Thiên Kỳ nhìn quanh vòng người một vòng, lạnh nhạt :
- Các vị không nghĩ đến hậu quả ?
Trí Hải lạnh lùng :
- Tiểu thí chủ thân mang Chấn Thiên Lệnh nhưng không có lòng từ bi Trong khi Trí Hải nói thì vòng người đã vây Thiên Kỳ vào giữa.
Thiên Kỳ nhìn Phụng Linh bằng ánh mất ôn hòa, nói :
- Đồng mỗ tin rằng người các vị đã đối phó là Đồng Thiên Kỳ này, Phụng cô nương vô can, hy vọng các vị hãy mở vòng vây cho Phụng cô nương ra đi !
Giả Thiên Bằng bước sang một bên - Phụng cô nương, xin mời Thiên Kỳ cười lên lột tiếng lạnh - Các vị quả thật ân oán phân mình, Mai cô nương, cô đi nhanh đi.
Phụng Linh giọt châu lả chả.
- Tôi không đi, vừa rồi... Công tử nói với tôi là không giết nhầm người ?
Thiên Kỳ cười lãnh đạm :
- Bây giờ chắc là phải giết nhầm người, Lúc ấy lão đạo sĩ đã nhẹ nhàng bước xuống đằng sau mọi người mà không ai Phụng Linh vẫn lắc đầu bướng bỉnh:
- Bây giờ thì tôi đã hiểu rõ công tử không giết nhầm người. Họ không phải là người quang minh lỗi lạc, nếu không thì đã không ỷ chúng hiếp cô. Tôi ở lại đây để chiến đấu cùng công tử !
Lỗ Dũng tròn mắt lên nói :
- Đa tạ trời đất, cuối cùng thì cô nương cũng hiểu ra. Mẹ nó ? có giết nhầm vài đứa cũng chẳng sao !
Lỗ Dũng dứt lời bỗng tiếng lão đạo sĩ vang lên :
- Bé ngoan ! Con cần phải rời khỏi chỗ này nếu không khi loài yêu ma quỷ quái đến thì thật là phiền phức cho con, đi ! Ta mang con đi.
Phụng Linh hơi giật mình, buộc miệng :
- Người vừa nói... tôn giá là...
Tiếng nói của nàng vừa dứt thì bỗng nhiên thấy bóng người hoa lên một cái, thân hình nàng đã bị người ta kẹp chặt và bay vút về phía cửa sảnh. Tai nàng còn nghe tiếng của Thiên Kỳ :
"Tôn giá là ai?" Thân pháp của lão đạo sĩ quả là đáng sợ, khi mấy tiếng la của mọi người chưa dứt thì lão đã phi thân ra ngoài hơn năm trượng. Đột nhiên nghe "ầm" một tiếng, lão đạo sĩ dừng chân quay người Lão đưa mắt nhìn thắp nơi, thấy Thiên Kỳ ngã khụy gối ở bậc cấp tiền sảnh và Thần Châu Tam Tà đứng bên cạnh chàng hốt hoảng. Lão đạo sĩ tỏ vẻ giận dữ quát về phía Trí Hải :
- Trí Hải ! Như người mà cũng được tính là người xuất gia ư ?
Đột nhiên ngay lúc ấy trên không cũng vọng lại tiếng khản đặc của một lão bà bà - Linh Ẩn ! Ngươi phải đi rồi sao ?
Lão đạo sĩ cười một tràng dài nói :
- Hồng Oa Nhi ! Bần đạo đưa cô nương này đến một nơi an toàn đã. Thần Châu Tam Tà có muốn đến thì tốt nhất đi cùng bần đạo.
Nói xong lão tung người qua bức tường phía dông mà đi. Bốn người lạ vẫn đứng bên bức tường song không có vẻ gì là muốn cản trở cả. Lúc này mọi người có mặt tại hiện trường đều giật mình tự hỏi - Linh Ẩn chân nhân còn sống trên đời này ư ?
