Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 117




Sau khi tán gẫu với Thánh Thượng mấy câu, Ngọc Châu liền đứng dậy hành lễ rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Chỉ là khi cung yến sắp kết thúc, vị tổng quản thái giám thân cận bên người Hoàng Đế đi về phía này, mời Lục tiểu thư chậm một bước để nói chuyện.

“Từ trước đến nay Thánh Thượng đã quen với sự hầu hạ của Tiêu phi, bây giờ ngài ấy rời khỏi cung để dưỡng thai, Thánh Thượng khó tránh khỏi nhớ nhung, xin Lục tiểu thư thay mặt truyền lời, sau này cứ đến ngày mười lăm, Thánh Thượng sẽ cải trang vi hành đi thăm ngài ấy, ta đây muốn nói cho tiểu thư một tiếng, bảo Tiêu phi hãy chuẩn bị một chút, để tránh ngài ấy bị ngạc nhiên thì không hay cho lắm.’’

Nghe được những lời này, Ngọc Châu khẽ cau mày: “Nhưng tình trạng của Tiêu phi bây giờ không thể hầu hạ…’’

Vị thái giám tổng quản kia lắc đầu nói: “Thánh Thượng nhớ nhung Tiêu phi, chỉ đơn giản muốn đi thăm ngài ấy mà thôi, sao có thể không biết nặng nhẹ mà để ngài ấy hậu hạ? Nhưng mà chuyện này không thể để cho người ngoài biết, dẫu sao cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang.’’

Ngọc Châu nghe vậy chỉ có thể gật đầu, sau đó lặng lẽ chờ Thái Uý đại nhân cáo biệt các đồng liêu rồi cùng nhau trở về.

Nhưng ánh mắt nàng vẫn rơi vào trên người Thánh Thượng đang ngồi nơi bục cao kia, Hoàng Hậu vì cảm thấy trong người không khỏe nên chỉ ngồi một lát rồi cáo từ rời đi.

Chỗ ngồi bên cạnh Hoàng đế cũng không hề trống trải quá lâu, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trên đó, tay nâng ly rượu mỉm cười vô cùng tự nhiên…

Một vị phu nhân bên cạnh nhỏ giọng nghị luận: “Những kiểu cung yến như thế này, từ xưa đến này là Hoàng hậu ngồi bên cạnh bầu bạn với Thánh Thượng, Bạch phi nương nương sao có thể… Còn ra thể thống gì nữa?’’

Lập tức có người bên cạnh thì thầm nói: “Chuyện nhà của Đế Vương mà cũng dám nghị luận, Bạch phi nương nương vẫn luôn được lòng thánh sủng, được thay thế Hoàng hậu đang khó chịu trong người cũng là điều dễ hiểu…’’

Nghe những lời này, Ngọc Châu bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra nữ nhân kia chính là Bạch phi nương nương của Bạch gia, chỉ nhìn thoáng qua dung mạo xinh đẹp và dịu dàng của nàng ta có vẻ như là một người ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng lòng người còn cách một lớp da, ai có thể biết được thực tế nàng ta là một hạng người gì chứ? Nếu như Ngọc Châu nhớ không nhầm, lúc trước Nhị tỷ bị Hoàng đế biết được tỷ ấy và Ôn tướng quân nắm tay, dường như cũng có liên quan đến cung nữ của Bạch phi…

Khi cung yến kết thúc, Ngọc Châu ngồi trên xe ngựa im lặng không nói một lời, mặc kệ Nghiêu Mộ Dã trêu chọc như thế nào, nàng cũng chỉ nói trong người cảm thấy hơi mệt.

Cho đến khi trở về Nghiêu phủ, Nghiêu Mộ Dã có lòng muốn cùng nàng qua đêm, cũng bị Ngọc Châu khóa chặt cửa sổ chặn ở bên ngoài.

“Hôm nay trời nóng như vậy, nàng còn đóng chặt cửa sổ làm gì, không sợ nóng đến nổi rôm sảy sao?’’ Giọng nói của Nghiêu Mộ Dã vang lên ngoài cửa sổ.

Ngọc Châu buồn bực ngồi trước bàn trang điểm nói: “Nếu như ngài còn sợ ta nóng đến nổi rôm sảy, vậy Thái Uý đại nhân nhanh đi đi.’’

