Tàng Long Đỉnh

Chương 36




Thạch động tuy chỉ là một tòa thiên nhiên nhưng vẫn có bàn tay người bồi bổ lại nên cũng sạch sẽ và thanh thoát.

Đồng Thiên Kỳ không ngờ tại một nơi cao vút thâm u này lại có thạch động.

Chàng ngạc nhiên nhìn bao quát khung cảnh rồi thản nhiên bước vào.

Thiếu nữ buông rèm mây xuống rồi vẫn giữ thứ tự như cũ.

Động đạo hẹp và dài, nhưng càng vào càng rộng hơn. Qua một khúc ngoặt, chợt hiện ra một gian thạch thất rộng tới ba bốn trượng vuông, tường bốn phía sáng bóng như gương làm cho thạch động sáng gần như ban ngày.

Tuy thạch thất được tay người đẻo gọt và bài trí nhưng cũng đơn sơ giản dị.

Trong thạch thất chỉ có một chiếc bàn đá và mấy chiếc ghế đá. Góc phía trong thạch thất có một vũng nước khá lớn, rộng chừng ba thước, nước trong vũng màu xanh lam như nước biển, màu này ắt không phải là nước suối và rõ ràng là vũng nước rất sâu.

Ở sau chiếc bàn đá duy nhất có một thiếu phụ đang ngồi. Bà ta chừng ba mươi tuổi rất xinh đẹp. Nói bà là thiếu phụ chẳng qua dựa vào cách phục sức mà phán đoán.

Lúc này thiếu phụ đưa cặp mắt xinh đẹp nhìn Đồng Thiên Kỳ hồi lâu mà chưa nói câu gì. Hai bên thiếu phụ có hai tì nữ tuổi cũng xấp xỉ hai thiếu nữ vừa dẫn Đồng Thiên Kỳ vào, họ cùng ngước mắt nhìn chàng một lượt.

Hai thiếu nữ cùng đi với Đồng Thiên Kỳ bước tới trước chàng, cúi mình thi lễ với thiếu phụ.

- Tiểu thư chàng ta đã tới.

Thiếu phụ xinh đẹp gật đầu bảo :

- Các người lui ra cửa động, nếu có sự cố gì thì vào báo cho ta ngay Giọng nói êm ái như tiếng oanh thánh thót, so với cách phục sức và tuổi thì hình như có chỗ không tương đồng.

Hai thiếu nữ đồng thanh "Dạ" một tiếng rồi quay ra Chờ họ đi khỏi, Đồng Thiên Kỳ mới lên tiếng :

- Phương giá đại khái là Nguyệt Hoa phu nhân.

Giọng chàng đầy vẻ thờ ơ và khinh bạc.

Thiếu phụ nhíu mày đáp :

- Cứ tạm cho là thế.

Giọng Đồng Thiên Kỳ lạnh lùng :

- Phu nhân cho bắt Đồng mỗ tới đây phải chăng muốn Đồng mỗ tuyên bố rằng Nhật Nguyệt Bang đã thắng lợi - Tại sao ngươi cho rằng chúng ta bắt ngươi đến ?

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt:

- Chẳng lẽ phu nhân nghĩ rằng tự Đồng mỗ dẫn thân tới đây hay sao?

Chợt tì nữ đứng bên phải thiếu phụ "hứ" một tiếng rồi chen lời :.

- Phu nhân, phu nhân... ai là phu nhân chứ ?

Hình như thiếu phụ cũng không muốn đối phương xưng hô mình theo cách đó nên không phản đối. Đồng Thiên Kỳ ngạc nhiên nhìn người vừa đối thoại với mình nói :

- Đồng mỗ xưng hô như vậy vì căn cứ vào phong hiệu trong võ lâm, chẳng lẽ có gì sai ?

Tì nữ tức giận nói :

- Đương nhiên là sai rồi ! Ai cho ngươi gọi tiểu thư ta là phu nhân chứ ?

Đồng Thiên Kỳ càng sửng sốt hơn bụng bảo dạ :

- Chết thật ! Có tiểu thư gì mà ba mươi tuổi chứ.

Chàng buộc miệng nhắc lại :

- Tiểu thư ?

