Tặng Em 180 Dặm

Chương 77: Lá thư tình gió trăng




Giai đoạn đầu mang thai của Mạnh Kiều không thuận lợi.

Dù phản ứng không tốt rõ ràng được chia xác suất cho mỗi người nhưng không biết vì sao bản thân cô lại xui xẻo như vậy, vấn đề nôn nghén và thích ngủ đều vô cùng nghiêm trọng.

Trong nhà vốn đã mời dì giúp việc và chuyên gia dinh dưỡng túc trực bên cạnh nhưng cách đây hai tháng Mạnh Kiều đột nhiên xuất huyết, quả thực đã dọa sợ hai người.

Chu Minh Xuyên hoảng loạn chờ ngoài phòng bệnh, anh đứng ngồi không yên, đến khi bác sĩ đi ra nói không có gì đáng ngại, chỉ cần ở nhà tĩnh dưỡng cẩn thận thì anh mới khó khăn tìm được một chút an ủi sau nỗi kinh hồn bạt vía.

Khi đó kì huấn luyện đua xe đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất, tất cả tuyển thủ đều đặt tất cả thời gian và tinh lực vào trường đua. Chu Minh Xuyên vốn là người khắc khổ nhất nhưng kể từ ngày Mạnh Kiều trở về từ bệnh viện sau khi bị xuất huyết, mỗi sáng sớm vào lúc mười giờ, Chu Minh Xuyên sẽ chờ Mạnh Kiều dậy, ăn sáng với cô xong xuôi mới ra ngoài, buổi chiều năm giờ anh đã về nhà, tiếp tục ở cạnh cô.

Mạnh Kiều cũng biết gần đây anh rất khổ cực, vốn nên toàn tâm toàn lực lo đua xe mới đúng. Cô hiểu rõ anh, cũng từng bảo anh chuyên tâm đi huấn luyện, không cần luôn ở nhà chăm sóc cho cô.

Nhưng cô không làm được, cô giống như mất đi năng lực khống chế cảm xúc của mình, chỉ cần Chu Minh Xuyên không ở cạnh, trong lòng cô sẽ cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng lúc có anh ở cạnh, Mạnh Kiều luôn nổi nóng vì một vài chuyện rất nhỏ nhặt.

Buổi tối lúc ăn cơm, dì giúp việc thấy hiếm khi khẩu vị của Mạnh Kiều tốt, bèn bảo cô ăn nhiều hơn. Lúc cô ăn cơm cũng không từ chối, thuận theo dì mà ăn nhiều thêm một chút.

Nhưng đến khi Chu Minh Xuyên tắm xong lên giường, Mạnh Kiều bỗng nhiên đưa lưng về phía anh, tựa vào gối không nói tiếng nào.

Nhiệt độ trong nhà hàng năm không thay đổi, cô đắp một tấm thảm rất mỏng, cả người gầy nhỏ nằm ở một bên giường lớn.

Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng vươn tay muốn xoay người cô qua, cô lại không chịu.

"Mạnh Kiều." Giọng nói anh chậm rãi, tự nhích đến gần cô. Bàn tay to cẩn thận vòng qua bụng Mạnh Kiều, cả người bao phủ cô từ phía sau, "Sao thế, không vui à?"

"Không." Giọng nói Mạnh Kiều buồn rầu, cả người ủ rũ.

Cô chôn mình thật sâu trong chiếc gối mềm mại, không muốn nhúc nhích.

Chu Minh Xuyên biết gần đây cô nôn nghén có chút nghiêm trọng, hơn nữa bác sĩ nói cần phải tĩnh dưỡng cho nên cô cũng luôn ở trong nhà, khó tránh khỏi tâm trạng không được tốt.

"Nói chuyện với anh có được không?" Anh vẫn dỗ dành cô, ngón tay nhẹ nhàng sờ bụng cô.

"Không." Mạnh Kiều trực tiếp từ chối, hai hàng lông mày nhíu lại, không biết lần này đang tức giận cái gì.

Chu Minh Xuyên thấy cô còn chưa chịu xoay qua, dứt khoát xuống giường đi qua bên cô nằm rồi ngồi xuống nhìn cô.

Mạnh Kiều nhìn thấy anh thì lập tức muốn xoay người nhưng lại bị người đàn ông nhanh tay lẹ mắt kéo lại.

"Có phải không thích ăn tối không? Em muốn ăn gì, nói với anh, anh bảo dì giúp việc đi làm được không?" Chu Minh Xuyên mở ngón tay cô ra, đan mười ngón tay vào nhau, không cho cô tránh né.

Mi mắt Mạnh Kiều rũ thật thấp, không chịu nhìn anh, "Em không thích ăn tối."

