Tàng Châu

Chương 60




Edit: Châu

Một lát sau, Trịnh thị sai Tô Nương đến mời Gia Nhu sang khu phòng ở của Vương Tuệ Lan. Lý Diệp không hiểu, Gia Nhu liền giải thích: “Đêm qua Đại gia bảo ta theo chị cả học quản việc nhà.”

Lý Diệp bất đắc dĩ nhìn nàng: “Thế nàng ngoan ngoãn nghe lời rồi à?” Tay mẹ chàng không với được tới chi thứ nhất, cho nên nghĩ ra cách này đây. Chàng nói: “Nếu nàng ngại từ chối, thì để ta nói với mẹ cho.”

Thật ra thì Gia Nhu không muốn đi. Khi còn ở phủ Vân Nam Vương, hầu như nàng không phải lo những việc này. Hơn nữa Thôi thị cũng đã thu xếp một u già rất am hiểu lĩnh vực này theo nàng đến đây, nàng chẳng phải bận tâm gì hết. Ngay cả kiếp trước ở Thái Châu, Ngu Bắc Huyền cũng không để nàng phải lo chuyện gì ở phủ Tiết Độ sứ Hoài Tây cả. Ở đó đã có Lão phu nhân xử lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp, còn có Trường Bình ân cần giúp đỡ, cho nên ngày đó nàng rất rảnh rỗi, chỉ cần ăn ngon ngủ kỹ là được.

“Dù ta không thích lắm, nhưng xem để mở mang đầu óc cũng hay. Chàng yên tâm, tự ta lo liệu được.” Gia Nhu vỗ một cái lên mu bàn tay trấn an Lý Diệp, rồi gọi Thu Nương vào, căn dặn việc hầu hạ thuốc thang cho Lý Diệp đúng hạn. Sau đó nàng bảo Ngọc Hồ cùng đi đến chỗ Vương Tuệ Lan.

Trên đường đi, Tô Nương cười nói với Gia Nhu: “Quận chúa yên tâm, phu nhân không yêu cầu người làm gì nhiều, chỉ cần học hỏi Huyện chủ thật tốt là được. Dẫu sao tương lai Tứ Lang quân sẽ làm quan, có bổng lộc, phải có người quản lý của riêng, người nói có đúng không ạ?”

Gia Nhu cười một tiếng, gật đầu đồng ý. Lời này của Tô Nương gạt ai thì gạt, chứ làm sao gạt được nàng. Coi như Lý Diệp có làm quan, thì lúc mới đầu chẳng qua cũng chỉ là loại quan nho nhỏ thất phẩm bát phẩm, có bao nhiêu bổng lộc cơ chứ? So với số tiền chi tiêu hàng ngày của Lý gia thì bổng lộc kia chắc chưa đủ nhét kẻ răng.

Mục đích thật sự của Trịnh thị là muốn Gia Nhu ngó nghiêng xem Vương Tuệ Lan có làm gì sơ suất không, dù gì thì quản một cái phủ lớn như nhà họ Lý, làm gì có chuyện không xẩy ra sơ sót nào. Nhưng người như Vương Tuệ Lan thì làm gì có chuyện để lộ điểm yếu trước mặt người khác được chứ? Nếu Vương Tuệ Lan không có bản lĩnh, chắc đã chẳng được Lý Giáng coi trọng, vượt qua cả Trịnh thị để đảm nhiệm chức trách quản gia.

Chỗ ở của Vương Tuệ Lan còn xa hoa hơn so với chỗ của Quách Mẫn. Ngay cả trên sập cũng được trải thảm làm bằng da cáo trắng, tối thiểu phải đến bốn bộ da ấy chứ. Hàng tốt loại này, nếu ở phủ Vân Nam Vương thì đều dùng để may áo khoác, thế mà ở đây Vương Tuệ Lan lại dùng làm đệm ngồi.

Gia Nhu lại xuýt xoa một lần nữa về sự giàu sang của thế gia đại tộc trong Kinh thành. Nếu nàng không đến Trường An, không gả chồng đến Lý gia, thì đúng chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Hồi nhỏ từng đến Lý Gia đấy, nhưng lúc ấy nàng không để ý những thứ này, chỉ có đúng một chuyện làm nàng có ấn tượng sâu sắc, chính là chàng thiếu niên ngồi trên nóc nhà. Nhưng xa cách đã nhiều năm, sợ rằng không thể nào tìm được tung tích của thiếu niên kia rồi.

