Mạnh Quốc Huy rất ít khi tức giận như vậy, trong lòng Mạnh Kiều vội vàng kêu hỏng rồi, cô đưa điện thoại ra xa, giọng nói đứt quãng: [À, ba, con bên này tín hiệu... không tốt... nghe... không nghe rõ ba nói chuyện ——] "
Cô làm bộ không nghe thấy Mạnh Quốc Huy đang nói gì sau đó lập tức cúp điện thoại.
Ngay sau đó cô chột dạ mở cuộc trò chuyện trên WeChat, gửi một tin nhắn cho Mạnh Quốc Huy: [Ba, con bên này còn có chút chuyện, buổi tối quay về con sẽ gọi điện thoại cho ba!!!]
Mạnh Kiều nhìn thấy tin nhắn vừa được gửi đi thì lập tức tắt máy, nhìn qua thấy màn hình đen rồi mới dám thở phào.
Cô nặng nề tựa vào tường phòng ngủ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Cô chết chắc rồi.
Mạnh Quốc Huy không chỉ biết cô tự tiện bỏ việc, còn biết cô đang hẹn hò.
Lần này thì hay rồi, hai chuyện bị lộ cùng lúc, chắc chắn ông sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Mạnh Kiều buồn thiu nhìn chằm chằm trần nhà hai giây, bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng gõ cửa.
Cô giật mình đứng lên mở cửa thì thấy Chu Minh Xuyên đang đứng trước mặt.
Anh chỉ mặc một cái quần màu đen, thân trên còn để trần, "Sao thế?"
Chu Minh Xuyên nâng tay đặt lên chân mày Mạnh Kiều còn chưa kịp thả lỏng.
"Không có gì," Mạnh Kiều lập tức cười, "Thằng nhóc Mạnh Thiên ấy mà."
"Vậy bây giờ em muốn đi chưa?" Giọng nói anh nhàn nhạt, ánh mắt cũng không có quá nhiều cảm xúc, nhưng Mạnh Kiều nhìn ra được anh không muốn cô đi.
"Chưa." Cô đi về phía trước hai bước ôm eo Chu Minh Xuyên, nũng nịu ngẩng đầu nhìn anh, "Sao anh không ngủ nữa?"
Chu Minh Xuyên im lặng, cụp mắt nhìn Mạnh Kiều rồi vươn tay ôm cô.
"Em vừa dậy, ảnh tỉnh từ lúc đó à?"
"Ừm."
"Vậy vừa rồi anh có ngủ không?"
"Ừm."
"Thật ngoan." Mạnh Kiều cười sờ đầu anh, Chu Minh Xuyên sửng sốt.
"Chúng ta thu dọn nhà cửa đi." Mạnh Kiều xoay người lại đống bừa bộn trên sàn phòng ngủ.
"Để anh." Chu Minh Xuyên lập tức gật đầu, sau đó đẩy Mạnh Kiều ra cửa, "Trên mặt đất có mảnh vụn điện thoại di động, em cẩn thận đừng giẫm phải."
"Ồ, được." Mạnh Kiều bị anh đẩy ra khỏi phòng ngủ.
Người đàn ông nhanh chóng quét dọn tàn thuốc và vỏ điện thoại di động vỡ nát thật sạch sẽ, sau đó mở cửa sổ cho không khí lưu thông, lúc quay lại phòng khách liền thấy Mạnh Kiều nghiêm túc xem quyển lịch anh để bên cạnh tivi.
"Anh thu dọn xong rồi?" Mạnh Kiều quay đầu nhìn anh.
Chu Minh Xuyên gật đầu.
"Cho nên quyển lịch này dành để ghi chú thời gian diễn ra cuộc thi đua xe hàng năm?" Mạnh Kiều chỉ vào ký hiệu trên lịch.
"Ừm."
"Anh đúng là người đàn ông tỉ mỉ," Mạnh Kiều chậc chậc thở dài, "Cái gì cũng nhớ rõ."
Chu Minh Xuyên hít vào một hơi, không biết nên nói cái gì, anh nhìn nhìn bốn phía, nhặt áo sơ mi tay ngắn dưới đất lên rồi mặc vào, "Buổi tối muốn ăn gì?"
"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi." Mạnh Kiều đứng lên đi tới bên cạnh anh, "Gần nhà anh có gì ngon không?"
Chu Minh Xuyên suy tư một lát, "Hình như không có."
