Đêm đó Mạnh Kiều về nhà liền bị bệnh.
Cũng không biết là do cơn gió lạnh khiến toàn thân cô rét cóng hay lòng dạ cứng rắn của người đàn ông làm cô mất hết ý chí.
Buổi sáng ngày thứ hai, Dư Thiên Thiên đã tỉnh táo trở lại sau một đêm say rượu tại party sinh nhật của Lục Hoành đến tìm Mạnh Kiều mới phát hiện mặt cô đỏ bừng, cả người yếu ớt nằm trên giường nói mớ.
Dư Thiên Thiên vốn đến để hỏi tội Mạnh Kiều vì sao tối hôm qua không đi party nhưng thấy tình trạng của cô liền bị dọa, lập tức kêu tài xế đưa Mạnh Kiều đến bệnh viện.
Bận rộn đến giữa trưa, Mạnh Kiều mới an ổn nằm trên giường truyền nước biển.
Dư Thiên Thiên ở bên cạnh đau lòng nhìn cô, trên mặt đầy vẻ thắc mắc.
"Tối hôm qua không phải cậu tạm thời có việc về nhà trước à, sao lại thành thế này rồi?"
Mạnh Kiều mở hé đôi mắt không còn sức lực, giọng nói yếu ớt: "Lục Hoành nói với các cậu à?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ 2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh 3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào 4. Không Thể Buông Tay Anh =====================================
"Ừm." Dư Thiên Thiên kể lại: "Tối hôm qua lúc chúng tớ đến thì không nhìn thấy cậu, tớ đang muốn gọi điện thoại cho cậu thì Lục Hoành nói cậu tặng quà cho anh ta xong thì về nhà trước rồi. Tớ còn buồn bực, cậu thì có thể có chuyện gì chứ."
Mạnh Kiều thoáng cong khóe miệng, "Anh ta nói dối."
"Sao?"
Mạnh Kiều trợn trắng mắt nhìn trần nhà: "Cậu biết người này tâm cơ cỡ nào không? Anh ta chỉ nhắn một mình tớ sáu giờ đến."
"Hả?" Dư Thiên Thiên không dám tin, "Chúng tớ đều đến lúc chín giờ, chẳng trách không thấy cậu. Cho nên lúc đó một mình cậu đến đó trước?"
Dư Thiên Thiên bỗng nhiên ngửi được mùi cẩu huyết, cô ấy híp mắt tiến tới bên cạnh Mạnh Kiều: "Anh ta sẽ không cưỡng ép hôn cậu đâu ha? Trời ơi, thật là kích thích!"
"Kích thích cái quỷ!" Mạnh Kiều sử dụng sức lực toàn thân, cũng chỉ mắng được nửa phần khí thế, không dọa người chút nào: "Anh ta cưỡng ép ôm tớ, cứ nói tớ và anh ta là thích hợp nhất —— "
Mạnh Kiều nói được một nửa, bỗng nhiên nhìn sang Dư Thiên Thiên khiếp sợ trợn mắt há mồm.
"Sao thế? Tớ còn chưa nói hết ——" cô nghi ngờ nói.
Dư Thiên Thiên khó khăn nuốt nước miếng một cái: "Bé goá phụ, tối hôm qua kích thích như vậy, anh ta cưỡng ép cậu nên cậu về liền bị sốt? Trời ơi, phim trên TV cũng không dám quay bừa vậy đâu!"
Mạnh Kiều: "..."
"Tớ nói là cưỡng ép ôm, cưỡng ép ôm!" Mạnh Kiều tức đến mức không thở nổi, muốn rút kim ra xông lên bóp chết Dư Thiên Thiên.
"À à à," Dư Thiên Thiên lập tức cười ha hả, "Tớ nói mà, tiết tấu của phim nhanh quá, tớ suýt không theo kịp. Vậy tối hôm qua cậu nói với anh ta chưa, nói cậu có người cậu thích rồi?"
Mạnh Kiều vừa nghe thấy lại có chút yếu ớt: "Nói rồi, nhưng anh ta vốn không nghe người khác nói. Thạm chí anh ta đã biết người tớ thích là Chu Minh Xuyên."
"Sao anh ta biết?"
"Anh ta theo dõi tớ và Chu Minh Xuyên."
Dư Thiên Thiên nghe đến đây, da đầu tê dại, "Anh ta biến thái?!"
Hai mắt Mạnh Kiều nhìn Dư Thiên Thiên, bình tĩnh gật đầu một cái, "Dư Thiên Thiên, tớ đã sớm nói với cậu rằng ham muốn khống chế của anh ta rất mạnh, còn có cái tính xem thường người ta. Trong mắt anh ta chỉ có bản thân, nếu tớ và anh ta ở bên nhau, chắc chắn kết cục của tớ sẽ là nhảy lầu."
Dư Thiên Thiên nhăn mặt chậc chậc hai tiếng, "Uổng công ban đầu tớ còn muốn kết hợp cậu và anh ta, bây giờ nghĩ lại thì thật sự sai rồi. Vậy cậu và thợ sửa xe của cậu như thế nào rồi?"
"... Bọn tớ… " Mạnh Kiều vừa nói hai chữ lại im lặng, hồi lâu mới nói tiếp, "Không biết."
"Không biết?" Dư Thiên Thiên nhíu mày, "Tình cảm đơn giản như vậy, làm sao lại không biết chứ, cậu thích anh ấy thì không cần nói, vậy anh ấy có thích cậu không?"
Mạnh Kiều nhìn Dư Thiên Thiên, hồi ức có liên quan đến Chu Minh Xuyên nhanh chóng thoáng qua trong đầu, cô đáng thương chớp mắt, "Nếu tớ không lầm, có lẽ anh ấy cũng có một chút thích tớ."
Dư Thiên Thiên ghét bỏ nhìn người phụ nữ hèn mọn như hạt bụi, chậc chậc lắc đầu, "Như vậy là được rồi, lần sau cậu dẫn tớ đi cùng, tớ kiểm định giúp cậu, mắt nhìn đàn ông của chị đây rất chính xác, anh ấy có thích cậu hay không tớ chỉ cần nhìn một cái là ra."
Mạnh Kiều bán tín bán nghi nhìn Dư Thiên Thiên: "Thật?"