Thiên Kỳ từ từ quỳ gối đứng dậy, toát ra khuôn mặt tái xanh, chàng không biết hiện thương tích gì cả. Quay về phía Trung Châu Tam Tà chàng hỏi :
- Linh Ẩn là ai ?
Tư Không Linh trầm nét mặt nói :
- Người này nguyên là chưởng môn phái Côn Luân, công lực cực kỳ cao thâm cơ hồ vô địch ở đất trung nguyên, xưa có quy phục Vân Không, sau khi Vân Không biến mất trên giang hồ thì người này cũng không thấy đâu nữa.
Thiên Kỳ cảm thấy vô cùng yên tâm nói.
- Lão đã gọi các vị đi ắt hẳn có điều gì phó thác, Ba vị mau đi di !.
- Chúng ta đi hết rồi, ngươi giải quyết làm sao ?
- Yên tâm, Đồng mỗ ứng phó được Tà Bốc nhìn Thiên Kỳ cảm động - Đồng huynh bảo trọng, mọi chuyện hãy tùy cơ ứng biến, chúng tôi lên đường trước, gặp nhau ở Xuyên Sơn trấn.
Thiên Kỳ quay lại phía Trí Hải giọng âm trầm :
- Trí Hải ngươi đã vấy bẩn tấm thân làm hòa thượng.
Trí Hải giật mình tự hỏi :
“Ta đã đánh một chưởng nhưng mà hắn chưa tỏ vẻ gì là trọng thương e rằng công lực của Vân Không năm xưa cũng khó sánh với hắn ?” Nghĩ vậy song khuôn mặt vẫn ôn hòa nói :
- Tiểu thí chủ, ngươi đã bức bách, lão nạp không xử sự như vậy không được.
Nói xong lão lại cùng mấy huynh đệ phi đến bao vây Thiên Kỳ lại. Thiên La Kiếm nhìn thấy Thiên Kỳ không có trọng thương, lão rất hoang mang, lén lút nhìn vào chiến trận rồi lặng hướng ra ngoài vọt đi. Đúng lúc ấy từ bên ngoài vang đến một thanh âm chấn động cả tai người...
- Qúa Tuần Sát, ngươi định đi đâu bây giờ ?
Qúa Nam Bình nghe thanh âm này mặt biến sắc, lão hốt hoảng kêu lên :
- Kim Lệnh Công tử ??
Tất cả người có mặt nghe tiếng kêu của Qúa Nam Bình đều giật mình quay lại nhìn ra ngoài tiền sảnh.
Thiên Kỳ cũng quay lại những tia mắt của chàng càng lộ vẻ tàn khốc, tất cả chỉ thấy lóa lên một cái, năm người đã xuất hiện ngay chính bức tường chừng năm trượng.
Người đứng giữa thân vận kim y, mày thanh mắt sáng, mũi thẳng, môi son, trông rất anh tuấn, niên kỷ ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Hai bên vị công tử này là bốn lão già tóc đã điểm bạc, thái độ đối với vị công tử kia một mực kính cẩn, trong tay hai lão già đứng phía sau hình như còn cầm một vật gì.
Thiếu niên vận kim y lạnh lùng hỏi :
- Nhìn vẻ lo lắng của Qúa Tuần Sát hẳn là có việc đại sự ?
Ngôn từ của hắn ta có vẻ nhẹ nhàng song hình như bao hàm một mệnh lệnh gì ghê gớm lắm. Qúa Nam Bình cũng một tay thâm trầm đa mưu túc kế, lẽ nào nhìn hiện trạng mà không đoán được điều xấu, gã hỏi như vậy hẳn là có điều chẳng lành. Vậy nên lão làm bộ khủng hoảng bất an nói ?.
- May là.công tử giá lâm, nếu không thuộc hạ không biết phải xử sự thế nào !
Kim Lệnh công tử nhìn vào mặt Thiên Kỳ một thoáng rồi lạnh nhạt :
- Không biết họ đến quấy nhiễu Qúa Tuần Sát dưới danh nghĩa gì vậy !