"Là anh không biết hay là không có?" Mạnh cười duyên trêu chọc anh.
"... Không biết."
Mạnh Kiều nhìn thấy Chu Minh Xuyên xụ mặt, cô không nhịn được ngả nghiêng, phòng khách tràn đầy tiếng cười không kiềm chế được của cô.
Chu Minh Xuyên lẳng lặng đứng bên cạnh cô, vốn còn đang buồn rầu, sau đó không biết thế nào cũng cười theo.
"Thôi vậy, đặt đồ ăn đi." Mạnh Kiều nhìn đồ ngủ của bản thân, cô cũng không muốn để chân trần và mặc áo khoác ra ngoài nữa, đêm hôm khuya khoắt, trời cũng lạnh.
Hai người đặt đồ bên ngoài về, tùy ý ăn vài miếng, Mạnh Kiều ăn ít, phần lớn đều là Chu Minh Xuyên ăn.
Ăn xong, hai người ngồi trên ghế sô pha xem tivi, điện thoại di động Chu Minh Xuyên bỗng nhiên reo lên.
Mạnh Kiều nâng tầm mắt nhìn qua, "Điện thoại di động của anh bị đập thành như vậy mà vẫn chưa hỏng sao?"
"Ừ, chưa hỏng." Anh cầm lấy điện thoại di động xem, là tin nhắn của Trần Vũ.
Trần Vũ: [Không sao chứ? Không cần vội vàng quay về huấn luyện, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi.]
Mặc dù anh ấy chỉ gửi đôi câu, nhưng Chu Minh Xuyên biết Trần Vũ hận không thể trực tiếp vọt tới trước mặt anh, lặp đi lặp lại câu vừa rồi mười mấy lần, bảo đảm với anh là thật sự không sao.
Nếu anh ấy gửi tin nhắn này sớm hơn, có lẽ Chu Minh Xuyên thật sự không có cách nào trả lời.
Nhưng hiện tại thì khác.
Chu Minh Xuyên: [Không sao, ngày mai có thể huấn luyện bình thường.]
Anh vừa gửi tin nhắn, chưa được mấy giây Trần Vũ đã nhắn lại.
Trần Vũ: [Không cần nóng nảy, anh ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi.]
Trần Vũ: [Nếu vẫn không ngủ được, tôi bảo Triệu Tầm đến đó.]
Trần Vũ: [Cái kia, anh và cô ấy có ổn không?]
Trần Vũ lại gửi thêm ba tin nhắn, mới dám hỏi "Cô ấy."
Chu Minh Xuyên nhìn Mạnh Kiều đang vui vẻ xem TV, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Chu Minh Xuyên: [Ổn, sáng mai gặp ở Thành Bắc.]
Anh gửi xong tin nhắn liền đặt điện thoại di động xuống, Mạnh Kiều quay đầu hỏi: "Ai thế, đêm hôm khuya khoắt còn gửi tin nhắn cho anh."
"Trần Vũ."
"Có chuyện gì à?"
"Không sao, hẹn anh ấy thời gian huấn luyện ngày mai."
Mạnh Kiều chớp mắt, giọng nói dè dặt, "Anh đừng vội."
"Ừm." Chu Minh Xuyên vươn tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ vùng da sau cổ cô, giọng nói nhàn nhạt, "Cũng đã kể hết chuyện cho em nghe rồi, lòng anh thoải mái hơn nhiều."
Hai bàn tay anh vòng ngang hông Mạnh Kiều, ôm lấy cô từ phía sau.
Mạnh Kiều bị hôn có chút nhột, cười đùa muốn trốn nhưng lại bị anh kéo về.
"Ngày mai có rảnh không?" Chu Minh Xuyên ở bên lỗ tai cô hỏi.
Mạnh Kiều quay đầu, đúng lúc nhìn vào mắt anh, "Sao, anh muốn hẹn em? Em rất khó hẹn đấy."
"Vậy muốn thế nào mới có thể hẹn được em?" Chu Minh Xuyên nghiêm trang hỏi.
Mạnh Kiều đắc ý suy tư hai giây, "Em chỉ hẹn với anh đẹp trai."
Chu Minh Xuyên: "..."
"Tất cả anh đẹp trai em đều có thể hẹn sao?"
Mạnh Kiều: "... Cũng không phải, phải là họ Chu mới được."