Cô cũng không muốn để cho Dư Thiên Thiên phá hư khoảng thời gian cô và Chu Minh Xuyên ở chung với nhau, nhưng lại hi vọng có một người ở bên ngoài cấu chuyện của hai người bọn họ, nhìn rõ đoạn tình cảm đã loạn cào cào.
"Không cần thì thôi." Dư Thiên Thiên cố ý trêu chọc cô.
Mạnh Kiều: "..."
-
Mạnh Kiều ở bệnh viện truyền nước biển ba ngày, Dư Thiên Thiên mỗi ngày đều đến trò chuyện với cô một chút, hôm nay truyền nước biển xong là có thể về nhà.
"Không gọi cho vị kia nhà cậu à?" Dư Thiên Thiên vừa xem phim vừa trêu chọc Mạnh Kiều đang suy sụp mấy ngày qua.
Mạnh Kiều vùi nửa gương mặt vào gối, buồn bực nói: "Chúng tớ không thường xuyên liên lạc lắm."
"Chậc chậc, tình yêu kiểu Platon à…" Dư Thiên Thiên trêu đùa.
"Hừ." Mạnh Kiều không phục hừ nhẹ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Dư Thiên Thiên khiến cô ấy nén cười.
"Chưa bao giờ thấy cậu sợ như vậy, một cuộc gọi mà cũng không dám gọi, làm sao người kia biết cậu bị bệnh, sao có thể đến để quan tâm cậu đây?"
"Vậy tớ chủ động nói thì không phải rất... Rất..." Mạnh Kiều lại quay đầu nói, "Rất cố tình sao! Như vậy cũng không thể coi như là anh ấy chủ động quan tâm nữa."
"Cô nhóc cậu còn nghĩ khá nhiều ha." Dư Thiên Thiên véo má cô, "Nếu không cậu đăng lên vòng bạn bè đi?"
"Vòng bạn bè?" Mạnh Kiều lặp lại một lần, sau đó hỏi: "Ý cậu là tớ đăng lên vòng bạn bè để xem thử anh ấy có chủ động quan tâm tớ hay không á?"
"Đúng rồi, nếu anh ấy thích cậu, thấy rồi thì chắc chắn sẽ hỏi," Dư Thiên Thiên vỗ vai cô, "Đăng đi!"
"Nhưng tớ cảm giác anh ấy không hay sử dụng WeChat, vòng bạn bè của anh ấy không có động tĩnh gì cả."
"Không cần không đại diện cho không xem, đăng đi." Dư Thiên Thiên nói một cách chắc chắn.
Mạnh Kiều nhíu mày, mặc dù trong lòng còn do dự, nhưng tay đã mở vòng bạn bè bắt đầu đánh chữ.
[ Mấy ngày qua bị sốt, thật khó chịu. ]
"Như vậy được không?" Mạnh Kiều vội vàng đưa điện thoại di động cho Dư Thiên Thiên, vội vàng tới nỗi thì suýt dán vào mặt cô ấy.
"Cậu!" Dư Thiên Thiên chợt lui ra sau, "Cậu muốn đánh chết tớ hay cho tớ xem đấy!"
"Ngại quá ngại quá, kích động rồi." Mạnh Kiều vội vàng hạ thấp điện thoại di động, "Viết vậy được không?"
Dư Thiên Thiên nhìn lướt qua: "Được, chẳng qua là nhớ chỉ để cho một mình anh ấy xem nhé."
"Hiểu." Mạnh Kiều kích động bấm đăng, sau đó cười ngây ngô nằm trên giường.
-
Truyền xong một chai thuốc nước, y tá đến giúp Mạnh Kiều tháo đầu kim. Hai ngày trước y tá tới căn phòng bệnh VIP của cô Mạnh đều thấy cô nhã nhặn, còn có chút đáng yêu.
Nhưng không biết vì sao rõ ràng hôm nay được xuất viện mà gương mặt của hai tiểu thư trong phòng bệnh đều cứng đờ.
Nói chính xác hơn là giữa chân mày cô Mạnh có vẻ tức giận không kiềm chế được, còn biểu cảm của cô gái đến bầu bạn với cô thì là chột dạ muốn bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Cô Mạnh, chúc mừng xuất viện, đi xuống lầu bên này làm thủ tục nhé." Y tá cười ngọt ngào nói.
"Ừ, cảm ơn cô," Mạnh Kiều quả thực không thể nặn ra được biểu cảm gì tốt, cứng ngắc gật đầu một cái.
"Để tớ để tớ," Dư Thiên Thiên như thể bắt được cơ hội chạy trốn tuyệt hảo, vội đứng lên đi ra cửa, "Tớ làm thủ tục giúp cậu!"
Mạnh Kiều bắn cho cô ấy một ánh nhìn chết chóc, sau đó nhìn tên đầu sỏ biến mất ở ngoài cửa như một làn khói.
Đều do chủ ý tệ hại của Dư Thiên Thiên.
Bài đăng trên vòng bạn bè được đăng từ giữa trưa, đến hiện tại đã hai tiếng, Mạnh Kiều vẫn nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình, mắt bắt đầu cay cay rơi lệ, nhưng lại không nhận được bất cứ tin nhắn nào của Chu Minh Xuyên.
Đừng nói cuộc gọi quan tâm thăm hỏi, ngay cả bấm thích cũng không.
Vốn dĩ không đăng thì có thể xem như anh không biết, không đến thăm thì thôi, nhưng hiện tại lại lo lắng anh đã xem hay chưa, hay là xem rồi mà không có phản ứng.
Vì vậy lại tạo cho bản thân một phiền phức lớn.
Mà bông hoa trắng quạt gió thổi lửa vô tội hiện tại còn chuồn lẹ.
Mạnh Kiều tức giận vùng vẫy ở trên giường bệnh một lát, quyết định từ bỏ.
Nhất định là Chu Minh Xuyên không xem vòng bạn bè, người này xuyên không từ cổ đại trở về, không dùng điện thoại di động!
Lúc Mạnh Kiều và Dư Thiên Thiên rời khỏi bệnh viện, Mạnh Thiên đang ngồi trong xe chờ đợi.
"Chị, cảm giác thế nào?" Mạnh Thiên vừa nhìn thấy hai người ra thì lập tức chân chó đi lên, một tay cầm túi của Mạnh Kiều một tay ôm vai cô.
