Edit: Châu
Ngọc Hồ bỗng thấy Quận chúa lao từ trong phòng ra tóm lấy tay mình, hối hả hỏi: “Lang quân đang ở đâu?”, thì sững người: “Hình như đang ở phòng khách lớn ạ. Mắt…”
Nhưng Gia Nhu đã buông Ngọc Hồ ra, nâng váy hối hả chạy đi. Ngọc Hồ thấy chân Gia Nhu còn chưa kịp xỏ giày thì giật nảy cả mình, mùa đông lạnh như băng, không mang giày sao được? Trước nay chưa từng thấy Quận chúa thất thố như vậy bao giờ.
Lý Mộ Vân từ trong phòng đi theo ra ngoài, kinh ngạc hỏi: “Thế là thế nào?” Lý Mộ Vân chỉ nhất thời cao hứng đến đây ngồi tâm sự một lát. Thế mà Mộc Gia Nhu lại chạy ra ngoài kiểu này, người ngoài lại nghĩ là mình bắt nạt cho xem. Chẳng may em trai nhìn thấy, ai biết nó sẽ nghĩ thế nào.
Ngọc Hồ cũng không hiểu ra sao, chỉ biết vào nhà lấy giày, rồi nói: “Vương phi, nô tỳ xin lỗi không ở đây tiếp đãi người được ạ.” nói xong thì vội vã đuổi theo Gia Nhu.
Gia Nhu có cảm giác hành lang này mãi không có điểm cuối, ánh mắt nàng lo lắng nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh chàng, không để ý đến những cây mai, cây bách xanh vùn vụt phi qua hai bên hành lang. Từ rất nhiều năm trước, trong lòng nàng vẫn luôn có một khoảng trống, đó là khoảng trống của tuổi lên năm năm ấy. Nàng thường xuyên nhớ tới đêm đó, trong lòng ảo não, bực vì bản thân mình sắp quên hẳn dáng dấp của người đó rồi.
Bọn họ có rất nhiều ước định, tương lai phải cùng nhau du sơn ngoạn thủy, đi khắp đất nước tươi đẹp này. Khi nào chàng đến Nam Chiếu, nàng sẽ đưa chàng đi thăm thú hết thảy chùa chiền núi non danh tiếng trong vùng. Thế mà mười năm sau, chàng đã đến, nhưng nàng không thực hiện được lời xưa.
Gia nhân qua lại thấy một bóng người chạy vụt qua, chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác.
Trong phòng khách, Phượng Tiêu đi đến trước mặt hai người, giọng nói hơi cao: “Quảng Lăng Vương, Lang quân, tìm thấy cháu trai của Thái Sư rồi ạ!”
Lý Thuần vui mừng đứng lên, hỏi: “Người thế nào?”
“Đã đưa về phủ Thái sư rồi ạ. Bị bỏ đói nhốt vào một nơi rất kín đáo, chắc định để kệ cho đến chết; không có vết thương ngoài da nào.”
“Ngọc Hành!” Lý Thuần kích động nhìn Lý Diệp, hai mắt phát sáng. Lý Diệp mỉm cười gật đầu: “Ta nghe thấy rồi. Giờ ngài có thể yên tâm nhé.”
Lý Thuần đi tới đi lui: “Ta sẽ đích thân đến phủ Thái sư xem sao, muộn một chút sẽ quay lại đón A Vân sau. Cậu nói giúp ta với phu nhân một tiếng.”
Lý Diệp cất chăn, định đứng dậy tiễn, Lý Thuần ấn vào bả vai chàng: “Cậu đang bệnh, không cần để ý nghi thức xã giao.” Sau đó cùng với Phượng Tiêu vội vã đi.
Lý Diệp nhìn theo bóng Lý Thuần rời đi, cũng coi như xong một chuyện.
Vân Tùng ở đầu hành lang bỗng kêu lên: “Quận chúa, người…?”
