Tặng Em 180 Dặm

Chương 39




"Puis-je vous embrasser?" (tiếng Pháp: anh hôn em được không?)

Màu đỏ thẫm và hơi nóng lan tràn trong lỗ tai của Mạnh Kiều đột ngột ngừng lại, cô đặt hai tay trước ngực Chu Minh Xuyên, nhịp tim mạnh mẽ truyền từ đầu ngón tay vào trong lòng cô.

Nhưng cô không hiểu.

Mạnh Kiều mấp máy môi, cả người cứng đờ ngay tại chỗ.

"Anh vừa nói gì?" Cô nhẹ nhàng mở miệng.

Giọng nói yếu ớt nhỏ nhẹ dường như đặc biệt quyến rũ trong không gian chật hẹp, ngoài cửa sổ là bóng tối ùn ùn kéo đến, bên trong lại là mập mờ không lối thoát.

Tất cả sự nghi ngờ giữa hai người vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.

Chân thành là dáng vẻ ban đầu của tình yêu và tình yêu cần có sự thể hiện thằng thắn.

Đôi tay sau lưng cô rõ ràng run rẩy, nhưng thoáng ôm cô chặt hơn.

Mạnh Kiều cảm thấy Chu Minh Xuyên không chỉ thích cô một chút.

Hai tay cô ở ngực người đàn ông từ từ mất sức, chậm rãi trượt theo bả vai của anh rồi vòng qua cổ anh.

Mạnh Kiều vừa nũng nịu lại phiền muộn nói: "Em không hiểu tiếng Pháp, vừa rồi anh nói cái gì —— "

Nhưng cô còn chưa nói xong, đôi mắt luôn nhìn cô không kiềm chế được nữa, Chu Minh Xuyên đè tay trái lên gáy của cô, sau đó chiếm lấy tất cả hơi thở của cô.

Hai tay vòng ở cổ anh mất đi tri giác chỉ trong nháy mắt, đôi môi nóng bỏng của người đàn ông kiềm chế quá nhiều cảm xúc, mãnh liệt và choáng ngợp tới mức tước đoạt tất cả giác quan của cô.

Vòng eo thon nhỏ bị giam cầm chặt chẽ, trong lồng ngực là nhịp tim nổ tung, hai tay tê dại bất lực và đôi môi đang thở dốc dồn dập.

Mạnh Kiều không kịp phản ứng, chỉ dựa vào bản năng mà phát ra âm thanh giữa từng cái ôm, từng nụ hôn.

Tầng tầng đêm tối vô tận bao quanh hai trái tim nóng bỏng, đêm tối rất thích hợp để ôm hôn, mà chúng ta thì thích hợp để yêu nhau.

Chu Minh Xuyên trả lại hơi thở cho Mạnh Kiều trước một giây cô hết không khí dự trữ, trái tim Mạnh Kiều nhảy kịch liệt, cả người xụi lơ ở vai trái Chu Minh Xuyên, cô cũng không biết rốt cuộc nhịp tim này là lỗi của ai.

Giờ khắc này, hai trái tim lần lượt thay nhau trùng khớp, nặng nề kìm nén mà im lặng kể ra những lời nói tình cảm không thể tùy tiện nói ra khỏi miệng.

Bàn tay Chu Minh Xuyên lại bao quanh thắt lưng của cô, ngón tay chần chừ hai cái, một lần nữa đặt lên da thịt trơn nhẵn.

Nóng hơn vừa rồi, trong lòng Mạnh Kiều tê dại.

Hai bên gò má của cô thật giống như bị lửa đốt, chôn ở đầu vai anh rất lâu, nhưng vẫn không giảm bớt dù chỉ nửa phần.

Khoang xe lại khôi phục yên lặng, tiếng hít thở của hai người cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang bên tai Mạnh Kiều.

"Em chắc không?"

Câu hỏi đó, giọng điệu giống như không phải trong lòng đã có dự tính rồi lặp đi lặp lại xác nhận, cũng không phải có ý nhạo báng biết còn hỏi.

Mà là sự cầu xin hèn mọn mà bất lực từ đáy lòng Chu Minh Xuyên.

Anh quả thực đã rơi xuống chỗ tối tăm không ánh mặt trời quá lâu, lâu đến mức lúc Mạnh Kiều kéo anh lên, lòng anh vẫn tràn đầy hốt hoảng.

Cô quá mức rực rỡ, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, Chu Minh Xuyên cũng biết bọn họ không phải người cùng một thế giới.

Nhưng cũng chính bởi vì cô chói mắt như vậy, anh mới hết lần này đến lần khác không khống chế được mà thất thủ.

Chu Minh Xuyên rất muốn chết, nhưng cuối cùng anh không chết.

Ánh sáng yếu ớt ngoan cường trong lòng anh cực khổ chống đỡ, để anh sống tạm ba năm ở địa ngục trần gian. Mà anh thật sự quá may mắn, thế mà lại gặp được một người phụ nữ còn sáng hơn ánh sáng đó.

Người phụ nữ đó muốn cứu anh.

