Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 107




Trans: Bạch Tửu

Thụy Quốc phu nhân cũng nhìn ra bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, người làm chủ nhân buổi tiệc như bà đương nhiên là phải đứng ra hòa hoãn một chút, vội vàng nói: “Nếu công chúa cũng có nhã hứng, vậy thì người cứ tự nhiên là được rồi, chỉ là không biết công chúa nói tới việc không bắn vào bia, vậy ngài muốn bắn cái gì?”

Quan Dương công chúa cười có vẻ đường hoàng, duỗi tay ra hiệu thị nữ bên cạnh đưa ống thẻ đến, nói: “Bổn cung cùng Viên tiểu thư mỗi người rút thăm, nếu rút trúng thẻ màu đen, thì phải cam tâm tình nguyện để giá đèn dầu trên đầu, làm thành bia bắn tên, để cho đối phương nhắm đến giá đèn mà bắn!”

Không đợi Ngọc Châu nói chuyện, Thụy Quốc phu nhân vội vàng cười nói: “Nghe thật thú vị, nhưng mũi tên không có mắt, nếu không cẩn thận bắn trúng thân thể, chẳng phải sẽ bị thương và gây mất hứng sao, vẫn nên…”

Quan Dương công chúa cười nói: “Mũi tên đều là bắn phía trên đầu, cho dù bắn trúng thì làm sao bị thương được? Nếu Viên tiểu thư ra sức khước từ, vậy chỉ có thể là Viên tiểu thư bất kính với bổn cung!”

Thụy Quốc phu nhân nhìn tình cảnh cũng biết được vị công chúa ngang tàng này chính là muốn nhắm vào Ngọc Châu. Chỉ là hiên tại nói cứng như vậy, bà cũng không biết nên hòa giải thế nào, chỉ có thể sốt ruột mà nhìn về phía Ngọc Châu.

Ngọc Châu nhìn mũi tên bằng trúc được gọt đầu trong cái sọt kia, trong lòng liền biết Quan Dương công chúa không nói giả, dù bị mũi tên bắn trúng cũng không quá đau. Nếu bây giờ mình nói ra lời cự tuyệt trước mặt mọi người, thì vị Quan Dương công chúa kia không biết sẽ lấy cái cớ này nháo thành cái dạng yêu ma quỷ quái gì. Nhưng nếu bắn thật, chỉ sợ bên trong vẫn còn điều kỳ quặc gì đó…

Lập tức liền quyết định thuận nước đẩy thuyền, cười nói: “Một khi đã như vậy, Ngọc Châu tự nhiên cung kính không bằng tuân lệnh, chỉ là tài nghệ Ngọc Châu không giỏi, chỉ sợ sẽ bắn trúng công chúa…”


Bất quá trong lòng Ngọc Châu đã suy nghĩ kỹ, nếu nàng đã đáp ứng bắn, cùng lắm thì bắn lệnh mũi tên khiến nó không trúng bia, khẳng định sẽ không để cho Quan Dương nhân cơ hội lấy cớ.

Mà nếu vị Quan Dương công chúa này muốn bắn, tám chín phần là muốn mượn cơ hội để mình nếm chút khổ sở, cùng lắm thì để nàng ta chiếm tiện nghi đi, về sau mình lại lẩn tránh nàng ta, thế là danh chính ngôn thuận trước mặt mọi người.

Nghĩ đến đây, nàng liền cùng Quan Dương công chúa đi rút thăm, đến khi tăm tre được rút ra, của Ngọc Châu chính là dấu hiệu màu đen, Quan Dương công chúa thì không có dấu hiệu, nàng ta cười ngâm nói: “Xem ra là muốn Viên tiểu thư làm bia bắn rồi.”

Ngọc Châu đi vào trong giữa đình viện, duỗi tay lấy giá đèn, dưới sự trợ giúp của thị nữ đặt lên trên đầu.

Mà Quan Dương công chúa lúc này nhàn nhã vén tay áo lên, đi đến đường biên, bắt đầu kéo cung chuẩn bị bắn tên.

Ngọc Châu cách nàng ta khá xa, nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng, thị nữ kia đưa cho Quan Dương công chúa mũi tên không phải bằng trúc được gọt đầu, mà rõ ràng lóe lên tia hàm quang của một mũi tên sắc bén!

