Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 145




Đáng tiếc đương sự Nghiêu Thù Đình của chúng ta lại đang rất khó xử.

Mặc dù bây giờ nàng đã thấu hiểu chuyện tình cảm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi mâu thuẫn với chuyện xuất giá thành thân, lại không thể lay chuyển được quyết định của mẫu thân, chỉ có thể để mặc nha hoàn thay quần áo rồi đi theo mẫu thân và tẩu tẩu ra ngoài.

Thật ra thì lần hẹn ước này nếu như nói là xem mắt thì có vẻ hơi trang trọng.

Sau khi trải qua chuyện từ hôn với Bạch gia, Nghiêu phu nhân cũng xem như đúc rút được kinh nghiệm trong chuyện hôn nhân đại sự của con gái mình, trước khi mọi chuyện chưa được quyết định, tuyệt đối không thể để lộ ra bất cứ thông tin gì, uổng công lại khiến người ta bàn ra tán vào.

Cho nên bà đã cố ý chọn ngày đặc biệt này để ra ngoài để gặp mặt người ta, vị này cũng là một bằng hữu quen biết với Nghiêu Mộ Dã.

  


Tiểu nhi tử của Tả tướng đại nhân gần đây đang giữ chức trong Lại bộ, Nghiêu Mộ Dã đã từng gặp hắn mấy lần, lúc về phủ lại làm như vô tình kể với mẫu thân về vị công tử khiêm nhường, tuấn tú lịch sự, nhìn qua có vẻ cũng là người chững chạc, vì thế sau khi thương lượng với mẫu thân, nhân dịp cuộc thì thuyền rồng đang được tổ chức, bảo mẫu thân mang muội muội đi đến Lâm Giang để xem cuộc tranh tài, “trùng hợp’’ lại tình cờ chạm mặt với Tả tướng phu nhân đã dẫn theo con trai mình đến từ trước, mượn cớ này xem thử xem nhân duyên hai nhà có phù hợp hay không.

Bằng cách này, nếu như việc hôn nhân của đôi trẻ không thành công, sau này cũng không xảy ra tình trạng hai nhà lúng túng không được tự nhiên, làm tổn thương hòa khí hai bên.

Ở Đại Ngụy này, cuộc đua thuyền rồng vào mùa hè còn náo nhiệt thú vị hơn nhiều so với lễ hội Thuyền rồng được tổ chức vào dịp tết Đoan Ngọ.

Vì thế mà mỗi lần cuộc đua thuyền rồng bắt đầu, hai bên bờ sông Lâm Giang dẫn ra biển khơi vẫn luôn đông đúc dòng người chen chúc xô đẩy nhau, vô cùng náo nhiệt.

Cuộc đua thuyền rồng này còn gắn liền một điển cố xa xưa.

Năm đó Hoàng tộc Đại Ngụy chuyển dời về phía nam, trong một lần bị truy kích đến bên bờ sông Lâm Giang, lúc đó Thánh thượng đang đuổi theo con thuyền để chạy nạn thì bị đánh mất đôi giày của mình, suýt nữa còn bị người phương Bắc ám sát ngay tại bờ sông.

Rút kinh nghiệm xương máu, mỗi lần Tiên hoàng nhớ lại tình cảnh nhếch nhác của mình trên thuyền năm xưa đều cảm thấy nguyên nhân là do thuyền thiếu, mà người lái thuyền lành nghề lại càng ít hơn. Vì vậy đã hạ lệnh, mỗi năm vào vào ba ngày trước khi đến ngày hạ chí sẽ tổ chức một cuộc đua thuyền rồng, cuộc tranh tài được chia thành từng hạng mục nhỏ như lên thuyền, thuyền rồng nhỏ, thuyền rồng lơn, v.v.

Còn với các quý phụ tiểu thư trong kinh thành mà nói, vào những ngày hè nóng bức, dựng một chòi hóng mát, vừa nhâm nhi một ly nước mơ ướp lạnh vừa được thưởng thức một đám thanh nhiên da nâu vạm vỡ trần trụi, hạ thân chỉ mặc một chiếc khố được làm từ vải bố rộng rãi, cánh tay rắn chắc khươ khươ mái chèo vượt muôn trung lớp sóng trên sống lớn, cơ bụng cuồn cuộn lên xuống, quả thực là một thú vui tuyệt đẹp.

Mặc dù trong ngày thường, ở những buổi trà yến nhẹ nhàng khoan khoái, những thiếu niên phong độ lịch lãm kia cũng thực sự mãn nhãn, nhưng trong bối cảnh sóng lớn cuồn cuồn thế này, những chiếc quần khố ướt nhẹp lượn sóng trên mặt sông, những đường cong cơ bắp gợi cảm của các binh lính thủy binh chèo thuyền càng khiến người khác không nỡ dời mắt hơn nhiều.

