Tàng Ngọc Nạp Châu

Chương 105




Trans: Bạch Tửu

Lúc Ngọc Châu bước xuống xe ngựa, trước khi bước vào Nhã viên của Thụy Quốc phu nhân, nàng đã trông thấy những chiếc xe ngựa và khách mời đã tập trung đông đúc ở cửa.

Ngắm nhìn Nhã viên, trong lòng nàng không khỏi cảm khái một chút.

Trước đây khi nàng đến Kinh thành, là theo dưỡng mẫu vào Nhã viên này làm khách, hiện giờ sự việc cũng đã thay đổi. Điều bất tiện duy nhất, chính là khi nàng tiến vào Nhã viên này, mơ hồ cảm thấy có gì đó khiến nàng khó chịu.

Ngọc Châu hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi về phía trước.

Thụy Quốc phu nhân khoác lên mình một thân tướng quân đứng trước cửa sơn son để nghênh đón khách khứa. Dáng người bà đầy đặn, phối hợp với chiếc đai lưng bản rộng làm bằng da trâu, bên trên còn được khảm những khối ngọc độc đáo, rất bắt mắt, hơn nữa còn thể hiện vài phần chi khí uy vũ anh hùng.

Bà vùa ngẩng đầu cũng là lúc trông thấy Ngọc Châu bước xuống xe ngựa, lập tức nở nụ cười đi đến tiếp đón: “Lục tiểu thư, lâu ngày không gặp, thật là tưởng niệm a!”


Một câu “Lục tiểu thư” này vừa hay lại khiến một số các nữ quyến đang đứng ở cửa lần lượt giương mắt nhìn lại.

Nếu nói việc thu phục lại cố thổ Đại Ngụy là hành động vĩ đại khiến người dậy sống, thì một nữ hoàng thương không có danh tiếng thế nhưng có thể thu phục được Nhị lang Nghiêu gia, thì điều đó càng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc!

Người trước kích động vì tấm lòng yêu đất nước, người sau kích động vì trong lòng lắm điều tò mò.

Lúc trước khi Nhị lang Nghiêu gia hủy bỏ hôn ước, tuy rằng Nghiêu phu nhân khi đó tuyên bố với bên ngoài bởi vì chiến sự nên trì hoãn để sau, nhưng là người sáng suốt đều có thể nghiền ngẫm ra bên trong có điều kỳ lạ.

Bất quá cái cọc nhân duyên này vốn dĩ không xứng đôi, nếu nhất thời giải trừ hôn ước, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ. Đoán chừng là Nghiêu phu nhân liều chết cũng không đồng ý loại nhân duyên phá vỡ môn phiệt này, còn nếu không thì vị Thái úy bị sắc đẹp mê hoặc kia đã nhất thời tỉnh táo cảm thấy không còn thú vị nữa.

Nhưng hiện tại chiến sự đã kết thúc, giờ đây nữ tử với danh hiệu vị hôn thê của Thái úy cưỡi xe ngựa Nghiêu phủ đến tham gia thịnh yến của thị lang phu nhân, thị nữ vây xung quanh, một thân dáng vẻ cao quý, thật sự là nhìn không ra dấu hiệu rạn nứt của nàng với Nghiêu gia.

Ánh mắt đầu tiên của các nữ quyến, đều nhìn vào dung nhan như hoa kia của Ngọc Châu, trong lòng thầm than, trời sinh tuyệt mỹ như vậy, khó trách mê hoặc được tâm trí Thái úy. Tiếp đến lại gắt gao nhìn vào vòng eo thon nhỏ kia của nàng, nhìn qua cũng không giống bộ dáng mang thai. Lúc trước thịnh truyền chưa kết hôn đã có thai, mẫu thân dựa vào quý tử sẽ không bị sụp đổ.

Ngọc Châu thản nhiên mà ngẩng đầu lên, mỉm cưởi nghênh hướng ánh mắt đánh giá của mọi người, bước về phía Thụy Quốc phu nhân, thi lễ nói: “Phu nhân, đã lâu không gặp, người vẫn đoan trang tao nhã như thế, nay lại một thân quân phục trông thật là đẹp.”

Thụy Quốc phu nhân giữ tay nàng lại, cười nói: “Đẹp chỗ nào chứ? Nhìn ngươi một thân như vậy, ta cũng không thể nhìn thấy ai khác rồi. Rốt cuộc vẫn so không được với dáng vẻ yểu điểu của đám nữ tử trẻ tuổi các ngươi. Bất quá ta và ngươi thật đúng là có duyên, khi lần đầu tiên gặp ngươi liền có cảm giác yêu thích không nói nên lời, vốn nghĩ một nữ tử như vậy nên xứng đáng kết duyên với vị đại nhân cao quý nào ở Kinh thành. Giờ đây vừa nhìn thấy ngươi quả thật ta không nhìn lầm, cũng không biết ngươi và Thái úy khi nào thành hôn, để ta còn phải chuẩn bị đại lễ chúc mừng.”