- Đương nhiên là tiểu thư rồi.

Tì nữ nói xong, chợt hạ giọng nhìn thiếu phụ nói khẽ.

- Tiểu thư, cứ diện mạo thực cho gã khai nhãn, chứ để xưng hô thế này khó nghe quá.

Thiếu phụ đưa mắt nhin Đồng Thiên Kỳ rồi mắng tì nữ :

- Tú nhi không được hồ đồ Tuy nói là mắng nhưng không chút giận dữ nào, chừng như thiếu phụ cũng đồng tình với tì nữ nhưng có gì đó không cho phép bà ta được tự tôn hành động.

Thiếu phụ hỏi Đồng Thiên Kỳ.

- Thiếu niên nhân, thương thế ngươi hình như không nhẹ.

Đồng Thiên Kỳ vốn nghe chủ tì đối thoại thì hết sức ngạc nhiên. Nghe hỏi trấn tĩnh lại, giữ giọng lạnh lùng đáp :

- Nếu không Đồng mỗ đã chẳng tới đây làm gì.

- Không đến đây, chỉ sợ bây giờ mi đã đoản mệnh bởi người của Phi Hà đảo rồi.

Đồng Thiên Kỳ ngạc nhiên, buột miệng hỏi :

- Chẳng lẽ tôn giá không phải là Nguyệt Hoa phu nhân?

Thiếu phụ cười một cách bí ẩn :

- Hiện nay trên võ lâm không có Nguyệt Hoa phu nhân thứ hai đâu.

- Nói thế nghĩa là Đồng mỗ mang ơn phu nhân được sống thêm một thời gian nữa.

Lời chàng không giấu sự châm biếm.

Lời châm biếm này có vẻ làm mếch lòng thiếu phụ. Lần đầu tiên mắt bà lộ hàn quang nhưng tan biến ngay.

- Đồng Thiên Kỳ, cứ coi như nhờ thế mà ngươi được cứu thoát. Giả sử...

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt ngắt lời :

- Tôn giá định đưa điều kiện gì ?

Thiếu phụ có vẻ do dự gật đầu :

- Đúng thế, giả sử ngươi trước khi rời khỏi Nhật Nguyệt Bang không đối địch với bổn bang.

Đồng Thiên Kỳ gạt phắt :

- Cáo lỗi... Đồng Thiên Kỳ không thể đáp ứng.

Thiếu phụ đứng dậy, lạnh giọng :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi nên nhớ rằng giờ đây ngươi không đủ sức kháng cử.

Đồng Thiên Kỳ đưa tay áo quệt máu đang chảy xuống cằm, lạnh lùng đáp :

- Đồng mỗ đã nói rồi. Nếu không phải như thế thì Đồng mỗ đã không có mặt ở đây Một thoáng sát cơ lướt qua trong đôi mắt mê ly của thiếu phụ. Bà dán mắt vào đôi mất của Đồng Thiên Kỳ, trầm giọng :

- Đông Thiên Kỳ, ngươi làm hỏng đại kế của bổn cô nương, vì thế bổn cô nương không thể tha ngươi ngay được.

Có lẽ phu nhân vì quá kích động nên đáng lẽ nói "bổn nhân" thì lại nói bổn cô nương.

Đồng Thiên Kỳ nói ra từng tiếng :

- Ta và ngươi đã không thể cùng tồn tại Nghe những lời đó, trên mặt thiếu phụ chợt lấm tấm mồ hôi, đôi môi thanh tú run run, tia mắt không phát hiện hàn quang mà có phần thảng thốt.

- Đồng Thiên Kỳ ! Ngươi là người đầu tiên trong ba tháng nay đã làm bổn cô nương đổi nét mặt. Nhưng vì thế ta cần phải giết ngươi.

Đồng Thiên Kỳ thản nhiên trả lời :

- Phu nhân nói đúng. Nhật Nguyệt Bang và Đồng mỗ không thể cùng tồn tại trên võ lâm được.

- Bổn cô nương muốn giết ngươi không phải vì sự sinh tồn của Nhật Nguyệt Bang.