Chu Minh Xuyên bị người trong ngực dụ dỗ, anh sửng sốt một chút, phát hiện một khi anh bắt đầu mở rộng cửa lòng để đối mặt với người phụ nữ này, mỗi lời nói và hành động của cô đều dễ dàng khiêu khích tâm trạng của anh.
Ngay cả ánh mắt cũng có thể khiến cho trái tim của anh rung động.
Giọng của Chu Minh Xuyên trầm thấp, chậm rãi nói: "Vậy ngày mai đi xem anh đua xe, có được không?"
Ánh mắt chân thành của người đàn ông chăm chú nhìn gương mặt Mạnh Kiều, Mạnh Kiều biết đây là bước đầu tiên để anh chứng minh sự thành tâm của bản thân.
"Được," Lòng cô trải qua nỗi vui mừng nồng đậm, nhanh chóng hôn anh, "Vậy anh nhớ đến nhà đón em nhé."
"Được."
-
Lúc Chu Minh Xuyên đưa Mạnh Kiều về nhà đã là mười một giờ tối, Mạnh Kiều nhìn đèn của biệt thự vẫn sáng, trong lòng phiền não, chỉ đành hi vọng thời gian này Mạnh Quốc Huy đã ngủ, cô gọi cũng sẽ không ai nghe máy.
Chu Minh Xuyên dừng xe ở bên ngoài biệt thự, nghiêng người tháo dây an toàn cho Mạnh Kiều.
Người phụ nữ nhìn biệt thự trước mặt, thất thần chốc lát, Chu Minh Xuyên kêu cô hai tiếng, cô mới có phản ứng.
"Sao thế?" Chu Minh Xuyên thả dây an toàn của cô ra, rướn người sang, "Mạnh Thiên xảy ra chuyện gì sao?"
Anh còn nhớ cuộc gọi trước đó Mạnh Kiều nhận được.
"Không đâu." Mạnh Kiều lập tức cười phủ nhận, "Nó có thể có chuyện gì chứ, thằng nhóc thối chơi bậy mà thôi."
Chu Minh Xuyên không nghi ngờ, gật đầu một cái, "Vậy sáng sớm ngày mai, tám giờ anh đến đón em, được không?"
"Ừ," Mạnh Kiều quả quyết đáp lại, vươn tay kéo cửa xe, "Vậy sáng mai chúng ta —— "
Người cô đang hướng về cửa xe, bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh kéo về.
Một bàn tay Chu Minh Xuyên nắm lấy eo của cô, một bàn tay nhẹ nhàng đè lại gáy cô mà hôn.
Cánh môi khô ráo ấm áp hạ xuống, ngắn ngủi chộp lấy hơi thở của cô.
Giống như một lời từ biệt không đành lòng, rõ ràng rất nhanh sẽ gặp lại.
"Ngày mai gặp." Chu Minh Xuyên tựa trán vào trán của cô nói.
Sau Tai Mạnh Kiều đỏ ửng, giọng nói nhẹ nhàng, "Ừ, ngày mai gặp."
Cô đi ra ngoài xe, vẫy tay với Chu Minh Xuyên, đến khi cô đi vào biệt thự, người đàn ông mới lái xe đi.
Đèn đuốc trong biệt thự sáng trưng, Mạnh Kiều đang muốn hỏi có phải tên nhóc thối Mạnh Thiên dẫn người đến nhà mở party hay không, ai biết cô vừa nâng tầm mắt nhìn phòng khách liền thấy một gương mặt nổi giận đùng đùng đang trừng mắt nhìn cô.
Mạnh Quốc Huy trực tiếp quay về.
Ông mặc chiếc áo sơ mi màu đen đứng trong phòng khách, lông mày nhíu chặt, áp chế ánh mắt tức giận, hai bàn tay kiềm chế để hai bên.
Mạnh Kiều sợ tới mức mức hóa đá ở chỗ huyền quan, ngón tay nắm áo phao lông vũ thật chặt, một câu cũng không nói ra được.
Trong phòng khách không chỉ có hai người, Mạnh Thiên và Lục Hoành cũng đứng ở chỗ không xa nhìn Mạnh Kiều.
Chỉ có điều, một người lo âu, một người giả vờ lo âu.
Phòng khách sáng ngời bỗng nhiên biến thành dáng vẻ cực đoan nhức mắt, Mạnh Kiều sợ hãi, ngón tay khẽ run, cô không biết vừa rồi Mạnh Quốc Huy có nhìn thấy cô và Chu Minh Xuyên ở bên ngoài hay không.