Lý Diệp quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Gia Nhu đang chạy thẳng vào phòng khách, dừng lại trước mặt chàng. Chàng ngạc nhiên ngước mắt, thấy nàng thở hổn hển thì kêu lên: “Chiêu Chiêu?”
Vân Tùng cùng Ngọc Hồ chạy theo phía sau, tay Ngọc Hồ còn đang xách đôi giầy, thập thò bên ngoài không dám vào.
“Sao nàng không đi giày?” Lý Diệp cau mày hỏi.
Gia Nhu xót xa, nhìn thật kỹ từng nét đầu mày cuối mắt của chàng, đối chiếu với trí nhớ mơ hồ của mình. So sánh cả nụ cười và khí chất, thấy chỗ nào cũng giống. Người mà nàng khổ sở nhớ nhung nhiều năm như vậy, hóa ra chính là người ở ngay bên cạnh nàng, hàng ngày cùng nàng chung giường chung gối, sớm tối đều gặp. Thế mà nàng không hề nhận ra.
Nàng cất lời, giọng khàn khàn: “Ta muốn chính miệng chàng nói cho ta biết, chàng chính là chàng thiếu niên năm đó ngồi cùng ta cả đêm trên nóc nhà, đúng không?”
Lý Diệp sửng sốt một lúc, ánh mắt thoải mái hẳn: “Nàng nhớ ra rồi à?”
“Ta chưa từng quên!” Gia Nhu ngồi xuống, cúi thấp đầu, nói ngắc ngứ, “Ngày hôm sau, ta mang rất nhiều đồ định tặng cho chàng…Ta đứng suốt cả đêm, nhưng chàng không tới. Ta khóc rất lâu, mấy người tới kéo ta đi, ta đều không chịu đi. Ta hỏi người của Lý gia, nhưng không ai chịu nói cho ta biết… Ta đi tìm chàng, vẫn luôn tìm, nhưng không thể tìm được, chỗ nào cũng không thấy…” Nàng đưa hai tay bụm mặt, dường như cô gái nhỏ khổ sở thất vọng năm đó lại tìm về.
Lý Diệp kéo nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Ta nghĩ hồi ấy nàng quá nhỏ, chuyện cũ chỉ là một hồi ức mơ hồ ngắn ngủi, không cần phải nhắc tới. Nhưng ta cũng vẫn luôn nhớ.” Giọng chàng hơi trầm xuống, “Xin lỗi, ta đã nhỡ hẹn.”
Gia Nhu bỗng nhiên khóc thành tiếng, hai tay ôm thật chặt hông chàng. Bao nhiêu tâm tình vẫn cất giấu trong lòng, giờ tràn ra như suối.
Lý Diệp không nghĩ là đối với nàng, đoạn chuyện cũ này lại khắc sâu trong lòng đến thế. Nghĩ đến cô bé kia từng khổ sở đợi mình cả một đêm mà không đợi được, chàng thấy tim mình đau nhói, cúi đầu hôn lên trán của nàng, nói đi nói lại câu xin lỗi.
Ngọc Hồ với Vân Tùng không biết hai người đang nói gì, hơi liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhất trí, lúc nam nữ chủ nhân ôm nhau, kẻ hầu người hạ đứng ngoài nhìn chẳng tiện chút nào. Ngọc Hồ cẩn thận đặt đôi giày của Gia Nhu xuống cửa, rồi rón rén lui ra.
Gia Nhu khóc một lúc, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, giờ chỉ còn cảm giác vui sướng khi tìm lại được thứ đồ đã đánh mất. Chuyện gì cũng không còn quan trọng nữa, nàng bằng lòng mở khóa trái tim mình lần thứ hai.
Mọi chuyện trước đây đều bị xóa hết.