Ngọc Châu hơi mỉm cười: “Chuyện đại sự này, đều do trưởng bối làm chủ, nô gia không dám làm chủ, vẫn nên nghe theo trưởng bối an bài thì hơn.”

Thụy Quốc phu nhân như còn muốn hỏi thêm, liền cảm thấy không tiện nên đành hỏi sang vấn đề khác, vừa cười vừa hàn huyên vài câu, sau đó an bài thị nữ trong phủ dẫn Ngọc Châu một đường vào trong khuôn viên.

Lần thịnh yến này, Thụy Quốc phu nhân thật đúng là tiếp thêm phần khí lực. Những tướng soái được mời đến đều là những người trẻ tuổi mà còn tuấn tú khôi ngô. Mỗi người đều cao lớn, dung mạo bắt mắt, làm cho các tiểu thư bước vào trong khuôn viên mỗi người đều mặt đỏ tim đập, ngay cả các quý phụ đã kết hôn, cũng không chút tiếc rẻ mà thể hiện ánh mắt tán thưởng.

Phải biết rằng thường ngày chỉ thấy các trượng phu bụng mãn tràng phì, nay ngẫu nhiên thưởng thức chút phong cảnh khác cũng là điều tuyệt vời….

Ngọc Châu lại không có cái cảm giác thoải mái nhàn hạ kia, chỉ là thăm dò trước “tình hình địch” một phen.

Chỉ thấy phía trước cách đó không xa bị một đám nữ quyến vờn quanh chính là Thất thiếu Bạch gia, nhìn hắn liên tiếp đảo mắt đến mình, chỉ sợ một hồi lại muốn đến đây hỏi về tình hình của tiểu thư Nghiêu gia… Ngọc Châu quyết định phải tránh vấn đề này.

Ở phía trước bên phải là Quan Nhã phu nhân phong tình vạn chủng, lúc này nàng ta bị những tướng quân trẻ tuổi vờn quanh, khi nhìn về phía mình, còn cố tình nhướng nhướng đuôi mắt không có hảo ý, Ngọc Châu cũng không nghĩ cùng nàng ta dính líu qua lại.

Duy nhất một điều nàng cảm thấy vui vẻ yên lòng, chính là chưa hề thấy qua Bạch thiếu và những người khác, đỡ lại phải nói những lời nói dây dưa.

Nàng nhìn xung quanh, thì thấy trong một bên sân người và việc có vẻ thanh tĩnh hơn một chút. Vì thế Ngọc Châu liền mang theo thị nữ phía sau, đi đến nơi đó. Chỉ thấy trong khuôn sân rộng lớn này còn có tấm da bò đặc chế được buộc rất nhiều những tấm màn nhỏ rộng mở, giống như một loại đình nhỏ để hóng gió tránh mưa, bên ngoài được trải hương tịch còn có bàn hỏa than, được nướng với thịt bò tươi ngon, tạo nên bầu không khí “Tám trăm dặm nướng thịt dưới trướng chỉ huy”. 八百里分麾下炙

Loại hình thức dùng tiệc mới mẻ như vậy đương nhiên sẽ thú vị hơn so với cách sắp xếp món ăn và rượu thịt thông thường.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí tiệc rượu lần này như có vài phần giống với lễ hội ngắm hoa, nam nữ cùng lại ngồi với nhau mà vui vẻ trò chuyện.

Bất quá Ngọc Châu đến đây chẳng qua chính là ứng phó với việc được phái đi thôi, cũng không nghĩ muốn qua lại với các nữ quyến, vì thế chỉ nghĩ tìm một chỗ thanh tĩnh để giết thời gian.

Nhưng vừa mới đi được vài bước liền thấy Bạch phu nhân và Bạch tiểu thư cùng ngồi một chỗ trên tấm chiếu dưới cao đình điêu lương nhìn về phía nàng mỉm cười, Bạch tiểu thư còn phất tay ý muốn nàng đến đây.

Tránh cũng tránh không được, vì thế Ngọc Châu chỉ có thể đi qua chào hỏi một tiếng.

Bạch phu nhân nói: “Những nơi khác ồn ào náo nhiệt, ta thấy chỉ có chỗ này là còn tính yên tĩnh, Viên tiểu thư nếu không chê, mời qua bên đây cùng ngồi.”

