Tặng Em 180 Dặm

Chương 50




Sau những ngày chính thức vào đông lạnh giá, thành phố Quý nghênh đón một ngày có nắng đầu tiên trong tuần.

Mấy ngày trước chẳng biết tại sao mà mưa liên tục như trút nước. Rõ ràng vào mùa đông nên là mưa phùn lạnh lẽo, ấy thế mà lại xuất hiện những cơn mưa lớn như vậy, quả thực khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Do trời lạnh và ẩm ướt nên Mạnh Kiều dứt khoát ở nhà.

Dù sao thì cũng không được gặp người nào đó, tâm tư rong chơi bên ngoài lay động theo chiều gió. Trải qua chuyện lần trước, Dư Thiên Thiên thường xuyên đến nhà chơi với cô.

Cô ấy như đổi tính đổi nết, không chỉ im lặng không nhắc câu nào về trạng thái của Mạnh Kiều mà òn kể với cô rất nhiều câu chuyện về những người phụ nữ trung trinh.

"Cái này cái này, Lưu Thải Vân, chồng đến Vân Nam làm việc kinh doanh, vừa nói đi là đi mười tám năm, chưa từng một lần trở về." Dư Thiên Thiên cầm điện thoại di động, ngồi bên cạnh giường đọc cho Mạnh Kiều nghe, "Cậu đoán xem, thế mà cô ấy cứ như vậy chờ mười tám năm!"

"Mười tám năm?! Có phải rất lợi hại không?" Dư Thiên Thiên một bên chậc chậc, một bên lắc đầu xúc động.

Nếu Mạnh Kiều không phải vì lưu luyến hơi ấm của chăn nên không nỡ đưa tay ra thì chắc chắn cô sẽ đè Dư Thiên Thiên xuống đất, hành hung cô ấy một trận.

"Nhưng nữ sĩ Lưu Thải Vân của chúng ta xinh đẹp, sự chân thành của cô ấy làm đất trời cảm động, mười tám năm sau, chồng cô ấy rốt cuộc cũng quay về. Còn nhìn thấy Lưu Thải Vân ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng một cặp song sinh mười tuổi trưởng thành!"

"Quá cảm động, Mạnh Kiều!" Dư Thiên Thiên ném điện thoại di động lên giường, nhéo cằm Mạnh Kiều để lộ ngoài chăn, "Bé goá phụ, cậu có nghe không hả?"

Mạnh Kiều lui ra phía sau một chút, tránh thoát bàn tay xấu xa của cô ấy.

"Cách biệt mười tám năm, quay về liền nhìn thấy Lưu Thải Vân ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng một cặp song sinh mười tuổi trưởng thành…" Mạnh Kiều chậm rãi nhắc lại, trên mặt không có cảm xúc gì, "Cậu đang xem tuyển tập câu chuyện liệt nữ trung trinh hay truyện lâm ly bi đát?"

Dư Thiên Thiên nhướng mày, "Có thể cô ấy tính sai tuổi của mình."

Mạnh Kiều: "..."

Mạnh Kiều không để ý tới Dư Thiên Thiên đã thao thao bất tuyệt suốt cả buổi sáng cả người lại muốn chui vào trong chăn, "Tớ muốn ngủ thêm một lát, buồn ngủ chết đi được."

Dư Thiên Thiên vô cùng tức giận vì sự cố gắng trong cả một buổi sáng đã trở nên vô ích. Cô ấy nhìn điện thoại di động Mạnh Kiều để ở đầu giường, lập tức nói: "Ôi, sao cậu có tin nhắn WeChat mà không đọc?"

"Chỗ nào??" Mạnh Kiều nghe xong thì nhào lộn như cá chép, bật dậy lấy điện thoại di động.

Cầm lên xem mới phát hiện phía trên không có gì cả.

Ánh mắt u oán của Mạnh Kiều liếc qua mới thấy Dư Thiên Thiên đang nín cười, mặt đỏ bừng.

Mạnh Kiều không nhẫn nhịn thêm được nữa, xông lên đè cô ấy xuống giường.

"Sai… sai rồi, tớ sai rồi tớ sai rồi!" Dư Thiên Thiên một bên không nhịn được cười to, một bên cầu xin tha thứ, "Bé goá phụ, tớ sai rồi!"

Mấy ngày qua Mạnh Kiều vốn khổ cực chờ tin nhắn của Chu Minh Xuyên, Dư Thiên Thiên lại còn dám đem chuyện đó ra nói đùa, Mạnh Kiều hung tợn nắm lấy cằm của cô ấy: "Cậu còn trêu chọc tớ, tớ sẽ nguyền rủa cậu sau này gặp phải đàn ông sẽ không được."

Dư Thiên Thiên: "???"

