Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 170




Trans: Bạch Tửu

Ở trong Bạch phủ, Bạch thiếu đối với hắn thật hòa nhã, còn nói Nghiêu Bạch chính là thế giao. Nhớ năm đó ở thời cha chú đang còn một lòng tương giao. Nhưng đến thế hệ ngang vai vế này, lại có chút xa cách. Trước đây không chú ý săn sóc Nghiêu Chính Đường thật là không phải, rất áy náy, lần này Hoàng thượng bổ sung chỗ trống ở Hộ Bộ, hắn cố ý thêm tên của Nghiêu Chính Đường vào. Nghiêu Chính Đường nghe xong quả thật vui đến tận trời, xém chút nữa là mất thân phận tại chỗ, muốn quỳ xuống khấu tạ Bạch thiếu, bị Bạch thiếu một phen kéo lên, nói thẳng về sau có việc gì có thể tìm hắn.

Quả nhiên không bao lâu, triều đình ban bố ý chỉ, hắn từ một quan chức nhỏ được đề bạt lên Hộ bộ thị lang, từ một quan viên không có gì nổi bật nhảy lên trở thành trọng thần trong triều đình.

Nghiêu Chính Đường biết hướng gió của Nghiêu gia đã thay đổi! Sự việc Nghiêu Mộ Dã trốn đến phương Bắc gây nên một trận sóng to gió lớn ở Kinh thành, mặc dù sau đó cũng được Hoàng đế lấy hình thức phong vương sơ sài mà áp chế lại, nhưng Nghiêu gia Nhị lang thất sủng nên trốn đi Bắc Vực, đây đã là sự thật không thể chối cãi.

Đối với Nghiêu Chính Đường mà nói, đây quả thực là thời cơ cá mặn xoay người, Thái úy Nghiêu Mộ Dã không giải quyết thỏa đáng, đột nhiên chạy đến nơi Mạc Bắc nghèo khổ kia, chỉ để lại Nghiêu phu nhân và trưởng tử của bà trấn tọa Nghiêu gia. Hắn lập tức có lòng tin gấp trăm lần, đối phó với Nghiêu Mộ Dã có lẽ phải phí chút tay chân, nhưng đối phó với một lão bà và một người tản mạn sắp thành tiên kia, chẳng lẽ không phải dễ như trở bàn tay sao?

Nhưng từ ngày Nhị nhi tử của mình trốn đi phương Bắc kia, Nghiêu phu nhân kiên định đóng cửa không ra khỏi nhà, cũng xin miễn khách đến thăm. Ngay cả Thái hậu triệu kiến bà vào cung, cũng bị Nghiêu phu nhân lấy lý do thân bị nhiễm bệnh nặng mà nhẹ nhàng khước từ.

Bên ngoài đều đồn, lão phu nhân Nghiêu gia là muốn cùng con trai trưởng của mình cùng nhau thăng tiên rồi.

Có điều Bạch Thủy Lưu đã thuận lợi lôi kéo an ủi Nghiêu Chính Đường, nhưng chuyện khiến hắn vò đầu bứt tóc lại nằm ở trong cung.

Bạch phi sinh non, sinh ra một vị công chúa, chẳng qua sau khi sinh sản xong, dưới thân Bạch phi vẫn luôn không được sạch sẽ, lộ ra dấu hiệu xấu. Hoàng đế thật đau lòng, cân nhắc tấn phong cho Bạch phi là Thánh Đức Quý phi.

Lần này Bạch phi nhiễm bệnh đúng là ngoài ý muốn, người Bạch gia đương nhiên không dám oán hận đến Hoàng thượng, nhưng Nghiêu Mộ Dã gây ra chuyện chọc trời lớn như thế, sao Thánh thượng có thể phong vương qua loa rồi kết thúc như vậy?

Cho nên sau khi Hoàng đế tuyên bố phong vương cho Nghiêu Mộ Dã, Bạch Thủy Lưu tan triều xong liền chờ ở bên ngoài ngự thư phòng.

Khi hắn diện kiến Thánh thượng, vừa bước vào thư phòng là lập tức hỏi ra thắc mắc trong lòng.