Nỗi đau thấu tim đi theo ba chữ của Chu Minh Xuyên rơi trong lòng Mạnh Kiều, cô khẽ vuốt ve lồng ngực của anh, ngồi thẳng dậy nhìn vào mắt anh.

Trong mắt người đàn ông là ẩn nhẫn và chờ đợi, anh muốn một đáp án, một câu trả lời phán quyết sự sống chết của anh vào giờ phút này.

Mà câu trả lời kia, Mạnh Kiều từng nói rất nhiều lần, từng làm rất nhiều lần.

Chỉ là người đàn ông này không dám tin tưởng.

Anh muốn cô lặp lại lần nữa, anh muốn cô làm tiếp một lần nữa.

Sau một lát, ánh mắt Mạnh Kiều không tránh né nhìn Chu Minh Xuyên, hai tay nhẹ nhàng lau gò má anh, ngón trỏ vuốt ve giữa chân mày anh.

Sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Cô hôn không tốt, cũng không thành thạo.

Cô chỉ dịu dàng thành kính mô tả môi của anh, sử dụng phương thức của bản thân trấn an nội tâm của anh.

Nhưng Chu Minh Xuyên không nhúc nhích.

Mạnh Kiều biết anh đang đợi, chờ đợi độ chân thành của đáp án này.

Hai tay cô một lần nữa vòng lên cổ của anh, mượn sức của cánh tay kề sát ngực anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng hướng xuống, cạy răng của anh ra.

Hơi lạnh thuộc về Chu Minh Xuyên ập vào khoang miệng cô, lúc này Mạnh Kiều mới biết, thì ra khi hôn sẽ động lòng người như vậy.

Cơ thể không chịu khống chế, nhẹ nhàng nhúc nhích, thỉnh thoảng có tiếng thở nhẹ, trong xe như có một quả bóng lửa, càng đốt càng cháy, mắt thấy sắp nổ.

Hơi thở chôn vùi không tiếng động giữa môi người đàn ông, đầu óc Mạnh Kiều chợt choáng váng như thiếu dưỡng khí.

Nhưng trong nháy mắt cánh môi cô đang muốn rời đi, người đàn ông mặc cho cô định đoạt bỗng nhiên sống lại, đè cô lên tay lái.

Theo sau là nụ hôn còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên.

Tất cả nghẹn ngào và tiếng rên đều bị đêm tối vô tận chiếm đoạt, một con hải âu bay lướt qua bọt sóng, chao liệng trên chiếc xe nóng hầm hập.

Đêm đó, trừ ánh trăng hi vọng đêm nay càng lâu dài hơn một chút thì còn có hai người cũng có chung suy nghĩ như vậy.

-

Rạng sáng bốn giờ, sắc trời đen nhánh bắt đầu hửng sáng.

Mạnh Kiều tựa vào lòng Chu Minh Xuyên ngủ mơ màng, cô nằm mơ một giấc mơ rất dài, nhưng lại giống như không phải mơ.

Đôi mắt của Mạnh Kiều nửa mở nửa khép, có vẻ không tỉnh táo cho lắm, chỉ cảm thấy mình đang được một cánh tay ấm áp có lực ôm trong ngực.

Tối hôm qua hai người ngồi ở hàng ghế phía sau, Chu Minh Xuyên bảo cô ngủ một lát, lúc mặt trời mọc anh sẽ gọi cô.

Cô vừa hết bệnh, lại tự dày vò mình một trận nên gật đầu một cái, rất nhanh ngủ thiếp ở trong lòng anh.

Lò sưởi ước chừng chạy một buổi tối, chỉ có một cánh cửa sổ cách cô xa nhất mở hé để hóng mát.

Mi mắt Mạnh Kiều đánh nhau một lát, rốt cuộc hoàn toàn mở ra, cô nâng tầm mắt liền phát hiện Chu Minh Xuyên đang nhìn ra biển khơi phía xa.

Màu xanh rải trên mặt biển cuồn cuộn, biển khơi lúc này là cảnh sắc hoàn toàn khác biệt.

Mọi thứ đều là sắc thái lạnh lẽo đến mức tận cùng, ngay cả không khí cũng rét lạnh.

Đây là rạng sáng cuối mùa thu.

Chu Minh Xuyên cảm giác được người trong ngực động đậy, anh quay đầu lại, "Dậy rồi à?"

"Ừm." Mạnh Kiều thật thấp đáp lại một tiếng, cô nhìn sống mũi cao và gương mặt lạnh lùng của Chu Minh Xuyên, bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, lúc đó cô cũng biết bản thân đã gặp được người đúng gu của mình.

Nhưng không nghĩ đến hiện tại anh sẽ ở bên cạnh cô.

"Đang nghĩ gì vậy?" Ngón tay Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cô, Mạnh Kiều bị nhột nên giật mình, sau đó cười khanh khách, tiện thể chui vào lồng ngực anh.

"Đang nghĩ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau." Mạnh Kiều vùi nửa gương mặt vào ngực anh, gương mặt nhuộm ý cười: "Lúc đó, em chỉ đơn thuần muốn hẹn hò với anh thôi."

Chu Minh Xuyên khẽ cười, "Vậy à?"

