Tặng Em 180 Dặm

Chương 68: Paris tình thơ




Tối nay cũng là Mạnh Kiều xuống bếp.

Chu Minh Xuyên không thể ngăn chặn khí thế của cô, từ lúc về nhà cô đã ngồi trên ghế sô pha xem video dạy nấu ăn.

Người vừa nãy còn ở trong xe khóc tới mức không thở nổi, hiện tại đang nghiêm túc nói với Chu Minh Xuyên đừng đến quấy rầy cô.

Chu Minh Xuyên cho củi vào lò sưởi, kéo rèm cửa sổ.

Paris chỉ có tuyết rơi trong một đêm, hiện tại đã sớm tan.

Nhưng may mà tối hôm qua bọn họ đã kịp đi ngắm tuyết, Mạnh Kiều nhìn thấy tuyết rơi, Chu Minh Xuyên nhìn thấy tuyết ngừng.

Rất hoàn hảo.

Luồng khí ấm áp trong lò sưởi từ từ tràn vào phòng khách, Mạnh Kiều ngồi trên ghế sô pha màu đỏ, chống tay cau mày xem công thức nấu ăn.

Chu Minh Xuyên chỉ mở một ngọn đèn cạnh đó rồi bước tới chỗ Mạnh Kiều.

Anh thích chỉ xung quanh hai người bọn họ có ánh sáng, còn lại đều chìm vào bóng tối.

"Buổi tối muốn làm món gì?" Chu Minh Xuyên khom người, chống tay lên tay vịn của ghế.

Chân mày Mạnh Kiều nhúc nhích, nâng tầm mắt nhìn anh, "Vẫn là bò bít tết, được không?"

"Được, anh muốn ăn." Chu Minh Xuyên cúi đầu hôn cô.

Mạnh Kiều hôn lại anh, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu công thức nấu ăn, nhưng người đàn ông không muốn nhanh như vậy mà bỏ qua cho cô.

Anh triền miên không dứt, khẽ khàng hôn cô, bàn tay hai bên từ từ nâng gò má cô lên.

Ấm áp và hơi ẩm chậm rãi lưu động giữa răng môi, anh giống như có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết nên nói như thế nào.

Sự phân vân, do dự của anh hóa thành từng cái cắn nhẹ nhàng chấm rãi như muốn gửi lời cảm ơn tới cô.

Mạnh Kiều từ từ để điện thoại xuống, vòng lấy cổ của anh.

Củi trong lò kêu tí tách, ánh lửa hồng nhảy nhót trên gương mặt nghiêng của hai người.

"Không phải đã nói đừng quấy nhiễu em sao?" Ẩm ướt trong mắt Mạnh Kiều chưa tan, kề sát môi anh trách móc.

"Xin lỗi." Chu Minh Xuyên lại hôn cô, ngoan ngoãn lui sang một bên.

Anh ngồi bên cạnh ghế sô pha dài nhìn Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nhìn công thức nấu ăn, lại nhìn Chu Minh Xuyên, "Sao anh nhìn em mãi vậy?" Cô đưa chân đá đá anh, lại bị anh bắt được.

"Anh không có chuyện khác cần làm."

"Anh có muốn đi tìm quyển sách nào đó xem thử không?" Mạnh Kiều thuận miệng đề nghị.

"Em muốn nghe anh đọc không?" Chu Minh Xuyên thật sự đứng dậy đi tìm.

Mạnh Kiều vừa định ngăn anh lại nói không muốn, bỗng nhiên ngừng lại.

Cô phát hiện cô làm cơm vì muốn cho Chu Minh Xuyên vui vẻ, nếu bây giờ anh muốn đọc cho cô nghe thì cô nghe là được.

Mạnh Kiều suy nghĩ, để điện thoại di dộng xuống. Chu Minh Xuyên có vẻ đã tìm được một quyển sách trong phòng ngủ.

"Sách gì thế anh?" Mạnh Kiều đứng lên muốn xem.

"Hoàng Tử Bé." Chu Minh Xuyên dẫn cô đi đến ghế sô pha, anh ngồi lên chỗ cô vừa ngồi, "Qua đây."

Mạnh Kiều kéo tay anh, phản xạ có điều kiện lập tức muốn ngồi vào.

Một chân đã đưa qua lập tức rút lại.