Đồng Thiên Kỳ thoáng ngạc nhiên, nhưng lại cười khinh thị :

- Lẽ nào phu nhân lại phải mượn cớ gì cho nhọc sức ?

Hình như hai tiếng phu nhân làm cho thiếu phụ bực mình đến không sao chịu nỗi.

Bà đưa ống tay áo lau kỷ khuôn mặt đang ướt dẫm mồ hôi. Một lúc sau trước mặt Đồng Thiên Kỳ đã biến thành một gương mặt khác.

Chàng sững sờ buột miệng kêu lên :

- Nhan Ngọc Dung ?

Không sai. Trừ một nút ruồi nhỏ nhắn bên khóe môi, Đồng Thiên Kỳ không tìm được một nét khác biệt nào với người mà chàng vừa gọi tên, tin rằng trên thế gian không thể có người giống nhau tuyệt đối như vậy, dù là tỉ muội song sinh cũng vậy - Cô nương, bây giờ thì Đồng mỗ đã hiểu vì sao cô nương lại muốn giết Đồng mỗ.

Cái đó đúng là không liên quan gì đến Nhật Nguyệt bang cả.

Lời chàng tuy bình tĩnh nhưng không khỏi ẩn chứa nỗi xúc động.

Người vừa giả trang thiếu phụ nghe Đồng Thiên Kỳ gọi tên một thiếu nữ, trong đôi mắt thoáng hiện một vẻ kỳ dị, chú mục nhìn chàng rất lâu, cuối cùng lạnh lùng nói:

- Bổn cô nương tịnh không phải là Nhan Ngọc Dung.

- Chàng lẽ trên đời có người giống nhau đến thế.

Đồng Thiên Kỳ lộ vẻ mỉa mai.

Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi :

- Ngươi bảo ta giống ai ?

Đồng Thiên Kỳ đã định nói "Cô nương tự hỏi mình ấy", nhưng thấy thần tình hoang mang của thiếu nữ, chàng biết lời nàng không giả. Hơn nữa trên mặt thiếu nữ này khác Nhan Ngọc Dung là có một nốt ruồi.

Sự nghi hoặc trong lòng Đồng Thiên Kỳ dần dần tiêu thất. Giọng chàng cũng không lạnh lùng như trước.

- Cô nương có phải họ Nhan không ?

- Bổn cô nương họ Cổ.

Bây giờ đến lượt Đồng Thiên Kỳ hoang mang :

- Vậy thì xin hỏi lý do gì cô nương muốn giết Đồng mỗ ?

- Ta vốn không định giết ngươi, nhưng vì ngươi không chịu đáp ứng điều kiện của ta.

Đồng Thiên Kỳ hỏi :

- Chỉ vì việc đó thôi ư ?

- Không sai, chỉ vì thế. Ngươi đã ngăn trở bổn cô lương làm Một việc trọng yếu nhất trong đời.

Đồng Tiền Kỳ chỉ cười gằn mà không đáp.

Thiếu nữ chợt hỏi, giọng hòa hoãn hơn :

- Đồng Thiên Kỳ sao ngươi không trả lời ? Ngươi cho rằng bổn cô nương không đủ sức làm việc đó hay sao ?

- Không phải thế. Chẳng qua Đồng mỗ thấy rằng vận mình quá xui xẻo. Chính lúc này gặp phải một người làm một việc trọng yếu nhất trong đời mà ngăn cản Đồng mỗ làm một việc trọng yếu nhất trong đời. Trớ trêu hơn, sự cường nhược chênh lệch nhau quá lớn.

Thiếu nữ thấy lòng xúc động, buột miệng :

- Biết mình nhược sao không nhường một chút thì chưa đến nổi thiệt mạng.

- Như thế cũng chẳng hơn gì. Đồng mỗ quyết không nhường nhịn.

Thiếu nữ nói với giọng u oán :

- Đồng Thiên Kỳ ! Thật chúng ta không thể cùng tồn tại ?

Đồng Thiên Kỳ thản nhiên đáp :

- Đúng thế, bởi vì mục đích lớn nhất là chúng ta hoàn toàn tương phản.

- Ngươi đã lường trước hậu quả chưa ?

