Tặng Em 180 Dặm

Chương 8




Tiếng ồn huyên náo lấy tốc độ ánh sáng chui vào đầu Mạnh Kiều, cô nhìn thấy ánh đèn lưu chuyển thay nhau chiếu lên sống mũi Chu Minh Xuyên.

Đỏ, vàng, xanh biển, xanh lá, tím.

Màu nào cũng đẹp.

Anh mặc áo tay ngắn màu đen, lần trước Mạnh Kiều cũng đã nhìn thấy nhưng chỉ cảm thán bộ quần áo kia tuy cắt xén đơn giản mà lại được anh mặc đẹp như vậy. Lần này đụng vào mới biết bắp thịt phần ngực của Chu Minh Xuyên cũng rất cứng rắn.

Sương trắng lượn lờ bay đến từ sân khấu cách đó không xa, vòng quanh gương mặt Chu Minh Xuyên, như ẩn như hiện.

Mạnh Kiều bất giác vươn tay sửa lại tóc tai, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào, vừa muốn mở miệng chào hỏi thì Chu Minh Xuyên nghiêng người đi qua bên cạnh cô.

"Cho qua."

Mạnh Kiều: "..."

Tất cả tiếng ồn, sự huyên náo, mùi hương, còn có sự buồn rầu, toàn bộ những thứ ấy hoàn toàn xông lên chiếm cứ lòng Mạnh Kiều.

Cô cảm thấy nếu bản thân lớn tuổi hơn thì có thể biểu diễn cảnh đột quỵ thiếu máu não tại hiện trường.

Nhưng Chu Minh Xuyên giống như không hề nhận ra cô, thản nhiên đi ra cửa hộp đêm, ai biết chưa đi được hai bước thì bị một người phụ nữ đang say kéo lại.

Người phụ nữ kia mặc váy ngắn màu đen bó sát người, uống đến mức không còn tỉnh táo, giờ phút này đang không chịu buông Chu Minh Xuyên ra mà còn quấn lấy anh.

Chu Minh Xuyên còn chưa kịp vươn tay đẩy cô ấy ra, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

"Cô buông bạn trai tôi ra!"

Chu Minh Xuyên quay đầu lại nhìn, Mạnh Kiều một tay chống nạnh, một ngón tay chỉ vào người phụ nữ say rượu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

"Tìm đàn ông cũng phải có quy tắc đạo đức. Đừng thấy trai đẹp thì nhào tới, hơn nữa cô cũng không xem thử bạn gái anh ấy xinh đẹp cỡ nào, sao có thể để ý đến cô!"

Mạnh Kiều nhíu chặt chân mày, miệng nhỏ tức giận nhếch lên, giày cao gót màu bạc rất có tiết tấu "cộp cộp cộp" đạp lên mặt đất cẩm thạch lạnh như băng ba cái.

Mười phần khí thế chính cung.

Người qua đường rối rít quay đầu xem náo nhiệt.

Người phụ nữ say rượu thật sự tỉnh táo lại vài phần, vén tóc dán trên gương mặt, men theo giọng nói nhìn sang.

Sau đó cô nàng chần chừ ba giây, thả tay ra.

Mạnh Kiều nhìn thấy Chu Minh Xuyên đang ngẩn người thì thầm liều mạng vỗ tay cho bản thân, Mạnh Kiều quá dữ dội, thật không hổ là nữ trung hào kiệt!

Cô bước nhẹ tới bên cạnh Chu Minh Xuyên, khẽ mỉm cười, vươn tay: "Chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi tên Kiều Mạt."

Chu Minh Xuyên không nói chuyện, ánh mắt lạnh như băng cụp mắt nhìn gương mặt cô.

"À không cần cám ơn, tôi cũng chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ." Mạnh Kiều thu hồi bàn tay, ngượng ngùng cười một tiếng, "Tôi đi làm ở hộp đêm này, vừa hay tan làm, nếu không thì chúng ta cùng đi đi."

Mạnh Kiều nói xong thì đẩy Chu Minh Xuyên ra ngoài cửa, vừa bước ra ngoài đã thấy một mảnh đen nhánh, chỉ có một hàng đèn đường tịch mịch đắm chìm trong ánh bình minh.

Thoát khỏi sương mù lượn lờ và hộp đêm đinh tai nhức óc, con đường rạng sáng vô cùng yên tĩnh.

Mấy chiếc xe hơi thỉnh thoảng gào thét lướt qua.

