Tàng Long Đỉnh

Chương 43




Tuy Đồng Thiên Kỳ nói lạnh lùng và bình tĩnh nhưng chúng nhân bất giác đều tỏ ra căng thẳng và khẩn trương như chuẩn bị đốt phó với đại địch.

Bởi vì ngoài hắc diện thiếu niên này ra không ai phát hiện được một âm thanh dị thường hay dấu hiệu khác biệt nào, điều đó chứng tỏ địch nhân có công lực cao cường hơn bọn họ.

Vẫn không có chút động tĩnh nào, đương nhiên không ai hiện diện.

Nhan Kiếm Hồng nhìn hắc diện thiếu niên với ánh mắt nghi ngờ. Sau đó những người khác cũng nhìn chàng không mấy tin tưởng.

Nhan Kiếm Long nhìn "Thập Điện Truy Hồn Y" Yên Di Thánh, cười dửng dưng:

- Yên huynh, chúng ta đi thôi !

Nói như vậy, lão tỏ vẻ rằng vì nể mặt Yên Di Thánh mà không làm khó chi Đồng Thiên Kỳ.

Nhan Kiếm Hồng tính nóng, đã định bước đi nhưng ngứa miệng không nhịn được liền nói :

- Như hắc tiểu tử không nghe sai thì chúng ta cứ chờ xem.

Nhan Kiếm Long buông lời trách móc - Nhị đệ ! Ngươi đã tuổi tác thế nào nói năng không giữ gìn gì cả !

Lão lại quay sang "Thập Điện Truy Hồn Y" Phân bua :

- Yên huynh đừng để ý đến hắn. Nhị đệ tôi bạ đâu nói đấy ít suy nghĩ đắn đo Chúng ta đi thôi.

"Thập Điện Truy Hồn Y" Yên Di Thánh rủa thầm :

- Các ngươi vốn thực tâm tìm người giúp mình thoát khốn, vậy mà coi người là hạng vô năng thì còn ra làm sao ? Yên Di Thánh ta tuy không biết giữa các ngươi có sự hiểu lầm gì nhưng cứ tình thế này thì có đến chết cũng chẳng mong gì khai thông được Nghĩ vậy, lão cười to trả lời :

- Hô hô hộ.. Nhan huynh, Yên Di Thánh nói trước với huynh rằng chuyến này người có thể cứu vãn được tình thế hiểm nghèo, cứu vãn Vạn Thánh Đảo e rằng chỉ có vị tiểu huynh đệ đó mà thôi !

Nhan Kiếm Long nghe xong còn ngơ ngác thì Nhan Kiếm Hồng đã nói chen vào :

- Nếu người kia là vị đi mây về gió, tàng hình loạn ảnh thì vị hắc tiểu tử này quả lợi hại trong thiên hạ không ai sánh nổi!

"Thập Điện Truy Hồn Y" Yên Di Thánh nghe nói phát hoảng, còn Nhan Ngọc Vi lo sợ đến tái mặt đi cất giọng van nài :

- Nhị thúc... xin bớt nói đi vài câu có được không ?

Chúng nhân đều chú mục vào gương mặt đen trũi của Đồng Thiên Kỳ. Tuy không thấy được thần sắc của chàng nhưng ngoài hai màu trắng đen tương phản trong cặp mắt phát xạ những tia hàn quang còn lại người ta không phát hiện được nét gì độc đáo.

Nhãn quang của Nhan Kiếm Long chừng sắc sảo hơn. Lão cảm phục nghĩ bụng :

"Người này tuổi còn trẻ nhưng ngầm chứa một công phu không nhược ắt không phải hạng vô năng. Dám đoán chắc rằng đây là kỳ nhân khéo giấu võ học tiềm tàng”.

Đồng Thiên Kỳ liếc mắt nhìn chúng nhân rồi nhẹ bước đến đối diện với tảng đá cách chừng năm trượng điềm tình nói:

- Bằng hữu ! Có lẽ ngươi muốn tại hạ đến tận nơi mời hiện diện chăng ?

Không khí yên ắng trong chúng nhân lại trở nên khẩn trương. Mọi con mắt căng thẳng bám theo từng bước chân thận trọng của Đồng Thiên Kỳ tiến dần đến tảng đá.

Cự ly rút ngắn dần :

năm trượng... bốn trượng... ba trượng... cuối cùng là một trượng vẫn không chút động tĩnh gì.

Trong chúng nhân lại vang tiếng xì xào khe khẽ có vẻ hoài nghi.

Nhan Kiếm Hồng nhếch môi cười nói:

- Hắc tiểu tử ! Có lẽ ngươi định tâm hù dọa chúng...