Hai người đồng loạt khẽ cười, Chu Minh Xuyên kéo cô ngồi vào lòng.

Hai cánh tay anh vòng lấy Mạnh Kiều, mở sách ra liền thấy đây là bản gốc tiếng Pháp.

Mạnh Kiều ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh, giữa tiếng củi bốc cháy có một giọng nói dễ nghe vang lên.

Tiếng Pháp chậm chạp lại trầm thấp của người đàn ông đang kể lại một câu chuyện cổ tích.

Ánh lửa trong lò sưởi mơ hồ chiếu lên góc nghiêng của anh, càng làm cho sự dịu dàng trong đôi mắt anh nổi bật thêm.

Mạnh Kiều nghe không hiểu, Chu Minh Xuyên biết cô nghe không hiểu.

Có lẽ anh chỉ muốn khiến cho cô lẳng lặng ở trong lòng anh một lát.

Chu Minh Xuyên người này, thoạt nhìn chỉ thấy vẻ lạnh lùng, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không được đến gần.

Nhưng một khi thật sự bắt được lòng anh, đại khái sẽ giống như hiện tại, mở mắt nhắm mắt chỉ muốn ôm cô vào ngực, không muốn ngừng một khắc mà hôn cô.

Mạnh Kiều mới bắt đầu còn kiên trì nghiêm túc nghe mấy phút, sau đó phát hiện thật sự nghe không nổi nhưng lại ngại bảo Chu Minh Xuyên đừng đọc, hai mắt đành nhìn khắp nơi muốn giết thời gian.

"Chu Minh Xuyên." Cô bỗng nhiên mở miệng.

Người đàn ông để quyển sách trên tay xuống, cụp mắt nhìn cô, "Không muốn nghe nữa?"

"Không, em muốn nghe," Mạnh Kiều cười nói với anh, "Anh có thể cởi áo sơ mi ra được không?"

Cô nói xong thì kéo vạt áo anh.

Chu Minh Xuyên ngẩn người, rất phối hợp giơ tay lên.

Áo sơ mi thuận lợi bị cởi ra, Mạnh Kiều hài lòng nói: "Anh tiếp tục đọc đi."

Đôi bàn tay nhỏ từ từ sờ bụng anh, quanh quẩn ở vết sẹo kia rất lâu, "Em muốn xem thử hình xăm của anh."

Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay không an phận của cô nhúc nhích một lát, âm thầm bỏ sách qua một bên, hai tay ôm cô thật nhẹ, không quấy nhiễu cô.

Trong ngôi nhà này thật sự chỉ có âm thanh của củi đốt, ánh sáng mông lung vây quanh hai người.

Như thể mọi thứ trên thế gian đều không tồn tại, chỉ có anh và cô.

"Anh nói xem em có nên đi xăm một cái không?" Mạnh Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi anh, "Trước kia Dư Thiên Thiên từng đi xăm, chỉ có điều sau này cậu ấy tẩy đi rồi, lúc ấy em sợ nên không xăm."

"Hửm? Anh cảm thấy thế nào?" Mạnh Kiều yêu thích không buông tay, sờ qua hình xăm ngay eo anh.

Cô cũng không chỉ sờ hình xăm, còn có một hàng bắp thịt rất cứng rắn ở bên cạnh, cô sờ bậy khắp nơi, cảm giác cực kỳ tốt.

Chu Minh Xuyên nhàn nhạt cười, đè lại bàn tay đang làm loạn khắp nơi của cô: "Không được."

"Vì sao?" Mạnh Kiều khó hiểu hỏi anh, "Anh xăm được, vì sao em không thể xăm?"

Ánh mắt anh nặng nề nhìn cô, đỡ eo cô ngồi thẳng trên người mình, "Anh không muốn đồ vật khác để lại dấu vết trên người em, huống hồ việc này không cần thiết."

"Không cần thiết cái gì?" Mạnh Kiều vòng lấy cổ anh, hỏi ngược lại, "Em sẽ không bội tình bạc nghĩa với anh, yên tâm đi, em xăm một cái thôi, ba chữ Chu Minh Xuyên, anh cảm thấy thế nào?"

Cô lắc lắc người đàn ông, mắt nhìn thẳng vào anh.

"Có phải hơi quê mùa không?" Cô bỗng nhiên ý thức được.

Chu Minh Xuyên gật đầu, "Ừm."