Thiên La Kiếm chấn động trong lòng, mắt lão đảo liên tục, nói :
- Họ vì Cửu đỉnh mà đến đây !
Kim Lệnh công tử cười thâm trầm :
- Nói vậy Qúa Tuần Sát đã tìm ra chiếc đỉnh năm xưa Vũ Vương lưu lại cho thế nhân rồi ư ?
Thiên La Kiếm vội vàng nói :
- Tám chiếc đỉnh đã tìm thấy, trước đây thuộc hạ đã sớm bẩm báo với Bang chủ nhị vị lão nhân gia, chiếc đỉnh thứ chín vừa tìm ra tháng trước, thuộc hạ định chuẩn bị thuyền để đưa về tổng đàn thì bọn họ đã tìm đến đảo.
Kim Lệnh công tử như cười thầm trong bụng, mỉa mai :
- Qúa Tuần Sát vì việc công mà quên chuyện riêng tư hoàn thành đại công thật là khiến cho người khác kính lục, bây giờ dây bổn công tử đã đến có lẽ thay ngươi đem về tổng đàn, ý của Qúa Tuần Sát thế nào ?
Qúa Nam Bình bối rối ngập ngừng :
- Điều này... điều này...
Mắt Kim Lệnh công tử chợt lóe lên nhếch mép :
- Nếu như Qúa Tuần Sát cảm thấy. không yên lòng, thì có thẻ cùng bổn công tử đồng hành ?
Thiên La Kiếm nhìn quanh thăm dò bốn phía rồi ưỡn ngực nói :
- Thuộc hạ không yên lòng !
Mặt Kim Lệnh công sa sầm:
- Không biết Qúa Tuần Sát có điều gì nghi ngờ ?
Vừa nghe hai chữ "nghi ngờ", Thiên La Kiếm như nghĩ ra điều gì, vội vàng nói:
- Trong đời những người vì lợi lại quên nghĩa lại quá nhiều, tại hạ e rằng sẽ sinh sự cố khó lường.
Lão vừa nói vừa nhìn sang phía Thiên Kỳ, song Kim Lệnh công tử hình như không biết ý của lão chỉ cười nói :
- Có bổn công tử ở đây lão còn sợ điều gì mà không đem ra cho ta xem !
Thiên La Kiếm nghe lời nghĩ bụng :
"May mà ta đã đề phòng từ trước nếu không cục diện hôm nay e khó toàn mạng".
Nghĩ đoạn lão vội nói :
- Lão phu xin mang ra !
Nói xong lão xoay người như muốn cất bước đi thật nhưng ngay đó Thiên Kỳ bước lên một bước trầm giọng :
- Qúa quần Sát ! Lão cho rằng có thể đi được sao ?
Qúa Nam Bình quay lại đắc ý nói :
- Đồng Thiên kỳ ! Có Kim Lệnh công tử ở đây thì không còn đất cho ngươi lộng hành nữa đâu !
Lão là một người thâm hiểm nên khi Kim Lệnh công tử vừa xuất hiện lão đã tính ra những kế độc có thể gài thế cho hai bên đối địch. Thiên Kỳ nghe lão nói chàng cười trầm tĩnh :
- Qúa Nam Bình ! Nếu ngươi nghĩ rằng có người nào đó có thể cứu ngươi thoát khỏi bàn tay của Đồng mỗ thì ngươi cứ việc đi !
Giọng nói của chàng thật chẳng xem Kim Lệnh công tử vào đâu cả. Những lão già đứng hai bên Kim Lệnh công tử mắt lộ hung quang, bước lên như muốn trừng trị ngay tội bất kính với Kim Lệnh công tử của chàng trai. Nhưng thật ngoài ý tưởng của mọi người Kim Lệnh công tử vẫn không thay đổi nét mặt, lại đưa hai tay cản các lão già, điềm nhiên cười nói :
- Vị huynh đài này đã không cho phép ngươi đi thì ngươi cứ ở lại nơi này, ngươi chỉ việc nói chỗ cất giấu chiếc đỉnh cho hai lão già này đi lấy cũng được rồi !