Chữ "Ta" chưa thoát khỏi miệng thì đột nhiên từ sau phiến đá chợt nghe "vút" một tiếng chói tai kèm theo một chùm tia lấp lánh. Đó là bốn năm ngọn cỏ thơm dài chừng năm tấc bắn thẳng vào trước ngực Đồng Thiên Kỳ.

Chúng nhân trông thấy đều lạnh sống lưng, cả Nhan Kiếm Hồng cũng không thốt nên lời. Thủ pháp của người ẩn tích kia có thể bắn những lá cỏ mềm mại kia với tốc độ như những mũi phi đao để sát thương đối phương thì thật trong thiên hạ không mấy người làm được !

Đồng Thiên Kỳ vẫn không dừng bước đưa tay phải lên đánh xuất ra một chiêu "Vạn lý yên vân" chưởng phong ràn rạt, như bão tố nghe nhức cả tai. Tuy chiêu thức phổ thông nhưng do nội lực thâm hậu mà tạo ra áp lực kinh người.

Tuy nhiên dù áp lực do Đồng Thiên Kỳ đánh ra có thể đẩy lùi cả đao kiếm nhưng vẫn không thể làm những ngọn cỏ kia đổi hướng.

Thấy chưởng lực vô hiệu, nhưng ngọn cỏ kia chỉ cách trước ngực chàng hơn một thước, theo bản năng Đồng Thiên Kỳ đưa tay phải lên định xuất Tiềm Long Chưởng bảo vệ.

Đột nhiên Đồng Thiên Kỳ nghe sau lưng vang lên tiếng kêu lo sợ của hai thiếu nữ.

Chàng chợt nhớ tới mục đích chuyến đi của mình liền hạ ngay tay xuống rồi né người nhảy tránh sang một bên tảng dá. Thân pháp của chàng nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy.

Đồng Thiên Kỳ mới thoát khỏi vòng nguy hiểm, chân còn chưa chạm đất thì từ sau lưng tảng đá vang lên giọng nói trầm vang dội :

- Tiểu tử, ngươi còn định sống được nữa sao ?

Lời vừa dứt dã thấy một bóng đen to lớn lao ra trước mặt Đồng Thiên Kỳ với vô số chướng ảnh mạnh như cuồng phong, dày như tơ nhện bao bọc người chàng.

Đồng Thiên Kỳ chân chưa bén đất đã không còn biết tránh né đi đâu. Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, chàng vội vàng đưa song thủ khuyên một vòng. Chẳng khác gì làm trò ảo thuật, lập tức quanh người Đồng Thiên Kỳ hiện ra cuồn cuộn một lớp hàn long chưởng ấn. Dù chưởng thức của dối phương có dày đặc bao nhiêu cũng không thể tìm được một chỗ sơ hở nào để công vào Đồng Thiên Kỳ được.

Thế mới biết chưởng thức của người to lớn kia đã vào hàng cao thủ thượng thừa trên võ lâm rồi nhưng còn sơ hở hơn bàn long chưởng ấn của Đồng Thiên Kỳ vậy.

Người kia vội thu hồi công thế, hét to một tiếng nhảy lùi ra ngoài xa tới bảy tám thước, vừa chạm đất, người đó thất kinh thấy bàn long dã kíp bên người, lại nhảy vút một cái nữa đến bên Nhan Ngọc Vi.

Thiếu nữ thấy vậy vung ngọc chưởng mãnh liệt bức lùi đối phương, chợt nghe tiếng Nhan Kiếm Long la lớn :

- Vi nhi không dược vô lễ ! Đây là Thạch bá bá của con.

Không sai ! Người đó chính là Địa Sát Lệnh chủ Thạch Tùng Linh. Thạch Tùng Linh mượn chưởng lực của Nhan Ngọc Vi nhảy lùi trở lại nhẹ như chiếc lông đáp xuống trước Đồng Thiên Kỳ chừng năm thước, giương cặp mắt lồi chăm chú nhìn vào bộ mật đen nhẽm của Đồng Thiên Kỳ hồi lâu rồi cười lên ha hả nói :

- Ha ha hạ.. Thì ra trước đây lão phu tự rủa mình không có mặt thật là sai quá!

Nguyên là ngươi còn sống, hơn nữa lại biết dẫn xác tới đây nữa !

Đồng Thiên Kỳ chột dạ, một ý nghĩ lướt qua trong đầu, chàng bình tĩnh nói :

- Một chưởng vừa rồi của tôn giá, tại hạ không quên đâu. Chúng ta còn chưa xác định rõ bạn hay thù, nhưng tôn giá hãy nhận rõ mục đích của tại hạ tới đây, dám mong tôn giá đừng làm lỡ việc.