Mạnh Kiều: "..."

"Có quê mùa thì cũng là tên anh quê mùa."

Chu Minh Xuyên: "..."

Mạnh Kiều nhìn thấy Chu Minh Xuyên thua thiệt thì vui vẻ, ngã cả người lên bả vai anh cười hí hửng.

"Thôi vậy, em không xăm nữa." Cô cười, một lát sau lại nhìn anh nói.

"Ừ, không xăm." Chu Minh Xuyên đến gần hôn cô.

Mạnh Kiều ôm anh hôn lại, vừa hôn vừa nói: "Tránh đến lúc đó giống Dư Thiên Thiên, chia tay rồi còn phải đi tẩy, phiền lắm."

Chu Minh Xuyên: "..."

Người đàn ông sửng sốt một lúc, nghe ra cô lại đang nói đùa.

"Mạnh Kiều" Anh thấp giọng cảnh cáo, ngón tay từ từ siết chặt tấm lưng mềm mại của cô, không cho cô lộn xộn.

Nhưng Mạnh Kiều không thoái lui, hai tay nâng gò má anh, nhiệt tình hôn anh, cơ thể dựa sát bụng anh như muốn xóa sổ vết sẹo đáng sợ kia.

Bàn tay sau lưng chầm chậm dời lên trên, làm Mạnh Kiều có chút nhột.

Cô không tập trung, một bên hôn anh một bên cười khanh khách, giống như một người đi khắp nơi rải lửa sau đó bắt đầu không chuyên tâm.

Bàn tay người đàn ông rốt cuộc cũng chạm được móc khoá sau lưng cô, đang chuẩn bị cởi ra, Mạnh Kiều nhẹ nhàng khiến cho bản thân ngồi đàng hoàng trở lại.

Sắc mặt cô đỏ ửng, giọng điệu lại là mười phần đứng đắn, "Xin lỗi, ông Chu, em phải đi nấu cơm rồi."

Nói xong thì chạy đến nhà bếp như một làn khói, bỏ lại Chu Minh Xuyên.

Vừa chạy vừa cười một cách sung sướng.

Lồng ngực người đàn ông ngột ngạt, sững sờ nhìn về hướng phòng bếp rất lâu mới phát hiện thì ra anh lại bị đùa bỡn.

-

Buổi tối Mạnh Kiều nướng hai phần bò bít tết thật đàng hoàng, mặc dù góc bên có hơi khét nhưng may mà mùi vị của bò bít tết vẫn không sai.

Cô tự biết mình có tội cho nên để bồi thường cho Chu Minh Xuyên, cô tự tay cắt bò bít tết giúp anh, cắt xong rồi cũng chỉ thiếu đút cho anh từng miếng.

Chu Minh Xuyên không nhắc lại chuyện vừa rồi, giống như tùy tiện bỏ qua cho cô.

Hai người ăn tối xong, Chu Minh Xuyên giúp cô dọn dẹp nhà bếp.

Mạnh Kiều luôn ở một bên quấy rối, hai người chậm rãi dọn dẹp đến rất khuya.

Buổi tối lúc đi tắm, Mạnh Kiều mới phát hiện chu kỳ kinh nguyệt của mình đến rồi, cô lật tìm băng vệ sinh rồi lên giường trước.

Chu Minh Xuyên rất nhanh đã đi tắm xong, anh lau khô tóc sau đó rời khỏi phòng tắm.

Anh nhìn thấy cô gái trên giường che chăn kín kẽ, chỉ để lộ một cái đầu cười với anh.

Chính là loại cười cợt trên sự đau khổ của người khác khi gian kế được thực hiện.

Chu Minh Xuyên nhìn cô một lát, cũng khẽ cười.

Mạnh Kiều sửng sốt, lập tức cười tươi hơn anh.

Không biết thế nào mà hai người lại bắt đầu âm thầm thi đấu, xem ai có thể cười đến cuối.

Chu Minh Xuyên biết Mạnh Kiều cười anh lúc nãy chưa ăn được cô, Mạnh Kiều cũng biết Chu Minh Xuyên cười cô một lát sẽ gặp hoạ mà còn dám tiếp tục khiêu khích anh.

Nhưng cô không sợ, cô có thượng phương bảo kiếm, có thể giết ngược anh từ cảnh khốn cùng.