Vừa nói Kim Lệnh công tử chỉ vào hai lão già hai bên. Qúa Nam Bình sửng sốt, lão không thể ngờ Kim Lệnh công tử xử sự như vậy, mặt lão biến sắc lắp bắp :
- Nơi cất giữ chiếc đỉnh rất là bí mật, chỉ sơ.....
Kim Lệnh công tử cười nói :
- Ngươi nói ra chỗ cất giấu cũng không được sao ?
Thần sắc của Qúa Nam Bình trở nên khủng hoảng, ngập ngừng :
- Điều này... điều này...
Khuôn mặt anh tuấn của Kim Lệnh công tử đột nhiên trầm hẳn xuống, trở nên lạnh như băng, giọng nói trở nên âm trầm :
- Qúa Tuần Sát ! Ngươi kéo dài thời gian đã nhiều rồi đó.
Thiên La Kiếm chấn động toàn thân buột miệng nói :
- Công tử nói vậy là có ý gì ?.
Kim Lệnh công tử trầm giọng :.
- Qúa Nam Bình ! Ngươi thân làm thuộc hạ của Nhật Nguyệt Bang mà dám âm mưu khinh chủ phản Bang. Chín chiếc đỉnh ở Đông Hải ngươi đã tìm thấy hơn một năm trước, mà dám giấu Bang chủ cho đến nay ! Từ lúc bổn bang dương danh thiên hạ cho đến nay, ngươi là người đầu tiên dám phản bội. Hôm nay bổncông tử đến đây là để mang ngươi về Hình Đường của Tổng đàn xử lý !
Qúa Nam Bình kinh hãi, lão đưa đôi mắt hoảng loạn nhìn chung quanh, run rẩy tháo lui mấy bước lắp bắp ; - Công tử...
- Qúa Nam Đình, ngươi còn đợi đến bao giờ...
Đúng lúc đó, từ thinh không của màn đêm dày đặc bỗng vang lên những tiếng kêu hú ma quái nghe thê lương như quỷ khóc vượn gào kéo dài u mặc khiến mọi người có cảm giác như đang ở trong đất quỷ thành ma, ai nấy đều rợn người Thế nhưng Qúa Nam Bình thì ngược lại khuôn mặt lão rạng rỡ hẳn lên, giọng trở nên cương ngạnh :
- Công tử muốn nói gì ?
Kim Lệnh công tử cũng thoáng giật mình, trầm giọng nói :
- Qúa Nam Bình ! Vậy là người ngươi chờ đợi đã đến, nếu ta đoán không lầm thì bọn người đến kia là từ Cửu U Đảo ở Đông Hải đến !
Quần hùng nghe Ba tiếng Cửu U Đảo mới vỡ lẽ, song họ chỉ tìm ra đáp án thôi chứ ai cũng tỏ ra hoảng hốt, đây đó vang lên những tiếng người rời rạc :
- Là cửu u Ma Đảo ?
- Quả đúng là Cửu U Ma Đảo !
Trong thanh âm hôn hển kia của quần hùng đều mang âm sắc kinh sợ vì tuyệt vọng.
Qúa Nam Bình nhìn thấy hiện trạng như vậy, lão ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo :
- Ha hạ.. Đại công tử ! Ngươi đoán chẳng hề sai, Người đến chính là từ Cửu U Đảo. hạ.. hạ.. Lão phu không những đã sớm biết trước có ngày Nhật Nguyệt Bang sẽ đến đây tìm lão phu, mà còn biết trước là hôm nay nữa kiạ.. hạ.. hạ.. Trong bang vì nhân lực chưa đủ nên muốn có lão như một miếng đệm để lôi kéo thêm một số người, đó là điểm có giá trị để lợi dụng cuối cùng của lão phu đúng vậy không ?