Vương Tuệ Lan đang xem sổ sách, thấy Gia Nhu đi vào thì đứng dậy cười nói: “Ta tưởng Tứ đệ muội bận việc không tới được đấy chứ. Bảo Chi, nhanh đi pha trà đi”

Bảo Chi đáp vâng, rồi đi ra ngoài, Gia Nhu ngồi xuống ghế ngang hàng Vương Tuệ Lan, thấy trên án thư của Vương Tuệ Lan có đặt món đồ rửa bút mà mình đưa tặng, liền nói: “Không nghĩ đại tẩu dùng đến món đồ rửa bút này.”

Vương Tuệ Lan nhìn món đồ, giọng nhẹ nhàng: “Ánh mắt tứ đệ muội rất tinh tường, món đồ này rất tinh xảo, ta rất thích, vẫn dùng hàng ngày. Chuyện hôm qua, muội không trách ta chứ? Muội đang hiểu lầm ta ý đấy. Ta phải quản rất nhiều việc trong nhà cũng như việc vặt trong phủ, cho nên không thể thiên vị bên nào. Mặc dù Lưu Oanh chưa là người nhà, nhưng dù gì thì trong bụng Lưu Oanh cũng có máu mủ của chú hai, nếu xảy ra sơ xuất thì sẽ không có cách nào giải thích với Đại nhân được. Mà thân phận muội cao quý, cho nên sẽ không ai làm khó muội cả.”

Đúng là trong cái nhà này, không có người nào dám động vào Gia Nhu, cho nên nàng chẳng có gì phải sợ Lưu Oanh cả. Nàng mới gả tới không lâu, không muốn làm cho nhà cửa không yên, cho nên hôm qua mới im lặng như thế. Nhưng vô duyên vô cớ mà Ngọc Hồ bị tát, thì cũng chả khác gì tát vào mặt nàng cả. Nếu cứ theo như tính khí trước đây của nàng, thì có khi còn xảy ra xô xát với Lý Sưởng ấy chứ. Nhưng giờ nàng không thể làm như vậy.

Coi như Quận chúa Ly Châu có thể bất chấp, thì với vai trò là vợ của Lý Diệp, nàng không thể tùy ý làm bậy như thế được.

Chuyện hôm qua, Gia Nhu cũng nghĩ rất nhiều.

Hiện tại thì Lý Huyên không có mâu thuẫn gì với Lý Diệp, nhưng nếu phải phân giải chuyện giữa Lý Sưởng với Lý Diệp, nhất định Lý Huyên sẽ chọn anh em ruột thịt của mình, mà Vương Tuệ Lan cũng đương nhiên đứng cùng phe Lý Huyên rồi.

Năm người mười ý, các gia tộc khổng lồ đều có rất nhiều chi nhánh. Người có thể chủ trì cả gia tộc đều là người có năng lực nhất trong gia tộc. Người đó sẽ được gia tộc ủng hộ hoàn toàn, đó cũng là người có thể tiếp tục kéo dài vinh quang cho gia tộc. Cho nên cho dù tổ tiên có mạnh thế nào đi nữa, nếu con cháu không ra gì thì sẽ sa sút rất nhanh. Nhà họ Lô, họ Trịnh hay họ Vương đều là ví dụ rất rõ.

Lý Giáng tự mình phấn đấu leo lên đến vị trí Tể tướng, nắm trong tay toàn bộ sức người, sức của của dòng họ Lý vùng Triệu Quận, Ông ta có hai con trai đều thuộc loại rất có tương lai, có thể thừa kế di sản, tiếp tục làm rạng danh Lý gia. Sau này Nguyên Hòa đế lên ngôi, Lý Giáng bị giáng chức, có khả năng là do ông ta đứng về phía phe đối lập. Nhưng hồi ấy triều đình bị thay máu hơn một nửa, mục tiêu là để loại bỏ hết dư đảng của Thư Vương, cho nên không chỉ mình Lý Giáng gặp họa.

Bây giờ thì Gia Nhu đã hơi hơi hiểu ra, rằng thái độ thù địch của Lý Sưởng đối với Lý Diệp không phải là vô cớ. Vị trí gia chủ thì chỉ có một, mà người nào cũng muốn làm. Nếu Lý Diệp có khả năng cản đường Lý Sưởng, đừng nói hai người là anh em khác mẹ, coi như là ruột thịt chăng nữa, thì Lý Sưởng cũng muốn trừ đi. Cũng có khả năng vì lý do này, mà Lý Huyên mới chuyển sang nghiệp võ.

“Tứ đệ muội, muội đang suy nghĩ gì đấy?” Vương Tuệ Lan gọi một tiếng. Gia Nhu mới hoàn hồn: “Ta thất thần một lúc, đại tẩu mới nói gì thế?”