Mạnh Kiều nhìn cậu ấy, "Chị em nằm viện ba ngày cũng không nhìn thấy em, hiện tại mới đến, có phải qua loa quá rồi không?"
Mạnh Thiên mở cửa xe để hai người đi lên, cười nịnh nọt nói: "Chị, chị thế này là nói oan cho em rồi, không phải mấy ngày trước em ở bên ngoài không về kịp sao? Nhưng em vừa quay về liền quan tâm chị mà, đúng không?"
Mạnh Thiên nói xong còn nhìn Dư Thiên Thiên, ý bảo cô ấy nói giúp, nhưng cậu ấy không biết hiện tại vị ngồi phía sau kia cũng như đi trên băng mỏng, rất cẩn thận im lặng không nói tiếng nào.
"Được, nếu em quan tâm chị như vậy, vậy mấy ngày kế tiếp cứ ở nhà chăm sóc chị đi!" Mạnh Kiều cho Mạnh Thiên một nụ cười giả tạo, chờ cậu ấy nhảy cẫng lên.
"Chị! Chị không thể tàn nhẫn như vậy!"
Quả nhiên sẽ nhảy cẫng lên.
"Em thế này... Em thế này thôi, nhưng cũng có rất nhiều chuyện quan trọng!" Mạnh Thiên vừa giải thích vừa lái xe ra đường.
"À, không sao, yêu cầu của chị cũng không cao, chăm sóc chị đến khuya là được!" Mạnh Kiều nhìn cậu em trai ngày nào cũng chạy lung tung ở bên ngoài, trong lòng buồn bực.
Mạnh Thiên bỗng nhiên im lặng, không dám mở miệng.
"Chắc tối nay em không còn hoạt động gì đâu ha?" Mạnh Kiều xoay đầu nhìn cậu ấy.
Mạnh Thiên đáng thương chớp mắt một cái, mở miệng nghẹn ngào, "Chị, em không thể nói mà không giữ lời, chị biết không, tối nay em đồng ý đám người Lý Vũ Thành đi đua xe, không thể không đi!"
Vừa nghe thấy hai chữ "Đua xe", Mạnh Kiều và Dư Thiên Thiên không hẹn mà cùng căng thẳng, Dư Thiên Thiên như thể bắt được cơ hội chuộc tội, nằm bò trên ghế dựa cạnh Mạnh Kiều, lại bắt đầu một vòng bày mưu tính kế mới.
"Tớ có một ý tưởng mới, không biết có nên nói hay không —— "
"Đừng nói." Mạnh Kiều không tỏ vẻ gì mà mở miệng.
Dư Thiên Thiên run run một cái, lại lui lại.
"Lý Vũ Thành đã sớm đăng trên vòng bạn bè, em cũng đồng ý rồi, không thể không đi." Mạnh Thiên hớn hở. "Chị, chị tốt bụng một lần, bỏ qua cho em đi."
Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn Mạnh Thiên, mấp máy môi, thật giống như muốn nói gì đó, nhưng lại có chút do dự.
"Chị muốn hỏi một vấn đề." Chẳng biết từ lúc nào mà Dư Thiên Thiên lại sáp đến gần.
"Chị Thiên Thiên muốn hỏi gì?" Mạnh Thiên niềm nở đáp lời.
Dư Thiên Thiên dè dặt nhìn mặt lạnh lùng của Mạnh Kiều cô ấy mắt nhắm một cái, mặc kệ tất cả: "Chị muốn biết tối nay người tên Chu Minh Xuyên có đến không?"
Mạnh Kiều: "..."
Mạnh Kiều sâu kín nhìn Dư Thiên Thiên đang dương dương tự đắc vì sự thông minh của mình, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe Mạnh Thiên nói:
"Chu Minh Xuyên nào, em chưa bao giờ nghe về người này thì phải?"
Dư Thiên Thiên sửng sốt, Mạnh Kiều bó tay, đành nói tiếp: "Cô ấy nhớ nhầm, chắc hẳn tên Kiều Xuyên, là người trước kia lái xe giúp em đó."
"À, chị nói anh Xuyên à, anh ấy không đến."
"Không đến?"
"Đúng rồi, ba ngày trước anh ấy bỗng nhiên nhắn em, nói sau này không đến đua xe nữa." Mạnh Thiên tiếc nuối, "Em thật sự không nỡ rời xa anh ấy, khuyên bảo rất lâu luôn, còn nói cho anh ấy thêm tiền, nhưng anh ấy rất kiên định nói không lái nữa."
"Vì sao?" Mạnh Kiều nghe được tin tức này, cả người căng thẳng. Tính theo thời gian thì không phải là ngày đó ở công viên sao?
Chẳng lẽ là đêm đó cô biểu đạt ý tứ quá rõ ràng, Chu Minh Xuyên muốn cắt đứt sạch sẽ với cô?
Mạnh Kiều không khỏi lo lắng và tức giận, hai hàng lông mày vô thức nhăn lại.
Việc bị bệnh mấy ngày liên tiếp và chờ đợi một buổi chiều hôm nay khiến cho Mạnh Kiều quả thực tủi thân, rõ ràng đêm đó còn chạy thật xa đến mua kem cho mình, xem phim với mình, hiện tại lại hành động như muốn phủi sạch quan hệ vậy.
Vành mắt cô ửng đỏ, xoay đầu sang cửa sổ.
Không khí trong xe ngừng trệ, Dư Thiên Thiên nhìn bóng lưng Mạnh Kiều: "Nếu không thì buổi tối chúng ta đừng đi, về nhà nghỉ ngơi đi!"
"Đúng, đúng, chị vừa khỏi bệnh, đừng chạy khắp nơi với em." Mạnh Thiên cũng cảm giác được tâm tình Mạnh Kiều kỳ lạ, vội vàng phụ họa.
"Đừng, chị muốn đi! Chị không chỉ muốn đi, chị còn muốn lái xe!" Mạnh Kiều bỗng nhiên quay đầu, nâng cao âm lượng nói: "Em cũng liên lạc một tay đua xe cho chị, cần đẹp trai độc thân, tối nay chị muốn đi."
Mạnh Thiên kinh ngạc, cậu vội vàng nhìn Dư Thiên Thiên, Dư Thiên Thiên cũng khó xử.
Giọng điệu Mạnh Kiều nào là muốn một tay đua xe, nghe qua thì giống như là muốn nam phục vụ.