Ngoài cửa một mảnh yên tĩnh, không lâu sau lại vang lên tiếng bước chân đi xa.

Lúc này, Ngọc Châu mới chậm rãi đứng dậy, mở cửa sổ ra, nhưng cánh cửa mới được đẩy ra thì đã thấy một người đột nhiên xuất hiện từ bên dưới cửa sổ, Ngọc Châu đang muốn hét lên, nhưng lại bị người nọ chặn miệng lại: “Hét cái gì, ngay cả trượng phu của mình nàng cũng không nhận ra sao?’’

Bây giờ Thái Uý đại nhân càng ngày càng sống không còn dáng vẻ gì nữa, ngay cả cái trò chơi bịt mắt bắt dê của đám trẻ con này cũng chơi được mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, vừa che miệng nàng vừa chống một tay còn lại linh hoạt nhảy vào trong cửa sổ. Sau đó ôm nàng lên: “Lại muốn tạo phản? Càng học càng không hiểu được nữ tắc? Còn muốn đóng cửa và cửa sổ? Nếu như ta muốn vào, chỉ cần một cước thì có thể phá hủy mấy cánh cửa kia, đến lúc đó nàng còn ngăn được ta sao?’’

Ngọc Châu vừa rồi bị hắn dọa cho sợ hết hồn, lại bị chặn miệng không thể nói gì, trái tim hoảng hốt đập loạn nhịp vì sợ hãi lập tức biến thành giận dữ, hung hăng cắn một cái lên bàn tay đang chặn miệng nàng lại của Nghiêu Mộ Dã.

Nghiêu Mộ Dã sớm đã quen với việc bị tiểu nữ nhân này cắn, nhưng trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ, uổng công Quảng Tuấn Vương vẫn còn thèm muốn nhìn chằm chằm vào tiểu tức phụ, tất cả đều là do hắn không nhìn thấy lúc nàng không có người ngoài liền hung hăng dùng sức mà cắn người, giống như một con chó sói vừa được cai sữa đang học cách ăn thịt.

Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn không thèm để ý đến sự đau đớn trên bàn tay của mình, dịu dàng hôn lên dái tai nàng nói: “Nhẹ thôi, cẩn thận cắn đến hỏng răng.’’

Đúng là bàn tay của hắn rất cứng, Ngọc Châu ngượng ngùng nhả ra, vặn vẹo người muốn đi xuống đất.

Nhưng Ngiêu Thái úy vẫn khăng khăng không chịu thả người, chỉ ôm nàng giống như đang dỗ dành một đứa trẻ lắc tới lắc lui: “Tại sao lúc quay về lại với ta lại cáu kỉnh? Những phu nhân thô lỗ của mấy thuộc hạ đắc tội với nàng?’’

Thực ra thì Ngọc Châu cũng không biết tại sao mình lại phải khó chịu hờn dỗi như vậy, cho nên hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Không phải đã nói là sao? Kêu Nghiêu phu nhân há chẳng phải là đang tự vả vào miệng mình ư, ta thực sự rất mệt mỏi, Thái Uý… Vẫn nên tự nhiên đi.’’

Ngiêu Mộ Dã nói một tiếng “Cũng được’’ rồi nhanh chóng đặt Ngọc Châu ở trên giường nhỏ chuẩn bị cởi áo, Ngọc Châu vội vàng bảo hộ cơ thể mình: “Không phải đã nói mời Thái úy tự nhiên đi à?’’

Khóe miệng Ngiêu Mộ Dã khẽ nhếch lên: “Thì nàng cứ việc nằm yên, mình ta tự nhiên là được rồi.’’

Ngọc Châu không nhịn được nữa, hơi dùng sức, chỉ với hai cánh tay mảnh khảnh cứ thế đẩy Nghiêu Mộ Dã đang không phòng bị xuống đất. Cộng thêm bên mép giường gần đây được đặt thêm một chiếc bàn nhỏ, phía sau gáy của rường cột nước nhà bị đụng vào bàn, kèm theo tiếng “Bốp” to đùng là tiếng rên khe khẽ.