Ngoài những thuyền phu dân gian, một số đại thần là thanh niên trai tráng cũng thừa kế phong tục của tổ tiên, đồng loạt cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài, chỉ còn lại chiếc khố quần chặt quanh thân hình, để lộ đôi chân cường tráng, đững đạc đứng trên đỉnh thuyền chuẩn bị dự thi, các thần tử lịch lãm nho nhã với quan phục trong ngày thường nhất thời hoàn toàn thay đổi dáng điệu của mình.

Không ít các quý phụ trước khi đến thưởng thức cuộc đua thuyền rồng này đã đến cửa hàng mua một vài chiếc kính âm dương, xuyên qua bặt mặt lồi của lớp ngọc lưu ly có thể nhìn thấy rõ cơ bắp run rẩy của bất cứ nam nhân nào đang đứng trên mũi thuyền ở phía xa xa. Cái thú vui có thể nhìn thấy tận mắt này chỉ có thể hiểu ý mà không thể nói thành thời, trong các buổi trà yến bí mật sau này, càng có thêm nhiều chủ đề để các quý phụ bàn luận không điểm dừng.

Do đó mà trong các cuộc đưa thuyền rồng hàng năm, các quý phụ trong kinh thành đều đến đông đủ không thiếu một người, gần như tất cả mọi người sẽ gặp mặt một lần để cũng nhau xem náo nhiệt.

Lúc đầu Ngọc Châu không hiểu lắm về các phong tục thói quen của giới quý tộc trong kinh thành, cũng may chưỡng quỹ của “Phác Ngọc Hồn Kim’’ là một người có đầu óc lanh lợi, mới sáng sớm đã gấp gáp bảo các nghệ nhân nhanh chóng làm một loạt các chuôi kính âm dương bằng ngọc xinh xắn tinh xảo. Chưởng quỹ cũng hiểu rõ tâm tư khó xử của các phu nhân thế gia nên chuôi kính ở đây được sản xuất khác biệt so với những cái phổ biến trong các cửa hàng khác ở kinh thành, chúng nhỏ vừa đủ để thuận tiện giấu trong tay áo, có thể ung dung bình tĩnh quan sát những cảnh đẹp vô tận trên sông, kín đáo và không lộ liễu.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của chưỡng quỹ, tất cả những chuôi kính được làm ra đã nhanh chóng cháy hàng, “Phác Ngọc Hồn Kim” lại kiến được một số tiền lớn.

Nhưng mà chưởng quỹ cũng hiểu chuyện, cố ý giữ lại ba mặt kính âm dương được được khảm nạm bằng những đá quý tinh xảo, sai người đưa đến Nghiêu phủ, đảm bảo Nghiêu phu nhân, Nghiêu thiếu phu nhân và tiểu thư đều dùng thuận tiện, đến lúc đó xem thi đầu cũng thú vị hơn nhiều.

Bây giờ Ngọc Châu cũng được coi là một phu nhân quý tộc mới được thăng cấp trong kinh thành, lúc nàng nhận được chiếc kính âm dương mà cửa hàng mình đưa đến còn nửa tỉnh nửa mê, không hiểu thứ này có tác dụng như thế nào.

Nhưng mà nàng còn nhớ được trận hỏa hoạn vô danh trong ngôi miếu nơi Nhị tỷ đang là do chiếc kinh âm dương có thể hấp thụ ánh mặt trời này gây nên, lúc này lại cầm vật này trên tay, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra một cảm giác không vui.

Lại nhìn đến mẹ chồng và cô em chồng thản nhiên cầm chiếc gương nhỏ lên, mặc dù Ngọc Châu không biết cách dùng, nhưng cũng theo đó cầm lên, tránh cho người khác người nhạo mình.

Lúc đến bên bờ sông, sân bãi của các thế gia trong kinh thành dựa theo lệ cũng của những năm trước mà sắp xếp. Ngoài chỗ cao nhất của Quan Giang các được Hoàng gia sử đụng để theo dõi các sự kiện ngoài Hoàng cung thì Nghiêu gia được chiếm giữ khu vực rừng cây tốt nhất bên bờ sông, chòi nghỉ mát được làm bằng màn gấp viền méo vàng được được dựng sẵn, không ít quý phụ Nghiêu gia đã ngồi xuống và chào hỏi lẫn nhau.

Mặc dù Ngọc Châu đã được gả vào Nghiêu gia một thời gian, nhưng vẫn chưa thể hiểu rõ mối quan hệ thân thích phức tạp trong gia tộc nên không dám tùy tiện nói chuyện, chỉ mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.