Sau khi Ngọc Châu cảm tạ, liền cởi giày ngồi trên hương tịch.

Bạch phu nhân không chịu được mùi khói than, cho nên hương tịch bên này không có lò nướng, chỉ là trên bàn nhỏ được bày biện thịt bò đã nướng chín và cắt lát sẵn, thịt được ăn với bánh mì cùng với các món ăn nhẹ, trái cây được tiến cống từ Tây Vực cũng được sắp xếp đầy trên mâm đựng trái cây.

Vài người vừa ăn vừa trò chuyện.

“Thánh thượng đã hạ thánh chỉ, kỳ hạn công trình Phật ngọc cực khẩn, không biết Viên tiểu thư khi nào thì có thể vào chùa khởi công?” Bạch phu nhân vẫn nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề mà mình quan tâm.

Ngọc Châu suy nghĩ nói: “Trước đây tại hạ phái người đến thương nghị với Hồ tiên sinh, về việc chạm trổ tế trác, kỹ xảo của Hồ tiên sinh vượt xa tại hạ, cho nên tạo hình Phật ngọc lần này nên để Hồ tiên sinh làm chủ, tại hạ ở một bên hiệp trợ, nếu không có chuyện gì phát sinh khác, ước chừng ngày mai, tại hạ sẽ đi đến chùa Từ Vân.”

Bạch phu nhân nghe xong vừa lòng gật đầu. Lần này Nghiêu gia đang làm việc dưới sự chủ đạo của mình, loại cảm giác thỏa mãn vi diệu này, thật đúng là khó có thể hình dung được.

Bạch phu nhân ngược lại không phải cố ý cùng Nghiêu phu nhân một hai tranh cao thấp. Chỉ là thế gia môn phiệt trong Kinh thành, Nghiêu phu nhân vẫn luôn là tấm gương mẫu mực của chưởng phủ phu nhân, vô luận mọi việc sắp xếp như thế nào, Bạch phu nhân vẫn luôn hạ mình một bậc trước Nghiêu phu nhân, dần dà khó tránh khỏi sẽ sinh ra vài phần ý nghĩ muốn “tiến thủ”.

Mà lần tu sửa Từ Vân Am này, xem ra đây chính là cơ hội của Bạch phu nhân, Nghiêu phu nhân bởi vì lo lắng cho chiến sự và hôn sự của tôn nhi mà phất tay mặc kệ, mà danh nghĩa con dâu Nghiêu gia này vừa hay lại một thợ điêu khắc ngọc, hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, tinh thần Bạch phu nhân hoàn toàn phấn chấn muốn đem việc này thực hiện tốt, bà liền thể hiện bản lĩnh nổi bật ở quý phụ nhân.

Lúc này lần lượt có vài vị phu nhân thế gia đã đi đến, sổi nổi trải hương tịch ngồi gần mẹ con Bạch gia. Hướng gió trong triều, cũng là do mối quan hệ thân thiết giữa các phu nhân nữ quyến quyết định.

Gần đây Thánh thượng nể trọng Bạch hầu, tôn tử xuất sắc của Bạch gia, ở trong triều cũng được trọng dụng rất nhiều, cho nên lần này Bạch phu nhân nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật hàng đầu của thế hệ mới trong thế gia nữ quyến của Kinh thành.

Bạch phu nhân tuy rằng ngoài miệng nói thích thanh tĩnh, nhưng khi được mọi người vây quanh, trong lòng cũng là cảm giác hưởng thụ bất tận.

Đáng tiếc một Bạch phu nhân đoan trang được người kính ngưỡng, nhưng tiểu thư Ngọc Châu ngồi kế bên cạnh bà thì lại không được mọi người để tâm. Sứ thần chủ đạo nghị hòa lần trước, chính là tử đệ Thạch gia. Vốn dĩ nắm chắt sự tình trong tay, nhưng trong một đêm lại bị một lệnh rơi xuống phải đi tha hương.

Nếu tỉ mỉ truy cứu nguyên nhân, thì Nghiêu Thái úy là đầu sỏ gây tội trong vụ liên hoàn kế mượn đao Bắc Phương Đại Hãn trừ khử sứ giả. Thêm lúc trước bởi vì đùa giỡn quân quyến mà con nối dõi Thạch gia bị chém chết. Người lớn Thạch gia luân phiên bị Thái úy liên lụy mà gặp thiệt hại, thật là hận cũ lại thêm thù mới! Nhưng thế nào mà những người con nối dõi rơi đầu mỗi người đều là xuất binh có danh nghĩa, người Thạch gia nhất thời lại lên án công khai không được, oán khí này lại bị đè nén, hôm nay cuối cùng cũng bắt được chủ nợ, nhưng lại không mong gặp được con dâu chưa qua cửa Nghiêu phủ kia.