Cô không biết Mạnh Quốc Huy sẽ vì chuyện này mà trực tiếp trở về từ Hạ Xuyên, càng không ngờ ông sẽ tức giận như vậy.
Kể từ khi cô đi nước Anh du học, vốn đã hiếm khi về nước, Mạnh Quốc Huy cũng không hay quay về nhưng cũng chưa bao giờ tức giận với cô, lúc nào vô cùng yêu thương cô.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng tức giận của ông, Mạnh Kiều sợ hãi.
Cô cưỡng ép chính mình trở nên bình tĩnh, cắn môi mở miệng, "Ba, ba, sao ba về rồi?"
Giọng nói cố gắng giả vờ thoải mái, rõ ràng vang lên ở trong phòng khách ngột ngạt yên tĩnh, còn có thể nghe ra âm cuối run rẩy.
Mạnh Quốc Huy cắn hàm răng thật chặt, khắc chế cảm xúc nổi giận của mình, lạnh lùng nói: "Mạnh Kiều, có phải con không hề để lời ba nói trong lòng không?"
Lông mày ông nhíu chặt hơn, giống như một quả pháo chạm một cái liền bùng nổ, chỉ cần Mạnh Kiều nói thêm một chữ không lý trí liền có thể khiến cho ông hoàn toàn bùng nổ.
"Không có, ba, con có nghe lời ba nói." Lòng Mạnh Kiều vô cùng chột dạ, nhưng vẫn thuận theo lời nói của Mạnh Quốc Huy.
Cô từ từ cởi giày ở huyền quan rồi đi đến chỗ Mạnh Quốc Huy, nhưng lại ngừng một chút chỗ cách ông một mét.
Cô cũng không dám đứng quá gần, dù sao thì hiện tại Mạnh Quốc Huy từ đầu đến chân đều tản ra hơi thở muốn giết người.
"Vậy con nói cho ba nghe một chút, người đàn ông bên ngoài là chuyện gì?!" Mạnh Quốc Huy bỗng nhiên đề cao giọng nói, ngón tay chỉ ra ngoài cửa, "Con vừa rồi ở cùng ai?"
Lông mày ông giật giật, Mạnh Kiều hoảng sợ, cả người run lên.
Chết rồi, Mạnh Quốc Huy nhìn thấy rồi.
Mạnh Kiều nhanh chóng nhìn Lục Hoành một cái, nhưng anh ta thản nhiên nhìn cô.
Mạnh Thiên ở một bên liều mạng lắc đầu, nhưng Mạnh Kiều không hiểu rõ ý của cậu ấy.
"Con nhìn Lục Hoành làm gì?" Mạnh Quốc Huy nhìn thấy Mạnh Kiều nghi ngờ Lục Hoành bí mật báo cáo, hỏa khí lập tức xông lên, "Lục Hoành người ta căn bản không muốn thông qua loại phương thức này để theo đuổi con! Cho dù cậu ấy đã sớm biết thì cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn dùng ba để áp chế con!"
"Con..." Mạnh Kiều bị dọa hết hồn trước dáng vẻ của Mạnh Quốc Huy, một chữ cũng không nói ra được.
"Là buổi sáng dì giúp việc nhìn thấy con đứng ở cửa khóc lớn vì một tên đàn ông, trong lúc lo lắng mới gọi điện thoại cho ba!"
Mạnh Quốc Huy lại rống giận, hoàn toàn khiến cho Mạnh Kiều hiểu ra.
Lần này tốt rồi, hiện tại Mạnh Quốc Huy không chỉ biết cô hẹn hò với một người đàn ông lạ, còn biết người đàn ông kia khiến cho cô khóc chết đi sống lại.
"Không phải vậy, ba, không phải vậy!" Mạnh Kiều hoảng loạn, vội vàng đi lên kéo ống tay áo Mạnh Quốc Huy, "Ba, con không có khóc!"
"Mạnh Kiều, con đừng cho rằng ba không thường ở nhà thì con làm gì cũng gạt ba được." Mạnh Quốc Huy giận đến mặt đỏ tía tai, "Buổi chiều ba trở về đã xem qua camera ở cửa, vì người đàn ông kia, con khóc thành dáng vẻ như vậy, buổi tối lại làm lành, con tự nói xem, loại đàn ông đó khác gì tên pha rượu trước kia Thiên Thiên gặp phải!"