"Địa Sát Lệnh chủ" Thạch Tùng Linh ngơ ngác nhìn chàng, một lúc mới nói một cách trịnh trọng :

- Lão phu ra một chiêu trấn áp nhưng đã bị ngươi phản thế đánh lui, xem ra công lực của ngươi tăng tiến nhiều rồi ! Trận đấu sau này giữa chúng ta, lão phu lúc này tự động xin miễn...

Lão gãi đầu bối rối nói thêm :

- Rốt cuộc trời vẫn cứ ở trên đất... Nhưng tiểu tử, ngươi cũng nên biết rõ lão phu tới đây làm gì ?

Địa Sát Lệnh chủ lại ngừng lời một lúc rồi hạ giọng :

- Bởi vì trong đời lão phu mới chỉ gặp qua một người vì phục ân mà dám liều mình.

Vẻ lạnh lùng trong ánh mắt Đồng Thiên Kỳ tan đi chút ít, chàng nói vẻ trách móc :

- Người trong võ lâm trọng danh hơn mạng. Vậy mà tôn giá chỉ vì người khác không chịu biểu thị rõ bản thân mà phóng chùm lá định hại mạng người ta, đồng thời cũng tổn hại đến thanh danh lừng lẫy của mình, đó không phải là mất mát quá lớn hay sao ?

Địa Sát Lệnh chủ Thạch Tùng Linh cắn môi nghĩ ngợi một lát rồi cười lên sang sảng :

- Ha ha hạ.. nghìn vàng khó mua được người tri kỷ... Lão phu lúc này sáng mắt thêm nhiều rồi.

Đồng Thiên Kỳ cười nói :

- Xưa nay người trong giang hồ vẫn còn nhớ rõ sự tranh chấp giữa thiên địa còn chưa kết thúc mà!

- Trừ phi sau này chúng ta không gặp nhau nữa, nếu không võ lâm sẽ biết rõ thôi mà.

Đồng Thiên Kỳ hỏi :

- Từ khi rời đảo, chúng ta đâu có ước ngày tương ngộ ?

Địa Sát Lệnh chủ nói với giọng quyết liệt :

- Thánh nhân cũng có khi lầm lỡ nữa là người ! Này bằng hữu ! Chuyện ân oán trên giang hồ tuy khó phân minh nhưng chung quy cũng phai có hồi phân giải. Sự hiểu lầm khi đã minh bạch thì đừng để tâm nữa làm gì, huống nữa vì một nhát kiếm thương người mà cô ta đang đứng bên bờ vực thẳm của cái chết ?

Nét thống khổ hiện lên trong ánh mắt Đồng Thiên Kỳ hồi lâu mới tắt...

Đồng Thiên Kỳ lấy lại vẻ lạnh lùng thường nhật.

- Tôn giá có thể nói với cô ấy rằng anh ta còn chưa chết, còn nói thêm được rằng cô ấy chẳng khiếm khuyết anh ta chút gì. Qúa khứ đã quá rồi, có nghĩ nhiều về nó cũng vô ích. Bây giờ chúng ta nên đi vào thôi.

Địa Sát lệnh chủ lắc lắc mái đầu trắng xóa thở dài :

- Anh bạn trẻ ! Ngươi nên cân nhắc thêm về vấn đề này.

Nói xong lão cúi đầu bước về phía Nhan Ngọc Long.

Nhan Ngọc Vi từ khi xuất chưởng đánh Địa Sát Lệnh chủ vẫn đứng nguyên vị nên trong đám đông chỉ có nàng nghe được lõm bõm những gì hai người đàm luận. Mặc dù không biết giữa Đồng Thiên Kỳ và thân phụ nàng có chuyện hiểu lầm gì nhưng đoán chắc Vạn Thánh Đảo đối với Đồng Thiên Kỳ có lỗi nào đó, tuy không biết mức độ trầm trọng ra sao nhưng lòng nàng vẫn áy náy không yên.

Lúc này Nhan Kiếm Long lại gần Đồng Thiên Kỳ chắp tay nói :

- Tiểu huynh đệ ! Em tôi tính thô lỗ vừa rồi ít nhiều có lời xúc phạm đến, dám mong tiểu huynh đệ mở lượng hải hà tha thứ !

Đồng Thiên Kỳ đáp lạnh lùng :

- Đảo chủ bất tất phải tự khiêm nhường như thế ! Tại hạ lòng thành đến đây nếu chỉ vì vải lời không vừa ý mà tỏ vẻ bất bình để bụng thì còn đến làm gì ?

Vạn Thánh Đảo chủ Nhan Kiếm Hồng cười nói :

- Tiểu huynh đệ độ lượng như thế, lại thêm giấu kín không lộ võ công siêu phàm thật đáng thán phục. Tại hạ có thể thính giảo quý danh được không ?