  Hương tịch lúc này một bên bát hương hoa sen sứ thanh đang hòa quyện với hương vị trên bàn ăn, một bên cá chép koi vẫy đuôi bơi lội trong ao nhỏ dưới núi giả, phía xa xa có Thụy Quốc phu nhân đang tỉ mỉ lựa chọn, đưa thiệp mời đến các tướng quân anh tuấn trẻ tuổi, nên trông rất hài lòng thích ý cả nữa ngày.

Nhưng Ngọc Châu cảm thấy hương tịch bên cạnh của Thạch gia lại nổi lên đằng đằng sát khí, có thể đem đi so với bếp lò nướng thịt.

Đúng lúc này, một vị nữ quyến của Thạch gia bắt đầu làm khó dễ: “Nghe nói gia phụ Viên tiểu thư năm đó chính đó là ngọc sư Viên Trung Việt…Thế nhưng năm đó tội nhân Viên Trung Việt bị cuốn vào vụ án vu thuật trong cung?”

Lời này vừa nói ra, hương tịch bốn phía đều có chút an tĩnh. Các vị nữ quyến đều khiếp sợ với vị phu nhân Thạch gia ăn nói lỗ mãng này, nhưng trong lòng lại rất thông cảm… Thúc của nàng ta chính là vị sứ giả nghị hòa bị chém đầu kia, trước đây đường đệ nàng ta cũng bị chém đầu vì tội đùa giỡn quân quyến, tức giận như thế cũng vì tình cảm người thân nên có thể tha thứ được. Chỉ là hỏi đến đề tài này cũng quá sắc bén rồi đi, vị kia thoạt nhìn vẫn luôn không dám nhiều lời, tựa hồ thương phụ Tây Bắc này sợ rằng sẽ mất thể diện ở trước các vị quý phụ nên là không biết ứng đối như thế nào?

Ngọc Châu kỳ thật sớm đã có sự chuẩn bị, nhưng cũng không dự đoán được vị phu nhân này vừa mở miệng liền đụng đến nỗi khổ riêng trong lòng của nàng, nàng chậm rãi bưng lên chén rượu, dưới ánh mắt của mọi người nàng thoải mái nhấp một ngụm rượu lựu đỏ nhạt nhẽo.

Mà lúc này sau khi thị nữ Hoàn Thúy thân phái của Nghiêu phu nhân nhỏ giọng giới thiệu với Ngọc Châu về vị phu nhân Thạch gia kia chính là phu nhân của Hình bộ hữu lang trong triều, làm nàng cũng nhớ đến trước đây Nghiêu phu nhân cũng nói cho nàng về người và sự việc gần đây trong Kinh thành… Lúc này mới không nhanh không chậm mà nói: “Nô gia từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, được Tiêu gia nuôi lớn, sự tình của trưởng bối e rằng cũng không nhớ rõ lắm, lần này đến Kinh thành, cũng có ý muốn hỏi thăm trưởng bối về sự tình năm đó, nhưng vị trưởng bối này hỏi qua có chút lớn tuổi, lại còn chuyện đã xảy ra cách đây quá lâu nên cũng không nhớ rõ. Bất quá trông vị phu nhân này tuổi tác còn trẻ, lại biết nhiều như vậy, cái này chắc là so với nữ nhi là ta đây dụng tâm nhiều rồi, một khi đã như vậy, cần gì phải đến đây để hỏi?”

Lời nói này của nàng có hàm ý cảnh cáo, cũng như muốn nói thẳng với mọi người, sự tình năm đó, nàng giống như là cái gì cũng không nhớ rõ, nếu ai có tâm địa lấy chuyện này làm nhược điểm gây khó dễ nàng, cũng chỉ phí tâm bản thân mình đã chuẩn bị chu toàn một cách vô ích mà thôi, mời đi ra chỗ khác.

Vị phu nhân Thạch gia kia vốn dĩ muốn gây khó dễ phụ nhân này, muốn nhìn thấy cảnh nàng quẩn bách hết đường chối cãi. Nhưng không nghĩ đến tiểu phụ dáng vẻ nhẹ nhàng, thái độ không hề quẫn bách liền đem những lời có ý chọc phá này tất cả ném ngược trở về, ngược lại khiến cho mọi người nghĩ bà trăm phương ngàn kế, chuyên môn đào chuyện người chết lên khai quật gièm pha.