Mạnh Kiều chỉ mang theo điện thoại di động, cô lén lút gửi tin nhắn cho Mạnh Thiên: [Chị có việc đi trước, một lát em đem túi xách chị về nhà nhé.]

Cô vừa cất điện thoại di động thì người đàn ông đột nhiên dừng bước khiến cô đập mặt vào lưng anh.

"A." Mạnh Kiều lảo đảo sờ đầu, "Sao đột nhiên anh không đi nữa?"

Chu Minh Xuyên từ từ quay người sang nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt kia trừ vẻ hờ hững đã thành thói quen còn có thêm nửa phần nhìn kỹ.

Mạnh Kiều dè dặt chớp mắt, đến gần anh thêm hai bước.

Gió đêm mang theo hơi ấm và sự ẩm ướt thổi vào gò má Mạnh Kiều, cô cảm thấy ngay cả trái tim cũng ngứa.

Chu Minh Xuyên không nói chuyện, khí chất của người đàn ông này quả thực mạnh mẽ, Mạnh Kiều cảm thấy rõ ràng chỗ này trống trải dị thường nhưng lại cảm thấy bị dồn nén tới mức không thở được.

"Cái kia, " Mạnh Kiều lễ phép mở miệng, "Mặt tôi có gì à?"

Cô cau mày, khẩn trương lấy ngón tay sờ sờ gương mặt.

Sau đó cô nhìn thấy một loại biểu cảm rất phức tạp từ từ hiện trên gương mặt Chu Minh Xuyên, rốt cuộc cũng chờ được đến câu thứ hai sau "Cho qua" của tối hôm nay.

"Mạnh Kiều."

Mạnh Kiều: "..."

À, thì ra đã sớm nhận ra.

Thế mà không nói sớm.

Mạnh Kiều nhớ đến cái tên vừa bịa ra, trên mặt có một chút ngượng ngùng: "Cái kia, Kiều Mạt là nhũ danh của tôi."

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Giữa chân mày Chu Minh Xuyên hơi nhíu lại, cơn gió ấm áp thổi áo quần anh khẽ bay, cả người hòa trong sắc đêm tối lờ mờ.

Mạnh Kiều thấy giọng điệu anh không tốt, cũng không dám càn quấy nữa.

"... Hôm nay tôi ăn mừng sinh nhật."

Giọng nói nhỏ đi, giống như con muỗi bay trên không trung.

"Anh có thể... Chúc tôi sinh nhật vui vẻ không?"

Cô cúi đầu nhìn giày cao gót của mình, không nói nhảm nữa.



Ánh mắt Chu Minh Xuyên chậm rãi rơi trên đầu vai Mạnh Kiều, hôm nay cô mặc đồ không khác với bình thường, vóc người nhỏ bé mảnh khảnh rất hợp với chiếc váy màu bạc rực rỡ, môi đỏ mọng tóc đen, sáng đến nhức mắt trong đêm tối.

Chu Minh Xuyên không muốn biết, cũng không quan tâm rất nhiều chuyện.

Nhưng không có nghĩa là anh thật sự không biết gì cả.

Mạnh Thiên, Mạnh Kiều.

—— "Hôm nay chị tôi sinh nhật, anh Xuyên, anh đưa tôi đến Nighty night rồi hẵng về nhà nhé."

—— "Hôm nay, tôi ăn mừng sinh nhật."

—— "Anh có thể chúc tôi sinh nhật vui vẻ không?"

Chu Minh Xuyên nâng tầm mắt nhìn bầu trời sâu thẳm, lặng lẽ thở dài.

Trong lòng Mạnh Kiều chùng xuống.

Sau đó nghe thấy một giọng nói trầm thấp chậm rãi.

"Sinh nhật vui vẻ."

-

Lúc Mạnh Kiều quay lại phòng bao thì thấy mọi người đang chuẩn bị tan cuộc, Mạnh Thiên đưa túi xách cho cô: "Không phải chị nói có việc đi trước à?"

"Không nỡ bỏ em, không được sao?" Giọng điệu Mạnh Kiều vui mừng, một tay nhận lấy túi của bản thân.

"Chị vừa đi đâu?" Mạnh Thiên nhìn thấy cảm xúc của cô vui vẻ như vậy thì lập tức nghi thần nghi quỷ, "Không phải chị chơi thuốc đấy chứ?"

"Mạnh Thiên, có phải hôm nay muốn ăn đánh không, được, hiện tại chị thành toàn em!" Mạnh Kiều nói xong thì đấm Mạnh Thiên hai cái.

Yêu tinh diễn kịch Mạnh Thiên lập tức giả vờ đau đến lăn lộn trên đất.