Mạnh Kiều nhìn thấy cô ấy chịu thua, mới khẽ hừ một tiếng, thả cô ấy ra.

Nhưng cô không còn lòng dạ ngủ tiếp, đành chậm rãi nằm sấp trên giường, "Không ngủ nữa, ngủ nữa thì ngủ đông mất."

Dư Thiên Thiên nhìn thấy dáng vẻ oán phụ nhỏ của cô, mở miệng nói: "Nhưng bây giờ cậu từ chức rồi, sau này có tính toán gì không?"

"Cậu có tính toán gì không?" Mạnh Kiều vừa đánh răng vừa hỏi cô ấy.

"Tớ?" Dư Thiên Thiên ngẩn người, kể từ khi cô ấy sống ở nước ngoài rồi đi học, học được một nửa liền chạy về thì hoàn toàn không còn tâm tư đi học nữa, hai năm qua trừ những lúc thi thoảng đến công ty nhà mình dạo chơi thì cô ấy cũng không có dự định gì.

Dư Thiên Thiên khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu suy tư mấy giây, "Tớ không có dự định gì, dù sao cũng chỉ là sống qua ngày, tiêu tiền của ông bố già nhà tớ, sau này lại tìm một người đàn ông gả đi, tiếp tục tiêu tiền của người đàn ông kia."

"Rất tốt."

"Rất tốt?" Dư Thiên Thiên không khỏi nghi ngờ Mạnh Kiều có phải đang châm chọc bản thân không, "Cậu cảm thấy tớ rất tốt?"

"Đúng đấy," Mạnh Kiều đi ra nhà vệ sinh, "Tớ không đánh giá cậu làm việc này, tớ chỉ là nói cậu rất rõ ràng về tương lai của bản thân, chuyện này rất tốt."

"À." Dư Thiên Thiên vốn đang cho rằng Mạnh Kiều sẽ nói cô ấy là một người phụ nữ ăn xong chờ chết, không ngờ cô lại không nói gì. Thật ra Dư Thiên Thiên cũng không thật sự không muốn làm gì cả, chỉ là trong nhà thường xuyên giáo huấn nghiêm ngặt, ép cho tính cách chống đối của cô ấy xuất hiện, cứ muốn đối nghịch với bọn họ, chỉ có làm vậy mới có thể khiến cho cô ấy cảm thấy sảng khoái.

"Cũng… không nhất định sẽ như vậy." Dư Thiên Thiên uể oải, "Nhưng tớ cũng không biết sau này bản thân sẽ làm gì, vậy cậu thì sao, cậu định sau này làm thế nào?"

Mạnh Kiều biết cô ấy đang hỏi bản thân và Chu Minh Xuyên.

"Không biết, nếu anh ấy thuận lợi, đến khi anh ấy có thể quay lại cuộc thi F1, tớ sẽ tính toán cụ thể hơn."

"Nếu không thuận lợi thì sao?" Dư Thiên Thiên lẳng lặng đứng dựa tường, hỏi.

Bàn tay Mạnh Kiều chải đầu dừng một giây.

"Vậy xem anh ấy còn muốn làm gì, đến lúc đó tớ —— "

"Chú Mạnh, chú ấy sẽ đồng ý sao?" Dư Thiên Thiên trực tiếp hỏi.

Cô biết có vài vấn đề, sớm có câu trả lời sẽ tốt hơn là lừa mình dối người.

Mạnh Kiều mím môi, để lược lên bàn, nâng tầm mắt nhìn Dư Thiên Thiên, "Thiên Thiên, tớ không biết."

Cô nói xong hít một hơi thật dài, sau đó buồn bã thở ra.

Lần trước cô và Dư Thiên Thiên đều nhìn thấy Chu Minh Xuyên có trạng thái như thế nào, không ai có thể bảo đảm anh thật sự có thể thuận lợi quay lại thi đấu.

"Nhưng tớ sẽ không từ bỏ anh ấy." Mạnh Kiều im lặng hai giây, lại cười nhìn Dư Thiên Thiên.

"Có lẽ cậu không biết, tớ thật sự rất thích Chu Minh Xuyên."

-

Cuối mỗi năm ở thành phố Quý, mấy câu lạc bộ địa phương từ nhiều nơi khác nhau sẽ liên hợp tổ chức một cuộc thi đua xe.

Thành phần tham gia phần lớn là thành viên trong câu lạc bộ, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài tay đua cá nhân lấy thành tích xuất sắc để tham gia.

Mục đích của cuộc thi vốn là để tăng cường trao đổi giữa các câu lạc bộ, nhưng mấy năm qua các câu lạc bộ không ngừng phát triển, quy mô của cuộc thi cũng được mở rộng. Cuộc thi đua xe cuối năm giống như biến thành sân khấu nơi các câu lạc bộ trình diễn tài năng, thể hiện sự bứt phá của mình.