Đồng Thiên Kỳ gật đầu :

- Cô nương thừa biết rằng mình đang cầm dao đằng cán.

Nói xong, chàng cứ bước về phía cái hố nhô nước xanh biếc sâu thẳm.

Thiếu nữ không hiểu Đồng Thiên Kỳ định làm gì nên không hề ngăn trở, chỉ cười khảy nói :

- Đồng Thiên Kỳ bổn cô nương nhận thấy rằng ngươi đang đi đến bước cuối cùng của mình trong cuộc đời mà có chỗ chưa tự ý thức hết vấn đề.

Đồng Thiên Kỳ đã dừng chân bên miệng hố, cúi xuống soi mình vào mặt nước phẳng lặng như gương, bình tĩnh đáp :

- Đồng mỗ tin rằng mình với cô nương không có mối thâm cừu đại hận nào. Vì thế nguyên nhân duy nhất để chúng ta không cùng tồn tại là do mâu thuẫn trong mục đích sống.

- Giữa chúng ta đúng là không có thâm thù đại hận, chỉ cần ngươi tiếp thụ Đồng Thiên Kỳ vẫn không ngẩng lên, lạnh ]ùng ngắt lời :

- Đồng mỗ tịnh không cầu cô nương để giữ lấy mạng sống, chỉ tin rằng cô nương nhất định không hạn chế cách lựa chọn của Đồng mỗ sang thế giới bên kia.

Đôi mắt mê hồn của thiếu nữ chợt nhìn vào đáy nước. Chợt nàng hiểu ra câu nói của Đồng Thiên Kỳ, trong lòng chấn động. Tuy nhiên nàng trấn tĩnh lại, cố lấy giọng châm biếm :

- Vũng nước này thông ra biển, nhưng nó phải xuyên qua một dãy núi lớn. Ngươi định thoát thân bằng cách đó ư ?

Đồng Thiên Kỳ hiếu kỳ hỏi :

- Cô nương đã từng vượt qua thủy đạo này ư ?

- Phải. Nhưng phía dưới có hai nhánh. Một thánh đi qua giữa đảo, bổn cô nương chưa từng đi. Nhánh kia hướng thẳng ra biển nhưng phải lặn dưới nước ba ngày đêm.

Đồng Thiên Kỳ chấn động trong lòng. Hy vọng lập tức tan biến. Chàng hiểu rằng với thương thế của mình đừng nói ba ngày đêm mà một buổi chưa chắc đã qua được.

- Nhánh kia cô nương chưa từng qua sao ?

- Nhánh kia đi qua giữa đảo. Tuy bổn cô nương chưa từng qua nhưng biết chắc còn xa hơn nhiều. Ngươi bây giờ không định thoát thân bằng con đường này nữa chứ ?

Đồng Thiên Kỳ không đáp lời, hỏi lại:

- Cô nương thấy thương thế Đồng mỗ thế nào ?

- Như ngọn đèn đã khô dầu. Mạng ngươi sắp hết.

- Cô nương còn tin Đồng mỗ qua được thủy đạo đó không ?

Thiếu nữ ngưng ánh mắt nhìn Đồng Thiên Kỳ hồi lâu, cuối cùng nàng hỏi :

- Ngươi vẫn muốn xuống đó ư ?

Đồng Thiền Kỳ gật đầu, giọng không giấu hết nỗi ai oán :

- Đồng Thiên Kỳ từ nhỏ chỉ sống một mình. Biết rằng khi chết không hy vọng gì đào giúp huyệt mộ. Đây chính là nơi táng thân lý tưởng vậy.

Nghe câu nói và ngữ khí tuy bình tĩnh nhưng vẫn lộ một chút thê lương, thiếu nữ và hai nô tì đều xao xuyến trong lòng.

Sáu con mắt đồng thời nhìn chăm vào gương mặt tuấn tú nhưng nhợt nhạt của thiếu niên. Đến bây giờ họ mới biết trang thiếu niên anh hùng từng làm chấn động võ lâm lại có thân thế bi thương như thế.

Trong thạch động trầm lắng hẳn đi, tưởng chừng như nghe được hơi thở của người khác.