"Này này này, bé goá phụ, cậu có chuyện gì thế?" Dư Thiên Thiên kéo Mạnh Thiên ra sau: "Yêu mến em trai nhỏ, ai cũng có trách nhiệm đó đấy."

"Vậy tặng cho cậu, cậu tốt nhất phải yêu thương nó nhiều hơn, nếu không ngày nào đó tớ nhớ đến vẫn muốn đánh nó một trận."

"Chị, chị nóng nảy như vậy, cẩn thận sau này không gả đi được!" Mạnh Thiên trốn phía sau Dư Thiên Thiên nói.

Ánh mắt như dao của Mạnh Kiều bay qua: "Không cần em nhọc lòng!"

Sau đó xách túi đi ra ngoài với những người khác.

Đường phố tờ mờ sáng vẫn yên tĩnh như vừa rồi, chỉ là đã không còn nhìn thấy người đó nữa.

Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện bản thân quên hỏi tại sao hôm nay anh đến chỗ này, cô tính lần sau lấy xe sẽ hỏi lại.

Cô cầm điện thoại lên xem WeChat của Chu Minh Xuyên, bên trong chỉ có một tin nhắn lần trước anh gửi tới: [ Xe đã sửa xong. ]

Còn lại không có gì nữa.

Cô đứng ở ven đường chờ xe chú Lý đến đón, những người bên cạnh rối rít khoác vai ôm lưng kêu la om sòm.

Mạnh Kiều nhìn khung trò chuyện trống không, suy tư rất lâu vẫn không biết nên gửi cái gì bèn bấm vào vòng bạn bè của người kia.

Trống huơ trống hoác.

Chu Minh Xuyên người này là xuyên không từ cổ đại về sao? Xem ra anh vừa không có bạn bè vừa không thích nói chuyện.

Cô nhìn chằm chằm vòng bạn bè trống không hai giây.

Ai biết chỉ trong hai giây ngắn ngủi đã có một mụ phù thuỷ sáp đến gần..

"Chu, Minh, Xuyên," Dư Thiên Thiên thì thầm từng chữ từng chữ, "Ai đây?"

Tim Mạnh Kiều đập rộn lên, lập tức tắt màn hình, "Không ai cả."

"Hửm?" Mụ phù thuỷ bắt đầu làm pháp thuật.

Mạnh Kiều ủ rũ, nhỏ giọng nói: "... Chính là anh ấy."

Những người bên cạnh còn đang chơi đùa trò chuyện, không khí chỗ Mạnh Kiều chợt hạ thấp.

"Cậu nói thật với tớ đi, Mạnh Kiều?"

"Không."

"Không có gì?"

"Cái gì cũng không có."

"Vậy cậu xem vòng bạn bè của anh ta làm gì?"

Mạnh Kiều suy tư hai giây, bỗng nhiên nhớ ra: "Lần trước tớ sửa xe một lần ở chỗ anh ấy, anh ấy thu tớ rất nhiều tiền, lần này không phải tớ lại đem xe đến chỗ anh ấy sửa sao, tớ muốn xem thử vòng bạn bè của anh ấy có thông tin sửa xe gì không, ra giá thế nào, phòng ngừa anh ấy đặt bẫy tớ!"

"Thật hả?"

"Thật!" Mạnh Kiều gật mạnh đầu một cái, sau đó lòng đầy căm phẫn nói: "Anh ấy trông đẹp trai thế này, không ngờ lòng dạ lại đen tối, chuyên môn lừa gạt loại người có tiền như tớ!"

"Vậy mà cậu còn muốn đến chỗ anh ta sửa xe?"

"Cái này, đây không phải là đúng lúc đụng vào cửa nhà anh ấy à?"

Dư Thiên Thiên nhìn vẻ mặt chân thành của Mạnh Kiều, cười lạnh nói: "Cô Mạnh, lý do này của cô thật gượng gạo."

Mạnh Kiều: "..."



"Thôi vậy, cậu không tin thì thôi, vả lại tớ nói với cậu nhé, hiện tại tớ cảm thấy anh ấy cũng không phải rất tuấn tú, tớ không có hứng thú nữa." Mạnh Kiều thản nhiên lắc đầu nói.

Ai biết nói thì chậm nhưng chuyện lại xảy ra rất nhanh, điện thoại di động cô bỗng nhiên “ting” một tiếng.

Mạnh Kiều giơ lên nhìn, thấy là Chu Minh Xuyên liền lập tức bấm vào.