Trên mặt Quan Dương công chúa bày ra vẻ quỷ dị cười lạnh, đầu ngón tay kéo căng dây cung hướng đến Ngọc Châu mà bắn thẳng đến.

Một khắc kia, thật sự quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng, một khắc mũi tên xé màn gió lạnh lao về phía Ngọc Châu, đột nhiên lại bị một viên đá từ đâu đánh tới, mũi tên đúng lúc bay lệch sang một bên đập vào chiếc ô chắn gió lớn bên cạnh, bạch vũ rơi xuống, phát ra âm thanh keng keng.

Có thể nghĩ đến nếu nhất kiếm này bắn trúng người, thì không biết cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung sẽ thế nào?

Mọi người không khỏi ồn ào lên, sôi nổi quay đầu xem là người nào ném đá đến, giải cứu giai nhân một mạng.

Thời điểm quay đầu nhìn lại, liền thấy được náo nhiệt không sợ chuyện lớn, đều cảm thấy chuyện hôm nay nháo có điểm quá lớn rồi.

Chỉ thấy Thái úy đại nhân còn chưa thay triều phục trên mặt mang theo tấm sương lạnh một đường đi thẳng đến.

Sau khi Quan Dương công chúa từ ngày hôm đó bị tiểu thúc một đường đá trở về Kinh thành, trong lòng liền bị đè nén một bụng oán khí.

Trước đây mấy ngày, Thánh thượng tự mình triệu kiến nàng, ban thưởng cho nàng kim tước nghê thường, thể hiện sự yêu thương của một biểu huynh lớn lên cùng nhau, nhưng lại giáng xuống một thánh chỉ mới, muốn đem nàng gả đến Nam Cương, cũng nói lúc này đã trình quốc thư cho Nam Di Vương, sính lễ của Nam Cương ít ngày nữa sẽ được chuyển đến Kinh thành.

Quan Dương công chúa đột nhiên hốt hoảng, đau khổ cầu xin hoàng huynh thu hồi thánh ý, nhưng liền giống như trước đây khi nàng bị bắt gả đến Bắc Vực, lần này người cũng không hỏi qua ý tứ của nàng.

Một khắc kia nội tâm Quan Dương công chúa trào dâng cảm giác tuyệt vọng, trong lòng nàng liền biết lời hứa hẹn trước đây huynh trưởng sẽ không gả nàng đi xa, mà nay đột nhiên đổi ý tất có nguyên do gây ra, ước chừng có liên quan đến ả thô phụ Tây Bắc kia, lửa giận bị đè nén mấy ngày nay nàng thừa dịp Thụy Quốc phu nhân tổ chức tiệc rượu liền tới phát tiết.

Nàng chính là muốn một mũi tên bắn chết yêu phụ kia! Cùng lắm thì lấy cớ tỳ nữ sơ ý, mang nhầm mũi tên rồi thì thôi!

Bản thân mình đã gánh vác thánh mệnh phải gả xa cho Vương thượng Nam Di Quốc, thì dù Thánh thượng có giáng tội cũng không cách nào làm gì được! Nàng chính là muốn trước khi xuất giá, muốn cho tiện nhân này chết không tử tế!

Vì vậy, nàng đoán chắc thời cơ, không mời mà tự đến xuất hiện trong yến hội, nhưng ngàn vạn không nghĩ đến vạn sự đã chuẩn bị đâu vào đó, lại bị phá hủy ở bước quan trọng cuối cùng. Không biết vì sao Nghiêu Mộ Dã lại đột nhiên xuất hiện bên trong Nhã viên.

Nghiêu Mộ Dã trừng cặp mắt hung hăng về phía Quan Dương công chúa, chậm rãi bước đến ôm chặt thân thể Ngọc Châu vào trước người, đem đế cắm nên đầu nàng lấy xuống.

Quan Dương công chúa tuy rằng ngang tàng, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được run lên vì cái trừng mắt đó, gượng gạo trấn định, xoay người cho thị nữ một cái tát, cao giọng nói: “Nô tỳ mắt mù này, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy mũi tên mà ngươi đưa cho ta có đầu nhọn sao?”

Thị nữ kia lập tức quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng tiết mục giả mù sa mưa này lại có thể lừa được tâm tư người nào ở đây đây?