Hai người ngồi nói chuyện trong phòng khách lớn rất lâu, Gia Nhu dựa vào ngực Lý Diệp, vẫn luôn nắm tay chàng, không muốn buông ra. Bên ngoài phòng có cây to che chắn, chỉ có một chút ánh nắng lén chiếu vào phòng. Thời gian mười năm đang được chầm chậm lấp đầy, miệng nàng mỉm cười, cọ cọ vào trong ngực chàng: “Vì sao chàng chê ta phiền mà lại còn đồng ý hôn ước nào? Rõ ràng là chàng yêu thích ta.”
Lý Diệp không cho nàng quá đắc ý: “Nói thế mà không biết ngượng, nàng nhỏ như vậy, sao ta thích được chứ? Chẳng qua là nghĩ cuộc đời quá thanh tịnh, có người cãi cọ ồn ào cũng hay. Ai biết khi nàng lớn lên lại chẳng còn đáng yêu như khi còn bé nữa.” Giọng chàng đượm vẻ nuối tiếc. Gia Nhu biết chàng cố ý trêu mình, muốn đánh cho chàng mấy cái, nhưng nghĩ chàng đang là bệnh nhân nên đành bỏ qua.
Khi còn nhỏ ngây thơ không biết gì, để lại bao nhiêu năm tháng nhớ nhung tiếc nuối, giờ này cuối cùng cũng đạt ước nguyện. Chàng của ngày xưa hợp vào với chàng của bây giờ, không ai có thế bằng được.
Hai người lại lặng lẽ ôm nhau, hai tâm hồn như liền làm một. Lý Diệp hỏi nhỏ: “Sao tự nhiên nàng lại nghĩ ra thế?”
“Chị gái đến phòng chúng ta, nói chuyện ngày xưa, nói hồi đó chàng thích leo lên nóc nhà vào những đêm mất ngủ, có lần từng bị trúng gió, ngã bệnh, chẳng phải đúng thế sao?” Gia Nhu ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt sáng trong, chỉ chăm chú nhìn chàng mê mải, “Ta thật ngốc. Trên đời này trừ chàng thì làm gì có ai tuấn tú như vậy chứ.”
Lý Diệp mỉm cười, giơ tay vuốt ve bờ môi nàng, đôi môi mỹ nhân tươi như hoa, nhưng chàng không dám hôn, sợ lây bệnh cho nàng.
Lúc này chàng mới nhớ ra còn công việc, bèn nói với người trong lòng: “Nếu nàng không đến, ta cũng phải đi tìm nàng đấy. Quảng Lăng Vương vừa nói cho ta biết, trước mắt Thổ Phồn sẽ không tấn công Nam Chiếu. Nhưng chỉ có thời gian chừng dăm ba năm, hoặc ít hơn thôi. Quảng Lăng Vương và…Ngọc Hành tiên sinh đã cùng thảo luận một số biện pháp, đã báo tin cho nhạc phụ rồi, nàng cũng có lời khuyến khích nhạc phụ nhé.”
“Được, chàng đã làm được quá nhiều rồi.” Gia Nhu gật đầu nói, “Những việc sau này, chàng không cần phải quan tâm nữa, an tâm dưỡng bệnh cho tốt là được.”
Nàng đã nợ chàng quá nhiều, khó mà trả nổi. Những việc còn lại, bản thân nàng có thể tự làm.
Thoáng cái đã đến trưa, tỳ nữ của Trịnh thị đến mời bọn họ dùng bữa. Vương Tuệ Lan đã đến khu phòng của Trịnh thị, đóng vai trò đón khách. Thực đơn rất phong phú, có bánh sữa hấp xốp mềm, bánh kẹp nướng giòn, tràng bò nhồi hoa, tôm nướng xiên, bì dê xào nhụy hoa, bánh ngọt các loại theo đúng tiêu chuẩn yến tiệc. Chỉ trong vòng nửa ngày mà Vương Tuệ Lan sai nhà bếp làm ra được bàn tiệc này, đúng là không dễ chút nào.
Trịnh thị liên tục nhắc Lý Mộ Vân ăn nhiều một chút, Gia Nhu thì lại không ngừng gắp thức ăn cho Lý Diệp, đĩa nhỏ trước mặt đã đầy ắp đồ ăn.