"Nhưng gần đây em ăn rất ít," Chu Minh Xuyên vẫn kiên nhẫn dỗ dành cô, "Nếu còn không ăn tối nữa, sức khỏe sẽ ra sao?"

"Anh chỉ lo con của anh đói thôi." Mạnh Kiều phản bác, trong lòng cô phiền não khó hiểu, lời nói nói ra sắc bén hơn ý nghĩ trong lòng nhưng rốt cuộc vẫn phải nói ra, cô không khống chế được điều đó.

Không chỉ khó kiềm chế việc nổi giận, còn tự dưng muốn khóc.

Chu Minh Xuyên nhíu mày, giọng nói trầm thấp: "Mạnh Kiều, em biết anh đang quan tâm sức khỏe của em, sao anh có thể chỉ để ý đứa con trong bụng em thôi chứ."

Mạnh Kiều không biết nói gì hơn, cô cũng biết lời bản thân vừa nói rất vô lý nhưng cô vẫn không ngừng được, "Em không muốn ăn tối, buổi tối em ăn nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ mập."

"Em không muốn mập, không muốn xấu xí."

"Sao có thể?" Giọng điệu Chu Minh Xuyên trở nên nghiêm túc: "Bây giờ khẩu vị mỗi ngày của em không tốt, sao có thể mập và xấu xí được?"

"Em sẽ như vậy đấy, thực sự sẽ trở nên như vậy, em thấy rất nhiều người đều tăng cân." Mạnh Kiều phản bác, cô nâng tầm mắt, buồn bã nhìn Chu Minh Xuyên, "Mỗi ngày em ăn thật nhiều, đến lúc em tăng cân và xấu xí, anh sẽ không yêu em nữa."

Chân mày Chu Minh Xuyên càng nhíu sâu hơn, anh thậm chí không biết những lý luận này của Mạnh Kiều từ đâu mà ra.

"Nếu không thì anh nói xem, ngày đó anh nhận phỏng vấn, vì sao lại nhìn chằm chằm nữ phóng viên kia?" Cuối cùng Mạnh Kiều cũng nói lời đã kìm nén lâu nay trong lòng, "Anh cảm thấy em không đẹp nữa?"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô đưa ra kết luận này suýt khiến Chu Minh Xuyên nổi điên.

Anh nhớ lại chuyện Mạnh Kiều nói, mấy ngày trước một đài truyền hình địa phương Paris đến đoàn xe phỏng vấn, vốn là một cuộc phỏng vấn rất bình thường, nhưng ký giả kia có thiện cảm với Chu Minh Xuyên, lúc đặt câu hỏi cũng vô cùng săn sóc.

Nhưng trừ việc lễ phép trả lời như bình thường, Chu Minh Xuyên căn bản không nhìn chằm chằm cô ta, thậm chí sau khi nữ phóng viên kết thúc phỏng vấn còn xin phương thức liên lạc nhưng cũng bị anh trực tiếp từ chối.

Bây giờ Mạnh Kiều vu oan anh, Chu Minh Xuyên thật sự cảm thấy bất đắc dĩ.

Cho dù mỗi buổi tối anh đều nói với cô anh yêu cô rất nhiều nhưng Mạnh Kiều vẫn cảm thấy lo được lo mất.

"Không có." Chu Minh Xuyên trực tiếp phủ nhận, "Anh không mải nhìn cô ta, căn bản không nhớ vẻ ngoài của cô ta thế nào."

"Anh gạt người ta."

"Không có."

"Anh..." Mạnh Kiều thấy anh phủ nhận thẳng thừng như vậy, thậm chí không biết tiếp tục tức giận thế nào, ngẩn ra hai giây, lại đưa ra một kết luận, "Anh không yêu em nữa."

"Vì sao?"

"Bởi vì anh không đồng ý quan điểm của em."

Chu Minh Xuyên: "..."

Chu Minh Xuyên ngồi xổm bên cạnh cô, chậm rãi dỗ dành cô hồi lâu nhưng vẫn bị cô đưa ra kết luận này, cuối cùng người đàn ông quyết định từ bỏ.

Anh lên giường từ một bên kia, vươn tay cường thế kéo Mạnh Kiều từ cạnh giường vào lòng.

"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều định phản kháng.

Lần này Chu Minh Xuyên lựa chọn bịt tai không nghe, cả người phủ xuống, cánh môi ấm áp ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn nói bậy bạ, sau đó hôn cô đến mềm nhũn.

Anh coi như đã hiểu, thực sự thể nói lý với phụ nữ, bởi vì có muốn nói cũng chẳng đấu lại cô, chi bằng ra tay luôn cho nhanh.

Đồng hồ báo thức còn chưa tới chín giờ, Mạnh Kiều mơ màng thiếp đi trong lòng Chu Minh Xuyên.

Cô cực kỳ thèm ngủ, mỗi đêm đều đi ngủ rất sớm.