Dư Thiên Thiên: "..."

"Cậu có tích cực trả lời WeChat tớ như vậy không?"

"Không phải vậy… " Mạnh Kiều lập tức giải thích, "Tớ tưởng là ba tớ."

Dư Thiên Thiên: "..."

Chu Minh Xuyên lại gửi một tin nhắn giống lần trước như đúc [ Xe đã sửa xong. ]

Bốn chữ, không thiếu một chữ, Mạnh Kiều nghiêm túc nghi ngờ anh sao chép rồi dán.

[ À, cảm ơn, ngày mai tôi đi lấy. ] Ngón tay trắng nõn của cô chóng gõ câu trả lời trên bàn phím sau đó để điện thoại di động xuống, khóe miệng nén ý cười.

"Tớ đi với cậu."

"Hả?" Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn Dư Thiên Thiên.

"Ngày mai tớ không có lịch trình, tớ đi lấy xe với cậu."

"Không, không cần, chỉ là lấy xe thôi, đâu cần cậu đi với tớ."

"Không phải cậu nói lòng dạ anh ta đen tối sao? Nếu tớ ở đó, tớ có thể giúp cậu thương lượng giá cả."

Mạnh Kiều điên cuồng từ chối: "Tớ tự làm được, tớ cực kỳ thành thạo chuyện đối phó với người xấu.”

"Chẳng lẽ cậu muốn ở một mình với anh ta?"

"Ngày mai cùng đi, tớ với cậu."

-

Giữa trưa ngày thứ hai, Dư Thiên Thiên vừa tới đã nhìn thấy Mạnh Kiều ăn mặc giản dị khác thường, phía dưới chiếc áo sơ mi rộng màu trắng là một cái quần dài bằng cotton rộng thùng thình.

"Đại tỷ, chị là ai?"

Mạnh Kiều: "???"

"Cậu mặc như vậy đi tắm hả?"

"Cậu thì biết cái gì, phụ nữ ăn diện vì người mình thích, hôm nay tớ chỉ đi lấy xe, không cần ăn diện." Nhìn Mạnh Kiều tự biên tự diễn, Dư Thiên Thiên muốn cười thật to.

"Nhớ lời cậu nói, bé goá phụ."

"Biết rồi, bé độc phụ."

Dư Thiên Thiên: "???"

"Biệt danh tớ vừa nghĩ cho cậu, thế nào, cậu và tớ trời sinh một đôi."

"Cút."

Lần này Dư Thiên Thiên sống chết không cho Mạnh Kiều lái xe, lần trước đến cửa hàng gia dụng mua ghế sô pha đã thành bóng ma cả đời của cô ấy.

Vì vậy Dư Thiên Thiên đã lái chiếc Cadillac của mình tới và bảo Mạnh Kiều lên xe. Xe đi trơn tru cả chặng đường rồi tiến vào một con đường vắng vẻ.

"Cậu xác định là chỗ này?" Dư Thiên Thiên cau mày nhìn nơi không một bóng người.

"Chắc chắn, trước mặt, con đường bên trái. Xem thử đi, bên kia còn có một người đứng." Mạnh Kiều vươn tay chỉ đường cho cô ấy.

Dư Thiên Thiên nhìn qua, không nói nữa.

Xe chậm rãi chạy dọc ven đường hướng đến người kia. nhưng đã sắp đến cửa xưởng sửa xe mà Dư Thiên Thiên vẫn không có ý dừng lại.

"Này, bé độc phụ, cậu nghĩ gì thế? Thắng xe đi!" Mạnh Kiều gấp gáp nhắc nhở.

Lúc này Dư Thiên Thiên mới phản ứng lại, vội vàng ôm cua thắng gấp.

"Két ——" một tiếng.

Xe cọ vào tường bên ngoài xưởng sửa xe sau đó dừng lại ở đất trống bên cạnh.

Mạnh Kiều bị dọa sợ, vội vàng đi xem rốt cuộc Dư Thiên Thiên bị làm sao.

"Vừa rồi sao cậu không thắng xe, suýt chút nữa đụng vào người ta kìa!"

Lúc này Dư Thiên Thiên mới lấy lại tinh thần, gương mặt chứa đầy vẻ hối hận và uất ức nói: "Tớ phân tâm một giây, ai biết..."

"Cậu thấy gì mà mất tập trung?"

"Tớ thấy một anh đẹp trai đứng ven đường."

Mạnh Kiều: "..."

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mạnh Kiều: Lập nhóm giết chết ——

Chu Minh Xuyên:...