Chu Minh Xuyên đứng ngay tại chỗ nhìn cô một lát, xoay người đi tắt đèn trong phòng ngủ, sau đó mở ngọn đèn nhỏ đầu giường.

Ánh đèn mập mờ, Mạnh Kiều cười thầm trong bụng.

Người đàn ông vén chăn, vươn tay kéo cô vào lòng.

"Anh tắm nước lạnh?" Phần lưng Mạnh Kiều dán lên làn da man mát của anh, "Không lạnh à?"

"Không lạnh." Chu Minh Xuyên cúi đầu hôn cổ cô, hai bàn tay bao bọc cô trong ngực nhưng không tiến thêm một bước, "Thơm quá."

"Cái gì?" Mạnh Kiều quay đầu hỏi anh.

"Em." Chu Minh Xuyên thấp giọng nói.

Khóe miệng Mạnh Kiều âm thầm nín cười, cố ý hỏi anh, "Muốn ăn không?"

Giọng nói mềm nhũn của cô lướt qua trái tim Chu Minh Xuyên giống một sợi lông vũ không thể bắt lấy, cũng không sờ được nhưng lại nhột kinh khủng.

"Ừm." Chu Minh Xuyên thành thật trả lời.

Mạnh Kiều quay người sang đối mặt anh, thu hai chân lại, để đầu gối ở eo anh.

Chu Minh Xuyên cũng thu lại hai chân, kín kẽ khảm nạm cô trong lòng mình.

Chăn kéo tới gò má hai người, Mạnh Kiều men theo ánh sáng yếu ớt ngắm nhìn anh, thấy ánh mắt anh chuyên chú nhìn cô không chút che giấu.

Cô nhẹ nhàng hôn anh, từng chút từng chút mô tả dáng vẻ của anh. Người đàn ông mang theo mùi hương ngọt ngào khoan khoái, nhàn nhạt xông vào răng cô.

Trong lòng Mạnh Kiều thoáng cười xấu xa, vươn tay sờ bụng anh nhưng không tới gần chỗ kia, chỉ ở xung quanh châm lửa.

Ai kêu anh vừa rồi bình tĩnh nhìn cô cười như vậy, dáng vẻ chờ một lát sẽ cho cô một bài học.

Nhưng tối nay quả thật Chu Minh Xuyên kiềm chế tới mức quá đáng, cho dù Mạnh Kiều sờ rất lâu, anh cũng không mất khống chế nửa phần, còn nghiêm túc dịu dàng hôn lại cô.

Trong lòng Mạnh Kiều có hơi không phục, nụ cười xem như anh lợi hại chồng chất trên gương mặt, sau đó xoay mình ngồi lên.

Váy ngủ giống như một đôi cánh bay xuống dưới, nhẹ nhàng che mắt Chu Minh Xuyên.

Anh nháy mắt mất đi thị giác, một chút cảm quan còn sót cũng trở nên dị thường mẫn cảm.

Một con cá nhẵn nhụi bóng loáng trăn trở rồi cuối cùng trượt vào bóng tối vô tận, mây đen tích tụ trên biển đen, có một con thuyền không ngừng phiêu bạt, đi tới đi lui cũng không tìm được một nơi vững chắc, chỉ có thể mặc cho cơn sóng đẩy nó đi xa.

Một trận ẩm ướt và mềm mại bỗng nhiên phủ sát lên chỗ chưa từng biết đến.

Biển đen đột ngột nổi sóng gió, nước mưa mãnh liệt điên cuồng đập vào con thuyền hốt hoảng bị lạc hướng, tất cả huyết dịch thoát khỏi đầu óc, dâng trào rồi chảy xuống dưới.

Ý thức Chu Minh Xuyên trống rỗng một lát, sau đó khó nhịn phát ra một tiếng thở dốc, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh lập tức nắm lấy đồ ngủ của Mạnh Kiều đang che ở mắt anh ra, vươn tay kéo cô nàng đang ngồi ở phía dưới lên trên.

Trong mắt anh là khắc chế màu đỏ thắm, Mạnh Kiều vừa nhìn cũng biết bản thân đã thành công dụ dỗ anh hưng phấn, cô hỏi anh: "Chu Minh Xuyên, có phải anh muốn —— "

"Mạnh Kiều." Anh nhíu chặt mày, giọng nói còn mang theo ý cảnh cáo.