Hoàng thượng gõ gõ bản đồ được mở ra trên long án, nói: “Các bộ phận ở Bắc Vực đều là người hầu cận của Nghiêu Mộ Dã, không nên khinh thường binh lực tập kết ở đấy, hơn nữa năm đó Nghiêu Mộ Dã đã khai hoang đồn điền ở phương Bắc, có rất nhiều quân tốt bởi vì được phân ruộng đồng, lại không trở về quê nhà, dân cư Bắc địa cũng đã gia tăng lên rất nhiều. Thêm việc chiến loạn ở Bắc địa đã bình ổn, rất nhiều trấn thành đã thông thương với Bắc địa, rất nhanh đã nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa. Cho dù Bắc địa đã cắt đứt liên hệ với Trung thổ, cũng có thể tự cung tự túc… Là Trẫm vẫn quá tử tế, để chậm một bước…”

Bạch Thủy Lưu đương nhiên biết câu nói “Chậm một bước” của Hoàng thượng là có ý gì, vốn dĩ cho rằng Nghiêu Mộ Dã nhất định sẽ ở trong Kinh thành không ngừng khắc phục khó khăn, như vậy thì bố cục lúc trước của bọn họ tất nhiên có thể vậy chặt Nghiêu Mộ Dã vào trong lưới.

Nhưng chưa phát lực đã bị Nghiêu Mộ Dã nắm trước tiên cơ, hơn nữa còn dứt khoát mà trốn đến Mạc Bắc, sự quyết đoán này, đồng thời khiến cho Bạch Thủy Lưu cảm thấy cáu bực, nhưng trong lòng cũng không thể không tiếp tục cảm phục.

Nhưng nếu muốn định Nghiêu Mộ Dã tội phản quốc thì hắn lại không mang theo mẫu thân và người thân, chỉ mang theo thê tử và muội muội đi “Dưỡng bệnh”. Nếu Hoàng đế mở ra sát giới, nhất định sẽ khiến cho thế gia giật mình, căn bản là lay động cả triều Ngụy. Hơn nữa bức bách như vậy sẽ khiến cho Nghiêu Mộ Dã cầm binh Bắc Vực tạo phản, kết quả nhất định sẽ là lưỡng bại câu thương*… Hiện tại Hoàng đế đang bị họ Nghiêu đánh lại một nước cờ, đâm lao rồi thì đành phải theo lao thôi!

*Lưỡng bại câu thương: Hai bên cùng tổn thất

“Nghiêu khanh có vẻ như là muốn an nhàn ổn định ở Mạc Bắc rồi, cái danh hào này cho hay không cho, hắn đều là bá vương của Bắc Vực, sao trẫm không thuận nước đẩy thuyền, ổn định chỗ hắn rồi mới quyết định… Hiện tại nạn cướp bóc trên biển ở Đông Hải vẫn chưa được dập tắt, Bắc địa tạm thời không thể nổi loạn.”

Trong lòng Bạch Thủy Lưu biết Hoàng thượng nói có lý.

Hắn với Nghiêu Mộ Dã, còn có Hoàng đế, có thể nói là hiểu nhau từ khi họ còn niên thiếu. Chỉ là quan hệ của ba người, suy cho cùng hắn và Hoàng đế thân cận hơn một chút. Sự sắc sảo của Nghiêu Mộ Dã quá mạnh, từ thời niên thiếu đã là như thế, cho dù khi kết giao di ngao du, mọi chuyện cũng đều do Nhị lang Nghiêu gia làm chủ. Đáng tiếc trong ba người dù sao cũng có một con rồng thật sự, chính vì Nghiêu Mộ Dã như thế, nên đã trở thành một nút thắt trong lòng Thiên tử thời niên thiếu.

Đương nhiên trong lòng hắn cũng để tâm đến nút thắt này. Cho nên ở phương diện nào đó, Bạch Thủy Lưu và Hoàng Thượng càng thân cận nhau hơn. Chỉ là hiện tại, Nghiêu Mộ Dã - nhân vật dẫn dắt quân đội ngày trước càng đi càng xa, đột nhiên vứt lại tất cả, tuyên bố không thèm chơi nữa, lao tới Bắc địa, khiến cho tất cả những trù tính mà bọn họ đã khổ tâm dốc sức giờ lại hoàn toàn bỏ không. Nhất thời, sự oán giận và rầu rĩ trong lòng cứ thế mà đan xen nhau, đó là một loại chua xót phẫn hận không thể tả được!

Nhưng với thời cuộc trước mắt, suy tính của Hoàng đế rất có đạo lý, nói vậy Nghiêu Mộ Dã kia cũng dã dự liệu được điểm này nên mới dám trốn đi như thế. Hiện tại trước mắt chỉ có thể ổn định phương Bắc, chờ sau khi bình định được thủy tặc ở vùng biển rồi lại bắt tay xử trí Bắc họa của Nghiêu Mộ Dã!

Khi Bạch Thủy Lưu rời khỏi thư phòng, hắn thở ra một hơi nặng nề, nhưng còn chưa đi được vài bước đã thấy Thái giám hùng hực chạy tới, Bạch hầu nhận ra hắn chính là thái giám trong cung Bạch phi, lập tức dừng bước chân.