Thụy Quốc phu nhân thân là chủ nhân buổi tiệc này, quả thực thấy xấu hổ thay cho công chúa, đến nỗi tóc muốn bạc đi mấy sợi, vội vàng giảng hòa nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy không cần chơi nữa, trò chơi này vốn là không thích hợp với những vị khách khứa…”

Nhưng Nghiêu Mộ Dã ngược lại không lên tiếng, tự mình đi đến ống thẻ tre bên cạnh, soạt một cái đổ ra hết những tấm thẻ bên trong, chỉ thấy những tấm thẻ đó, thế mà lại đều là thẻ có dấu hiệu màu đen…

Lúc này mọi người lại xôn xao lên lần thứ hai, một đám người còn nhỏ giọng nghị luận việc làm của công chúa.

Nghiêu Mộ Dã đem tất cả thẻ bỏ lại vào trong ống trúc, âm u nói: “Trò chơi nào, cũng phải có trước sau, hiện tại đến phiên công chúa rút thăm đi?”

Công chúa cắn chặt răng nói: “Bổn cung thân thể không khỏe, muốn đi trước một bước”. Nói xong xoay người muốn đi.

Nhưng Nghiêu Thái úy lại vung tay lên, đi đến chỗ những tên thị vệ tráng kiệt đang dựng thành bức tường ngăn chặn vị công chúa kia, đem nàng ta kéo lại chỗ bức tường gỗ trong đình viện nơi Ngọc Châu mới đứng, đem đế đèn kia để trên đầu nàng ta, hơn nữa Thái úy còn tự mình tiếp nhận cung và mũi tên trong sọt, thậm chí còn không thèm ngắm hướng kĩ càng, liền bắn bốn mũi tên về phía Quan Dương công chúa.

Bốn mũi tên này, tất cả đều găm chính xác trên cổ tay áo bộ y phục kim tước nghê thường của Quan Dương công chúa mỹ lệ kia, cố định thân hình của Quan Dương công chúa, làm nàng ta nhất thời không thể động đậy. Bất chợt lại bắt đầu một tràn bắn tên liên hoàn.

Mũi tên đầu tiên kia cắm sát da đầu xuyên vào tóc mai của Quan Dương công chúa, làm cho đế đèn rơi xuống, dầu chảy đầy mặt nàng ta, may mà ngọn đèn dầu đã được tắt lửa, bằng không đã bị nướng chín một phen, tuy là như vậy cũng dọa nàng ta một phen la hét thảm thiết. Sau đó mũi tên tiếp theo cũng hung hăng mà cắm sát bên cổ nàng dính chặt vào tường gỗ, cái loại cảm giác được lực đạo hung mãnh hung hăng cọ sát qua da thịt, quả thật chẳng khác gì bị roi quất vào người, thật là đau đớn.

Nghiêu Mộ Dã bắn tên liên hoàn không ngừng, tốc độ càng lúc càng nhanh, mỗi một mũi tên đều cắm sát rạt ngay da thịt của Quan Dương công chúa. Quan Dương công chúa sợ đến mức mặt sớm đã không còn chút máu, ngay cả mọi người bốn phía xung quanh đứng xem tâm cũng không khỏi sợ hãi, còn cảm thấy có chút không thở nổi. Thậm chí có người nhát gan đã gắt gao nhắm tịt mắt, cả người đều run rẩy không ngừng.

Quan Dương công chúa sớm đã kêu gào thảm thiết đến khan cổ họng, những mũi tên sắc nhọn càng bắn càng không ngừng khiêu chiến sự sợ hãi trong lòng, công chúa được nuôi dưỡng bao bọc từ trước đến này nào trải qua chuyện sợ hãi như vậy, liên tục cầu xin tha thứ cũng không thấy Thái úy mặt đầy sát ý kia dừng tay, ở đây lại càng không có ai dám cản trở Thái úy hắn!

Một khắc kia nàng thật sự sợ đến mức gào khóc, lớp trang điểm trên mặt hòa lẫn đèn dầu và nước mắt trở thành một mảnh đầy màu sắc.

Mà ý định ban đầu của Thụy Quốc phu nhân là dựa vào buổi yến hội này mà giựt dây bắc cầu cho các thiếu nữ quý tộc trong Kinh thành, tìm được mấy cọc nhân duyên tốt đẹp, cũng tự hào về cái mỹ danh Nguyệt Lão của bà. Nhưng ai mà ngờ được buổi yến hội đang tốt đẹp lại trở thành sa trường Tu La, khiến cho những nam nữ chưa lập gia đình ở đây đều sợ đến mức vô sinh, đây thật sự là đi xa ước nguyện ban đầu của bà.