Mạnh Kiều cho rằng anh sẽ tức giận, vừa muốn mở miệng giải thích ——

"—— Anh cho rằng em chỉ đơn thuần muốn đụng chết anh."

Mạnh Kiều: "..."

Mạnh Kiều xụ mặt, oán hận nhìn Chu Minh Xuyên, trong mắt anh vương ý cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.

"May mà anh phúc lớn mạng lớn."

May mà anh phúc lớn mạng lớn, gặp được em.

Mạnh Kiều khẽ hừ một tiếng, ôm cổ anh nhỏm dậy ngồi trong lòng anh, Chu Minh Xuyên ôm eo cô cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mở cửa sổ đi, em muốn ngắm biển."

"Lạnh không?" Chu Minh Xuyên nhìn chiếc váy của cô.

"Không lạnh, em muốn ngắm biển, còn muốn hít không khí lạnh." Mạnh Kiều nói xong thì nhấn mở cửa sổ.

Không khí ẩm ướt lạnh như băng cuốn theo vị mặn của biển khơi tràn vào trong khoang xe ấm áp, hai cánh tay Chu Minh Xuyên ôm cô thật chặt, không có kẽ hở.

Mạnh Kiều đặt cằm lên cửa sổ, hưởng thụ không khí lạnh xâm nhập. Cô hít một hơi thật dài, sau đó thở ra.

Tất cả khốn khổ, dây dưa, nghi kỵ, thương tâm trong khoảng thời gian này hoàn toàn được vẽ dấu chấm hết trong đêm khuya.

Cô đang ngồi trên đùi người đàn ông cô thích, anh đang ôm lấy cô thật chặt.

Màu xanh ngoài cửa sổ từ từ lóe sáng, chi chít vẩy lên mặt biển đang thức tỉnh.

Mạnh Kiều bỗng nhiên nghiêng đầu, gọi tên anh:"Chu Minh Xuyên."

"Ừm?"

"Em không hề hiểu anh."

Cô không nói đùa, nghiêm túc nhìn Chu Minh Xuyên, "Quá khứ của anh đều là em tìm trên mạng, em không biết gì về cuộc sống trước kia của anh, lý do anh tới Thành phố Quý, vì sao ở trong xưởng sửa xe của chú Lưu, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, lý do anh biến thành bộ dáng bây giờ, tất cả mọi chuyện, em đều không biết gì cả."

Gió lạnh lướt qua cửa sổ, thổi bay sợi tóc của cô, lượn quanh cánh tay Chu Minh Xuyên trên.

Mạnh Kiều đang tính sổ.

Cô phải hỏi rõ rốt cuộc người đàn ông này còn giấu cô bao nhiêu chuyện.

"Em hỏi anh đi." Lần đầu tiên Chu Minh Xuyên thẳng thắn trả lời cô, không phải tránh né, cũng không phải im lặng.

Mạnh Kiều gật đầu, sau đó đè đầu vai của anh, nhẹ nhàng mượn lực ngồi lên đùi anh.

"Vậy hôm nay em hỏi cái gì, anh đáp cái đó."

"Được, hôm nay em hỏi cái gì, anh đáp cái đó." Trên gương mặt Chu Minh Xuyên không có vẻ né tránh và do dự, anh vươn tay bấm nút cửa sổ, chỉ chừa một khe nhỏ, sau đó đỡ lấy eo của cô.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng khẽ hít một hơi, hỏi một vấn đề cô quan tâm nhất.

"Trước kia anh có quen bạn gái không?"

Giọng nói cô nhỏ nhẹ, còn mang theo sự run rẩy khó phát hiện.

Chu Minh Xuyên vốn cho rằng cô sẽ hỏi một chuỗi dài, nhưng không ngờ đây là câu hỏi thứ nhất.

"Anh không muốn nói cũng không sao, em cũng không chú trọng cái này lắm đâu," Mạnh Kiều vội vàng giải thích: "Em, em tùy tiện hỏi thôi, anh biết mà."

Cô chớp mắt lia lịa, cho đoạn lời nói này thêm một chút chắc chắn đầy yếu ớt.

Anh nhẹ nhàng nhướng mày, sau đó kéo hai bàn tay của Mạnh Kiều vòng lấy cổ mình, giọng điệu nhàn nhạt: "Trước kia trong mắt anh chỉ có đua xe, không nhìn thấy thứ khác."

Mạnh Kiều không nhịn được cười, tay nâng nhẹ gương mặt của anh rồi hỏi: "Vậy bây giờ thì sao, trong mắt anh có gì?"

Chóp mũi cô từ từ đến gần Chu Minh Xuyên, hơi thở vững vàng chợt rối loạn.

Người đàn ông rũ mi, trong mắt là cánh môi đỏ thắm còn sưng đỏ của cô, anh nhẹ nhàng đến gần.

Một luồng sáng màu vàng bỗng nhiên đi xuyên qua cửa sổ xe.

Cánh môi đến gần, chỉ còn 0.01 cm thì lại bị kéo ra.

Mạnh Kiều hưng phấn nằm bò trên cửa sổ xe hô to: "Chu Minh Xuyên, anh nhìn kìa, là mặt trời mọc!"