi."

Ngọc Châu hít sâu một hơi, lập tức xoay người đi, nhưng lại bị bàn tay to điêu khắc ngọc hàng năm chứa đầy sức lực của phụ thân nắm lấy bả vai: "Hắn muốn con làm gì?"



Ngọc Châu biết là phụ thân lo lắng cho nàng sẽ vì ông mà bị ép làm chuyện khó xử gì, vì thế trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay ông: "Không có chuyện gì, phụ thân chớ có lo lắng, tất cả chúng ta rồi sẽ tốt cả thôi, nữ nhi đi một lát rồi quay lại."

Viên Trung Việt cảm thấy trong tay nàng có viết chai mỏng, lập tức hạ mắt liếc qua những vết chai mỏng trên tay nàng, ông liền biết nữ nhi cũng là một thợ điêu khắc ngọc.

Trong lòng ông không nhịn được khẽ nhúc nhích, thân thể nhỏ bé và yếu đuối như vậy sao có thể cầm được cái dùi tạc đá nặng như vậy? Nhưng đến khi ông nhìn vào hai mắt của nữa nhi thì ông chợt hiểu ra, tuy rằng nữ nhi của ông có bề ngoài nhu nhược như thê tử đã mất nhưng lại có cả sự thành thục ổn trọng không hợp tuổi của nàng. Giờ phút này rốt cuộc thì ông đã sâu sắc hiểu được bản thân không ở bên cạnh nữ nhi đã tạo ra thiếu sót đến cỡ nào, ông không thể vì nàng mà che mưa chắn gió bên ngoài, khiến nàng không biết đã phải trải qua không biết bao nhiêu biến cố mới có thể hình thành nên tính cách tự lập thế này. Cảm xúc chợt ùa đến và thống khổ làm ông không tự chủ được mà buông lỏng tay.

Ngọc Châu đi theo phía sau Phạm Thanh Vân ra ngoài, lúc này nàng không thể áp chế lửa giận ngút trời được nữa, ánh mắt nhìn về phía Phạm Thanh Vân tựa như có vô số móng tay và đao khắc, hận không thể lập tức xé Phạm Thanh Vân ra thành từng khối từng khối, rồi lại tạc từng khối thành từng mảnh từng mảnh nhỏ.

Nghỉ ngơi một lát, Phạm Thanh Vân hỏi: "Cô nương chuẩn bị khi nào ra tay?"

Ngọc Châu lạnh mặt nói: "Phụ thân còn đang chịu khổ, ta lại không thể chờ được nữa, bây giờ luôn đi."

Phạm Thanh Vân không khỏi sửng sốt, im lặng một lát mới nói: "Cô nương chuẩn bị ra tay thế nào?" Lại có chút nghi ngờ trong lúc gấp gáp này nàng lấy đâu ra độc dược.

Ngọc Châu giơ tay với Phạm Thanh Vân, nói: "Cứ dùng cái này."

Phạm Thanh Vân thoáng nhìn qua chiếc nhẫn trên ngón tay Ngọc Châu, trong lòng hơi bừng tỉnh đại ngộ. Chiếc nhẫn ngọc trên tay Ngọc Châu đúng là tinh xảo tỉ mỉ, vừa nhìn cũng không phát hiện ra có gì không giống những món đồ ngọc thông thường, chỉ có người quen thuộc với ngọc khí như Phạm Thanh Vân mới có thể liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một cái càn khôn giới. Càn khôn giới là cơ quan trên cùng một khối ngọc, chỉ cần nhấn lên một chỗ nhô lên rất nhỏ ở chân càn khôn giới là có thể bật ra, bên trong có thể giấu thuốc độc. Nghe nói có thích khách không cần làm bất kỳ hành động gì, chỉ cần lúc rót rượu hơi run rẩy ngón tay là có thể bật cơ quan, rải thuốc độc vào trong rượu. Nghĩ đến một nữ tử dịu dàng yếu đuối thế này lại ngày ngày mang theo độc giới bên người, phía sau lưng hắn không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Phạm Thanh Vân vẫn không yên tâm, lại hỏi: "Trong này phóng ra cái gì, hiệu quả thế nào, có thể cứu không?"