Ngọc Châu sợ hết hồn, lập tức xuống giường, ngồi chồm hỗm dưới đất đỡ Nghiêu Mộ Dã, sờ sờ phía sau ót của hắn hỏi: “Sao rồi? Ngã có đau không?’’

Nghiêu Mộ Dã chưa từng bị đối xử như thế này, đầu tiên là phải dựa vào khổ nhục kế nhảy vào cửa sổ mới được vào trong phòng, muốn âu yếm còn bị đẩy xuống giường rồi đụng vào ót.

Đây là một điều vô cùng nhục nhã của một đấng nam nhi!

Nhị lang Nghiêu gia nhất thời nổi giận, khoanh chân ngồi trên mặt đất, trừng đôi mắt phượng xinh đẹp: “Nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Chẳng lẽ nàng muốn ta ngã chết sao, rồi lại đi tìm một trượng phu mới?’’

Ngọc Châu ngồi xổm trước mặt Nghiêu Mộ Dã, đưa bàn tay mềm mại sờ vào đằng sau ót của hắn, quả nhiên sờ thấy một cục sưng vù, nàng nhẹ nhàng xoa bóp giúp hắn giảm bớt đau đớn, buồn buồn nói: “Đã nói chỉ cảm thấy trong người hơi mệt mỏi, nhưng ngài lại gây chuyện…’’

Nghiêu Mộ Dã lần này bị ngã, hỏa khí trong bụng nhất thời từ từ hoãn lại, những suy nghĩ trong đầu bắt đầu quay vòng, cảm thấy nữ nhân này cũng không phải là người hay vô cớ làm mình làm mẩy, ngẫm nghĩ một chút nói: “Tối nay Bạch Thủy Lưu đã nói với nàng chuyện gì?’’

Lúc hắn đi đến, mặc dù không thấy Ngọc Châu và Bạch Thủy Lưu trò chuyện cùng nhau, nhưng lại thấy Bạch Thủy Lưu đứng bên cạnh bờ suối, nếu trước đó hai người có trò chuyện thì cũng hợp tình hợp lý.

Ngọc Châu cắn môi một cái, nói: “Hắn hỏi ta có biết vì sao ngài thất thường?’’

Nghiêu Mộ Dã nhíu chặt lông mày, tất nhiên, nếu như là huynh đệ tốt Bạch huynh nói những lời này trước mặt hắn, hắn sẽ vặn cái đầu của của Bạch huynh xuống đầu tiên.

Hắn thản nhiên nói: “Hôm nay ta thất thường lúc nào? Hắn còn nói gì nữa không?’’

Ngọc Châu từ từ thu tay lại: “Thái úy tác phong nhanh nhẹn, dáng vẻ ung dung, không thất thường chỗ nào cả, Bạch thiếu cũng không nói gì nữa cả.’’

Nhưng mà sao Thái úy có thể không nghe ra những lời nói mát của Ngọc Châu? Mặc dù hắn cũng cảm thấy tối nay tác phong nhanh nhẹn, dáng vẻ ung dung thật, nhưng vẫn mở miệng nói: “Từ trước đến nay Bạch Thủy Lưu vẫn là một người nhiều ưu tư, người mà hắn mang theo ngày hôm nay cũng là người quen cũ của ta, chỉ là đã lâu không gặp. Hôm nay hắn có ý định thành gia lập thất, cũng coi như không tệ, tướng mạo cũng tương đối. Nhưng mà, hắn hỏi nàng như vậy là có ý gì… Chẳng lẽ còn có tâm tư không an phận với nàng?’’

Ngọc Châu lắng nghe Thái úy bốn lạng đẩy ngàn cân*, chuyển đề tài đến chỗ này của mình, liền hít một hơi thật sâu hỏi: “Người quen cũ như thế nào? Nghe những lời Thánh Thượng nói, có vẻ như nàng ấy đã từng xuất gia?’’

(*Bốn lạng đẩy ngàn cân: Biến tiểu thành đại, lấy yếu thắng mạnh.)

