Tang Du Phi Vãn

Chương 18




Tôi và Bạch Trạm thật sự hôn nhau.

Trên con đường nhỏ vắng tanh, dưới ánh đèn mờ, trong màn đêm mờ mịt.

Anh nhẹ nhàng đặt tay ra sau đầu tôi, ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc tôi, từ từ nhẹ nhàng ôm chặt tôi vào lòng.

Mùi hương trên người anh xa lạ nhưng dễ ngửi, là mùi của chanh cỏ gì đó.

Hai người đã từng có vô số người yêu cũ, đang đứng ở trên đường hôn nhau.

Một lúc lâu, nụ hôn vừa xong, tôi hơi ngửa ra sau, tựa vào cột đèn, tiện tay đốt một điếu thuốc.

Thật ra là để che đi sự thay đổi tâm trạng của tôi mà thôi.

Hít một hơi thuốc, tôi dần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Bạch Trạm, nếu như anh nói rất lâu trước đó ở quán bar anh đã thích em, tại sao lại không ngừng gây chuyện xấu?”

Phun một luồng khói, tôi liếc mắt nhìn anh một cái, có vài phần chất vấn: “Đừng nói với em, sự nghiêm túc của anh không đáng giá là bao.”

Bạch Trạm cầm bật lửa trong tay xoa xoa: “Nếu như anh nói, sau đó, thật ra anh không hề tiếp xúc với bất cứ cô gái nào, em tin không?”

“Anh đoán xem.”

Tất nhiên là tôi không tin.

Bất luận là lúc nào, chuyện xấu của Bạch Trạm trong trường học cũng không hề dừng lại.



Bạch Trạm nở nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Là thật. Nhưng mà anh thừa nhận, sau đó anh cố ý làm chuyện xấu với các cô ấy, thật ra cũng không làm gì, chỉ là cố ý tìm các cô ấy nói chuyện trước mặt người khác, trong lúc các cô ấy đến tìm anh thì sẽ cố gắng đứng lại một chút, trường học chúng ta nổi tiếng nhiều chuyện, mấy tin này sẽ nhanh chóng lan ra.”

“Lý do?”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Cố gắng tạo chuyện xấu cho mình, lý do?”

Bạch Trạm xoa xoa chóp mũi, trả lời rất thật thà: “Để duy trì mức độ chói sáng, muốn tạo ra cảm giác tồn tại, hấp dẫn sự chú ý của em. Hơn nữa anh cho rằng danh tiếng hải vương của anh càng cao, sẽ càng khiến em cảm thấy có tính khiêu chiến, nhưng mà anh không ngờ em lại thanh tâm hỏa dục như vậy.”

“Anh điều tra phong cách em thích, nghĩ rằng em sẽ nhanh chóng tìm anh, nhưng mà anh không ngờ là anh tạo cảm giác tồn tại lâu như vậy, cuối cùng đến nhà ma mới gặp em.”

Nói xong, Bạch Trạm thở dài một hơi, đưa tay véo má tôi một cái:

“Lâm Tang Vãn, em quá thích đùa, anh đợi lâu như vậy, mãi mới có cơ hội tiếp cận em.”

Tôi không hiểu lắm.

“Nhưng mà, ở trường học, nếu như anh muốn tiếp cận em, rõ ràng có rất nhiều cơ hội.”

Đôi mắt Bạch Trạm u oán liếc nhìn tôi: “Là có rất nhiều cơ hội, nhưng mà, xin hỏi có lúc nào em nghỉ ngơi sao… Mỗi lần gặp em ở trường, bên cạnh em lúc nào cũng có bạn trai.”

Tôi ngạc nhiên.

Có vẻ… đúng là thế thật.

Không chỉ mỗi Bạch Trạm yêu đương không có kỳ nghỉ, thật ra tôi cũng không có.

Chỉ có mỗi lần gần đây nhất Ôn Kỳ về nước, tôi mới yên tĩnh đôi chút, cộng thêm việc trước đó để ý Chu Mộ chưa giải quyết được nên lần này mới có kỳ nghỉ hơi dài một chút.



Bạch Trạm thở dài một hơi, đốt một điếu thuốc: “Tuy là quá khứ của anh hơi hư hỏng, nhưng mà không phải là rác rưởi, chưa làm chuyện cắm sừng người khác, lúc em có bạn trai, anh cũng không tiện ra mặt.”

“Nhưng mà lần đợi này, lại chờ hơn nửa năm.”

Anh cúi người khẽ cắn nhẹ lên tai tôi một cái, lập tức thở dài: “Lâm Tang Vãn, chỉ mỗi cơ hội làm quen với em này, anh đã chờ hơn nửa năm.”

Tôi cười xòa: “Ăn cơm ngon không ngại trễ.”

“Phải không?”

Bạch Trạm cười nhẹ, đôi môi lướt qua mặt tôi, cuối cùng dừng trên môi tôi.

Khoảnh khắc mềm mại đó, anh cười nói: “Cơm có ngon hay không, phải thử mới biết được.”

Tôi thấy cách đó không xa có hai người đi đến, đang định đẩy anh ra, bàn tay để trên ngực anh lại bị anh nắm lấy.

Bạch Trạm siết chặt, giữ lấy eo tôi, đè tôi vào cột đèn đường, dùng cơ thể chặn ánh nhìn của người qua đường.

“Lâm Tang Vãn.”

Trong lúc đôi môi trằn trọc, anh khẽ gọi tên tôi.

“Cảm ơn em.”

“Cảm ơn em đã đồng ý hẹn hò với anh.”