"Không phải vậy, ba!" Mạnh Kiều cũng tức giận gào lên, "Ba, ba không hiểu gì cả!"
"Sao ba không hiểu hả?" Mạnh Quốc Huy dùng sức hất bàn tay Mạnh Kiều đang kéo cánh tay ông, "Nếu không phải Lục Hoành tốt bụng nói với ba, ba thật sự bị con lừa rồi! Một tên đàn ông nhờ vào việc lái xe đua lậu cho người khác để kiếm tiền thì có thể có tiền đồ gì?! Con cho rằng anh ta nhìn trúng cái gì của con, hả?"
"Con cho rằng cho rằng con tìm thấy tình yêu chân chính rồi sao?! Vài ba lời của người ta là có thể khiến cho con vừa khóc vừa quậy phá vì anh ta, Mạnh Kiều, con thật sự bị ba nuôi dưỡng đến mức ngay cả người cũng không nhìn rõ mất rồi!"
Mạnh Quốc Huy giận run người, Lục Hoành lập tức đi lên trước đỡ ông, "Chú Mạnh, chú ngồi xuống trước, đừng tức giận."
Ngay sau đó Lục Hoành cho Mạnh Kiều một ánh mắt, khiến cho cô đừng đối nghịch với Mạnh Quốc Huy nữa.
Mặc dù hiện tại trong lòng Mạnh Kiều vô cùng hận Lục Hoành, nhưng cũng không dám nói bừa nữa, vội vàng đỡ Mạnh Quốc Huy ngồi vào ghế sô pha.
"Ba, ba," Giọng nói cô dịu lại, trong mắt còn mang khẩn cầu, "Ba, anh ấy không phải người như vậy, ba nghe con nói —— "
"—— Ba không muốn nghe con nói, ba chỉ tin tưởng điều ba thấy."
Giọng nói Mạnh Quốc Huy tức giận, "Ba chỉ nhìn thấy cậu ta không chỉ là một thằng nhóc nghèo, cái gì cũng không có, vài ba lời có thể khiến cho con khóc lớn vì cậu ta, con còn vì cậu ta mà bỏ công việc phòng trưng bày nghệ thuật!"
"Mạnh Kiều, rốt cuộc con có đầu óc không!? Nếu con nhìn nhận người đàn ông này từ góc độ của người ngoài cuộc thì cũng sẽ biết thứ anh ta mang đến cho con tuyệt đối không phải là ảnh hưởng tốt!"
"Ba cũng không có ý kỳ thị cậu ta, càng không có thành kiến gì. Nhưng ba không thể không nói, người đàn ông này không thích hợp với con!"
Mạnh Quốc Huy trực tiếp đưa ra phán quyết tử hình cho Mạnh Kiều, một cú đấm thôi cũng đã đánh chết tất cả lời Mạnh Kiều muốn nói.
Mạnh Thiên quả thực không nhìn nổi nữa, "Ba, con cũng quen biết người đó, anh ấy không phải loại người như ba nói, anh ấy —— "
"—— Mạnh Thiên, con cũng thế!" Mạnh Quốc Huy nhìn thấy đứa con trai chơi bời lêu lổng, cả ngày ăn không ngồi rồi, đi chung với một đám con nhà giàu thì không thở nổi, "Bắt đầu từ ngày mai, ba sẽ cắt toàn bộ thẻ của con, con ở nhà đàng hoàng cho ba, một thời gian sau sẽ đưa con ra nước ngoài du học!"
Mạnh Thiên vốn chỉ muốn nói giúp Mạnh Kiều, ai biết bây giờ Mạnh Quốc Huy thấy ai là mắng người đó.
Mạnh Thiên nghe ông nói thì bùng nổ, "Ba! Chuyện này liên quan gì đến con, tại sao phải trừng phạt con!".
"Không chỉ là trừng phạt con, còn có chị con." Mạnh Quốc Huy xụ mặt nhìn Mạnh Kiều liều mạng đảo mắt chứa đầy nước mắt, "Bắt đầu từ ngày mai, con đến phòng trưng bày nghệ thuật Tinh Triết đi làm cho ba, sau đó cắt đứt sạch sẽ với tên đàn ông kia."
Mạnh Kiều nghe xong thì nước mắt rơi xuống, cô hận Mạnh Quốc Huy không chịu nghe cô giải thích, "Không thể, con không thể tách khỏi anh ấy."
