Tặng Em 180 Dặm

Chương 16




Dư Thiên Thiên không biết rốt cuộc mình nên phản ứng như thế nào khi thấy hai người kia đứng trong góc tường nói chuyện, nhìn thoáng qua người phụ nữ mặc váy cúp ngực ngắn màu đỏ là biết không phải kiểu phụ nữ đứng đắn.

Trong đầu Dư Thiên Thiên lại hiện lên cảnh tượng năm đó Mạnh Kiều cùng cô ấy đi bắt gian, chứng kiến cảnh quần áo xốc xếch và sự hoảng sợ của người phụ nữ kia.

Dư Thiên Thiên thậm chí không dám suy nghĩ nhiều, chỉ một giây cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn.

Cô ấy kìm nén cơn giận, bình tĩnh lấy điện thoại chụp lại hình ảnh người phụ nữ đó và Chu Minh Xuyên nói chuyện với nhau, sau đó quay đầu đi vào rạp chiếu phim.

Trong phòng đã không còn âm thanh hai người nói chuyện với nhau, Dư Thiên Thiên rón rén đi vào, nhìn thấy Lục Hoành giơ ngón tay ngay miệng nhìn cô ấy, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngủ rồi."

Dư Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Mạnh Kiều không tim không phổi đang ngủ say trên ghế sô pha, không hề biết người thợ sửa xe mà cô một lòng nhung nhớ đang ở bên ngoài tán tỉnh người phụ nữ khác.

Dư Thiên Thiên cũng không định để cho Mạnh Kiều "bắt gian" tại chỗ. Thứ nhất là do hai người bọn họ căn bản không xác lập mối quan hệ nên không có chuyện “bắt gian” này, thứ hai là Dư Thiên Thiên có thể xác định nếu chính mắt Mạnh Kiều nhìn thấy, không chừng sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì đó.

Cô ấy không lo lắng Mạnh Kiều sẽ xé rách mặt đôi nam nữ chó chết này, cô ấy chỉ sợ Mạnh Kiều thương tâm quá độ.

Loại chuyện này vẫn nên về nhà rồi từ từ nói với cô.

Sau khi xem xong bộ phim, lúc Mạnh Kiều tỉnh lại thì phim đang phát danh sách diễn viên.

"Sao đã kết thúc rồi?" Giọng nói còn ngái ngủ của cô mềm mại nhẹ nhàng thổi qua trái tim Lục Hoành.

"Buổi tối Kiều Kiều còn muốn đi đâu không?"

"Ừm?" Mạnh Kiều còn chưa kịp phản ứng, "Không phải về nhà sao?"

"Tôi biết một tiệm suối nước nóng vô cùng nổi danh, Kiều Kiều muốn đi chỗ đó xem thử không?" Lục Hoành chống hai bàn tay lên ghế sô pha của cô hỏi.

Mạnh Kiều không tỏ vẻ gì mà dựa ra sau, lắc đầu một cái, "Tôi buồn ngủ, muốn về nhà ngủ."

Lục Hoành nâng tầm mắt nhìn cô một lát, cũng may ánh đèn trong rạp phim mờ tối, nếu không Mạnh Kiều nhất định bị dọa trốn sau lưng Dư Thiên Thiên.

Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng tới mức khiến cho người ta không rét mà run, rõ ràng không nói gì nhưng Mạnh Kiều cảm thấy anh ta muốn nắm giữ cô trong lòng bàn tay.

"Được rồi, vậy lần sau có cơ hội chúng ta cùng đi nhé." Lục Hoành thoải mái nói.

"... Ừm."

Lục Hoành mỉm cười, vươn tay xoa tóc Mạnh Kiều.

Suốt chặng đường Mạnh Kiều không nói chuyện, cô ngồi ở ghế phụ cạnh Lục Hoành giả bộ ngủ. Thật ra thì sau giấc ngủ ở trong rạp chiếu phim, cô đã sớm không buồn ngủ, nhưng hiện tại ở trên xe, cô thật sự không muốn nói chuyện với Lục Hoành.

Cô không thể nói dối anh ta, ngay cả khí chất cũng bị anh ta nghiền ép, thật sự là không thể chống đỡ nổi, chỉ đành giả bộ ngủ.

Mạnh Kiều và Dư Thiên Thiên xuống xe, Lục Hoành cố ý đưa bọn họ đến tận cửa.

"Tôi có mua một căn hộ một người ở trong trung tâm thành phố, đến lúc đó mời các em đến chơi."