Ngọc Châu không nói gì, ánh mắt đảo về phía một con mèo đen đang ở cách đó không xa. Phạm Thanh Vân vẫy vẫy tay, mèo đen lặng lẽ đi qua, Phạm Thanh Vân bắt lấy mèo đen rồi đưa đến trước người Ngọc Châu, nàng nhẹ nhàng ấn lên cái nhẫn, vươn bàn tay như ngọc phấp qua trước mặt nó. Lông đen toàn thân con mèo lập tức dựng thẳng hết cả lên, kịch liệt giãy giụa trong tay Phạm Thanh Vân, phát ra mấy tiếng kêu meo meo.

Phạm Thanh Vân đang muốn vươn tay còn lại ra giữ chặt mèo đen thì lúc này nó đột nhiên không nhục nhích gì nữa. Trong lòng Phạm Thanh Vân hít một hơi, thuốc độc thật ác liệt.

Lúc này Ngọc Châu mới từ từ nói: "Trong lòng Phạm đại nhân còn nghi ngờ gì không?"

Phạm Thanh Vân phất phất tay, trong sân lập tức xuất hiện mấy tên đại hán cường tráng, hắn lạnh giọng dặn dò: "Nếu trong vòng một canh giờ mà ta còn chưa trở về, lập tức giết nam nhân ở dưới hầm kia!"

Nói xong lời này, hắn cầm lên băng vải che mắt, nói: "Xin Lục cô nương chịu ấm ức mà che lại đôi mắt một lát."

Ngọc Châu không nói gì, chỉ để mặc Phạm Thanh Vân dùng băng vải kia che lại hai mắt nàng.....

Hoàn Thúy kiên nhẫn canh giữ bên ngoài cửa hàng đợi một hồi lâu mới thấy phu nhân chậm rãi đi ra từ bên trong, đi theo phía sau nàng còn có một nam tử trung niên đầu đội khăn vuông như của người Hồ.

Ngọc Châu ngẩng đầu nhìn nhìn trời, nói với thủ lính nhóm thị vệ đang đứng nghiêm chỉnh ở một bên: "Ta chọn được mấy món ngọc khí rất hợp với Vương gia ở đây, ngươi đi xem Vương gia đã làm xong công vụ chưa. Nếu đã xử lý xong công vụ thì mời Vương gia qua đây một chuyến."



Thủ lĩnh thị vệ nghe xong thì khom lưng đáp "vâng", lập tức xoay người bước nhanh dời đi, Ngọc Châu lại xoay người trở vào cửa hàng chờ.

Một lát sau, bên ngoài truyền đến một trận tiếng người hô ngựa hí, Mạc Bắc Vương và hơn mười thị vệ cưỡi ngựa dừng lại bên ngoài cửa hàng.

Nghiêu Mộ Dã xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho một tên thị vệ, lúc đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Ngọc Châu đang ngồi cạnh bàn, trên bàn bày mấy món ngọc bội, trang sức bằng ngọc tinh xảo, còn có cả một bộ ấm chén uống trà.

Nghiêu Mộ Dã cười nói: "Hôm nay sao đột nhiên lại nghĩ thông, gọi tướng công nàng ra ngoài gặp gỡ thế này?" Hắn đang nói thì đã đi đến bên cạnh nàng, chuẩn bị ôm lấy nàng.

Chính là Ngọc Châu lại duỗi tay đẩy vào ngực hắn: "Vẫn luôn muốn làm thêm cho chàng mấy món trang sức bằng ngọc nhưng lại không có thời gian tạo hình Hôm nay gặp được cửa hàng này có tay nghề không tệ, có vài món rất hợp. Mấy ngày nay chàng đã bận lắm rồi, thiếp nghĩ không bằng mời chàng qua đây nhìn một chút, nhân tiện thả lỏng."