Mạnh Quốc Huy cười khẩy, "Mạnh Kiều, con thật sự bị ba bảo vệ quá tốt, ngây thơ khiến cho người ta bật cười. Con cho rằng bây giờ con và anh ta có thể sống vui vẻ là vì sao? Con cho rằng với bản lĩnh của con sao? Nếu con không có tiền, ba xem cậu ta còn có thể cần con được mấy ngày?"
Mạnh Quốc Huy gặp quá nhiều ví dụ nhân danh tình yêu mà quỳ xuống đất, từng sự thật máu tươi đầm đìa nói với ông thà giết sai một ngàn, cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.
Huống chi hiện tại người đắm chìm trong đó là Mạnh Kiều, người ông để ở trong lòng, một tay cưng chiều mà nuôi lớn.
Ông nhất định phải nhịn đau, nhẫn tâm kéo cô ra.
Mạnh Kiều nhìn thấy ánh mắt Mạnh Quốc Huy quyết tuyệt, không có đường sống để bàn bạc, lòng bỗng nhiên nguội lạnh.
Bàn tay cô kéo cánh tay ông buông lỏng từng chút một.
Trong phòng khách nhất thời lại chìm vào im yên lặng, một lát sau là tiếng Mạnh Thiên mở tung cửa đi ra ngoài.
Mạnh Quốc Huy không xoay đầu, Lục Hoành muốn đuổi theo cũng bị ông ngăn cản.
"Nó muốn đi thì đi, chú cũng muốn xem thử một mình nó ở bên ngoài thì có thể sống thế nào! Ba đã quá nuông chiều hai đứa con, cho nên hai đứa các con không biết rốt cuộc là vì sao mà có thể sống vui vẻ như vậy!"
"Không có ba, không có cái nhà này, con cho rằng còn có người để ý con là ai sao?"
Giọng nói của Mạnh Quốc Huy vang khắp phòng khách, một lần nữa đánh vào lòng Mạnh Kiều.
Hai bàn tay Mạnh Kiều xoắn thật chặt vặn, thỉnh thoảng run run.
Hơi thở bị cô kiềm chế, tiếng thở mạnh đứt quãng khiến cho lồng ngực cô đau đớn.
Mạnh Quốc Huy quay đầu nhìn thấy cô đau khổ thương tâm, cho rằng cô biết sai, cũng thở dài, cơn tức giận giảm không ít.
"Hôm nay ba muốn cảnh tỉnh con là vì không muốn khiến cho con sau này bị tổn thương lớn hơn, hôm nay nếu con không nỡ nói chia ta người đó, ba có thể tìm người —— "
"Ba." Mạnh Kiều bỗng nhiên ngắt lời Mạnh Quốc Huy, hai bàn tay cô che mặt, hít một hơi thật sâu, lần nữa nâng tầm mắt, hai mắt đỏ bừng, lại không rơi một giọt nước mắt nào.
"Ba, con biết ba vì muốn tốt cho con, nhưng lần này con không có cách nào nghe theo ba."
Giọng nói cô chậm rãi, giống như đã đưa ra quyết định.
"Hôm nay, con dọn ra khỏi nhà, sau này cũng sẽ không tiêu tiền của bà nữa."
Tức giận chợt lóe qua mặt Mạnh Quốc Huy, tiếp theo chính là hung hãn, "Được, vậy ba cũng muốn xem thử con và Mạnh Thiên, rốt cuộc hai đứa có thể kiên trì ở bên ngoài bao lâu!"
Mạnh Kiều không để ý châm chọc trong giọng nói của Mạnh Quốc Huy, cô khẽ gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Lục Hoành nhìn sắc mặt Mạnh Quốc Huy xanh mét, không nói gì mà đi theo Mạnh Kiều.
Bên ngoài biệt thự là cái lạnh thấu xương của đêm đông, hai bàn tay Mạnh Kiều ôm quanh cơ thể, vội vàng đi ra ngoài cửa.
Lục Hoành ngăn cô lại, giọng điệu dịu dàng, "Kiều Kiều, cần gì phải quyết liệt với ba em như vậy? Có gì thì cứ đàng hoàng nói, không được sao?"
Anh ta tỏ vẻ tốt bụng đứng trước Mạnh Kiều, Mạnh Kiều chỉ muốn xông lên xé mặt nạ dối trá của anh ta.