Đột nhiên phía ngoài vang vào giọng nói dõng dạc của Thụy Long :

- Hai vị muốn vào trong này ư ?

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai Đồng Thiên Kỳ :

- Phi Hà Nhị Thánh muốn vào yết kiến phu nhân có cấp sự cần báo.

Tiếng một thiếu nữ đáp lời :

- Phu nhân lúc này không tiếp khách.

Cách xưng hô chủ nhân chợt thay đổi, cô ta không gọi là "tiểu thư" nữa.

"Viên Thánh" Lăng Phi Nhã nói:

- Đồng Thiên Kỳ không biết đi hướng nào, lúc này không thể không gặp phu nhân. Mong hai vị tiểu muội vào phục cáo cho lão phu được vào yết kiến.

Thụy Long cười nhạt nói :

- Chẳng lẽ hai vị thí chủ cho rằng Đồng Thiên Kỳ ẩn thân trong thạch động hay sao ?

"Viên Thánh Lăng Phi Nhã đáp :

- Lão phu không dám. Nhưng việc này có quan hệ đến hưng thịnh của quý bang và tồn vong của bản đảo, lão phu không thể không gặp phu nhân.

Ngoài động hình như xảy ra tranh chấp.

Trong thạch động, thiếu nữ biến sắc mặt, lo lắng nhìn Đồng Thiên Kỳ :

- Đồng Thiên Kỳ ! Mọi việc bây giờ đều đã muộn rồi. Giá như công lực ngươi sớm khôi phục...

Đồng Thiên Kỳ lạnh lùng nói :

- Như thế chỉ làm cô nương khó khăn hơn.

- Ngươi quan tâm đến ta ư ?

- Cô nương hiện nay là chúa tể của một phương.

Nói xong chàng hít mạnh vào một hơi.

Thiếu nữ bối rối nói :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi định làm gì ?

Đồng Thiên Kỳ buông giọng châm biếm:

- Cô nương chẳng lẽ còn sợ Đồng mỗ chạy khoát ?

Thiếu nữ chớp chớp mắt, trong đầu thoáng qua một dự định, nàng nói dứt khoát :

- Bổn cô nương cần đưa ngươi về Tổng đàn của Nhật Nguyệt Bang.

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt :.

- Cô nương còn cho rằng Đồng mỗ kéo dài mạng sống thêm ít lâu nữa ư.

Thiếu nữ không dám mà quay sang ra lệnh cho một tì nữ :

- Đưa bọn hóa trang ra nhanh.

Tì nữ bên phải hai tay đưa ra một cái hộp trắng bạch ngọc, thiếu nữ cầm lấy mở nắp rồi nhìn Đồng Thiên Kỳ nói với giọng kiên quyết :

- Đồng Thiên Kỳ ! Nếu ngươi vọng động thì sẽ chuốc lấy đại nhục đó.

Nói xong nàng bắt tay vào việc hóa trang.

Đồng Thiên Kỳ biết công lực mình giờ đây tiêu tán mất cả, không thể kháng cự được. Chàng lui lại một bước, nói như việc đã quyết đình xong :

- Coi như Đồng mỗ đành chấp nhận sống thêm mấy ngày nữa vậy.

Thiếu nữ lành lạnh cười, không đáp lời chàng chỉ nói thầm :

- Trước khi đến Tổng đàn ngươi đã được tự do rồi. Tuy nhiên đừng bỏ chạy.

Từ ngoài động lại vọng vào tiếng đanh lạnh của Thụy Long :

- Lão nạp đành đắc tội rồi.

Tiếp theo là tiếng la hét và những thanh âm hỗn độn, chứng tỏ bên ngoài đã diễn ra trận quyết đấu.

Không mất nhiều thì giờ, thiếu nữ đã trở lại diện mạo thiếu phụ, trả lại hộp hóa trang cho tì nữ rồi nhìn Đồng Thiên Kỳ nói :

- Bây giờ ngươi lại phải xưng ta là phu nhân.

Phía ngoài một thiếu nữ kêu lên đau đớn.

- Muội muội... mau vào báo với... phu nhân.

Tiếp theo là giọng trầm ***c của "Viên Thánh" Lăng Phi Nhã :

- Nhị đệ nhanh theo vào.