Ai cũng muốn ở chỗ này độc chiếm chiến tích vẻ vang, dễ bề đè đầu các câu lạc bộ khác.

Câu lạc bộ Trần Vũ thành lập tương đối trễ, số lần tham gia tranh tài cuối năm cũng ít hơn mấy câu lạc bộ cũ. Nhưng bởi vì anh ấy ra tay hào phóng, cho nên trong câu lạc bộ có không ít tay đua có thành tích ưu tú.

Điều này cũng khiến cho mấy ông chủ câu lạc bộ lâu đời khác rất khó chịu trong lòng, luôn muốn cho anh ấy một bài học vào cuộc tranh tài cuối năm.

Trong phòng thay quần áo rộng rãi sáng ngời, hai người đàn ông một bên trò chuyện một bên thay quần áo.

"Nghe nói gần đây ông chủ Trần các anh che giấu vũ khí bí mật," Một người mặc đồ đua xe màu xanh đen cười hỏi người đàn ông bên cạnh, trước ngực trái anh ta viết một ký hiệu "Phong" của câu lạc bộ Cụ Phong, "Có phải cuộc thi năm nay, TrackFast các anh lại cầm hạng nhất đoàn đội không?"

"Anh bớt tào lao đi," Người đàn ông bên cạnh bĩu môi, "Tin đồn chỉ nghe ngóng được một nửa, kết quả là toàn sai!"

"Ồ, anh nói thế là sao? Tôi nghe nói ông chủ Trần ở cạnh người kia huấn luyện cả ngày lẫn đêm trong một thời gian dài, còn phân Triệu Tầm làm bác sĩ tư nhân cho anh ta. Năm đó trước khi tôi bị đá khỏi TrackFast, cũng không nghe nói ông chủ Trần để ý ai như vậy."

Người đàn ông Bên cạnh khịt mũi, kéo dây kéo, trong giọng nói có mấy phần khinh thường, "Nếu thật sự có bản lĩnh gì ghê gớm, tôi cũng sẽ không núp ở sau lưng người ta, nhưng nói ra anh đừng không tin, khi người kia huấn luyện, tôi đã từng lén lút nhìn thấy một lần. Tuy Trần Vũ bảo vệ anh ta cực kỳ tốt, mỗi lần đều đuổi hết người khác đi trước, trước giờ anh ta không huấn luyện cùng chúng tôi, nhưng lần trước nửa đêm tôi quay về câu lạc bộ lấy đồ, anh đoán tôi thấy cái gì?"

"Cái gì?" Lòng hiếu kỳ của người kia hoàn toàn bị treo lên.

"Chu Minh Xuyên kia, anh ta xuống xe đua, cả người run rẩy, gương mặt ảm đạm, vừa đi hai bước thì ngã quỵ!"

"Thật hay giả?!"

"Tôi lừa anh thì tôi là chó!"

Người kia im lặng hai giây, sau đó bộc phát tiếng cười to không che giấu, "Ha ha ha ha, chuyện này, chuyện này cũng quá mỉa mai! Đừng nói anh ta sợ nhé! Ha ha ha, ha ha ha!"

"Xời, ai biết. Dù sao thì Trần Vũ rất chiếu cố anh ta, năm nay còn cố tình cho anh ta một vị trí để tham gia cuộc thi, đến lúc đó tôi lừa anh hay không, anh xem là biết!"

Người kia khinh thường dứt lời, cửa lớn phòng thay quần áo bỗng nhiên bị người ta mở ra, Trần Vũ đi theo Chu Minh Xuyên vào phòng.

Hai người kia lập tức im bặt, người của câu lạc bộ Cụ Phong cũng thức thời đóng cửa tủ, sau đó giả vờ không nhìn thấy ai mà đi ra phòng thay quần áo.

"Ông chủ!" Người còn lại lập tức bày cười vẫy tay với Trần Vũ, "Tôi thay quần áo xong rồi, đi ra ngoài chờ các anh trước."

"Được." Trần Vũ xua tay với anh ta, "Đừng chạy loạn khắp nơi."

"Không thành vấn đề!" Anh ta cười ha hả đi ra cửa, chỉ trong nháy mắt đi qua Chu Minh Xuyên, sắc mặt trắng bệch.

Phòng thay quần áo lại rơi vào yên tĩnh không người, Chu Minh Xuyên đi tới một cái tủ trống ở trước mặt, bắt đầu cởi quần áo, gương mặt anh rất bình tĩnh, không nhìn ra một chút căng thẳng.

Trái lại Trần Vũ nhìn bóng lưng của anh, miệng mím thật chặt, cảm thấy không yên lòng.