Thái giám kia nhìn thấy Bạch hầu, vội vàng thi lễ.

Bạch hầu hỏi hắn tình hình của Bạch phi, thái giám thành thật trả lời: “Thân thể Bạch phi đang dần dần chuyển nặng, vẫn uôn không tốt, mấy ngày nay luôn muốn tìm Hoàng đế làm bạn. Nay cũng vậy, phái tiểu nhân đi mời Hoàng đế đến cung ôm tiểu công chúa một chút…”

Bạch Thủy Lưu chau mày.

Đầu tiên lo lắng cho bệnh tình Bạch phi, không biết vì sao, cũng không phải thai đầu, lần này sao lại nguy hiểm như vậy.

Thứ hai là cảm thấy tỷ tỷ quá không hiểu chuyện! Thời điểm Hoàng đế bị triều chính làm cho ưu phiền, tỷ ấy lại không biết tiết chế một chút, vẫn kiểu chết cũng muốn quấn lấy Hoàng đế, chẳng lẽ tỷ ấy cảm thấy khuôn mặt vàng như nến do bệnh tình kia còn có thể được Hoàng đế sủng ái nữa sao?

Dù sao nàng cũng đã sinh qua nhi tử, thai này là nam hay nữ không quan trọng, làm sao để Nhị hoàng tử mà Bạch phi sinh ra trở thành Thái tử mới là điều quan trọng…

Nghĩ đến đây, Bạch Thủy Lưu cũng không nói gì thêm, chỉ bước vội ra khỏi hoàng cung.

So với mưu tính tâm kế trong Kinh thành, sinh hoạt ở Bắc địa có vẻ thảnh thơi và thong thả hơn một chút.

Ban đầu khi vừa đến Bắc địa, trong lòng Ngọc Châu cũng không ôm kỳ vọng gì nhiều đối với chuyện làm ăn ở Kinh thành nữa.

Nhưng cũng may, lúc trước khi nàng thu mua rất nhiều cửa hàng trong lúc chiến loạn, hiện giờ giá trị ước chừng đã tăng lên mấy phần.

Gần đây có rất nhiều các bộ tộc Bắc địa, còn có thương dân Ba Tư dọc theo đường bộ đi vào Bắc địa buôn bán. Bắc địa không thể so với phía Nam, khi thời tiết rét lạnh, đường làm ăn buôn bán căn bản là không dựng nổi sạp, cho nên khi mùa thu gần đến, giá cửa hàng cũng thuận lợi tăng lên như nước dâng thì thuyền lên.

Ngọc Châu tính toán một chút, bán đi mấy gian cửa hàng thì tiền bạc trong tay cũng lập tức dồi dào lên.

Hơn nữa hiện tại tiền bạc của nàng đã không cần phải thông qua số sách kiểm kê của tiên sinh quản lý thu chi của Nghiêu phủ, tất cả những thỏi bạc này đều đáp cả vào hộp trang điểm của Ngọc Châu. Đến nổi ngân phiếu được cất trong hộp trang điểm giờ đây đã căng đầy, Ngọc Châu còn phải chọn thêm rương nhỏ để đựng ngân phiếu sắp tới.

Tràn đầy một rương, không còn một chỗ trống, loại cảm giác này, quả thật vui sướng không nói nên lời. Thế cho nên tâm tình Ngọc Châu cũng tốt lên rất nhiều, những lúc nhàn rỗi cũng nhiệt tình cho Nghiêu Mộ Dã vài ý cười.

Chỉ là ý cười này khiến cho trong lòng Nghiêu Mộ Dã càng thêm ngứa ngáy. Hắn cũng biết thê tử của mình gần đây đã phát tài, kiếm được một số tiền riêng rồi cứ im lặng mà cất vào trong chiếc rương nhỏ của mình.

Phụ nhân cất giữ của riêng vốn không phải là việc mà đại trượng phu nên hỏi đến. Có phu nhân nhà nào mà không cất giấu ít bạc riêng trong rương, đợi đến khi trà yến xã giao, tiền bạc trong tay cũng thong thả đôi chút.

Nhưng hộp trang điểm của phụ nhân này thật sự là quá lớn rồi đúng không? Có lần khi hắn vào phòng, đúng lúc nàng đang kiểm kê ngân phiếu, vừa thấy hắn lại gần, nàng lập tức im lặng đóng hộp lại, dáng vẻ như không muốn hắn nhìn thấy.