Thiếu nữ giả trang phu nhân biến sắc nhưng chưa nói gì thì từ ngoài vang lên một tiếng kêu, theo thanh âm mà xét thì tì nữ vào báo đã thụ thương.

Ba nữ nhân tiếng động thất kinh cùng ngoảnh mặt ra cửa, chợt nghe phía sau "bùm" một tiếng.

Thiếu nữ giả trang phu nhân hoảng hốt quay lại. Bên vũng nước đã không thấy Đồng Thiên Kỳ đâu nữa.

Chỉ một giây, thiếu nữ đã lao tới bên vũng nước, đôi mắt thất thần nhìn đăm đăm xuống mặt nước còn xao động loang chút sắc hồng của máu hòa trong nước.

Nàng dường như còn mường tượng ra khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt hầu như luôn luôn giữ nụ cười lạnh lùng trên môi của thiếu niên. Rồi từng giọt nước mắt từ từ lăn xuống lớp hóa trang trên mặt thiếu nữ, giá như không có lớp hóa trang, hẳn gương mặt nàng cũng đã tái nhợt như bộ ngân y đang mặc trên người.

Nàng nở một nụ cười thê lương, nói lẩm bẩm một mình :

- Chàng không biết rằng thiếp cũng là người cô đơn một thân một mình trên cõi đời này... Đã bao lần thiếp muốn bộc bạch cùng chàng, mong được chàng giúp đỡ.

Nhưng thiếp đã không đủ dũng khí. Nhưng thiếp đã không dám nói ra vì hai lẽ. Thứ nhất sợ chàng làm lộ chuyện để hỏng việc quan trọng nhất trong đời mình. Thứ hai thiếp sợ chàng cự tuyệt. Nào ai dám chắc ? Thiếp là thiếu nữ ắt có sự tự tôn của giới mình.

Nàng ngừng giây lát rồi lại lắc đầu nói :

- Bây giờ dù thiếp muốn nói cũng không có cơ hội nữa rồi. Hỡi người, chỉ sau khi đánh mất cơ hội duy nhất, ta mới hiểu sự mất mát to lớn biết chừng nào.

Hai tiểu tì buồn rầu im lặng đứng sát vào hai bên thiếu nữ. Họ cũng cúi nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng, như thấy gương mặt Đồng Thiên Kỳ trong đó. Thốt nhiên trên mặt cả hai người cùng nhạt nhòa nước mắt.

Thiếu nữ trầm mặc lồi lâu, đột nhiên nàng nói một cách cương quyết :

- Thiếp sẽ trở lại đây. Tuy nhiên người chết chẳng thể hồi sinh, nhưng sau khi việc xong rồi thiếp nhất định sẽ trở lại với chàng, sẽ xuống đó làm bạn với chàng mãi mãi.

Nói xong nàng đứng thẳng dậy đưa tay lau nước mắt.

Hai tì nữ đột nhiên đồng thanh kêu lên:

- Tiểu thư ! Chúng tôi cũng nguyện theo tiểu thư mãi mãi.

Thiếu nữ cười ảm đạm.

- Các em ngốc lắm, lúc dó ta đã chìm xuống đáy nước rồi.

Hai người đồng thanh :

- Chúng tiểu tì không sợ chết.

Thiếu nữ như thấy nhẹ lòng bớt phần nào, dịu dàng nói :

- Chờ thêm các em lớn thêm chút nữa hãy nói.

Lúc đó từ cửa động xuất hiện "Bằng Thánh" Lăng Phi Hồng. Lão quét mắt nhìn khắp động rồi đột nhiên biến sắc, ú ớ không biết nói gì.

Trên mặt thiếu nữ hiện sát cơ nhưng nàng ghìm ngay lại, lạnh lùng nói :

- Lăng huynh muốn tìm Đồng Thiên Kỳ trong động này ư ?

"Bằng Thánh" Lăng Phi Hồng lắp bắp:

- Không... không phải, tiểu đệ chỉ muốn vào bẩm với phu nhân.

Thiếu nữ lạnh lùng cắt lời.