Nói xong nàng quay đầu nhìn thị vệ đứng phía sau Nghiêu Mộ Dã, nói: "Nơi này không có việc của các ngươi nữa, đi ra ngoài trước đi."

Đợi khi thị vệ rời khỏi phòng, nàng tự tay rót một ly trà đưa đến bên môi Nghiêu Mộ Dã: "Nào, uống ly trà giải nhiệt khát."

Nghiêu Mộ Dã rũ mắt nhìn nước trà trong chén, để Ngọc Châu đưa nước trà vào trong miệng, sau đó nuốt xuống từng ngụm từng ngụm, hắn giương mắt nhìn Ngọc Châu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bụng cảm thấy quặn đau, không nhịn được hừ nhẹ một tiếng.

Ngọc Châu đứng dậy từ trong ngực hắn, cong eo nhẹ nhàng hôn lên má hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Bụng đau rồi?"

Nghiêu Mộ Dã nghe vậy, hai mắt trừng thật lớn, trong mắt lộ ra không dám tin nhìn thẳng vào Ngọc Châu đang đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Ngọc Châu liếc mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, đột nhiên vung tay cho Nghiêu Mộ Dã một cái tát thật mạnh vào mặt. Một cái tát này đúng là dùng sức, Ngọc Châu hẳn là lấy toàn bộ sức lực thường ngày điêu khắc ngọc luyện được ra tới, trực tiếp đánh cho mặt Nghiêu Mộ Dã lệch sang một bên.

".....Một cái tát này, hôm nay ta đến trả lại cho ngươi....."

Nghiêu Mộ Dã hơi muốn động đậy một chút, lại cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, toàn thân giống như bị tê mỏi, một chút cũng không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngọc Châu, sau khi nữ nhân này hạ độc người ta xong lại vẫn bày ra dáng vẻ thanh thanh đạm đạm như cũ, dường như coi bản thân đang ở trong tiệc trà vậy.

Hắn gắt gao trừng mắt nhìn nàng, nhất thời không thể mở miệng nói lên lời, một đôi mắt tuấn mỹ chớp động ra mấy phần cảm xúc khác biệt.

Sắc mặt Ngọc Châu lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Nghiêu Mộ Dã, sai lầm lớn nhất kiếp này của ngươi là cưới ta. Nếu như không có ta, hiện tại hẳn là Hoàng thượng vẫn không làm gì được Mạc Bắc Vương, một ngày nào đó nói không chừng còn có cơ hội tiến thêm một bước. Đáng tiếc ngươi lại cưới ta, kết quả là chung quy tất cả đều hóa thành hư vô, nếu có kiếp sau, ngươi còn muốn lại quen biết ta?"

Nghiêu Mộ Dã gian nan xoay mặt lại, lúc này hắn đã không thể nói, khóe miệng đột nhiên ồ ạt chảy ra máu đen, chỉ gắt gao nhìn Ngọc Châu, trong mắt đều là khiếp sợ và tuyệt vọng, mà đôi tay kia lại gian nan giơ lên, tựa như muốn bắt lấy tay nàng.

Chính là đôi tay kia khó khăn lắm mới giơ lên được một nửa lại vô lực mà rũ xuống, cả người cứng đờ bất động.

Phạm Thanh Vân vẫn luôn trốn ở gian phòng cách vách, mới vừa rồi thông qua lỗ thủng trên cửa đã thu hết biểu tình của Nghiêu Mộ Dã vào trong mắt. Ánh mắt kia nhất định là không làm giả được, có thể thấy được hắn nhất định không ngờ đến nữ nhân này sẽ phản bội.

Nhất thời trong lòng hắn ta mừng như điên, lập tức xông sang phòng bên kia.