"Chu Minh Xuyên." Anh ấy vẫn không nhịn được gọi anh một tiếng.

Chu Minh Xuyên cởi áo trên, đang cởi dây nịt, quay đầu im lặng nhìn Trần Vũ.

Trần Vũ dừng rất lâu, nhưng cũng không biết còn phải nói thêm gì nữa. Mấy ngày qua, Triệu Tầm và anh ấy đã dặn dò những điều nên làm và không nên làm với Chu Minh Xuyên nhiều lần, nhưng ở thời khắc sắp phải ra sân, trong lòng Trần Vũ vẫn thấp thỏm dữ dội.

Anh ấy cảm thấy hiện tại chỉ cần Chu Minh Xuyên nói bỏ thi thì anh ấy mới có thể hết lo.

Chu Minh Xuyên thấy Trần Vũ không nói gì liên quay đầu tiếp tục thay quần áo.

Trần Vũ nhìn vẻ bình tĩnh của anh, trong lòng vừa tức vừa đau lòng.

Anh ấy không có cách nào bình tĩnh.

Từ đường đua trong phòng đến đường đua ngoài phòng, từ đường đua ngoài phòng đến cuộc thi thật.

Chu Minh Xuyên không thèm cho bản thân một cơ hội thở dốc, anh lấy tính mạng chạy đua với thời gian tổ chức cuộc thi, ép bản thân tham gia cuộc thi sớm một chút.

Trần Vũ nghiêm mặt nhìn Chu Minh Xuyên đang thay quần áo đua xe, bộ quần áo đua xe đỏ trắng rất vừa người, cả người anh cao ngất và đẹp trai không gì sánh kịp, nhưng chỉ có Trần Vũ và Triệu Tầm biết rốt người đàn ông này cuộc đã phải trả giá như thế nào.

Chu Minh Xuyên nhìn Trần Vũ đứng ở cửa với gương mặt lo lắng, anh đi lên trước, một tay ôm anh ấy.

Một cái ôm người giữa cánh đàn ông.

"Cảm ơn."

Anh thấp giọng nói.

Trần Vũ không biết phải làm thế nào, cổ họng bỗng nhiên bị nghẹn, anh ấy là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, hiện tại cmn thật sự muốn khóc!

"Chu Minh Xuyên," Trần Vũ trở tay ôm anh thật chặt rồi nói, "Anh cmn cảm giác không được thì lập tức xuống ngay cho tôi, biết chưa?"

Chu Minh Xuyên nhúc nhích một chút, giống như đang cười, "Được."

Hai người thả tay ra, Chu Minh Xuyên nhìn thời gian trên đỉnh đầu, buổi sáng mười giờ.

Anh đi tới tủ quần áo, để điện thoại di động vào trong, chẳng biết tại sao màn hình bỗng nhiên sáng lên, một tấm ảnh thiếu nữ nũng nịu mặc áo tắm nhìn ống kính hiện lên trước mắt anh.

Chu Minh Xuyên thất thần hai giây, sau đó "ken két" đóng lại cửa tủ.

"Buổi chiều Mạnh Kiều tới, nếu không tìm được tôi, anh có thể giúp tôi giữ cô ấy lại không?" Chu Minh Xuyên cầm nón đua xe đi đến cửa phòng thay quần áo.

Trần Vũ không do dự, "Được."

Nhưng anh ấy bỗng nhiên lại hỏi, "Chẳng qua tại sao lại là buổi chiều, một tiếng sau cuộc thi bắt đầu rồi, buổi chiều cô ấy đến, không phải bỏ lỡ nó sao?"

Chu Minh Xuyên nhìn bầu trời hôm nay xanh biếc như được tẩy rửa, bỗng nhiên thư thái cười.

Hôm nay, hình như anh cười hơi nhiều.

"Tôi không định để cho cô ấy xem tôi thi đấu."

"Vậy anh bảo cô ấy đến ——" Trần Vũ hỏi một nửa bỗng nhiên ngừng lại, sau đó không tưởng tượng nổi nhìn người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt ở bên cạnh.

Chu Minh Xuyên từ từ đội nón đua xe, chỉ trong vài giây nhắm mắt, anh nhìn thấy vô số Mạnh Kiều cười với anh.

Sau đó là từng tiếng gọi vang lên.

"Chu Minh Xuyên."

"Chu Minh Xuyên."

"Chu Minh Xuyên."

Cô rất thích kêu tên anh.

Anh rất thích nghe.

"Trần Vũ," Chu Minh Xuyên mở mắt ra, cảm xúc bi thương và quyết tuyệt tỏa ra từ giọng nói của anh:

"Tôi nên đưa ra một quyết định."

"Mà không phải giống như bây giờ, cứ luôn níu kéo cô ấy."