"Ôi, được... Được rồi." Mạnh Thiên cười khan hai tiếng đồng ý.
-
Buổi tối mười một giờ, Mạnh Thiên chở Dư Thiên Thiên và Mạnh Kiều đến núi Đoạt Mệnh. Mặc dù cảm xúc của Mạnh Kiều không ổn định, nhưng Mạnh Thiên nhìn thấy cô ăn diện thì trong lòng vẫn thở phào một hơi.
Chị cậu không phải đi lái xe, tuyệt đối là đi chơi đàn ông.
Lần trước Mạnh Kiều đi xem đua xe cũng ăn diện một lần, nhưng lần này khoa trương hơn lần trước.
Thời tiết đã đi vào cuối thu, càng không cần nói nửa đêm ở núi sẽ giá rét cỡ nào, nhưng Mạnh Kiều vẫn một lần nữa đổi mới hiểu biết của Mạnh Thiên về độ nhẫn tâm của phụ nữ.
Cô mặc váy tơ tằm màu ngó sen, trước ngực là tầng tầng lớp lớp nếp uốn, như ẩn như hiện mà bày ra nửa phần da trắng như tuyết. Sau lưng là mấy sợi dây cực nhỏ quấn vào nhau, đan xen quanh xương cánh bướm thon gọn xinh đẹp.
Kỹ thuật cắt may đơn giản chính xác vòng quanh eo thon yêu kiều, chỉ cần một tay là ôm trọn, làn váy kề sát da, đi xuống một đường ở giữa bắp đùi.
Trên chân là một đôi giày cao gót sáu phân màu da, hai chiếc đai mỏng thoắt ẩn thoát hiện che đi mắt cá chân và bàn chân, không có chỗ nào dư thừa.
Mọi thứ đều là cực kỳ đơn giản, nhưng chiêu trò như ẩn như hiện đã đẩy độ thuần khiết đến điểm cao nhất.
Buổi chiều Mạnh Kiều còn cố tình ra ngoài cho người ta làm tóc, mái tóc xoăn lười biếng xõa sau lưng, đôi mắt khẽ nhếch lên mang vẻ phong tình vạn chủng.
Chẳng qua là lúc lên xe, Mạnh Thiên vẫn nhìn thấy cô lén lút ném một chiếc áo măng tô ở chỗ ngồi phía sau.
Xe đi một đường lên núi, Mạnh Thiên không ngừng lảm nhảm giới thiệu tay đua bản thân tìm cho Mạnh Kiều đẹp trai cỡ nào.
"Trần Nam, nhớ tên người ta chưa, em nghe người ta nói trước kia anh ấy lái xe ở trong câu lạc bộ, sau này chê kiếm tiền ít nên qua đây lái xe, chị, một lát chị dè dặt một chút, đừng làm lão Mạnh nhà chúng ta mất mặt."
Mạnh Kiều trợn trắng mắt nhìn anh ấy, "Chị đến để lái xe, cũng không phải chơi đàn ông."
Mạnh Thiên hớn hở nhìn giày cao gót của cô, "Được, chị nói cái gì thì là cái đó."
Lúc đến đỉnh núi, nó vẫn như trước kia, một đám nam nữ ở trong đình trú mưa chờ người đến đông đủ.
Mạnh Kiều vừa xuống xe liền hấp dẫn không ít ánh mắt, cũng may Mạnh Thiên đi bên cạnh cô, mọi người đều biết đây là chị của Mạnh Thiên, không có hành động nào vượt quá quy tắc. Hai người tìm chỗ trống ở trong đình trú mưa rồi ngồi xuống.
"Trần Nam, bên này!" Mạnh Thiên bỗng nhiên vẫy tay với một người đàn ông đi từ chỗ không xa tới, Mạnh Kiều nghiêng đầu nhìn, là một người người đàn ông mặc áo len ca rô màu đen pha vàng, sắc trời mờ tối, nhìn không rõ tướng mạo, Mạnh Kiều chỉ nhìn lướt, quả thực không hứng thú nên lại cúi đầu.
"Chị, làm quen nhé. " Mạnh Thiên nhìn Trần Nam đi đến bọn họ, mở miệng giới thiệu, "Chị tôi, Mạnh Kiều, tối nay anh lái giúp chị ấy."
Lúc này Mạnh Kiều mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, bề ngoài quả thật không tồi, mắt to mày rậm, thân hình cũng cường tráng. Thật ra thì buổi chiều Mạnh Kiều chỉ là lên cơn giận dỗi, nói muốn tìm đàn ông, nói muốn đến đua xe.
Nhưng ai biết đến hiện trường nhìn thấy người thật thì chân nhũn ra, muốn chạy trốn bất cứ lúc nào.
Nhưng cô vẫn lễ phép chào hỏi anh ta: "Chào anh, tôi là Mạnh Kiều."
Hiển nhiên Trần Nam không ngờ hôm nay có thể đụng phải người đẹp đẳng cấp mức này, gương mặt vui mừng khó mà che giấu, cất giọng nói: "Có thể lái xe cho người đẹp là vinh hạnh của tôi."
Mạnh Kiều cố gắng cười đáp lại.
"Trước kia tôi lái xe ở trong câu lạc bộ, mấy năm trước cũng lấy không ít quán quân, chờ một lát xem tôi lái, nhất định lấy quán quân cho cô!" Trần Nam đặt mông ngồi bên cạnh Mạnh Kiều, tay phải thả lỏng đặt sau lưng cô.
Mạnh Kiều phản cảm hành vi này, thân hình cứng đờ ngồi thẳng, rất sợ đụng phải bàn tay của anh ta, nhưng nghĩ đến tối nay là cô gọi người ta tới, đành nói chuyện với anh ta, thuận tiện cầu mong đua xe mau bắt đầu, để cho người đàn ông này biến mất.
"Cô biết con đường sau núi này chạy ven sông không?" Trần Nam lại tiếp tục tìm đề tài: "Rạng sáng mỗi ngày lúc mặt trời mọc, mặt trời sẽ nhô lên khỏi nước biển lạnh như băng, phong cảnh khi đó là đẹp nhất."
Mạnh Kiều bỗng nhiên nghĩ đến đêm đó, Chu Minh Xuyên và cô cùng nhau ngắm biển, chỗ Trần Nam nói chắc là con sông kia.
"Thích không?"
"Thích." Mạnh Kiều bật thốt.