Tuy nhiên, Thái úy hiển nhiên lại không muốn nói nhiều về chuyện này, hắn tự mình xoa xoa phía sau đầu vừa bâng quơ nói: “Trước kia là một cô nương nhà thế gia, sau khi Viên gia thất thế, nàng đã nhìn thấu hồng trần, một lòng hướng Phật… Vì sao nàng lại tò mò về nàng ấy như vậy, chẳng lẽ là… Ghen?’’

Nói đến đây, Nghiêu Mộ Dã bừng tỉnh, không khỏi cúi đầu hỏi, trong ánh mắt tràn trề sự mong chờ.

Ngọc Châu chớp chớp mắt nói: “Thái úy là người hiểu rộng biết nhiều, ta chỉ muốn hỏi rõ một chút, tránh cho lại xuất hiện một Quan Dương công chúa nữa, bất ngờ náo loạn không kịp đề phòng, nhất thời không thể tránh khỏi đao kiếm…’’

Những lời này của Ngọc Châu thực sự rất hợp lý, nghĩ đến việc mình đã đụng độ một nữ nhân hung hãn như Quan Dương công chúa, nàng không thể không thần hồn nát thần tính.

Nghiêu Mộ Dã hơi xấu hổ, đứng dậy kéo nàng nói: “Nếu như ta đã quyết định là nàng, thì sẽ không bao giờ dây dưa với những người khác nữa, cũng không thể vì một người nữ nhân tính tình trời sinh đã hung dữ nóng tính như Quan Dương kia mà đánh đồng ta cũng là một người quái gở… Hôm nay ta vì nàng mới bị ngã bể đầu, nhất thời choáng váng không thể đi được, chỉ có thể ở lại đây, nàng phải giúp ta chữa lành vết thương này.’’

Cuối cùng, Thái úy rốt cuộc cũng chơi xấu để ở lại.

Nửa đêm, sờ soạng được giai nhân trong ngực yêu kiều mềm nhũn, chính là cảm giác xoay người lên ngựa, hận không thể không xuống được nữa, từng tiếng kêu tựa như châu ngọc, chỉ muốn hòa tan nó trong miệng mình.

Nhưng người thiếu nữ thường ngày lúc tình nồng vẫn thích khẽ ngâm nga rên rỉ, hôm nay lại một mực ngậm chặt miệng không nói một lời.

Đến khi kết thúc, Nghiêu Mộ Dã thì thầm hỏi nàng có chuyện gì, Ngọc Châu chỉ im lặng kéo chăn trùm kín đỉnh đầu, nhắm chặt mắt đi ngủ.

Ngày hôm sau, chính là ngày trọng đại của Lương Bảo trong Từ Vân am, mà Thái úy vì phải lâm triều đã rời nhà vào sáng sớm.

Khi Giác nhi bước vào thu dọn cũng bị giường chiếu cũng bị dọa cho giật nảy mình, nhìn đống quần áo bị vấy bẩn vương vãi trên mặt đất và mùi vị không thể che giấu…

Khuôn mặt nàng không thể không đỏ ửng, thì thầm: “….Tiểu thư có muốn nghỉ ngơi một lát nữa không?’’

Ngọc Châu dụi dụi mắt, khẽ vận động toàn thân tê dại, nói: “Không được, hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm, không thể trì hoãn đâu.’’

Nhưng vừa muốn đứng dậy, nàng lại cảm thấy thắt lưng của mình bủn rủn mềm nhũn, phải đỡ cột giường một lúc lâu mới có thể đứng vững.

Nam nhân kia càng ngày càng giống một con dã thú không biết đủ là gì, bây giờ Ngọc Châu nhớ lại cái ý tưởng lấy thân báo đáp không ai nợ ai của mình lúc đầu lại cảm thấy thật ngu ngốc, với tình hình như thế này, sao có thể toàn thân rút lui?

Vị Viên tiểu thư kia có lẽ cũng không thể chịu đựng được mới dứt khoát chọn con đường xuất gia để trốn tránh?

Ngọc Châu ngồi trên xe ngựa không ngừng suy nghĩ miên man, chặng đường không được coi là quá gần chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Quảng Tuấn Vương không tham gia cung yến ngày hôm đó, cho nên hôm nay rất mong chờ có thể nhìn thấy được Lục tiểu thư.