"Được" Dư Thiên Thiên trả lời, "Lục Hoành, anh về trước đi, hôm nay cảm ơn anh."

"Đừng khách sáo, đều là việc tôi nên làm, hi vọng lần sau Kiều Kiều có thể nể mặt, cho tôi nhiều cơ hội thể hiện hơn." Ánh mắt Lục Hoành rơi trên gương mặt Mạnh Kiều đang tiếp tục giả vờ buồn ngủ, khóe miệng cong lên.

"Vậy lần sau gặp nhé."

"Ừ, tạm biệt."

Lục Hoành vừa dứt lời, Mạnh Kiều vội xoay người đi vào sân.

"Bé goá phụ, biểu hiện của cậu hôm nay quá rõ ràng rồi đấy." Dư Thiên Thiên nhìn Lục Hoành rời đi, vội vàng đuổi theo Mạnh Kiều mắng một câu: "Lục Hoành này phải mù rồi mới không nhìn ra cậu không thích anh ta."

"Rõ ràng như vậy à?" Mạnh Kiều mừng đến chảy nước mắt.

Dư Thiên Thiên: "..."

"Cậu không thích Lục Hoành như vậy ư?"

"Không thích" Mạnh Kiều đá văng giày cao gót, chạy chậm lên lầu, "Anh ta ấy à, ham muốn khống chế rất mạnh."

"Sao cậu biết?"

"Tớ cảm giác được."



Mạnh Kiều đã đưa ra kết luận này ngay từ khi anh ta đặt tay lên vai cô.

"Nhưng trông anh ta rất thích cậu mà?" Dư Thiên Thiên đuổi theo lên lầu.

"Nhưng cậu không cảm thấy anh ta rất kỳ quái sao? Anh ta rõ ràng không gặp tớ nhiều năm như vậy, cũng không hề có liên lạc gì, hiện tại vừa đến liền cư xử thân mật như vậy." Mạnh Kiều ngồi trước gương trang điểm tẩy trang.

"Người ta là vừa gặp đã yêu."

"Vừa gặp đã yêu?" Mạnh Kiều cười một tiếng, "Anh ta chỉ muốn tìm một người tương xứng với anh ta mà thôi."

"Vậy cậu thì sao? Cậu không muốn tìm một người tương xứng với mình à?" Dư Thiên Thiên ngồi trên ghế sô pha nhìn Mạnh Kiều nói, ai cũng nghe ra ẩn ý trong câu hỏi của cô ấy.

Mạnh Kiều tẩy trang được một nửa, xoay mặt sang, "Tớ..."

"Tớ biết cậu khó xử, " Dư Thiên Thiên đứng lên, tiến tới gần cô. "Cho nên tớ định cho cậu xem thử cái này trước."

Trong lòng cô ấy cũng thấp thỏm, lúc lấy điện thoại ra mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Nhưng Dư Thiên Thiên tuyệt đối sẽ không để bạn thân bị một người đàn ông lừa dối mà chẳng hay biết gì.

"Người trong hình, chắc hẳn cậu quen biết chứ?"

Mạnh Kiều nhìn thấy gương mặt cô ấy chứa đầy vẻ nghiêm túc thì trong lòng vốn không thèm để ý, nhưng vừa mở hình ra, cả trái tim cô lập tức rơi xuống đáy.

Ánh sáng trong hình không rõ, có vẻ Dư Thiên Thiên đứng chụp ở chỗ rất xa.

Chính giữa hình ảnh, Chu Minh Xuyên tựa vào góc tối, người phụ nữ mặc váy cúp ngực ngắn màu đỏ đứng bên cạnh. Cô ta đứng quá gần Chu Minh Xuyên, lúc chụp lại đang kề sát tai anh nói chuyện.

Mà người nữ kia có mái tóc xoăn xõa ngang vai quen thuộc, Mạnh Kiều nhìn một cái đã nhận ra.

Chính là người phụ nữ ngày đó cô từng gặp ở trong nhà Chu Minh Xuyên.

—— "Người phụ nữ kia là ai?"

—— "Người không quan trọng."

—— "Anh có bạn gái không?"

—— "Không."

Giọng nói của Chu Minh Xuyên nhiều lần tua lại trong đầu Mạnh Kiều, nhưng hai người trong hình giống như một con dao nhọn nhỏ, đâm thẳng vào đáy mắt.

Trái tim chợt thắt lại, Mạnh Kiều cắn răng không cách nào nói chuyện.

"Mạnh Kiều?" Dư Thiên Thiên nhìn thấy cả người cô cứng đờ ngay tại chỗ không chịu nói chuyện, đau lòng cất điện thoại di động.