Trần Nam vui vẻ nhướng mày: "Vậy tối nay kết thúc rồi tôi dẫn em đi xem thử."
Mạnh Kiều nhìn gương mặt của người đàn ông này, nhưng trong đầu là khuôn mặt của một người khác, cô ngẩn người, lắc đầu: "Không được."
Trần Nam nhíu mày, hiển nhiên là trước giờ nhan sắc của anh ta luôn được sử dụng trôi chảy, chưa bao giờ gặp rào cản, chẳng qua là người phụ nữ hôm nay hết sức xinh đẹp, trái lại anh ta có kiên nhẫn cực kỳ lớn.
"Vậy chúng ta đi chỗ khác —— "
"Chuẩn bị!" Chỗ không xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh tập họp, "Người đến đủ rồi, đến chuẩn bị đi!"
Trần Nam nhìn Mạnh Kiều, cô vội vàng thúc giục anh ta mau đi.
"Vậy cô đi cổ vũ cho tôi nhé!" Trần Nam không bỏ qua cơ hội này, anh ta kéo Mạnh Kiều tới bên cạnh xe của mình.
"Em ôm tôi, xem như cổ vũ tôi có được không?" Trần Nam đặt Mạnh Kiều ở giữa bản thân và xe, mập mờ nhìn cô.
Một vòng người bên cạnh hiển nhiên cũng xem náo nhiệt, hi hi ha ha ở một bên liều mạng hò hét.
Dư Thiên Thiên nhìn thấy Mạnh Kiều khó xử, chần chừ không biết có nên ttieens đến ngăn cản hay không.
Mạnh Kiều cũng khó xử, lần này lại leo lên lưng cọp, khó mà xuốn. Hai bàn tay cô khẩn trương để ở bên người, nhúc nhích một cái mà cũng không dám, ánh mắt rơi xuống đất, rất sợ đụng phải ánh mắt của Trần Nam.
Hơi lạnh ở chân núi cuối mùa thu thấm vào da Mạnh Kiều, cô đứng ngay tại chỗ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Nhưng một tiếng nổ thật to bỗng nhiên truyền đến, phá vỡ không khí yên tĩnh lúng túng.
Mọi người vốn đang xem náo nhiệt rối rít xoay đầu nhìn chỗ không xa, một chiếc xe bình thường không có gì đặc sắc cấp tốc ôm cua, sau đó dừng sát bên cạnh xe Trần Nam.
Bụi bặm nâng lên, lại từ từ rơi xuống.
Trong lòng Mạnh Kiều cả kinh, nhìn theo tầm mắt của mọi người.
Cô rất quen thuộc chiếc xe kia, ít nhất đã ngồi bốn năm lần.
Mạnh Kiều cứng còng ngay tại chỗ, cắn chặt răng môi không dám nói chuyện. Cửa xe từ từ mở ra, một người đàn ông đi xuống.
Anh còn mặc chiếc áo tay ngắn màu đen đơn giản, cảm giác vắng lặng buồn tẻ hợp làm một với đêm thu lạnh như băng.
"Anh Xuyên." Có người trong nhóm nhận ra anh.
"Không phải nói không lái nữa sao? Sao hôm nay lại đến?"
"Không biết à?"
"Là ai trong các cậu thông báo?"
Tiếng thảo luận xì xầm vang lên, nhưng Chu Minh Xuyên không để tâm ai cả, đi về phía Mạnh Kiều.
Ánh mắt kia quả thực quá nóng bỏng, lòng Mạnh Kiều cả kinh.
Cô càng cắn chặt môi, đè nén nỗi tủi thân bỗng nhiên dâng lên trong lòng, không xem vòng bạn bè của bản thân thì thôi, còn có tâm tình tới bên này đua xe.
Nhưng không phải anh đã nói không đua xe nữa sao? Vì sao hiện tại lại đến?
Trong lòng Mạnh Kiều có một chuỗi nghi vấn, nhưng cũng không chống cự nổi nỗi tủi thân đang tràn lan. Lần trước tách ra, ba ngày liên tiếp anh đều không liên lạc, vĩnh viễn đều là như vậy, chỉ cần bản thân không chủ động, anh liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Cô suy nghĩ trong lòng, càng lúc càng tủi thân. Mạnh Kiều nhìn người đàn ông sắp đi tới trước mặt cô, cắn răng nhẹ nhàng nhón chân ôm người đàn ông trước mặt.
"Ô hô —— ô hô ——" ánh mắt mọi người rốt cuộc cũng bị hấp dẫn quay về, rối rít hò hét, nhưng Dư Thiên Thiên rõ ràng cảm thấy kỳ lạ. Cô ấy thật không ngờ Mạnh Kiều và người đàn ông kia sẽ bất hòa như vậy.
Trần Nam cũng bất ngờ, anh ta vừa mới chuẩn bị vươn tay ôm Mạnh Kiều, Mạnh Kiều lui về, cúi đầu nhanh chóng nói một câu: "Cố lên."
Sau đó đi sang bên cạnh.
Trái tim cô thấp thỏm, giống như một con chim cút bị hoảng sợ muốn đi ngang qua Chu Minh Xuyên, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt lướt qua vai nhau —— một bàn tay nóng bỏng nắm cổ tay cô thật chặt.
Cơn nóng nhanh chóng lan ra da và tứ chi của Mạnh Kiều, khiến cô có thể sụp đổ một giây kế tiếp.
Mạnh Kiều không nghe thấy, không nhìn thấy được nữa.
Cô cảm thấy trái tim của bản thân đã sớm bị cái nắm tay vừa rồi bẻ vỡ thành mảnh nhỏ bay vào trong gió khiến cô ngây người hồn cũng bay đi mất.
"Mạnh Kiều."
Một tiếng nói như ảo giác vang lên.
"Mạnh Kiều."
Lại một tiếng nữa.
Mạnh Kiều hoàn hồn, phát hiện Chu Minh Xuyên đang cụp mắt nhìn cô, trong mắt anh có cảm xúc dời sông lấp biển, tay trái kiềm chế kéo tay cô, gân xanh trên cánh tay thoáng hiện lên.
Trong lòng Mạnh Kiều run lên, nhưng vẫn giận dỗi nhìn anh, giọng nói bình thản: "Không phải anh không đua xe nữa sao? Vậy tối nay anh còn tới làm gì?"