Vì nàng là tân nương của Nhị công tử, những người trong tộc đương nhiên muốn sôi nổi thân mật bắt chuyện, một lúc sau Ngọc Châu mới có thể thoát khỏi vòng vây rồi ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng và Nghiêu Thù Đình.

Sau đó nàng dè dặt liếc nhìn xung quanh một vòng, nhìn xem Nghiêu Thái úy đáng lẽ phải đến từ sáng sớm đang ở đâu.

Đúng lúc này, bên bờ sông bỗng nhiên vang lên tiếng trống đồng vang dội, hóa ra là sau khi một nhóm ngư dân mở màn bằng chiếc thuyền nhỏ thì những viên quan Đại Ngụy tạo thành đội Thanh Long và đội Bạch Long cũng đồng loạt ra trận.

Ngọc Châu đột nhiên phát hiện ra rằng không chỉ các quý phụ Nghiêu gia mà tất cả những phu nhân trong sân bãi của các thế gia khác bên cạnh đều không hẹn mà cùng lấy chiếc kính âm dương từ trong tay áo ra, đồng loạt nhìn ra mặt sông rộng lớn.

Lúc này, Nghiêu Thù Đình ngồi bên cạnh Ngọc Châu bỗng phấn khích nói: “Tẩu tẩu, tẩu mau nhìn xem, Nhị ca của muội ra trận rồi kia!’’

Ngọc Châu híp mắt nhìn xa xa, quả nhiên nhìn thấy Thái úy đại nhân đang đứng trước mũi thuyền Thanh Long đông nghịt người.

Thế là nàng cũng nâng kính âm dương lên, nhìn vào cảnh tượng đã được phóng to qua mặt kính được làm bằng ngọc lưu ly.

Chỉ thấy những chàng thiếu niên trai tráng đứng chật ních trên thuyền thuyến trước đó vốn dĩ chật hẹp đã được cải tạo thêm rộng lớn, quấn chặt chiếc khố trên người để thuận tiện cho việc hoạt động dưới nước, tất cả đồng thời giơ cao mái chèo, tinh thần phấn chấn đứng trên thuyền sẵn sàng chờ hiệu lệnh được phát ra thì ngay lập tức bước vào cuộc đua khốc liệt.

Tuy nhiên, những cuộc tranh tài trên mặt nước thế này càng lộ rõ vóc dáng của những rường cột quốc gia đằng sau lớp quần áo rộng dài thường ngày.

  

Còn trên chiếc thuyền Bạch Long được Bạch Thủy Lưu dẫn đầu, người được xem là “Phan An tái thế” Bạch gia Tứ công tử mặc dù tuấn lãng như ngọc, nhưng đôi chân lại tựa như cái rây, trông thật bất nhã. Con trai út nhà Tả tướng nhìn có vẻ nhã nhặn lịch sự, nhưng bộ ngực kia quá gầy, thậm chí còn có thể nhìn thấy dấu vết tích của xương sườn lộ rõ ngoài da. Cho đến những thanh thiên tuấn tú tài giỏi nhưng lại chân ngắn bụng to, còn có mông lớn tưởng chừng như rơi xuống đất chỗ nào cũng có.

Những nhạc phụ nhạc mẫu có tâm tư tuyển rể đều ngờ vực mà liên tục hít một hơi thật sâu.

Nhìn một vòng người trên chiếc thuyền, xem ra chỉ có vóc dáng hai huynh đệ Bạch gia Đại công tử và Thất công tử vẫn còn được xem là cao lớn cân đối, vì đội Bạch Long mà tăng thêm chút điềm thắng.

So ra, vẫn là những người trên con thuyền chiến Thanh Long do Nghiêu Thái úy dẫn đầu đáng xem hơn. Nghiêu Mộ Dã làm việc từ trước đến nay vẫn háo thắng sốt ruột, những người được lựa chọn đều là những nhân tài bơi lội khỏe mạnh, là người giàu kinh nghiệm trong việc chèo thuyền và phối hợp với những người trong đội.

Vị tiểu tướng quân Uất Trì Đức Hiện đứng ở vị trí đuôi bánh lái chịu trách nhiệm đối hướng con thuyền, cơ bắp toàn thân sung mãn chắc nịch như lóe lên thứ ánh sáng rực rỡ chói mắt dưới ánh mặt trời.