Đồng Thiên Kỳ hờ hững trả lời:

- Tại hạ chỉ là hàng tiểu bối trong võ lâm, dù Đảo chủ không biết đến tiện danh cũng chẳng hại gì.

Nhân Kiếm Long nghe nói ngạc nhiên, trên khuôn mặt nho nhã nhưng bệnh hoạn thoáng bóng mây u ám nhưng lại tiêu thất ngay, lão cười nói :

- Những bậc cao nhân thường chúng ta thích lưu danh. Nhưng dám thỉnh tiểu huynh đệ vào hàn cư dùng trà.

Nói xong lão quay người nhường đường cho khách.

Nhìn vẻ mặt Nhan Kiếm Long, Địa Sát Lệnh chủ Thạch Tùng Linh biết lão vẫn còn nghi hoặc liền sấn bước đi lên trước, cười to nói:

- Nếu như Nhan dân huynh đệ các ngươi có não bộ kha khá một chút thì ắt hiểu ra vị tiểu tử kia là bằng hữu của Đảo chủ rồi. Ta xuất thủ cũng vì thế !

Nhan Kiếm Long nghe nói biến sắc, còn Nhan Kiếm Hồng lại lẩm bẩm :

- Ai biết người điên điên khùng khùng như lão đấm đá loạn xị lên như thế với mục đích gì ?

Chúng nhân trong lòng đều có băn khoăn, nhưng vẫn theo hai vị Đảo chủ đi về phía bức tường đá cao bên phải trang viện để đi vào cửa chính.

Dọc đường, Nhan Ngọc Vi cứ đi cạnh Đồng Thiên Kỳ. Đã mấy lần nàng định chàng xem Vạn thánh Đảo có điều gì không phải với mình nhưng thấy thần sắc của Đồng Thiên Kỳ lộ vẻ lạnh nhạt dửng dưng quá nên không dám hỏi.

Chúng nhân vừa đến góc tường sắp rẽ ngoặt sang thì chợt nghe từ bên trong một người cao giọng nói có vẻ đắc ý :

- Sự tinh đã đến nước này, lão phu không thể không cho ngươi xem một vật...

ngươi có nhận ra cái này không ?

Một tiếng kêu đầy tuyệt vọng vang lên, tiếp theo là một giọng hỏi nặng nề :

- Chấn thiên lệnh ?

Một phút im lặng, giọng vừa rồi kinh hãi nói tiếp :

- Chấn Thiên Lệnh... Vậy ra Vân Không lão tiền bối có quan hệ mật thiết với các vị như thế ư ?

Nhan dân huynh đệ gấp bước qua khỏi góc tường nhìn vào trong chợt sững người ngơ ngác.

Ngoài hai mươi trượng, trước cửa lớn của trang viện có bốn năm mươi võ sĩ của bổn đảo đứng chỉnh tề, ở giữa là một lão nhân tóc bạc. Đối diện với lão nhân đó cách chừng năm thước có một hàng đại hán hộ vệ mặc y phục bằng lụa cả thảy mười tên. Ở giữa chúng đứng hai lão nhân tóc bạc nét mặt thâm trầm vẻ dương dương tự đắc. Lão đứng ở bên phải đang giơ cao chiếc Chấn Thiên Lệnh.

Chúng nhân lúc đó cùng đã qua khỏi khúc ngoặt. "Thập Điện Truy Hồn Y" Yên Di Thánh vừa trông thấy đã kinh ngạc thốt lên :

- Phi Hà Nhị Thánh ?

"Địa Sát Lệnh chủ" Thạch Tùng Linh lén đưa mắt nhìn Đồng Thân Kỳ, thấy chàng mắt phát hàn quang đầy sát khí.

Thạch Tùng Linh bụng đã mừng liền nói với Nhan Liếm Long :

- Phi Hà Nhị Thánh không có gì đáng sợ. Đáng sợ là chiếc lệnh này đã dược Ngũ Lão đính ước không ai dám trái. Lão phu tin rằng Nhan Ngọc Phong không dám trái lệnh.

Huynh đệ họ Nhan chính đang lo lắng điều này nghe xong biến sắc, Nhan Ngọc Phong quay lại nói :

- Lệnh này quyết không phải Vân Không đại sư giao cho chúng !

"Địa Sát lệnh chủ" Thạch Tùng Linh cười bảo :

- Nhưng lệnh đó quyết không giả !

Nhan Kiếm Long thở dài buồn bã, đột nhiên nhìn "Địa Sát Lệnh chủ" Thạch Tùng Linh nói giọng cầu khẩn :

- Thạch tiền bối. Hiện tại người có thể cứu được Vạn Thánh đảo chỉ có một mình tiền bối mà thôi.