Cô nhìn Chu Minh Xuyên, ánh trăng trắng sáng rót vào đôi mắt cô, tinh thần của anh lập tức dậy sóng.
Chu Minh Xuyên trầm khàn nói: "Đến tìm em."
—— "Đến tìm em."
Mạnh Kiều vốn muốn xây dựng một bức tường nhưng đã bị đánh tan trong khoảnh khắc anh mở miệng, cô hốt hoảng, môi mấp máy, rốt cuộc không nói được một câu nào.
"Buổi tối mới nhìn thấy tin nhắn của em, gọi điện thoại lại cho em nhưng không có ai nghe."
Lúc này Mạnh Kiều mới phát hiện cô ném điện thoại di động trên xe Mạnh Thiên.
"Thấy có người trong nhóm chat lái xe trước kia gửi ảnh em ở chỗ này, nên anh..."
Chu Minh Xuyên dừng lại, sau đó bỗng nhiên thả tay ra.
"Vốn muốn hỏi em bị bệnh khỏe chưa, hiện tại xem ra chắc là không sao rồi."
Cảm xúc trong mắt Chu Minh Xuyên bỗng nhiên lại đổi về lãnh đạm, Mạnh Kiều chợt hốt hoảng, cô trở tay kéo cánh tay Chu Minh Xuyên, sợ anh xoay người rời đi:
"Vậy anh cố tình đến xem em sao?"
Giọng nói cô vội vàng và dè dặt, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Minh Xuyên, rất sợ anh nói không.
Nhưng lần này Chu Minh Xuyên không do dự, anh gật đầu một cái, "Anh còn mua một miếng bánh kem vị dâu trên đường đi, không biết bây giờ em có đói bụng không, không thì cũng không —— "
"Em có, em muốn ăn!" Mạnh Kiều lớn tiếng nói.
Chu Minh Xuyên sửng sốt một lúc, theo sau đó khóe mắt chậm rãi có thêm một chút ấm áp.
"Anh Xuyên! Hôm nay anh đến, có đua không?" Chỗ không xa có một người nhìn bên này hét lớn: "Nếu đua thì bây giờ xuất phát!"
Chu Minh Xuyên nhìn sang bên kia, đụng phải ánh mắt có ý đối địch, là người đàn ông vừa ôm Mạnh Kiều, anh ta đang đứng cạnh xe đua, lạnh lùng nhìn anh và Mạnh Kiều.
Ngón tay Chu Minh Xuyên nhúc nhích: "Đua."
"Chu Minh Xuyên, anh đồng ý làm gì?" Mạnh Kiều kéo cánh tay anh, "Hôm nay xe tiểu Thiên có người lái rồi, anh lái chiếc nào?"
"Anh lái xe của anh."
Mạnh Kiều càng cuống cuồng: "Như vậy sao được, bọn họ đều là xe đua, anh như vậy sẽ thua thiệt!"
Chu Minh Xuyên nhìn gương mặt Mạnh Kiều chứa đầy vẻ lo lắng, bỗng nhiên chậm rãi cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Nếu không em cũng giống vừa rồi đi, ôm anh một cái."
—— "Ôm anh một cái."
—— "Ôm anh một cái."
—— "Ôm anh một cái."
Bốn chữ này vang vọng trong đầu Mạnh Kiều, trái tim cô điên cuồng nhảy lên, sắp không thở nổi, cô sắp chết rồi, Chu Minh Xuyên bảo cô ôm anh.
"Không được à?" Ánh mắt Chu Minh Xuyên càng đậm hơn, anh nhìn cô.
Mạnh Kiều không nhịn được nữa, nhào vào lòng Chu Minh Xuyên, hơi thở lạnh lùng trí mạng ùn ùn kéo tới, tràn vào lòng Mạnh Kiều.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, hôm nay cuối cùng cô cũng trải nghiệm qua rồi.
Hai bàn tay Chu Minh Xuyên ôm phần lưng lộ da thịt của Mạnh Kiều thật chặt, ngón tay nóng bỏng khơi dậy một chuỗi tia lửa không cách nào coi nhẹ trên da thịt lạnh như băng.
"Mau lên —— chị Mạnh Kiều ——hai người đừng ở chỗ này sến súa nữa!" Không biết lại là ai hô to một tiếng.
Lúc này Mạnh Kiều mới mặt đỏ bừng thả Chu Minh Xuyên ra, cô kích động, ánh mắt cũng không dám nhìn Chu Minh Xuyên nhiều, kéo cánh tay của anh nói nhiều lần: "Chú ý an toàn."
Tất cả xe dự thi đã lái vào vạch xuất phát, Mạnh Kiều ngồi chính giữa camera, nghiêm túc nhìn màn hình.
Gương mặt Dư Thiên Thiên chứa đầy biểu cảm "ghê gớm phết ghê gớm phết" tiến tới bên cạnh cô: "Chậc chậc chậc, vừa rồi Chu Minh Xuyên nói cái gì với cậu, vài ba lời đã thuần phục cậu?"
"Thuần phục?" Mạnh Kiều vừa nghe liền tỏ vẻ không đúng, "Cậu biết dùng từ không vậy?"
"Được được được, thuần phục để nuôi, thuần phục để nuôi!" Dư Thiên Thiên nín cười, tiếp tục nói bậy, "Ghê gớm phết, Chu Minh Xuyên, dựa vào một gương mặt mà đã thuần phục bé goá phụ nhà chúng ta, một giây trước còn cố ý ôm người khác khiến cho anh ta ghen, một giây sau ngoan ngoãn đi theo người ta, quá cao tay rồi."
Mạnh Kiều không quan tâm có phải Dư Thiên Thiên cố ý chế nhạo không, nhưng cô nghe có người nói Chu Minh Xuyên rất ghê gớm thì trong lòng rất đắc ý: "Biết anh ấy ghê gớm là được."
Hiện tại có thể nói tâm trạng cô rất tốt, cô mặc áo măng tô, nhìn chằm chằm tình hình đua xe trên núi.
Không ít người ngồi bên cạnh xem vị trí đua xe của mình, chẳng qua là cuộc thi vừa mới bắt đầu, mỗi một xe chênh lệch đều không lớn.