Kim Lệnh công tử mắt rực hung quang, gằn giọng :
- Qúa Nam Bình ! tất cả đều đúng, nhưng ngươi nói ra hãy còn quá sớm :
Qúa Nam Bình cười vẻ tự tin :
- Không sớm đâu, hạ.. hạ.. Lão phu lại nói xem công tử có đúng không...
Lão dừng lại một thoáng rồi lại nói tiếp :
- Sau khi đợi lão phu bỏ độc dược vào rượu hạ thủ mọi người, lúc bấy giờ lão phu không còn một giá trị gì để lợi dụng nữa, lúc ấy công sẽ xuất hiện thu nạp lão phu rồi mang chiếc đỉnh tàng long về cho tổng đàn cùng với chiến lợi phẩm hạ. hạ. thiết tưởng trong thế gian không có kế hoạch nào hoàn mỹ hơn nữa. chỉ đáng tiếc là những mưu sĩ của Bang chủ với lão phu hãy còn non nớt quá, vì lẽ đó mà không những không lấy được chiếc đỉnh mà chiến lợi phẩm cũng không có !
Lúc này trên không lại vang đến những tiếng hú ma quái như trước, tự nhiên trong quần hùng có tiếng người cao giọng :
- Qúa Nam Bình ! có phải là ngươi không hề bỏ độc dược vào rượu không ?.
Thiên La Kiếm cười đắc ý :
- Đúng ! Lão phu không hề hạ thủ, nếu không thì kim Lệnh công tử đâu có căm hận lão phu như thế kia !
Lão vừa nói xong, quần hùng như được lệnh đại xá, mọi người vội vàng triển thân pháp phi vụt người đi như những bóng ma. Chỉ phút chốc đám quan khách chỉ còn lại ba vị hòa thượng và Giả Thiên Bằng Đơn Hành Tín.. Thiên La Kiếm lại cười đắc ý :
- Hạ.. hạ.. lại chui đầu vào lưới Kim Lệnh công tử lúc này phẫn hận đến cùng cực song không thể hiện ra ngoài chỉ cười lên hào sảng nói :
- Qúa Nam Bình ! Mọi việc ngươi nghĩ đến thật chu đáo, điều sơ suất duy nhất của ngươi là không đợi người của Cửu U Đảo đến hẳn rồi hãy hiện nguyên hình !
Thiên La kiếm lén nhìn Thiên Kỳ một cái rồi nói:
- Công tử tự tin thế ư ?
- Ngươi cần phải về tổng đàn !
Vừa nói Kim Lệnh công tử vừa khoát tay ra hiệu, hai lão đứng đằng sau lại vụt người đến nhanh như chớp vây lấy Qúa Nam Bình. Song Thiên La Kiếm vẫn cứ ung dung.
- Lão phu đã có người bảo vệ !
Kim Lệnh công tử từ từ chuyển hướng sang Đồng thiên Kỳ cười hỏi :
- Huynh đài có phải là nhân vật đang được được võ lâm trung nguyên đồn đãi không ?
- Nếu người được đồn đại là Đồng Thiên Kỳ thì chính là tại hạ !
Kim Lệnh công tử thoáng biến sắc song lại cười lạnh :
- Không sai, người được truyền tụng chính là Đồng huynh và trên cái tên Đồng Thiên Kỳ kia người ta còn gắn thêm ba chữ Huyết Kiếp Thủ.
Thiên Kỳ cười âm trầm :
- Đó chính là chuyện của tối hôm nay !
Kim Lệnh công tử lại cười lạnh:
- Tối hôm nay hay trước đây cũng chẳng khác gì nhau, vấn đề là huynh đài có cảm thấy mình xứng với ba chữ đó ?
- Đồng mỗ chính là Huyệt Kiếp Thủ ! Nếu muốn, công tử có thể biết rõ ?
- Quả là tại hạ có ý thử xem, tại hạ xin tự xưng :
Kim Lệnh công tử Hắc Ngọc Thông Thiên Kỳ lại cười lạnh :
- Trước khi hai ta có một người phơi xác, tốt nhất công tử không nên để cho hai lão già kia động thủ, nếu không e rằng tôn giá lại mất đi hai tên thuộc hạ tâm đắc !