-

Cuối tháng sáu, bụng Mạnh Kiều rốt cuộc nhô lên một xíu, phản ứng nôn nghén đã đỡ hơn nhiều, cả người hồng hào.

Bác sĩ nói khoảng thời gian này có thể thường xuyên ra ngoài tản bộ, mỗi ngày sau khi Chu Minh Xuyên kết thúc huấn luyện sẽ dẫn cô đi tới đi lui gần nhà.

"Có phải cuộc thi sắp bắt đầu rồi không?" Mạnh Kiều đi từ từ trên con đường lát gạch trắng, ngẩng đầu nhìn Chu Minh Xuyên đang ôm cô.

Hình như anh gầy rồi, gần đây chắc hẳn huấn luyện rất khổ cực.

"Ừm." Chu Minh Xuyên gật đầu, "Trận đầu là ngày năm tháng bảy, phải đến Bồ Đào Nha."

"À." Mạnh Kiều thật thấp đáp lại một tiếng, không nói chuyện nữa. Mùa đấu mới bắt đầu đồng nghĩa anh phải không ngừng bay qua bay lại giữa các quốc gia, mà ở giữa mỗi trạm thi chỉ có một hai tuần lễ để nghỉ ngơi.

Điều này có nghĩa là trong một khoảng thời gian rất dài Chu Minh Xuyên sẽ không ở bên cạnh cô.

Nhưng gần đây cảm xúc của cô đã tốt hơn, hẳn là không có vấn đề gì.

"Lúc nghỉ ngơi giữa cuộc thi, anh sẽ quay lại." Chu Minh Xuyên nhàn nhạt tiếp lời: "Nếu em cần anh, bất cứ lúc nào cũng gọi điện thoại cho anh được, được không?"

"Không cần đâu.” Khóe miệng Mạnh Kiều ngậm cười, "Tháng sau mẹ em bay đến Paris, anh cứ yên tâm thi đấu."

Thật ra thì Mạnh Kiều đã vượt qua thời kỳ cảm xúc cực kỳ không ổn định trong ba tháng đầu, vẫn nên bảo Chu Minh Xuyên đừng về nhà sớm như vậy để ở cạnh cô, bởi vì rất rõ ràng là chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn đến tiến trình huấn luyện của anh, nhưng Chu Minh Xuyên không đồng ý.

Anh nói chuyện huấn luyện của anh sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Mạnh Kiều có chút không rõ, mỗi ngày năm giờ anh đã về nhà, thời gian huấn luyện giảm đi rất nhiều, làm sao lại không có vấn đề được?

Nhưng nếu Chu Minh Xuyên đã nói vậy, cô cũng không gò ép.

Hai người chậm rãi đi dạo dọc theo con đường yên tĩnh về phía nam, ngày hè sắp đến, hoa nhỏ nở đầy ven đường, rực rỡ lại đáng yêu.

Mạnh Kiều đi một lát thì thấy mệt, hai người thấy sắc trời còn chưa tối liền về nhà.

Ăn tối xong, Mạnh Kiều lấy vali ra dọn dẹp quần áo cho Chu Minh Xuyên. Anh bảo cô đi nghỉ ngơi để anh tự làm nhưng Mạnh Kiều không chịu.

Nói thật thì cô cảm thấy cơ thể của mình không có vấn đề gì lớn, sau khi trải qua thời kỳ đầu lúc mang thai, hiện tại cô không khác gì người bình thường.

"Em muốn thu dọn." Mạnh Kiều mở tủ quần áo ra, chọn từng món đồ cho anh, "Dù gì ến lúc anh đi thi, em cũng không thể đến hiện trường cổ vũ anh."

"Anh biết em thầm cổ vũ anh trong lòng, như vậy là đủ rồi." Chu Minh Xuyên từ phía sau ôm lấy cô, kề sát vào lỗ tai nói chuyện làm lòng cô tan chảy.

Trong đôi mắt trong trẻo của Mạnh Kiều đều là ý cười, "Lần này nhớ phải lấy giải quán quân nha."

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Ừm." Chu Minh Xuyên đồng ý.

Mạnh Kiều kinh ngạc, "Em giỡn thôi, anh đừng quá áp lực."

"Không, anh nghiêm túc." Chu Minh Xuyên đi tới trước mặt cô, cúi đầu hôn rồi nói: "Anh nghiêm túc, Mạnh Kiều."

Mạnh Kiều vừa nghĩ tới bản thân chậm trễ nhiều thời gian huấn luyện quý báu của anh, trong lòng thật sự không chắc chắn, nhưng cô lại không biết nói thế nào, đành khẽ an ủi: "Không lấy được cũng không sao, hạng nhất khó như vậy mà —— "

"Nhưng anh muốn." Chu Minh Xuyên nói, "Dự tính ngày sinh của em là tháng mười hai không phải sao? Có một trận vào ngày tám tháng mười hai, không muốn cho bé cưng một món quà à?"