-
Gió lạnh gào thét thổi qua đình trú mưa ở chân núi, lúc này tất cả xe đua đã lái đến đoạn đường mạo hiểm kích thích nhất. Đám người nín thở nhìn màn hình, một tiếng cười to càn rỡ bỗng nhiên đánh vỡ không khí khẩn trương.
"Ha ha ha —— hạng nhất ——" Mạnh Kiều kích động nhảy cẫng ngay tại chỗ.
Mạnh Thiên vội vàng nhắc nhở cô: " Chị, xe Trần Nam ở chỗ này! Chị nhìn đi chỗ nào thế, Trần Nam anh ta hạng ba, không phải hạng nhất!"
"Chị nói Chu… chị nói Kiều Xuyên!" Mạnh Kiều vui vẻ trả lời, "Anh ấy lái xe bình thường mà cũng có thể bỏ xa đám xe sang của các em một đoạn dài!"
Mạnh Thiên: "..."
"Anh Xuyên quả nhiên vẫn ngầu lòi!" Có người không nhịn được phụ họa, "Tuần trước tôi còn đi lắp động cơ xe, quả nhiên vô dụng!"
"Tôi cạn lời rồi, sao hôm nay người tới đua giúp tôi sợ hãi như vậy chứ, mấy lần ôm cua liên tục mà cũng bị chậm!" Lại có một người than phiền.
Mạnh Kiều nghe giọng nói bên cạnh, thật sự là sợ bản thân tiếp tục cười như điên thì sẽ bị hành hung nên tạm ngừng một lát, vội vàng kéo Dư Thiên Thiên đi ra khỏi máy theo dõi, hai người tìm một xó xỉnh không người ngồi xuống.
Dư Thiên Thiên còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Mạnh Kiều bỗng nhiên nhét một cái gương nhỏ vào tay Dư Thiên Thiên: "Cậu cầm giúp tớ."
"Làm gì?" Dư Thiên Thiên nhìn Mạnh Kiều không biết lấy đồ trang điểm từ chỗ nào ra, gương mặt chứa đầy vẻ ngơ ngác:"Cái này của cậu từ đâu ra?"
"Hỏi mượn cô gái bên cạnh, " Mạnh Kiều nghiêm túc nhìn bản thân trong gương, dặm lại lớp trang điểm từng chút một.
"Đêm hôm khuya khoắt cậu trang điểm màu mè như vậy, chuẩn bị đi đâu?" Dư Thiên Thiên vừa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên ngậm miệng, hỡi ôi bộ não chậm tiêu của cô ấy!
Mạnh Kiều trộm nhìn cô ấy, cười hí hí: "Dụ dỗ đàn ông."
"Đỉnh của chóp, đỉnh của chóp, Mạnh Kiều." Dư Thiên Thiên vừa cười vừa chế nhạo, "Lần sau tớ tặng đồ lót gợi cảm tăng thú vui cho hai cậu."
"Nghĩ gì vậy!" Mạnh Kiều ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó kéo áo măng tô của bản thân, nhẹ nhàng rải một chút phấn ở đầu vai và xương quai xanh.
Giữa núi mờ tối tịch liêu, Mạnh Kiều giống như một tiểu yêu tinh, ánh trăng trắng ngời rơi ở đầu vai trắng nõn của cô, toát ra vẻ quyến rũ, khiến cho nửa đêm lạnh lẽo khô ráo, tinh thần không yên.
"Kiều Xuyên —— hạng nhất!" Giọng nói của người phụ nữ ở điểm cuối truyền đến.
Mạnh Kiều kích động nghiêng đầu.
"Mau đi đi!" Dư Thiên Thiên nhẹ nhàng đẩy cô.
Mạnh Kiều đỏ mặt gật đầu một cái, sau đó cởi áo măng tô giao cho Dư Thiên Thiên, "Tối nay không cần chờ tớ về nữa!"
Người phụ nữ chạy chậm một đường đến chiếc xe thắng gấp ở điểm cuối, sau đó mở cửa xe ngồi vào.
Chiếc xe đua hạng nhì vượt qua vạch kết thúc, ngay cả đuôi xe của Chu Minh Xuyên cũng không nhìn thấy được, chỉ men theo ánh mắt nhìn xa của mọi người mà biết đại khái người kia đã lái đi.
-
—— "Cô biết con đường sau núi này là ven sông không? Rạng sáng mỗi ngày lúc mặt trời mọc, mặt trời sẽ bò ra khỏi nước biển lạnh như băng, phong cảnh khi đó đẹp nhất."
Giọng nói của Trần Nam một lần rồi lại một lần lặp lại trong đầu Mạnh Kiều, cô nghiêng mặt nhìn Chu Minh Xuyên vừa thi xong, sóng mạnh trong lòng dâng trào hết cơn này đến cơn khác.
"Chu Minh Xuyên." Cô nhẹ nhàng mở miệng.
Chu Minh Xuyên nghiêng mắt nhìn cô, "Muốn về nhà à?"
"Không phải," Mạnh Kiều vội vàng nói, sau đó giọng nói trở nên rất dịu dàng, "Chúng ta đi ngắm biển, có được không?"
Ánh mắt cô có khát vọng không che giấu. Cô mãnh liệt cảm nhận được người đàn ông này dần dần giang hai tay với cô.
Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng cười, sau đó nói: "Chúng mình đang trên đường đi ngắm biển."
-
Lúc xuống xe liền cảm nhận được gió biển lạnh thấu xương, đợt sóng lăn lộn trong đêm tối vô biên, bọt nước trắng và ánh trăng lạnh lẽo trên trời vẽ ra một phong cảnh tuyệt đẹp.
Mạnh Kiều đứng bên cạnh Chu Minh Xuyên, hai người giống lần trước, dựa vào cửa xe nhìn biển đêm vô biên. Bên tai chỉ có tiếng nước biển nhấp nhô thật nhỏ, đưa đến hơi lạnh ẩm ướt, nhàn nhạt đánh vào gò má của hai người.
"Mấy ngày qua anh đều ở bệnh viện." Chu Minh Xuyên bỗng nhiên mở miệng.
Mạnh Kiều nâng tầm mắt nhìn anh, mới phát hiện anh đang giải thích với cô, "Anh khó chịu chỗ nào?"
"Không phải anh," Chu Minh Xuyên nói, "Là Lưu Bính Sinh."
"Chú Lưu?"