Nhưng cô ấy không hối hận đã đưa ra quyết định này, đau dài không bằng đau ngắn.

"Lúc tớ đi ra ngoài thì nhìn thấy họ, bọn họ có lẽ cũng cùng đến xem phim." Dư Thiên Thiên ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm bả vai Mạnh Kiều, "Người như Chu Minh Xuyên trong lòng che giấu quá nhiều bí mật, cậu không nhìn thấu cũng là bình thường, chẳng qua tớ không thể nhìn cậu tiếp tục chìm đắm như vậy nữa. Mạnh Kiều, nếu ban đầu cậu chỉ là muốn vui vẻ, vậy hiện tại có thể buông tay rồi."

"Nếu không thì bắt đầu từ bây giờ, thứ mà anh ta mang đến cho cậu cũng chỉ có đau khổ."

Dư Thiên Thiên chậm rãi nói, Mạnh Kiều thật lâu vẫn không nói chuyện.

"Đây…có thật không?"

Hồi lâu Mạnh Kiều mới lẩm bẩm mở miệng, nhưng vành mắt cô đã đỏ bừng, lời nói này chẳng qua là đang tự hỏi bản thân.

Bàn tay phải của cô khẽ run, định tiếp tục tẩy trang như vừa động thì nước mắt lập tức chảy xuống.

Nước mắt rơi xuống từng giọt đứt quãng, bàn tay cũng bắt đầu không ngừng run rẩy.

Cho đến khi cô hoàn toàn ném bông tẩy trang đi rồi bật khóc.

"Nhưng rõ ràng anh ấy đã nói với tớ là anh ấy không có bạn gái" Mạnh Kiều vừa khóc vừa nói, "Anh ấy nói người phụ nữ đó không phải người quan trọng, anh ấy còn mua dép cho tớ."

"Vậy tại sao anh ấy còn cùng tớ ăn cơm?" Giọng nói của Mạnh Kiều tràn đầy tủi thân, cô không biết tại sao Chu Minh Xuyên phải lừa gạt cô.

Vì sao lại tỏ vẻ không thèm để ý rồi lừa cô rằng anh không có bạn gái?

Nếu anh thật sự không thích cô, vì sao không trực tiếp nói anh đã có người thích?

Vì sao nhất định phải đùa bỡn cô như vậy?



Mạnh Kiều vừa nghĩ tới chỗ này, tủi thân trong lòng không kìm được mà tuôn trào.

Cô thậm chí có thể hiểu việc Chu Minh Xuyên không thích cô nhưng không cách nào chấp nhận chuyện anh trêu đùa cô như vậy.

Dư Thiên Thiên ôm Mạnh Kiều vào lòng "Bé goá phụ, cậu còn có tớ mà, dù đàn ông trên đời này chết hết, tớ cũng sẽ ở đây với cậu."

"Cậu còn nhớ năm ấy chúng ta ở trong quán bar gây chuyện không, cậu kéo tớ đi trên phố, hỏi tớ thoải mái không, tớ đã nói có. Thật ra thì làm gì có chứ? Người mình thực sự yêu, cho dù ầm ĩ anh chết tôi sống, dày xéo anh ta thành từng mảnh thì trái tim mình cũng bị tra tấn trong địa ngục."

"Sớm phát hiện thì sớm cắt đứt, vẫn tốt hơn phải đau khổ sau này.."

-

Đêm đó, Mạnh Kiều ôm Dư Thiên Thiên chìm vào giấc ngủ, có lẽ cô khóc mệt rồi, nửa đêm mới mê man ngủ.

Trái lại Dư Thiên Thiên mở mắt nhìn trăng sáng một đêm, cô ấy không biết bản thân có làm sai không.

Bởi vì cô ấy chụp hình xong, đang chuẩn bị về thì nhìn thấy Chu Minh Xuyên rõ ràng không nhịn được đứng cách xa người phụ nữ đó mấy bước, sau đó nói câu gì đó rồi xoay người đi mất.

Người nữ kia hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn bóng lưng Chu Minh Xuyên gào lên một câu: "Tâm địa anh vĩnh viễn sắt đá như vậy sao?!"

Dư Thiên Thiên rất khó phân biệt hai bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Là mối quan hệ tình nhân? Hay là chia tay rồi?

Dù là gì thì nhìn người nữ kia cũng không tình nguyện.