Mạnh Kiều vốn cho rằng hôm nay cô cũng coi như đã chiến thắng, nhưng biểu cảm của Chu Minh Xuyên có gì đó không đúng.

Cô liếm môi, đến gần gương mặt anh, cảm nhận được người anh nóng rực, "Sao thế, không phải anh muốn sao?"

Chu Minh Xuyên hít một hơi thật sâu, xụ mặt kéo cô vào chăn, sau đó vươn tay tắt ngọn đèn bên cạnh.

Căn phòng nhất thời chìm vào bóng tối, Mạnh Kiều không biết bản thân đã làm sai điều gì.

Chu Minh Xuyên kéo tay cô thật chặt ở bên người, không cho phép cô lộn xộn nữa, "Ngủ đi."

Hai chữ, không nói chuyện khác nữa.

Nhưng rõ ràng lồng ngực anh còn không thể bình tĩnh, vẫn đang thở hổn hển.

Hai mắt Mạnh Kiều ở trong bóng tối nghi ngờ chớp chớp, lại tiến tới bên cạnh anh muốn hỏi anh, lần này giọng nói có chút thận trọng, "Anh sao thế, Chu Minh Xuyên?"

Cô có thể cảm giác được người đàn ông đang nhìn cô.

"Lần sau đừng như vậy nữa."

"Như thế nào?" Mạnh Kiều hỏi ngược lại.

Chu Minh Xuyên ngừng nói, im lặng mấy giây, vươn tay đè đầu cô vào lồng ngực anh, "Anh không nỡ."

Hơi thở ấm áp của người đàn ông chậm rãi đánh vào mặt Mạnh Kiều, lại bổ sung thêm một câu: "Vả lại tối nay em cũng không thuận tiện."

Mạnh Kiều: "???"

"Anh có ý gì?" Cô ngẩng đầu hỏi.

"Không phải em đến tháng à?" Chu Minh Xuyên nhìn cô.

Trong lòng Mạnh Kiều run sợ, giọng điệu hoàn toàn là bất ngờ: "Vừa rồi anh phát hiện ra rồi?"

"Ừm."

"Cho nên anh tắm nước lạnh?"

"Ừm."

Mạnh Kiều: "..."

Trong bóng tối, không ai nói chuyện nữa, sự cẩn thận của Mạnh Kiều nháy mắt khô cạn.

Thì ra người thua là cô.

"Hừ." Một tiếng bất đắc dĩ nhàn nhạt bay từ trong lỗ mũi cô ra, "Người đàn ông xấu xa, biết em đến tháng còn không ngăn cản em dụ dỗ anh, anh muốn xem trò cười của em chứ gì!"

Ngón tay Chu Minh Xuyên dịu dàng phủ lên môi cô, "Không phải muốn xem trò cười của em, là thật sự thích em dán lấy anh." Anh dừng lại hai giây, khẽ cười: "Chỉ là không ngờ em sẽ..."

"Em buồn ngủ rồi." Mạnh Kiều giở tính tình đanh đá, không muốn nghe anh giải thích, tối nay nói tới nói lui cô vẫn phải chịu thua trước người đàn ông này, cô xoay người lại, đưa lưng về phía Chu Minh Xuyên.

Trong bóng tối, người đàn ông như có như không mỉm cười.

Sau đó hiếm khi vô lý cưỡng ép kéo cô vào lòng.

"Anh rất muốn." Anh nhận thua, "Anh chỉ là không nỡ."

Chu Minh Xuyên dễ dàng nhận thua, thẳng thắn nói với cô. Anh không che giấu tình yêu và ham muốn của bản thân đối với Mạnh Kiều, anh cam tâm tình nguyện khuất phục.

"Em thắng rồi, em vĩnh viễn thắng anh." Anh vừa hôn tóc cô vừa nói.

Khóe miệng Mạnh Kiều lén lút nở nụ cười, nhưng bỗng nhiên ý thức được lần này cũng không phải là cô thắng.

Anh nói cô vĩnh viễn thắng anh, là bởi vì anh càng yêu cô nhiều hơn.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không nỡ? Tôi sợ anh thử xong thì không nỡ dừng.

Ôi, đây là từ ngữ hung ác tàn bạo gì thế này, ngồi xe điện nhỏ để chuồn thôi ——