Nói thẳng ra, hắn không tham gia cung yến cũng xen lẫn chút ích kỷ của mình. Mặc dù Nhị lang Nghiêu gia là một người chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận, nhất thời sẽ quấn lấy Lục cô nương không buông tha. Nhưng điều này cũng không thể ngăn trở trong lòng Dương Tố tưởng tượng mình và Lục tiểu thư sẽ trở thành một một cặp tình nhân hạnh phúc sống ẩn dật trong núi.

Những mơ tưởng viển vông trong lòng này, thời gian cũng tế thủy trường lưu*, cuộc sống nam cày nữ dệt, cùng nhau vẽ tranh ngâm thơ như trong tưởng tượng thực sự quá mực tuyệt mỹ.

(Tế thủy trường lưu: Nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, ý nói nếu tiết kiệm thì dùng được lâu, sử dụng đều đều, từng tí từng tí một không bao giờ ngừng.)

Nhưng đây cũng chỉ là phu thê trong suy nghĩ mà thôi, nếu như tham gia vào cung yến thì hắn phải dẫn theo Vương phi danh chính ngôn thuận đi cùng, điều này chẳng phải sẽ hủy diệt đi giấc mộng đẹp về một cuộc sống như thần tiên ở trong núi thẳm kia sao? Cho nên hắn dứt khoát cáo ốm không đi! Sự cố chấp này thực sự khiến người khác không biết nên nói gì mới phải.

Mấy ngày nay Quảng Tuấn Vương đã vẽ xong bức tranh Từ Vân am rồi, bây giờ đang nóng lòng muốn trưng bày cho Ngọc Châu xem một phen.

Ngọc Châu được Quảng Tuấn Vương ân cần dẫn vào trong Từ Vân am, nhưng lại nhìn thấy một nữ nhân đang đứng trước bức tranh mới vẽ của Quảng Tuấn Vương.

Đợi đến khi Ngọc Châu đi đến, nàng ấy cũng quay đầu lại khẽ mỉm cười với nàng một cái, chính là người nàng đã thấy ngày hôm qua, Viên tiểu thư.

Vì vậy, Ngọc Châu cũng mỉm cười đáp lễ, hai người song vai nhau đứng trước bức tranh lặng lẽ thưởng thức tác phẩm của Quảng Tuấn Vương.

Sau đó, Viên tiểu thư nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói Lục tiểu thư đây đã đạt được rất nhiều thành tựu đáng nể trong thư họa*, ngay cả ân sư thư họa Ông Lão của ta cũng khen không dứt miệng, không biết tiểu thư có cao kiến gì đối với bức họa này của Quảng Tuấn Vương?’’

(Thư họa: Ý chỉ tài năng trong thư pháp và vẽ tranh.)  

Ngọc Châu chớp chớp mắt, cười nói: “Ông Lão khen nhầm rồi, tôi chỉ là một nghệ nhân tạc ngọc mà thôi, đâu có thông thạo thư họa gì? Không biết Viên tiểu thư có cao kiến gì?’’

Viên tiểu thư nhìn bức Đức Phật trước mặt, nói: “ Đã lâu không gặp mặt, chỉ cảm thấy tài năng vẽ tranh của Quảng Tuấn Vương đã cao hơn một bậc, còn nhớ năm đó, vì không thể vẽ được một bức tranh cánh tay của cung nữ nên hắn đã tìm đến ta thỉnh giáo, hiện tại nhìn xem, ta lại học được ở Quảng Tuấn Vương một vài…’’

Nói đến đây, nàng ấy khẽ thở dài: “Thực sự là Nhớ bạn cũ đã mất, ngâm suông bài Văn địch phú, Về quê xưa thấy giống kẻ cầm cán rìu mục nát trong tích cũ*…)

(*Nguyên văn: Hoài cựu không ngâm “Văn địch phú”,

Đáo hương phiên tự lạn kha nhân – Được trích trong bài thơ Thù Lạc Thiên Dương Châu sơ phùng độ thượng kiến tặng (Xem xong viết tặng lại Lạc Thiên trong cuộc gặp ngắn tại Dương Châu) của tác giả Lưu Vũ Tích. Lạc Thiên là tự của Bạch Cư Dị, một trong ba thi hào đời Đường, là bạn thơ và cũng là bạn đồng liêu thân thiết của tác giả. Năm 826, Lưu và Bạch trên đường đến nhiệm sở mới, tình cờ gặp nhau tại Dương Châu (nay trong tỉnh Giang Tô). Bạch làm thơ tặng trước, Lưu tặng lại bài này đáp lễ.