Mắt thấy chính mình không ngưng được việc này, vội vàng sai người kêu lão gia của mình đến giải vây.

Chỉ trong chốc lát, Lễ bộ thị lang một đường chạy như bay đến đây, một người luôn chú trọng lễ nghi như ông nay đầu không mang mũ sa khăn trùm, dép bên còn bên không, một đường chạy đến chỉ còn lại đôi vớ trên chân, thở hồng hộc mà chạy đến, vừa chạy vừa hô to: “Thái úy đại nhân mau dừng tay! Ngàn vạn lần không thể!”

Đúng lúc này, mũi tên trong sọt của Thái úy đại nhân đã hết, chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng, chỉ thấy Thái úy lại kéo cung một lần nữa, nhưng lần này lại cặn kẽ mà nhắm vào trái tim của Quan Dương công chúa.

Giờ đây mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, nhìn trừng trừng vào mũi tên bắn chết công chúa đương triều, thân muội của Hoàng đế… Đây là muốn tạo nên chuyện đáng sợ của triều cương a!

Mà lúc này Thái úy đại nhân lạnh lùng cười nói: “Nghe nói công chúa đam mê bắn cung, quả thật là có chút thú vị, không biết lần này công chúa đã chơi đến tận hứng chưa?”

Công chúa đã kêu gào rách cổ họng, chỉ có thể khàn khàn giọng mà nói: “Không…không chơi nữa, mau thả ta ra…”

Ngay lúc này, Ngọc Châu cũng có chút gấp gáp, vội vàng đi đến bên cạnh Thái úy nhỏ giọng nói: “Thái úy ngàn vạn lần không thể…”

Đúng lúc này, Thái úy buông nhẹ dây cung, mũi tên cuối cùng đụng trúng miếng ngọc bội treo trước ngực công chúa, bởi vì lực đạo được tính toán chuẩn xác, nên chỉ đập nát ngọc bội, mũi tên bạch vũ cũng theo đó mà rơi xuống, cũng không tổn thương vào da thịt.

Quan Dương công chúa lúc này trợn ngược mắt, đã hoàn toàn bị dọa đến ngất đi. Vài vị phu nhân ở đây cũng bị dọa đến mức ngã nhào trên mặt đất, cần người quạt cho tỉnh người.


Ngay cả thị lang đại nhân kia còn sợ đến mức thiếu chút nữa là đái ra quần, ôi trời ơi, công chúa mà chết trong phủ hắn, cái đầu trên cổ hắn cũng không thể giữ được a!

“Thái…Thái úy đại nhân, công chúa mặc dù vô lễ trước, nhưng ngài ấy chính là Vương phi Nam Di thân mệnh của Hoàng Thượng, ngài thật sự không thể không màng đại cục a!”

Nghiêu Mộ Dã đem cung đưa cho thị vệ bên cạnh, tiếp nhận khăn lau tay, nói: “Đại nhân không cần lo lắng, tại hạ cũng là đang kiêng kị điểm này về bức họa đã trình cấp lên Nam Di, nhất thời không thể đổi người… Sự việc còn lại, giao cho đại nhân xử lý vậy, vị hôn thê của tại hạ thật sự kinh sợ không ít, ta phải hộ tống nàng trở về để an ủi xem bệnh.”

Nói xong lời này, Thái úy liền kéo Ngọc Châu lại, ôm chặt nàng nghênh ngang mà rời đi.

Đợi đến khi vào trong xe ngựa, Ngọc Châu đang muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Nghiêu Mộ Dã lại siết cằm nàng, nói: “Không cần nói, hiện tại ta không muốn trách mắng răn dạy nàng!”

Ngọc Châu hơi giương miệng, có chút buồn cười, bản thân mình dậy thật sớm, đi vào Nhã viên này vượt qua năm ải, chém sáu tướng, cuối cùng xém chút nữa bỏ mạng trong tay công chúa, như thế nào mà cuối cùng còn phải bị hắn trách mắng một hồi?”