Địa Sát Lệnh chủ liếc nhìn Đồng Thiên Kỳ rồi che nói :

- Đúng thế ! Chấn Thiên lệnh không ước thúc được lão phu. Có phải ý ngươi là muốn lão phu đoạt lấy chiếc lệnh đó không ?

Nhan Kiếm Long gật đầu nói với vẻ căng thẳng :

- Thạch tiền bối, có lẽ đó là phương pháp duy nhất để cứu Vạn Thánh Đảo Thạch Tùng Linh lắc đầu, nghiêm trang nói :

- Hai lão ma đầu kia không phải là hạng người ngu ngốc. Nếu lão phu vọng động thì người đầu tiên vâng mệnh chống lại là phụ thân ngươi. Lúc đó không những lão phu không cứu được các ngươi, mà sợ rằng người cần đối phó là phụ thân ngươi nữa đó !

Lão nghĩ ngợi giây lát rồi nói thêm :

- Nào đi ! Trước tiên nên tới đó. Chỉ cần nghe lời lão phu, tự khắc Vạn Thánh Đảo sẽ từ nguy chuyển thành yên ngay !

Rồi lão dẫn đầu đoàn người tiến vào.

Huynh đệ họ Nhan tuy chưa nghĩ ra Thạch Tùng Linh làm cách nào hóa giải hiểm họa đang thấy rõ kia của Vạn Thánh Đảo được nhưng không tiện hỏi, dẫn thuộc hạ di về hướng chính môn.

Phi Hà Nhị Thánh tuy nhận ra ngay những người mới đến nhưng làm như không thấy. Khi chúng nhân đã đứng bình ổn trước hàng người rồi đột nhiên một lão nhân tóc bạc đứng bên phải nhìn Thạch Tùng Linh nói :

- Thạch huynh lâu ngày không gặp, lão phụ không ngờ ngươi cũng ở đây, thật là diệu hợp !

Thạch Tùng linh cười lớn :

- Hô hô hộ.. Nguyên hai vị đã được Chấn thiên lệnh rồi ! Thật là đáng mừng đáng mừng !

Lúc này mọi người đã đứng theo thứ tự đâu vào đấy. Bọn vô sĩ Vạn Thánh Đảo đứng sau hàng người của mình. Nhan Kiếm Long và Nhan Kiếm Hồng đứng hai bên vị lão nhân đứng một mình kia, Nhan Ngọc Vi và cha con "Thập Điện Truy Hồn Y" Yên Di Thánh cũng đứng gần đó. Chỉ có Đồng Thiên Kỳ đứng xa ra một quãng.

Lão nhân cầm lệnh chính là Viên Thánh Lăng Phi Nhã cười nói :

- Thạch huynh đối với lệnh này cũng có sự thèm muốn đấy nhỉ !

- Không dám ! Không dám ! Nếu lão phu có một chút mạo muội, Nhị Thánh, Nhất Tiên cùng xuất, chẳng lẽ lão phu không rõ điều đó ?

Lão nhân đứng bên tả- chính là Bằng Thánh Lăng Phi Hồng cười nói :

- Thạch huynh chỉ đứng bàng quan vậy thôi sao ?

- Dám hỏi :

Lão phu đứng đây có trở ngại gì cho các vị ?

Viên Thánh Lăng Phi Nhã cố lấy giọng nhã nhặn :

- Thời gian không nhiều, huynh đệ có thể tiếp tục phận sự của mình được chớ ?

- Xin Nhị Thánh cứ tự tiện cho !

Viên Thánh Lăng Phi Nhã chợt nghiêm mặt, nhìn phụ tử họ Nhan ba người hỏi :

- Nhan Ngọc Phong ! Muốn liều đấu hay quy hàng, việc đó phụ tử các ngươi có cần thương lượng một chút không ?

Nhan Ngọc Phong cười thê lương đáp :

- Hai vị đã cầm Chấn Thiên Lệnh lại đòi há cần phải hỏi thêm một câu thừa như thế ?

- Nói vậy, phụ tử các ngươi quyết định quy hàng ?

Nhan Kiếm Hồng uất ức nói lớn :

- Nếu các ngươi có bổn sự sao phải cậy vào Chấn Thiên Lệnh để ép kẻ khác ?

Nhan Ngọc Phong trầm giọng quát mắng:

- Nhan Kiếm Hồng, im miệng Quát xong lão quay sang Nhị Thánh nói:

- Chút cơ nghiệp này của họ Nhan coi như bị huy bởi tay lão phu rồi. Nhị vị nếu còn nghĩ đến tình nghĩa của Ngũ Lão ngày đính ước xưa kia, lão phu xin có một yêu cầu nhỏ xin cứu xét.