Từ nhỏ gia đình Mạnh Kiều hòa thuận, được nuông chiều từ bé, cô ấy có thể trông cậy Mạnh Kiều có bao nhiêu tâm cơ để đối đầu với người phụ nữ lẳng lơ nói năng tùy tiện đó đây?

Huống chi, chỉ cần một Chu Minh Xuyên cũng đã khiến Mạnh Kiều lo lắng đề phòng, ngày nhớ đêm mong.

Cô hi vọng Mạnh Kiều có được hạnh phúc từ một người đàn ông đáng tin.

Mà không phải từ một Chu Minh Xuyên khắp người đều là bí mật.

-

Buổi sáng ngày thứ hai Mạnh Kiều tỉnh lại, hai con mắt sưng như quả óc chó nhỏ, đúng lúc cô hoàn toàn không có hứng thú gì nên mỗi ngày đều trốn trong nhà xem tivi.

Mấy ngày qua Mạnh Thiên hiếm khi ở nhà, mỗi lần ra vào phòng khách đều có thể nhìn thấy Mạnh Kiều lạnh lùng ngồi trước tivi.

"Chị, đây không phải phim hài sao? Sao chị ngồi xem mà cảm giác kinh khủng thế?" Mạnh Thiên ngồi bên cạnh quan sát gương mặt vô cảm của cô.

Đầu Mạnh Kiều không hề nhúc nhích, lạnh lùng nhìn sang, "Đi ra."

Mạnh Thiên giả vờ bị dọa cho run run, lập tức cười đùa hỏi: "Có phải tâm trạng không vui không, cần em ra nước ngoài với chị chơi hai ngày không?"

Mạnh Kiều chậm rãi quay đầu "Sao mấy ngày qua ngày nào em cũng ở nhà? Có thể đi ra ngoài được không?"

Mạnh Thiên bất đắc dĩ thở ra một hơi, sau đó nằm xuống ghế sô pha, chán nanrn nói: "Em cũng muốn đi ra ngoài chơi, nhưng không đua xe được nữa, đi ra ngoài cũng chán."

"Sao không đua xe được nữa?"

"À đúng rồi, chị không biết đâu…" Mạnh Thiên ngồi dậy nói. "Khoảng thời gian trước có một đêm anh Xuyên vội tới đua xe giúp em, nói là có việc gấp cần tiền, đúng lúc em tổ chức trận đua trên núi Đoạt Mệnh, ai biết ngày đó bên kia đang thi công, trời tối không nhìn thấy rõ ràng, anh Xuyên bị đụng xe, suýt thì bay khỏi núi."

"Đó là núi Đoạt Mệnh đấy, bay khỏi đó nhất định mất mạng, còn may kỹ thuật của anh Xuyên giỏi, kịp thời lái xe vào trong, mặc dù nói là té gãy tay nhưng tốt xấu gì cũng giữ được mạng."

Mạnh Kiều nghe Mạnh Thiên nói, nghiêm túc đáp lời: "Em làm như vậy nếu ảnh hưởng đến một mạng người thì làm thế nào?!"

"Em cũng không muốn vậy mà, chuyện này cũng không thể trách em được." Mạnh Thiên cũng có chút tủi thân. "Cũng không phải chưa bao giờ gặp tình huống đang thi công, chỉ là ngày đó ngẫu nhiên sau lưng anh Xuyên bị thương, lúc lái xe cánh tay không dùng sức được mới dẫn đến tai nạn xe cộ. Cũng không biết đứa nào bị mù nữa, thế mà đã kéo một đường rách sâu như vậy sau lưng anh ấy."

Mạnh Thiên nhắc tới vẫn còn cảm thấy đáng sợ "Dù sao thì em cũng đã cho anh ấy rất nhiều tiền, chị, chị đừng nói em vô lương tâm."

Mạnh Kiều nhìn Mạnh Thiên, trong lòng hít một hơi thật sâu: "Dù sao thì đua xe không phải thứ gì tốt, sau này tốt nhất em đừng đụng vào nữa."

Mạnh Thiên bĩu môi, không nói chuyện.

Mạnh Kiều lại tựa vào ghế sô pha, trong lòng cô không biết vì sao lại nghĩ đến bàn tay bên phải bị thương của Chu Minh Xuyên.

"Mạnh Thiên, cụ thể thì anh Xuyên của em đua xe ngày mấy?"

Mạnh Thiên đảo mắt suy nghĩ một lát, "Hình như là... À đúng rồi, chính là đêm chị bị nhòe lớp trang điểm như quỷ, còn mang một đôi dép màu hồng về nhà đó, lúc chị về cũng là lúc em ra ngoài tìm bọn họ đua xe."