Thái úy ngược lại tựa hồ như mang một bụng khí, sau khi xuống xe ngựa, liền xách nàng một đường đến gặp mẫu thân. Vào trong phòng, cũng không đợi tôi tớ thông bẩm, liền một đường đi vào cao giọng nói: “Mẫu thân, yến hội Nhã viên hôm nay, người vì sao lại không đi cùng Ngọc Châu đến đó trước?”

Nghiêu phu nhân đang cùng mấy thị nữ lựa chọn tranh chữ kim thạch mà mình thu thập được, nhìn thấy đứa con thứ hai không quan tâm gì mà vọt tới, không khỏi nhướng cao mi tâm, nói: “Đa phần đều là người trẻ tuổi hội tụ, ta không có ý định tham gia thì lại làm sao? Có gì khiến Thái úy cảm thấy không ổn, mà tiến vào đây trách tội bà già này?”

Nghiêu Mộ Dã sao lại nghe không ra lời nói trào phúng của mẫu thân, nhưng sắc mặt vẫn xanh mét như cũ, nói: “Quan Dương công chúa kia hôm nay cũng đi, nếu nhi tử tới trễ một chút, chỉ sợ là phải nhặt xác con dâu cho người rồi!”

Nghiêu phu nhân hiển nhiên sẽ không dự đoán được Quan Dương công chúa kia sẽ đến tham gia. Không khỏi đứng thẳng người, nhìn về phía Ngọc Châu hỏi: “Ngươi không có chuyện gì chứ?”

Ngọc Châu không muốn tham gia tranh luận với mẫu tử bọn họ, chỉ thấp giọng nói, “Vốn không có chuyện gì lớn, chẳng qua Thái úy đại nhân quá mức khẩn trương mà thôi”.

Nghe xong lời này, Nghiêu phu nhân vẻ mặt ôn hòa nói: “Hảo hài tử, hôm nay ngươi bị sợ hãi rồi, mau trở về nghỉ ngơi sớm đi!”

Ngọc Châu liền lui ra ngoài, rốt cuộc có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm, trở lại phòng mình thay quần áo nghỉ ngơi.

Giác nhi thường ngày nhiều lời nhất, nhưng hôm nay lại trầm mặc hiếm thấy, đến khi hai người vào trong phòng, nàng mới ôm Ngọc Châu oa oa khóc rống lên: “Lục tiểu thư, nếu không hay là chúng ta trở về quê Tây Bắc đi thôi! Trong Kinh thành này có gì tốt đâu chứ? Còn có gì có thể so sánh được với sự bình đạm mà sung sướng?”

Ngọc Châu vuốt nhẹ đầu nàng, nói: “Giác nhi thông minh của ta, ngươi không cần phải nói toạc ra sự tình ‘nhân sinh nhất khả ngộ nhưng bất khả cầu’. Bất quá sự tình cũng không tồi tệ như ngươi nghĩ, ngoan, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi, chớ có suy nghĩ miên man.”

Nhưng sau khi an ủi Giác nhi xong, Ngọc Châu vốn dĩ muốn ngủ một chút trước khi dùng cơm tối, nhưng ngược lại bản thân lại không ngủ được, chỉ nằm trằn trọc trên giường như cái bánh nướng lật qua lật lại.

Một lúc sau, liền nghe tiếng bước chân, Ngọc Châu lắng nghe liền biết, thì ra là Nghiêu Mộ Dã đi đến. Cũng đã qua nữa canh giờ, nhưng hắn vẫn như cũ vẫn chưa thay triều phục, hiển nhiên là sau khi ra khỏi phòng Nghiêu phu nhân, liền lập tức đến phòng nàng.

Ngọc Châu muốn đứng dậy, nhưng hắn lại dịu dàng ấn nàng trở lại, trầm mặc mà vuốt ve gương mặt đến cổ nàng.

Qua một lúc lâu, hắn mới nói: “Nàng biết vì sao ta tức giận với nàng không?”

Ngọc Châu nghĩ nghĩ, trầm mặc mà lắc đầu.

Nghiêu Mộ Dã hiển nhiên đã điều chỉnh được tâm trạng, ôn hòa mà nói: “Ta chỉ là giận nàng chưa từng tự giác bản thân là vị hôn thê của ta, nhớ kỹ, nàng là thê tử của Nghiêu Mộ Dã ta, dù cho ở trước mặt công chúa, cũng có thể lớn tiếng mà nói lời cự tuyệt ‘Không’!”