Kim Lệnh công tử cười mỉm:
- Hai lão có dộng thủ hay không cũng chỉ là sự vụ của bổn bang, vấn đề nên quan tâm ở đây là ai sẽ phơi xác chốn này ?
Mắt Thiên Kỳ lóe lên như điện chớp nói :
- Đồng mỗ đã nói trước rồi, khi tôn giá chưa quên thì có quyền tự quyết định!
Kim Lệnh công từ cười ngạo nghễ :
- Đồng huynh quả là người khí phách !
Nói đoạn vẫy tay về phía sau, hai lão già còn lại vội vàng bước lên cung kính ống lên mụt cây ngọc trúc màu vàng dài chừng ba thước được chế tạo vô cùng tinh xảo.
Hắc y lão nhân hai tay cầm ngọc trúc, chợt rút ra từ một đầu trong ống trúc xuất hiện một chiếc cán nạm hình rồng rất đẹp. Kim Lệnh công tử nắm tay rút mạnh ra một cây cờ ngắn, cờ cuộn lại nên nhất thời chưa hiện chỗ ảo diệu của nó.
Lão hắc y vội vã bước lui sau, trễ tay vẫn cầm nguyên ống trúc. Kim Lệnh công tử từ từ chuyển ánh mắt trên người của Thiên Kỳ lạnh lùng:
- Trên Thiên Đài Sơn hôm ấy Đồng huynh đã phá vỡ mọi kế hoạnh của ta mọi chuyện ta vẫn ngày đêm không quên, bất luận là tư hay công ta và Đồng huynh thật khó cùng đội trời, huynh cần nhớ đến điều này.
Thiên Kỳ cười trầm :
- Bởi vì ở Thiên Đài Sơn chúng ta không hội ngộ nên tôn giá mới còn đến hôm nay !
Kim Lệnh công tử vẫn cười bình thản :
- Chắc là ta phải cảm tạ công tử về chuyện đó ư ?
Đột nhiên Kim Lệnh công tử lớn tiếng cho hai lão già:
- Bắt Qúa Nam Bình trước đã.
Hai lão hắc y nghe lệnh quát lên:
- Còn chưa thúc thủ chịu trói.??
Dứt tiếng cả hai lão nhanh như chim cắt phối hợp từ hai bên tả hữu lao vút tới phía Qúa Nam Bình. Nốt son trên mặt chàng trai Huyết Kiếp đã hồng lên như máu Chàng cất tiếng lãnh đạm :
- Tôn giá cho rằng có thể thâu thập được Đồng mỗ sao ?
- Nếu Đồng huynh có chỗ hoài nghi thì có thể chứng minh điều ngược lại !.
Qúa Nam Bình chẳng phòng bị, lão hít một hơi chân khí, xoay người qua bên phải, mặt khép lại như không muốn né tránh mà cũng chẳng muốn chống.
Thiên Kỳ thấy vậy hơi giật mình song Kim Lệnh công tử đã vận đầy đủ công lực lên hai tay. Nhanh như những tia chớp phá thạch, chưởng phong của hai lão già mạnh như bài sơn đã ập đến phía Thiên La Kiếm. Thiên La Kiếm biểu hiện bên ngoài như vậy song kỳ thực lão đang vận công để chờ đợi, thấy đã cấp bách mà Thiên Kỳ không động thủ lão mới vội rút kiếm...
Một tiếng quát vang lên :
- Hai vị muốn chết ?
Thanh âm của Thiên Kỳ vừa dứt, tiếng của Kim Lệnh công tử tiếp theo :
- Thiên Kỳ có bổn công tử ở đây ngươi không thể tác oai tác quái được !