"Ừ," Chu Minh Xuyên rũ mắt, giọng nói khàn khàn, "Khoảng thời gian trước ông ấy đi bệnh viện kiểm tra, có kết quả rồi, hai ngày qua bận làm thủ tục nhập viện."
"Chú Lưu sao thế?" Mạnh Kiều đứng thẳng người nhìn Chu Minh Xuyên, thần sắc lo âu, "Khoảng thời gian trước chú ấy không đến xưởng sửa xe cũng là nguyên nhân này sao?"
"Ừ, kiểm tra ra là giai đoạn đầu ung thư dạ dày, cũng may phát hiện sớm, sớm chữa trị thì sớm khỏi."
Mạnh Kiều thở phào, "Lần sau chúng ta cùng đi thăm ông ấy."
Mạnh Kiều nói xong thì giật mình, cô nói "Chúng ta."
Ánh mắt Chu Minh Xuyên rơi trên gương mặt cô có chút giật mình, chậm rãi nói: "Được, lần sau chúng ta cùng đi thăm ông ấy."
Ánh trăng sáng vằng vặc rơi ở đầu vai gầy nhỏ của Mạnh Kiều, anh nhìn một lát thì dời mắt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Mạnh Kiều bất thình lình hắt hơi.
"Lên xe đi, bên ngoài lạnh." Chu Minh Xuyên mở cửa ghế phụ cho cô đi vào.
Hai người ngồi trong khoang xe ấm áp khép kín, cái lạnh trên người Mạnh Kiều tan đi từng chút một.
"Sao anh cũng chỉ mặc mỗi áo tay ngắn vậy?"
Chu Minh Xuyên cúi đầu nhìn bản thân, "Ở bệnh viện nhìn thấy tin tức của em thì có chút nóng nảy, không về phòng bệnh lấy áo khoác."
"A." Mạnh Kiều thật thấp đáp lại một tiếng, nhưng khóe miệng vui vẻ, hai bàn tay đan thật chặt vào nhau, trong lòng sóng cuộn dâng trào.
"Hiện tại còn muốn ăn bánh kem dâu không?" Chu Minh Xuyên bỗng nhiên lấy bánh kem nhỏ từ phía sau, một miếng to chừng bàn tay, mở hộp ra liền thấy miếng bánh hết sức tinh xảo.
Dâu tây tươi mới được phủ lớp áo đường màu vàng nhạt, đứng chung một chỗ với ngôi nhà nhỏ trên lớp bánh kem.
Mạnh Kiều liếm môi, hưng phấn nói: "Muốn."
"Anh cầm giúp em hay em tự cầm?"
"Anh." Mạnh Kiều nói, sau đó nhận lấy nĩa nhỏ, tựa cả người trước người Chu Minh Xuyên ăn bánh kem.
Chua chua ngọt ngọt, giống que kem đêm đó.
Ngọt ngào tan trong lòng.
Mạnh Kiều đặt tay trái lên cánh tay Chu Minh Xuyên, tay phải cầm bánh kem nhỏ, đưa từng miếng vào trong miệng, lồng ngực rũ xuống đung đưa trước mắt người đàn ông, nhưng cô không hề phát hiện, còn ngây thơ ngẩng đầu nhìn Chu Minh Xuyên, "Chu Minh Xuyên, bánh kem này thật sự ăn rất ngon! Anh muốn ăn không?"
Chu Minh Xuyên nhướng mày, "Ăn ngon?"
"Ngon, anh nếm thử xem." Mạnh Kiều múc một miếng nhỏ đưa đến miệng Chu Minh Xuyên, ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn người phụ nữ, hơi há miệng.
Trơn trượt mà ngọt ngào.
"Em nói mà, thật sự ăn rất ngon."
"Ừm."
Hai người nhanh chóng chia nhau ăn miếng bánh kem, lúc Mạnh Kiều nâng tầm mắt, phát hiện miệng Chu Minh Xuyên dính một miếng kem.
"Chờ đã, đừng nhúc nhích." Mạnh Kiều cố gắng rướn người, "Chỗ này của anh có một miếng kem, em lau sạch giúp anh."
Nhưng không biết vì sao Chu Minh Xuyên cứ ngồi im tại chỗ, Mạnh Kiều đưa tay cũng không với tới,
"Em không với tới," Mạnh Kiều lại rướn người, "Anh rướn người qua bên này của em, em lau giúp anh —— "
Mạnh Kiều còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm giác một đôi tay to vịn ngang hông của mình, sau đó cả người bị nhấc lên, lúc rơi xuống, thế mà ngồi trên đùi Chu Minh Xuyên!
Lưng cô áp vào bánh lái cách lòng bàn tay của Chu Minh Xuyên, trước ngực là vòm ngực cứng rắn của người đàn ông.
"Như vậy thì có thể lau được không?"
Chu Minh Xuyên nhàn nhạt nói.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông truyền tới chóp mũi Mạnh Kiều, tim cô đập mãnh liệt, cả người biến thành tấm ván sắt, rất lâu không nói được câu nào.
Sau lưng để lộ phần da tiếp xúc thân mật với bàn tay của người đàn ông, anh co rút lòng bàn tay, Mạnh Kiều run rẩy.
Tai Mạnh Kiều nhanh chóng ửng hồng, gò má cũng không chịu khống chế mà nóng lên.
Cô ngồi trên đùi Chu Minh Xuyên, cả người ấp úng: "Lau, lau, lau được rồi."
Mạnh Kiều run rẩy giơ tay, đầu ngón tay mảnh khảnh tuyết trắng nhẹ nhàng lướt qua khóe miệng anh, còn chưa kịp tìm giấy lau, đầu ngón tay bỗng nhiên được bọc lại thật chặt.
Đầu lưỡi người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay mềm mại, ngọt ngào rơi vào lòng.
"Cảm ơn." Chu Minh Xuyên thả ra.
Lồng ngực Mạnh Kiều bị nắm thật chặt, cả người không cách nào hít thở được.
Cô như một con cá không biết bơi, đang từ từ chết chìm trong ngực Chu Minh Xuyên.
Đôi mắt Chu Minh Xuyên nhìn chằm chằm ánh mắt hốt hoảng của cô, từ từ siết chặt hai tay sau lưng cô, ôm chặt cả người cô vào lòng.
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp có chút khàn:
"Mạnh Kiều."
"Puis-je vous embrasser?" (tiếng Pháp: anh hôn em được không?)