"Anh Lục, có gì thì cứ nói trực tiếp với Mạnh Quốc Huy, cần gì phải ở chỗ này hư tình giả ý với tôi?" Cô nâng tầm mắt nhìn sang.
Lục Hoành nhìn người phụ nữ trước mắt trút lửa giận lên người anh ta, không khỏi bật cười.
Anh ta cúi xuống nhìn thẳng đôi mắt đỏ ửng, một loại hưng phấn vô hình bỗng nhiên dâng lên trong lòng, "Kiều Kiều, em cũng nghe thấy rồi, cũng không phải là anh nói với chú Mạnh chuyện em và Chu Minh Xuyên ở bên nhau."
"Là anh ta làm việc không cẩn thận, chuyện của bản thân còn loạn như lông gà đầy đất, thế mà cũng dám chạy đến nhà em tìm em."
Lục Hoành vươn tay muốn lau gương mặt của Mạnh Kiều, lại bị cô chán ghét né tránh.
Anh ta dừng ngón tay, nụ cười trên gương mặt chưa giảm nửa phần, "Trong camera, em khóc thật sự rất đau lòng, nhưng Kiều Kiều, em có biết không, em thật sự rất đẹp."
"Hiện tại cũng giống vậy."
"Lúc khóc đỏ mắt khiến cho người ta không nhịn được."
Mạnh Kiều nhìn thấy anh ta nói như vậy, chỉ muốn nôn, "Anh nói không phải anh nói chuyện này với Mạnh Quốc Huy, tôi nhận. Nhưng về chuyện vì sao tôi bỏ việc ở phòng trưng bày nghệ thuật, nếu không phải là anh nói với Mạnh Quốc Huy, ông ấy làm sao biết móc nối hai chuyện này với nhau?"
"Lục Hoành, anh căn bản không thích tôi, anh chỉ muốn có được tôi."
"Anh chỉ thích cái vẻ ngoài này, thân phận này, cái tên này có thể cho anh lợi ích và tài sản, mà rốt cuộc tôi là ai, anh căn bản không để ý."
"Hiện tại tôi và Mạnh Quốc Huy hoàn toàn không còn liên quan, anh cũng không cần hư tình giả ý nữa."
Mạnh Kiều lạnh lùng bỏ lại vài câu, vòng qua Lục Hoành đi xuống núi.
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần tây, ánh mắt rơi trên thân hình của người phụ nữ.
Ánh trăng u ám khiến đôi mắt anh ta hơi nheo lại, anh ta lặng lẽ cười khẩy, phút chốc khiến cho đám chim trên cây giật mình, bay thẳng về phía sâu hơn trong núi.
-
Chu Minh Xuyên nằm trên giường lăn qua lăn lại, mất một lát cũng không ngủ được.
Buổi chiều anh hiếm khi ngủ được một giấc dài, hiện tại lại cảm thấy bên cạnh vắng vẻ.
Anh dứt khoát ngồi dậy, đi ra ghế sô pha nằm xuống, cầm điện thoại rồi lật xem từng tấm ảnh.
Chỉ là điện thoại di động bị đập nát không nhẹ, cảm ứng có chút chậm, cho dù Chu Minh Xuyên có kiên nhẫn, vẫn bị nó chọc giận mà tắt điện thoại, vứt sang một bên.
Phòng khách tắt đèn, không khí chìm trong yên lặng, chỉ có ánh trăng chiếu từ bên ngoài ban công vào, Chu Minh Xuyên nhàn nhạt hít thở, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chuông cửa.
Ai hơn nửa đêm đến tìm anh?
Anh đứng lên đi đến cửa, chống một bàn tay lên khung cửa nhìn vào mắt mèo, một người phụ nữ bọc áo phao lông vũ màu đen đứng ở cửa nhà anh.
Chu Minh Xuyên chỉ nhìn một ánh mắt nhận đã nhận ra Mạnh Kiều, trong lòng không kịp suy nghĩ, vội vàng mở cửa.
"Sao —— "
Anh còn chưa nói hết, người phụ nữ ngoài cửa xông lên ôm lấy anh thật chặt.
Trong lòng Chu Minh Xuyên có chút bất an, vươn tay ôm sau lưng cô đóng cửa lại.
"Sao thế?"
Dường như người phụ nữ trong ngực đang khóc, vừa hít thở vừa nghẹn ngào, hồi lâu mới nhỏ giọng nói một câu:
"Chu Minh Xuyên, em đến nhà anh ở, được không?"