Viên Thánh Lang Phi Nhã lạnh giọng nói :

- Nhan huynh cứ trình bày rõ ra !

Giọng của Nhan Ngọc Phong đầy thểu não :

- Trừ người trong gia đình họ Nhan ra, xin tha những đệ tử bất hạnh của bổn đảo Lăng Phi Nhã lắc đầu :

- Người tập võ, lão phu đã dành sẵn chỗ cho họ. Người không luyện võ cũng đã có vị trí công tác thích hợp. Đất này đã không còn là cơ nghiệp của họ Nhan, ngươi không cần phải phí sức lo nghĩ làm gì.

Nhan Ngọc Phong biến sắc chừng sắp phát oán nhưng không biết làm gì hơn đành nín nhịn trở lại, ngửa mặt lên trời cười thống thiết.

- Thôi dược ! Lão phu biết rằng sau khi tệ tự tệ tôn thoát khỏi Phi Hà Đảo, việc phục ân phục cừu, thiêu hủy Vạn Thánh Đảo là không tránh khỏi. Lão phu vốn chờ ngày hôm nay. Nhưng không ngờ các vị có Chấn Thiên Lệnh trong taỵ.. lại không một chút nhân nghĩa nỡ trừng phạt những đệ tử bất hạnh !

Đồng Thiên Kỳ mắt rực lửa hận, mặt hiện sát cơ nhưng vẫn đứng yên.

Bằng Thánh Lăng Phi Hồng lên tiếng:

- Nhan Ngọc Phong, ngươi nói hết rồi chứ ?

- Tội là ở Nhan gia, còn đối với người khác, lão phu không có quyền hạn chế hành động của họ được !

Nhan Ngọc Phong vừa nói xong những lời này, các đệ tử của Vạn Thánh Đảo vốn từ trước đã đầy oán khí bây giờ được dịp phát tác, khí thế vô cùng mãnh liệt.

Nhưng chúng vừa chuẩn bị binh khí thì Viên Thánh Lăng Phi Nhã giơ cao Chấn Thiên Lệnh quát lớn :

- Nhan Ngọc Phong, Nhan Kiếm Long, Nhan Kiếm Hồng nghe lệnh :

Bắt tất cả những người đó lại !

Nhan Ngọc Phong biến sắc, cười mặt tiếng thê thảm, run giọng :

- Ha ha hạ.. Lăng Phi Nhã, Lăng Phi Hồng ! Lão phu khâm phục tính lang sói của các ngươi.

Nói xong lão vung tay ra lệnh :

- Không ai được vọng động !

Đám đệ tử đang nhốn nháo bỗng yên tĩnh trở lại.

Viên Thánh Lăng Phi Nhã cười khinh khỉnh nói :

- Chúng cuối cùng cũng còn biết nghe lệnh ngươi.

Nhan Ngọc Vi giận tái mặt xoay người định động thủ thì nghe Nhan Kiếm Long trầm giọng quát :

- Vi nhi không được vô lễ !

Lão lại quay sang Địa Sát Lệnh chủ Thạch Tùng Linh cất giọng não nuột:

- Thạch lão tiền bối ! Việc này coi như đã kết thúc rồi, cơ nghiệp họ Nhan coi như thành tro bụi... Thạch tiền bối còn chưa đi còn chờ xem chúng tôi chết thảm nữa hay sao ?

Địa Sát Lệnh chủ không chút tức giận cười to nói :

- Giang sơn dễ cải, bản tính khó thaỵ.. Xem ra trên Phi hà Đảo, Đồng Thiên Kỳ chịu hãm thân để giáo huấn các ngươi cũng không làm bản tính võ đoán câu nệ của các ngươi thay đổi chút nào. Lão phu không giận điều đó, nhưng lão phu dám nói rằng cơ nghiệp họ Nhan không thành tro bụi !

Lăng Phi Nhã nghe nói biến sắc. Lão trầm giọng "hừ" một tiếng nhìn chăm vào mặt "Địa Sát Lệnh chủ" Thạch Tùng Linh, cười nhạt nói :

- Ở đây còn có ai dám đối địch với lão phu nữa hay sao ?

Ngữ khí của lão thật cao ngạo như bậc bá chủ thiên ha....

Chậm rãi bước lên một bước, Đồng Thiên Kỳ đanh giọng nói :

- Bằng hữu ! Cầm Chấn Thiên lệnh hai tay đặt xuống đất.

Giọng nói chàng trang nghiêm và đanh thép đến nổi ăn sâu vào tâm não mọi người.