Nghiêu Mộ Dã cảm thấy lúc trước ở Kinh thành mình đã không lập nên quy củ, tới khi đến Bắc địa càng không thể lập được. Lại liên tưởng đến dáng vẻ phóng khoáng không thèm để ý sẵn sàng ra khỏi phủ của nữ tử này trước khi thành hôn, Nghiêu Mộ Dã cảm thấy hoảng hốt không rõ nguyên nhân.

Nhưng hiện tại lại không thể cứng rắn, lớn tiếng trách hỏi nàng tàng trữ riêng nhiều như vậy là muốn làm gì? Càng phải dụ dỗ quanh co mới tìm ra mục đích của nàng.

Mà mục đích của nàng, không gì khác chính là Nghiêu Xu Đình!

Sau khi hắn biết ẩn tỉnh của muội muội, cách đây ba ngày Nghiêu Mộ Dã đã gọi muội muội bướng bỉnh của mình đến trước mặt, hỏi cặn kẽ từng chút một chuyện nàng cùng Uất Trì Đức Hiền thông đồng gian díu là như thế nào.

Đáng tiếc muội muội này của hắn lại giống như lời Ngọc Châu nói, dám làm nhưng không dám nói. Hỏi hơn hai câu liền khóc thút thít, chỉ nhỏ giọng nói nàng cùng tiểu tướng Uất Trì là lưỡng tình tương duyệt, nhưng không biết vì sao, khi hắn thấy muội muội nói ra tựa hồ có chút hoảng hốt.

Nhưng hắn cũng nhìn ra muội muội hắn không phải là bị Uất Trì Đức Hiền kia cưỡng ép. Nếu cạy miệng nàng không ra, thì xét hỏi tiểu tử câm như hến kia cũng vậy thôi. Nghiêu Mộ Dã dứt khoát nói với Nghiêu Xu Đình, hiện tại ở Bắc địa, tôi tớ không đông đúc rầm rộ như ở Kinh thành, tẩu tẩu nàng vốn yếu đuối, ngày thường nàng cũng phải theo sát tẩu tẩu, gia tẩu làm gì cũng phải nói cho hắn nghe vân vân và vân vân.

Nghiêu Xu Đình không biết huynh tẩu sống chung với nhau thế nào, nhưng một cửa ải đại nạn trước mắt của nàng cũng xem như là đã bình yên vượt qua, lập tức thở nhẹ một hơi, sảng khoái đáp ứng chuyện mật thám cho huynh trưởng.

Lại nghĩ đến rất nhanh đã có thể gặp lại tiểu tướng quân Uất Trì, trong lòng nàng dâng lên mấy phần sung sướng, liền thu xếp kêu tỳ nữ đi mua quần áo và may vài bộ y phục mùa thu, miễn cho tiểu tướng quân tới lại không có y phục phù hợp để mặc.

Gần đây tiền bạc của tẩu tẩu rủng rỉnh, cũng cho nàng không ít tiền tiêu vặt. So với trước kia khi ở Nghiêu phủ bị mẫu thân quản giáo nghiêm ngặt không được tự do thì giờ đây Nghiêu Xu Đình cảm thấy mọi mặt sinh hoạt ở nơi Bắc địa này cũng có mặt tuyệt vời.

Có điều dù Nghiêu Mộ Dã không cần ngày ngày lâm triều, mỗi ngày lại bận bịu một nắng hai sương, đi sớm về trễ. Rốt cuộc nếu muốn cắm rễ ở Bắc địa, nhiều vấn đề quan trọng ở địa phương từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, hắn phải xử lý từng cái một, không thể bỏ qua.

Thậm chí chuyện các tá điền địa phương tranh đoạt công điền, chuyện hoa tiêu vượt biên giới đều phải do chính hắn ra mặt cảnh cáo, lập hẳn nội quy chi tiết. Chuyện thay đổi các vấn đề quân sự và chính trị này cũng đủ khiến cho Nghiêu Mộ Dã phải bận rộn một thời gian.

Hôm nay hiếm khi có được thời gian nhàn rỗi, hắn liền dẫn Ngọc Châu và muội muội đi giải sầu, nấu cơm dã ngoại bên bờ sông nơi có phong cảnh tuyệt đẹp.

Đáng tiếc tâm tình vốn thanh thản, đến khi tới khe suối thì lại đột nhiên bị phá vỡ.

Hắn thật sự đã quên mất, Vương công tử mạnh hơn gấp trăm lần kia của thê tử cũng là người Bắc địa.

Xem ra, đoạn thời gian này, trượng phu trước của nàng uống thuốc từ trong cung, điều dưỡng cũng khá tốt, lại có thể kéo lê thân thể bệnh tật, mong ngóng mà đến đây nấu cơm dã ngoại.