Trí Hải và mấy người còn lại chỉ thấy loáng lên một cái, những hình bóng chuyển động, nháy mắt đã hình thành vòng vây theo lối chia ba chân vạc. Chợt nghe "ầm, ầm" hai tiếng kinh thiên động địa rồi hai bóng người bị bắn dạt về hai bên trái phải chừng ba bốn bộ. Thật ngẫu. nhiên, hai bóng của hai lão già áo đen lại hợp với Thiên La Kiếm tạo thành. thế chân vạc mà Thiên Kỳ là trung tâm. Bên ngoài của vòng vây này là Kim Lệnh công tử đứng thản nhiên như không có gì xảy ra. Thiên Kỳ từ từ ngẩng đầu lên nhìn vào mặt của Kim Lệnh công tử lạnh lùng:
- Tôn giá là người đầu tiên dùng binh khí để thăm dò Đồng mỗ.
Giả Thiên Bằng lúc này thầm nghĩ :
- Một chưởng của lão hòa thượng lúc nãy hình như giờ mới hiện rõ kết quả. Nếu muốn trừ khử Huyết Kiếp Thủ thì có lẽ đây là cơ hội ngàn năm có một thưở.
Lão đưa mắt nhìn ba lão hòa thượng. Không ngờ ba lão hòa thượng như cũng đã có ý định như vậy vì lúc này bọn họ đã phát hiện ra Thiên Kỳ đã trọng thương. Trí Hải nhìn qua phía Giả Thiên Bằng nói :
- Đơn thí chủ đã có suy nghĩ gì phải không ?
- Tại hạ có một giải pháp rất quang minh !
Trí Hải gật gù nói :
- Vì tất cá sinh linh của võ lâm trung nguyên nên không thể có giải pháp nào là không quang minh!
Giả Thiên Bầng cười nói :
- Không phải là chỉ vì người khác đại sư ! công lực thằng nhỏ này quá cao siêu khiến người khác phải kinh hoảng đố kỵ, chúng ta cần phải có hành động.
Dứt lời lão đi về phía vòng chiến. Ba lão hòa thượng sắc mặt thoáng hồng, Giả Thiên Bằng nói không sai, hành động của y không phải chỉ vì người khác, song ba lão lại là người xuất gia. Ba lão đưa mắt nhìn nhau một lúc rồi gật đầu đoạn lặng đi về phía vòng chiến. Thiên Kỳ có một tốc độ ra tay vô cùng nhanh, trong thoáng chớp, chàng đã tiếp liền ba chiêu của ba tay cao thủ. Điều này đã làm Kim Lệnh công tử bắt đầu có những dao động. Vừa nhìn thấy bốn người đi vào vòng chiến vị công tử này hơi giật mình buột miệng hỏi :
- Các vị muốn thế nào ?
Giả Thiên Bằng nói :
- Muốn trừ khử một người làm cho toàn vô lâm trung nguyên phải bất an Kim Lệnh công tử thần sắc hơi đổi nói:
- Người đó cũng khiến cho chư vị bất an đúng không ? tại hạ cũng có ý như chư vị.
Nói xong, Kim lệnh công tử quay qua hai lão già trầm giọng.
- Hai người hãy khống chế Qúa Nam Bình !
Lúc này, bọn Trí Hải đã vây Thiên kỳ vào giữa. Một nụ cười mai mỉa phảng phất trên khuôn mặt của Thiên Kỳ. nốt son trên trán chàng trai như chuẩn bị nhỏ ra máu tươi.
Chàng nhìn mọi người với ánh mắt tàn khốc nói :
- Đại sư, cuối cung thì cánh tay của Huyết Kiếp Thủ cũng đã vươn đến chư vị Kim lệnh công tử Hắc Ngọc Thông bỗng cười lên rùng rợn :
- Cánh tay huyết Kiếp của ngươi vươn ra đã quá chậm.
Vừa nói xong, Hắc Ngọc Thông đã phất chiếc cờ ngọc phát động thế công. cũng chính lúc này bên ngoài tường viện đồng vang lên những tiếng kêu kinh bãi và trên không vang lên những tiếng như phụng kêu vậy. song tại cuộc chiến thì không ai nghe thấy cả, vì đồng thời với thanh âm kia nổi lên thì ba lão hòa thượng cũng phát động thế công...