Mạnh Kiều khẽ nhếch môi, cô không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn anh.

Trong mắt người đàn ông tràn đầy sự kiên định và tin tưởng, giống như trước kia cô chỉ có thể tin tưởng anh, vĩnh viễn ủng hộ anh.

Buổi tối lúc đi ngủ, Chu Minh Xuyên có chút khác thường, luôn ôm cô thật chặt mà hôn, Mạnh Kiều vốn cho rằng là nụ hôn chúc ngủ ngon như ngày thường, nhưng người đàn ông đã hôn được một lúc mà vẫn không chịu thả tay ra.

Cho đến khi Mạnh Kiều vươn tay thăm dò, mới biết mấy tháng qua, anh quả thực nhịn có chút lâu.

Khoảng thời gian trước sợ thai nhi không ổn định, nhưng bác sĩ cũng nói rồi, ba tháng sau là có thể.

Mạnh Kiều cắn môi cười trộm, sau đó nhẹ nhàng dựa vào anh rồi ôm anh. Chu Minh Xuyên không dám có động tác mạnh, luôn rất kiềm chế, nhưng cũng cọ sát với Mạnh Kiều đến gần mười giờ mới để cô đi ngủ.

Máy điều hòa không khí trong phòng ngủ an ổn vận hành, Mạnh Kiều ngủ thiếp đi rất nhanh.

Nhưng không biết vì sao tối nay ngủ được một nửa thì bỗng nhiên tỉnh giấc. Đầu óc Mạnh Kiều trống rỗng, cô mở mắt ra, mất mấy giây mới phát hiện trong lòng luôn nhớ đến chuyện buổi tối quên lấy cho Chu Minh Xuyên một cái áo khoác, quên bỏ vào vali cho anh.

Ngày mai cô sẽ bỏ nó vào vali.

Mạnh Kiều trở mình chuẩn bị ngủ tiếp nhưng chợt phát hiện bên cạnh không có ai.

Cô nghi ngờ nhìn nhà vệ sinh, nhưng đèn nhà vệ sinh không mở.

Mạnh Kiều lập tức tỉnh táo, vén chăn lên đi ra phòng khách nhưng đi một vòng cũng không thấy bóng dáng của Chu Minh Xuyên.

Trong lòng cô căng thẳng, chợt nhìn thấy dì giúp việc bị âm thanh của cô đánh thức, cũng đi ra khỏi phòng.

"Cô Mạnh đang tìm gì thế?" Dì dụi mắt hỏi cô.

"Dì Lý, không thấy Chu Minh Xuyên nữa." Mạnh Kiều chau mày, "Tôi đi ra để gọi anh ấy."

Cô nói xong thì lập tức muốn đi vào phòng ngủ để lấy điện thoại nhưng dì đã gọi cô lại: "Cô Mạnh, ông Chu ra ngoài rồi."

Bà hiển nhiên biết Chu Minh Xuyên đi đâu.

Mạnh Kiều chợt ngừng bước chân, nghi ngờ trong lòng sâu hơn, hiện tại đã là mười hai giờ khuya, vì sao Chu Minh Xuyên không nói tiếng nào mà đã ra ngoài.

"Dì Lý, dì biết anh ấy đi đâu không?"

Dì nhìn ra cửa, bỗng nhiên lại do dự.

Mạnh Kiều nhìn thấy bà do dự thì cũng không chờ nữa, xoay người muốn đi lấy điện thoại để gọi cho anh. Lúc này dì Lý mới vội vàng nói thật.

"Cô Mạnh, ông Chu đến sân huấn luyện rồi."

"Huấn luyện?" Giọng nói Mạnh Kiều không tự chủ to hơn, "Hiện tại? Mười hai giờ đêm?"

“Vâng." Dì Lý gật đầu.

"Sao có thể?" Mạnh Kiều không tin, "Mỗi ngày anh ấy đều ngủ chung với tôi, buổi sáng mười giờ mới ra ngoài huấn luyện mà?"

"..."

Dì Lý cắn răng xoắn xuýt, Chu Minh Xuyên vốn dặn dò dì ấy đừng nói, nhưng bây giờ Mạnh Kiều đã phát hiện, bà cũng không lừa cô được nữa, "Không phải như vậy."

Dì Lý tiến lên trước đỡ Mạnh Kiều ngồi xuống ghế sô pha, sau đó chậm rãi mở miệng: "Mỗi ngày ông Chu đều chờ cô ngủ rồi mới một mình đến sân để huấn luyện."

"Buổi tối mười giờ đến năm giờ sáng hôm sau."

"Về rồi thì vào ngủ chung với cô."

- -------------------