Lăng Phi Nhã biến sắc, nhìn sang chỗ vừa phát ra tiếng nói. Khi bốn con mắt gặp nhau, lão sửng sờ hỏi với giọng hoài nghi :

- Tiểu bối, ngươi nói với ai đó ?

Đồng Thiên Kỳ quét tia mắt lạnh lùng sang Nhị Thánh, nói dõng dạc :

- Tại hạ nhắc lại :

Cầm Chấn Thiên Lệnh hai tay đặt xuống đất ?

Viên Thánh Lăng Phi Nhã ngửa mặt buông một tràng cuồng tiếu nói :

- Tiểu tử ! Lần đầu ta tưởng mình nghe nhầm nhưng bây giờ đã rõ rồi ! Giả sử lão phu không đặt xuống thì sao ?

- Nếu tất cả tự mình lấy lại, máu của hai vị không đủ rửa sạch vết ô nhục trên Chấn Thiên Lệnh mà phải cần đến máu của đám thủ hạ của hai vị nữa !

Lời Đồng Thiên Kỳ như dao chém đá khiến người nghe không chút hoài nghi về đôi tai của mình.

Phi Hà Nhị Thánh đứng phát ngơ. Từ khi họ xuất đầu đến nay chưa từng gặp qua một tiểu tử nào to gan lớn mật dám buông lời cuồng ngạo như vậy.

Nhan Ngọc Phong mê hoặc nhìn "Địa Sát Lệnh chủ" Thạch Tùng Linh hỏi:

- Thạch huynh người này là ai ? Chắc là lần đầu xuất đạo ?

Trừ "Thập Điện Truy Hồn Y" Yên Di Thánh và nữ nhi cùng Nhan Ngọc Vi ra, tất cả những người có mặt đều có cùng nghi vấn đó nên dồn mắt vào Thạch Tùng Linh chờ câu trả lời.

Địa Sát Lệnh chủ chầm chậm trả lời :

- Nói đến tên người này đủ làm chấn động toàn cõi võ lâm. Hiểm họa trước mắt của Vạn thánh Đảo chỉ có người đó có khả năng giải quyết mà thôi !

Nhất Tiên Nhan Ngọc Phong huyền hoặc nhìn Thạch Tùng linh nói :

- Thạch huynh. Mệnh người quan hệ tới trời, chuyện này không phải nhỏ, Thạch huynh không nên đùa giỡn như vậy !

Địa Sát Lệnh chủ nghiêm sắc mặt nói:

- Lão phu nói một câu không được tự khiêm :

với chiêu thức "Pháp luân thường chuyên" mà lão phu được thành danh, đã bị người này đánh bại !

Phụ tử họ Nhan nghe vậy thảy đều giật mình. Bằng vào thần tình thì Thạch Tùng Linh quyết không nói giả. Vì việc này liên quan đến danh vọng của Địa Sát Lệnh chủ hiển hách lâu nay. Nhưng nhìn lại sắc thái của Đồng Thiên Kỳ thì thật khó tin điều lão vừa nói là sự thực.

Lúc này Lăng Phi Nhã đã tìm ra đối sách bình tĩnh cười nói :

- Tiếu bối ! Theo lão phu đoán thì ngươi không tìm được đất để táng thân yên ổn nên mới tới đây?

Đồng Thiên Kỳ gằn giọng :

- Tại hạ lại thấy rõ các vị đã tìm được chỗ táng thân. Đó là ở Vạn Thánh Đảo và ngay lúc này.

Lăng Phi Nhã giận tận mặt, quát tháo:

- Bay đâu, ra bắt tên tiểu tử vô tri vô giác này cho ta !

Chó cậy thế nhà, bọn đệ tử Phi Hà Đảo thấy chủ nhân đắc ý cũng muốn chứng tỏ uy phong. Nghe lệnh, lập tức bốn năm tên đại hán lao xộc ra nhưng Lăng Phi Nhã quát ngăn lại :

- Chỉ hai tên là đủ !

"Thập Điện Truy Hồn Y" Yên Di Thánh cười thầm :

"Hai chục tên cũng không đủ cho sát tinh kia giết nữa là !".

Năm đại hán áo lụa, thoái lùi mất ba tên. Hai tên còn lại lao tới trước mặt Đồng Thiên Kỳ cách chàng một thước, cùng gào lên :

- Tiểu tử ! Ngươi tự mình đoản mệnh đi còn chờ chúng gia động thủ nữa ư ?

Đồng Thiên Kỳ lành lạnh cười hỏi :

- Sao hai vị chưa rút binh khí ra ?

Tên đứng bên phải quát :

- Với ngươi mà xứng ư ?

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt :.

- Hai vị sẽ hối hận, vì cơ hội cho các vị một chiêu cũng không có !