“Chiêu Chiêu, nhiều lắm rồi.” Lý Diệp bưng bát ăn cơm, nhắc nhỏ.
Lúc này Gia Nhu mới phản ứng lại, mặt ửng đỏ, yên lặng sẻ bớt đồ ăn trong đĩa của chàng. Đúng là chàng ăn rất ít, vừa rồi nàng mải nghĩ chuyện Tôn Tòng Chu, thất thần, nên mới gắp nhiều như vậy.
Vương Tuệ Lan cười nói: “Tứ đệ với Tứ đệ muội thân mật như vậy, thật làm người ta ao ước.”
“Đại tẩu nói đùa đấy ạ, Lang quân đang ốm, ta chỉ quan tâm chàng một tý thôi.” Gia Nhu biện bạch một câu, chẳng biết vì sao, gọi chàng là lang quân làm cho nàng thấy trong lòng ngọt ngào.
Trịnh thị chen miệng nói: “Sao chỉ bị cảm xoàng thôi mà từng ấy ngày vẫn chưa khỏi thế? Nếu thầy thuốc không trị dứt bệnh, thì đổi đi.”
Lý Diệp nói: “Mẹ yên tâm, chỉ là bệnh vặt thôi.”
Trịnh thị không nói gì nữa. Lý Diệp toàn dùng mấy câu qua loa này để trả lời lấy lệ, bà ta nghe quen rồi. Lúc này làm to chuyện chỉ để xem chàng bệnh thật hay không không quan trọng lắm. Mấy ngày hôm trước, mỗi khi vợ chồng con trai đến, mặc dù nhìn thì thấy thân mật, nhưng vẫn có khoảng cách gì đó, hôm nay thì lại khác hẳn. Chẳng lẽ chuyện của Mộc Gia Nhu chỉ là bà ta quá đa nghi hay sao? Tất cả phải chờ người bà ta phái đi Nam Chiếu trở lại mới nói được.
Ăn trưa xong, Quảng Lăng Vương phái người đến đón Lý Mộ Vân trở về.
Gia Nhu cùng Lý Diệp trở về phòng, Lý Diệp nói: “Ta còn có mấy việc phải làm, nàng nghỉ trưa trước đi.”
“Ta làm với chàng.” Gia Nhu bật thốt lên.
Lý Diệp cười nhìn nàng: “Nàng định giúp ta mài mực pha trà, làm thư đồng sao?”
Gia Nhu gật gù, chạy ngay đến ngồi xuống trước bàn, cho nước vào nghiên mực, cầm thỏi mực bắt đầu mài. Lý Diệp đi theo nàng, ngồi xuống sau bàn, cầm bút nhúng mực viết chữ. Gia Nhu nghiêng đầu ngó, nhưng chẳng hiểu chàng viết gì, chỉ thấy dáng vẻ rất đẹp.
Lúc Lý Diệp viết xong thì Gia Nhu đã nằm nhoài trên một góc bàn, ngủ gật. Nàng có thói quen nghỉ trưa, cứ đến giờ là mệt rã rời, hơn nữa mài mực là việc cần dùng sức, nàng cọ cọ mấy lần đã mỏi.
Lý Diệp cười để bút xuống, đứng lên ôm ngang nàng lên.
Gia Nhu lập tức tỉnh lại, theo bản năng ôm cổ chàng: “Thả ta xuống, chàng còn bệnh…”
Vẻ mặt chàng dịu dàng: “Người nàng có mấy lạng thịt đâu mà, còn thừa sức.” Gia Nhu toét miệng cười, chàng khom lưng đặt nàng xuống giường, vừa muốn lùi ra, thì Gia Nhu ôm cổ chàng, chủ động hôn.
“Chiêu Chiêu…” chàng lúng búng gọi, muốn từ chối nàng, nhưng mọi âm thanh đều bị nàng nuốt mất.