- Liều xông vào nơi ở của bổn nhân, đả thương tì nữ... "Bằng Thánh" Lăng Phi Hồng! Phi Hà đảo các ngươi thao túng thiên hạ rồi. Nội trong tháng này, bổn nhân chờ ngươi giải thích ở Tổng đàn.

Không chờ "Bằng Thánh" Lăng Phi Hồng trả lời, thiếu nữ phất tay áo ra lệnh:

- Chúng ta đi !

Rồi cung với hai tì nữ đĩnh đạc bước ra khỏi động.

Nguyên lúc trước "Bằng Thánh" Lăng Phi Hồng còn hy vọng bắt gặp Đồng Thiên Kỳ trong thạch thất. Nay hiện trạng như vậy lão biết trước sẽ dẫn đến hậu quả gì liền run giọng cầu khẩn :

- Phu nhân...

Thiếu nữ không thèm quay lại, ra hiệu cho hai tì nữ dìu một tì nữ khác bị thương nằm ở ngoài cửa động đứng lên rồi tiếp tục bước đi.

"Bầng Tháng" Lăng Phi Hồng lủi thủi theo sau, chẳng khác nào chó giữ nhà vừa bị chủ mắng.

Ngoài động một quảng, Thụy Long và "Viên Thánh" Lăng Phi Nhã đang đánh nhau vong mạng. Không biết tự lúc nào, các võ sĩ Phi Hà đảo đã kéo đến vây chặt xung quanh.

Thiếu nữ quát to ra lệnh :

- Thụy Long, dừng tay !

Vừa nghe tiếng Nguyệt Hoa phu nhân, trận đấu lập tức bị đình chỉ. Liếc mắt nhìn không thấy Đồng Thiên Kỳ bên cạnh tiểu thư, lão hòa thượng phát hoảng nhưng lúc đó không tiện mở miệng hỏi.

Nguyệt Hoa phu nhân chiếu hàn quang ra bốn phía, đanh giọng ra lệnh :

- Chúng ta về Tổng đàn.

Lòng biết khẩn cầu cũng vô ích "Bằng Thánh" Lăng Phi Hồng nhìn theo phu nhân và thủ hạ đi xa dần, tức tối hét lên:

- Lục soát ! Xét núi ! Hôm nay nếu các ngươi không tìm được Đông Thiên Kỳ, chúng ta đắc tội với Nguyệt Hoa phu nhân rất nặng đó.

Nói xong lão thân lãnh suất một bọn thuộc hạ phóng vào rừng tìm kiếm.

Đây nói về Đồng Thiên Kỳ sau khi rơi xuống nước, nước biển xát vào vết thương đau như dao cứa. Chàng nghiến răng cố nhịn lặn sâu xuống, trong đầu mang nặng ý nghĩ "không nên để chúng biết ta đã chết".

Lặn sâu chừng hơn mười trượng quả nhiên thấy xuất hiện một chỗ rẽ. Suy tính một lát, Đồng Thiên Kỳ theo đường đi vào giữa đảo bơi đi.

Nước biển mặn làm Đồng Thiên Kỳ cảm thấy không đau nhức như trước nữa.

Chàng cố giữ sức bơi tiếp độ ba canh giờ rồi nhận ra thực khí tiêu tan, chỉ nhìn.

thấy lờ mờ phía trước độ năm sáu tấc mà thôi, sau đó ngực cũng đau tức tưởng như tim không còn đập nữa.

Chàng không sợ chết, chỉ ý thức mãnh liệt rằng mối gia cừu và sư môn còn chưa trả được, thậm chí chưa điều tra ra hung thủ là kẻ nào.

Chỗ vết thương đã tê đi, hơi thở hết sức nặng nhọc. Chàng biết mình sắp chết và không ngờ mình chết ở dưới đáy nước thê thảm như vậy. Tuy nhiên theo bản năng, còn chút sức lực nào thì chàng vẫn tiếp tục trườn đi đến khi mắt hoa đầu váng, chàng thở dài "Mạng ta đến đây là hết.

Đang khi chàng định uống nước vào tự tận thì chợt có cảm giác một bàn tay cứng như thép chộp lấy uyển mạch mình.