Quảng Tuấn vương vừa mới lĩnh chỉ đi chống lũ trở về cũng đích thân ra trận. Một Vương gia luôn theo đuổi sự hoàn mỹ qua một tháng khổ luyện trên bao cát, hai cánh tay trở nên mạnh mẽ rắn chắc, trên người mặc một chiếc khố màu đen bằng gấm sáng bóng khác biệt với người khác, nhất thời hấp dẫn vô số kinh âm dương chiếu xạ lên mình.

Mà khiến cho người khác không thể dời khỏi tầm mắt đương nhiên là Nghiêu gia Nghiêu nhị công tử đang đứng trên mũi thuyền! Hai bắp đùi thon dài nhưng không kém phần cường tráng hơi mở ra đứng trên mũi thuyền, mái tóc dài không được đội mũ mà xõa dài giống như những ngư dân bên bờ sông, chỉ có một sợi dây làm bằng da hươu và một miếng gỗ được khắc thành hình cá biển đeo trước trán. Bụng dưới hơi căng cứng vì người kia khẽ cúi đầu, nhưng càng lộ rõ vòng eo rắn chắc làm say lòng người.

Nhưng điều làm cho các quý phụ có mặt ở đây kích động lại là, nút thắt trên chiếc khố bằng vải bố của Thái úy đại nhân bỗng nhiên bị nới lỏng, hắn đang cúi đầu nhanh chóng dùng ngón tay siết chặt nút thắt lại, tấm vải trắng rộng rãi theo động tác kia dần dần bó sát lại, làm nổi bật lên đường cong rõ ràng thẳng tuột.

Theo động tác của Nghiêu Mộ Dã, tiếng hít sâu không ngừng vang lên trong các chòi nghỉ mát hai bên bờ sông Lâm Giang, rõ ràng mọi người đang vô cùng phấn khích thỏa mãn.

Ngọc Châu nhìn tháy cảnh tượng này cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nếu như đôi chân đủ dài, nàng thực sự chỉ muốn một cước đạp nam nhân lẳng lơ đang đứng trên trên mũi thuyền kia bay thẳng xuống sông. Đây không phải lần đầu tiên hắn tham gia cuộc thi này, chẳng lẽ không biết những phụ nhân đang đứng trên bờ sống kia đang cầm một vũ khí vô cùng sắc bén, tất cả đều đang quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của bọn họ sao? Cứ thế phô bày giữa thanh thiên bạch nhất thế ư, thực sự không cần mặt mũi nữa mà! Đúng là trí thức quét rác* của một đại thần bậc nhất Đại Ngụy!

(*Trí thức quét rác: trí thức không được trọng dụng, không có chỗ dùng.)

Trong lòng Ngọc Châu âm thầm phỉ nhổ, Nghiêu Thù Đình ngồi bên cạnh cũng thất vọng buông kính âm dương xuống, nhỏ giọng nói với mẫu thân mình: “Mẫu thân, người nhìn kìa, con trai Tả tướng đại nhân quá gầy… Có vẻ như không phải là một người trường thọ, con không muốn gả cho hắn đâu.’’

Khuôn mặt Nghiêu phu nhân được trang điểm tinh xảo, bà thản nhiên cầm kính âm dương lên quan sát kỹ những thanh niên tài năng tuấn tú trên hai chiếc thuyền một lần, nhưng lời nói ra lại mang theo giọng điệu chất vấn: “Nếu đã tham gia vào cuộc thi thuyền rồng này, chắc chắn là những công tử trẻ tuổi cường tráng, sao người ta chỉ gầy một chút mà đã trở thành một người đoản mệnh trong miệng con? Con học được những lời cay nghiệt như thế này từ đâu? Nếu như muốn tìm một người khỏe mạnh, vậy Uất Trì Đức Hiền đang ngồi trước bánh lái trên thuyền của ca ca đủ khỏe rồi, giống như một con trâu nhỏ vậy, hay là để ta chọn hắn là trượng phu cho con?’’

Nghe thấy mẫu thân dùng vị tiểu tướng quân quái dị kia để chế giễu mình, Nghiêu Thù Đình thức thời ngậm miệng lại, chỉ mở to hai mắt, rất sợ mẫu thân không phải nhất thời nhạo báng mà là thực sự coi trọng người ta.

Đúng lúc này, những chiếc thuyền trên sông đã bắt đầu phát huy được sức mạnh của nó, chỉ thấy hai tộc trưởng trẻ tuổi của hai nhà Nghiêu Bạch mỗi người chỉ huy một đội thuyền, tựa như những mũi tên đã bắn ra ngoài lao thẳng trên mặt sông mệnh mông cuồn nuồn, những nhịp trống dồn dập vang vội không ngừng vang lên trên sông

Một nhóm nam nhân anh tuấn đang khươ mái chéo nhanh chóng lao vun vút về phía trước.