Gã kia lại cười to :

- Ha ha hạ.. Tiểu tử ? Nếu lão phu. đoán không sai thì lão quỷ sự phụ ngươi ắt gọi là Xuy Ngưu Đại Vương rồi.

Lăng Phi Hồng không nhịn được, quát lên :

- Các ngươi chưa động thủ còn chờ gì nữa ?

Hai tên đại hán nghe lệnh lập tức phát chiêu "Dạ xoa thám hải" bốn bộ trảo đồng thời chia nhau chộp lấy các yếu huyệt trên mình Đồng Thiên Kỳ.

Chiêu xuất cực nhanh và hiểm ác xứng vào hàng nhất lưu cao thủ.

Cự ly quá gần chỉ một thước. Đồng Thiên Kỳ không tránh, không lùi, cũng không đưa tay lên như không đề phòng Nhan Ngọc Phong kinh hãi thét lên :

- Thạch huynh mới đùa đã gây hậu quả tai hại rồi.

Chợt nghe tiếng Đồng Thiên Kỳ lạnh băng :

- Bằng hữu, các ngươi không tự lượng sức mình rồi ?

Đồng thời chàng đưa nhẹ song chưởng lên. Chi nghe hai tiếng kêu thảm, hai thân hình bay tít lên không rồi rơi "Bịch! Bịch !" xuống trước mặt Phi Hà Nhị Thánh, thất khiếu trào máu tươi, khí tuyệt thân vong !

Những người có mặt há mồm kinh hãi chết lặng đương trường. Nhan Ngọc Phong mê hoặc thốt lên :

- Chỉ xoay cổ tay đã lấy được mạng người, đó là tuyệt chiêu "Cách vật túy vật".

của Tiềm Long Thần Công đã luyện đến trình độ cảnh giới thượng thừa. Chỉ có "Tiềm Long Đại Sư" mới có tuyệt chiêu ấy, đó là việc của trăm năm trước rồi chẳng lẽ nay còn lưu truyền ?

Mặc dù "Địa Sát Lệnh chủ" Thạch Tùng Linh biết về Đồng Thiên Kỳ khá tường tận nhưng thấy hiện trạng không khỏi kinh hoảng nói lẩm bẩm :

- Chẳng lẽ có sự hiểu lầm nào đó ? Nếu không thì sao chỉ cách có mấy ngày mà hắn ta đã có sự tăng tiến kỳ diệu như vậy được ?

Nhan Ngọc Phong nghe Thạch Tùng Linh nói vậy đối với Đồng Thiên Kỳ lại có sự hoài nghi, lại nghe phụ thân nói gì không rõ nhưng lỏm bỏm mấy chữ "Tiềm Long Thần Công", lão thấy chấn động buột miệng nói :

- Chẳng lẽ người này là Đồng Thiên Kỳ ?

Mắt lão nhìn sang ái nữ.

Nhan Ngọc Vi không dám nhìn thẳng phụ thân mà nhìn lơ đi chỗ khác, bởi vậy mà hoài niệm này lại giảm.

Lúc đó Nhan Ngọc Phong lại lắc đầu nói:

- Không có khả năng là chàng ta được. Nếu đã có công lực như vậy thì không đến nổi ở Phi Hà Đảo bị người đánh lén đến nổi thụ thương ! Thạch huynh hãy nói xem người đó là ai giả trang vậy ?

Thạch Tùng Linh nói vẻ bí ẩn :

- Thời gian còn chưa đến, các ngươi cố tự mình nghĩ lại cho kỹ xem !

Phi Hà Nhị Thánh công lực cũng xấp xỉ Nhan Ngọc Phong. Nếu lão đã nhận ra lai lịch võ công của Đồng Thiên Kỳ thì Phi Hà Nhị Thánh cũng nhìn ra được. Sự đắc ý và ngông cuồng trên mặt chúng biến mất. Lăng Phi Nhã quét mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ rồi đột nhiên đưa cao chấn Thiên Lệnh nói to :

- Phụ tử họ Nhan ba người nghe lệnh :

Nhanh bắt tiểu tử kia, bất kể sống chết gì cũng được !

Cả ba người nghe lệnh biến sắc. Nhan Ngọc Phong nói :

- Lão phu đã ngờ trước ngươi muốn thế rồi !

Viên Thánh Lăng Phi Nhã sầm mặt hỏi:

- Ngươi định kháng lệnh sao ?

Nhan Ngọc Phong thở dài sườn sượt nói :

- Lão phu nhận lệnh !

Rồi quay sang nhị tử thiểu não nói :

- Đi !

Nhan Ngọc Vi hoảng hốt Kêu lên :

- Cha đừng..:

Nói chưa xong nàng đã khóc nấc lên.