Thế nhưng lời nàng vừa nói ra, lại lần nữa khiến cho các nữ quyến không biết bối cảnh của thương nữ này ngược lại hít một ngụm khí lạnh, trong lòng chỉ có thể cảm thán, khẩu vị của Thái úy đại nhân cư nhiên lại nặng như thế, một nữ tử bối cảnh như vậy, không nói đến hèn mọn, thân gia cũng không trong sạch a!

Nghiêu phu nhân kia thật sự là không quản chuyện lớn như vậy sao?

Sau khi vị Thạch phu nhân kia bị bác bỏ, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, quả thực mặc kệ phong độ, nhướng mi tâm hầm hừ mà tiếp tục nói: “Làm nữ nhi có thể quên mất phụ thân mình, nhưng nếu làm mẫu thân, ngàn vạn lần chớ có quên hài tử của mình. Nghe nói trước đây ngươi đã kết hôn, không biết ở Tây Bắc có hài tử hay không? Thái úy đại nhân có tấm lòng nhân hậu, tương lai không biết có nguyện ý hay không đón hài tử ngươi đến Nghiêu gia cùng nhau nuôi dưỡng?”

Lời này vừa nói ra, các vị nữ quyến lại lần nữa cả kinh, trong lòng chỉ có một nghi vấn, nữ tử không thể tin nỗi này, có luyện ma thuật quỷ môn gì không?

Ác ý tràn đầy như vậy, ngay cả Giác nhi nghe cũng không chịu nổi nữa, chỉ hận không thể lấy được mũ giáp trên đầu tiểu thư, ném tới vị phu nhân miệng rộng độc địa kia.

Nhưng Ngọc Châu sắc mặt không đổi, thản nhiên nói: “Chồng trước thân mang bệnh tật bẩm sinh, chưa từng có hài nhi với nô gia, thật là làm Thạch phu nhân lo lắng rồi. Bất quá xem ra phu nhân tấm lòng nhân hậu mà đối đãi với trẻ nhỏ như vậy, xem ra Thạch đại nhân Hình bộ hữu lang ắt là rất vui mừng, trẻ con còn nằm trong tả mà ngài ấy nuôi dưỡng bên ngoài cũng có thể sớm ngày hồi phủ nhận tổ quy tông rồi.”

Lời này vừa nói ra, vị Thạch phu nhân kia sắc mặt đã chuyển sang màu gan heo. Trượng phu của nàng gần đây mê luyến một nữ tử kỹ nữ, thế nhưng mà cứ như bị ma quỷ ám ảnh mà thay nàng ta chuộc thân nuôi dưỡng ở bên ngoài.

Nữ tử này xuất thân dơ bẩn nhất định không thể vào phủ môn gia chủ làm thiếp, chuyện này cũng khiến cho Thạch phu nhân thầm cảm thấy không còn thể diện, thế nhưng kỹ nữ kia lại cố tình sinh đứa con trai, mà lão nhân trong phủ vẫn kiên trì ra lệnh, đứa trẻ mới sinh ra kia không được đi vào gia phả Thạch gia, chỉ có thể tùy ý đi theo họ mẹ mà thôi.

Chuyện gièm pha này các nhân sĩ trong Kinh thành đều biết, chỉ là mọi người làm bộ như không biết mà thôi. Nhưng ngàn vạn lần cũng không dự đoán được một phụ nhân Tây Bắc trông dịu dàng, nói chuyện lại tàn nhẫn như vậy, lập tức chế trụ khuyết điểm của Thạch phu nhân, lại lần nữa đem nước bẩn hất ngược lại Thạch phu nhân, từng ngụm từng ngụm đáp trả.

“Ngươi…ngươi…thật là dám nói!” Thạch phu nhân tức muốn học máu, duỗi tay chỉ về phía Ngọc Châu.

Xem nàng ta còn muốn phát tác, Bạch phu nhân có chút nhìn không được. Bà xưa nay theo đuổi sự cao nhã, không muốn phố phường ầm ĩ lên.

Thêm vốn dĩ bà đang được mọi người vây quanh có ý sung nịnh, lại bị Thạch phu nhân nói năng lỗ mãng này phá hư hầu như không còn gì, trong lòng cực kỳ không vui, lập tức mở miệng nói: “Tục ngữ có nói “Lưỡi dao cắt thì dễ lành, nhưng từ ngữ làm tổn thương người khác thì rất khó tiêu”, các vị đang ngồi ở đây đều là hạng người phong nhã của các phủ trong Kinh thành, ngàn vạn lần đừng mất phong độ, nên để lại thể diễn sĩ khanh cho người nhà và trượng phu của mình!”