Nguồn: Đường thi giám thưởng từ điển, nhóm Tiêu Địch Phi, Thượng Hải từ thư xuất bản xã, 2007)

Câu thơ cổ bên trong điển cố này rất dễ hiểu. Tích kể về Vương Chất người nhà Tấn trong một lần vác rìu vào rừng đốn củi đã vô tình gặp được hai ông lão đang chơi cờ ở trên núi, bèn đứng lại nhìn xem đến mê mẫn quên mất cả thời gian, đợi đến khi một trong hai ông lão kia nhắc nhở thì chợt phát hiện lưỡi rìu cài bên hông đã bị rỉ sét, cán rìu đã mục nát. Sau khi xuống núi trở về làng thì cảnh còn người mất, thế gian đã trải qua trăm năm.

Lời cảm thán của Viên tiểu thư này, hiển nhiên là đang cảm thán nàng ấy ở trong trong am thờ cúng phảng phất như đã cắt đứt với thế giới ngoài kia, bây giờ xuống núi một lần nữa, cũng tựa như đã cách nhau cả một thế hệ.

Quảng Tuấn Vướng đứng ở sau hai người bọn họ, dĩ nhIên cũng nghe thấy những lời của Viên tiểu thư, liền tiếp lời nói: “Năm đó ta cực khổ khuyên ngươi đừng xuất gia thì ngươi không nghe, nơi thanh khiết nhưng vắng lặng đấy là chỗ để cho một người con gái đang ở tuổi xuân ngẩn ngơ ở đó sao? Cũng may ngươi kịp thời tỉnh ngộ hoàn tục đúng lúc, cũng có thể bù đắp cho những năm tháng đã trôi qua.’’

Viên tiểu thư cười cười gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện tại thời thế trong kinh thành đã thay đổi rất nhiều, mong Quảng Tuấn Vương và Lục tiểu thư có thể chỉ điểm cho ta một vài… Để tránh bị người đời chê cười mà không hay biết.’’

Nói xong, cô nói với Ngọc Châu: “Có thể mời Lục tiểu thư đi với ta vào điện dự lễ?’’

Trong lòng Ngọc Châu đã lo lắng lát nữa không thể vùng vẫy thoát khỏi sự nhắm mắt theo đuôi của Quảng Tuấn Vương, nghe Viên tiểu thư nói vậy lập tức gật đầu đồng ý, sau đó nói với Quảng Tuấn Vương: “Mời Quảng Tuấn Vương cứ tự nhiên, ta với Viên tiểu thư đi trước một bước.’’

Vừa dứt lời, liền song vai đi cùng với Viên tiểu thư về phía trước, phong cảnh trong Từ Vân am vô cùng đẹp, không hổ danh đã từng là Miếu Am đệ nhất kinh thành, núi non trùng điệp, thấp thoáng điện thờ sân viện tĩnh mịch, đẹp đẽ, mang đậm cảm giác của một chốn thanh tu.

Viên tiểu thư đi được một lúc rồi nói: “Ta đây hơn muội mười tuổi, nếu như Lục tiểu thư nguyện ý, có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ.’’

Ngọc Châu nghe vậy mở to hai mắt nhìn, cười nói: “Viên tiểu thư thật sự nhìn không giống như vậy chút nào, dung mạo vẫn còn trẻ tuổi lắm!’’

Viên tiểu thư cũng không để ý lắm với lời từ chối khéo léo của Ngọc Châu, chỉ cười cười, còn nói thêm: “Những lời ta nói, có thể Lục tiểu thư sẽ cảm thấy đường đột, nhưng mà năm đó tôi theo Viên đại sư mấy ngày học chạm khắc ngọc bích, nếu như luận theo bổn phận, cũng có thể xem như là sư tỷ của muội.’’

Ngọc Châu không thể ngờ được Viên tiểu thư cũng đã từng làm học trò của cha mình một thời gian, không thể không mở to mắt nhìn.