Vương Tuệ Lan cũng không để ý lắm, nhắc lại lần nữa: “Ta thấy chú hai có vẻ rất coi trọng Lưu Oanh, còn để tâm hơn so với em dâu năm đó. Chắc muội cũng biết quan hệ của chú hai và chú tư hơi căng thẳng, muội nên cố tránh Lưu Oanh, tránh cho hai anh em mâu thuẫn thêm. Có một số việc trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, tam sao thất bản chỉ tổ làm cho anh em họ bị ảnh hưởng thôi.”

Lời Vương Tuệ Lan không hẳn là không có lý, càng là đại gia tộc, thì càng quan tâm đến danh tiếng nếp nhà. Gia Nhu cũng nào có ý định động chạm gì Lưu Oanh đâu, hôm qua là Lưu Oanh gây chuyện trước đấy thôi. Nàng còn chưa biết cô ả kia có mục đích gì đâu, còn phải lẳng lặng theo dõi diễn biến đấy.

Nói chuyện phiếm mấy câu, hai người vào việc chính. Vương Tuệ Lan bảo Bảo Chi mang hết sổ sách tới, ôi thôi một chồng dầy cộp, làm Gia Nhu trợn mắt há mồm. Sổ sách hàng ngày đã phải hơn chục cuốn, chưa tính sổ sách hàng quý, nửa năm, thậm chí danh mục hàng năm có số ghi chép riêng. Ngày nào cũng phải soi xét những thứ này, đúng là nhọc thật!

Khó trách Quách Mẫn chẳng bao giờ buồn hỏi tới, Gia Nhu cũng hơi muốn quay đầu chùn bước đây này. Nói chung thì làm một người giàu sang nhàn hạ vẫn sướng hơn.

Vương Tuệ Lan chỉ tay vào mấy cuốn sổ: “Mọi người chỉ nhìn bề ngoài, chắc sẽ tưởng ta là người tham quyền đấy. Muội xem đi, bao nhiêu trương mục như vậy, phủ ta tiêu tiền như nước, cái gì cũng phải lo, chỉ cần một chỗ sai, thì sẽ như hiệu ứng dây chuyền, liên lụy bao nhiêu chỗ khác. Chuyện như thế, sao dám tùy tiện giao cho người ngoài cơ chứ?”

Vương Tuệ Lan không có ý bào chữa, mặc dù Gia Nhu chưa hiểu hết, nhưng cũng có thể nhìn ra là việc lo liệu đại gia đình như thế này quả không dễ chút nào. Nàng nói: “Thì Đại gia biết đại tẩu lo việc nhà khổ cực, cho nên cho ta tới trợ giúp còn gì. Nếu đại tẩu không chê ta ngu dốt, thì hãy dạy ta xem sổ sách đi. Ngày qua tháng lại, có khi cũng học được đôi ba thứ. Ta không hy vọng gì cao siêu, chỉ cần có thể trông coi của hồi môn của ta, không để người làm lừa là được.”

Ngọc Hồ không nhịn được liền chen vào: “Quận chúa, người lo em không làm được việc hay sao ạ? Sao lại nói với Huyện chủ thế ạ.”



Gia Nhu liếc xéo Ngọc Hồ: “Mới nói thế mà em đã bực hả? Thật là con nhà lính, tính nhà quan rồi đấy.”

“Quận chúa!” Ngọc Hồ đỏ mặt. Tỳ nữ trong phòng không nhịn được phải bật cười. Vương Tuệ Lan thường khá nhẹ nhàng, nhưng vẫn luôn giữ tôn ti trật tự, không bao giờ trêu đùa hùa theo người hầu kẻ hạ. Trái lại Quận chúa này có vẻ hiền lành, nghe nàng nói chuyện với tỳ nữ giống như hai chị em vậy.

Gia Nhu loanh quanh ở chỗ Vương Tuệ Lan cả buổi. Không ngờ Vương Tuệ Lan cũng tận tâm tận lực dạy bảo. Gia Nhu làm bộ cái hiểu cái không, làm cho Vương Tuệ Lan không sao dò ra được trình độ nông sâu của nàng thế nào. Đến lúc Gia Nhu và Ngọc Hồ đi rồi, Bảo Chi mới hỏi: “Huyện chủ, theo người thì Quận chúa đần thật hay là đần giả ạ? Có mỗi một việc mà để người phải nói đi nói lại mấy lần.”

Vương Tuệ Tan nâng chén trà, thổi thổi lá trà bên trong: “Thật giả thế nào ta không biết, chỉ biết là sau này Quận chúa sẽ thường tới chỗ này, sổ sách phải làm sao cho sạch sẽ một chút.”

“Người yên tâm đi. Những sổ sách này từng báo cáo với Tướng công, ngài ấy cũng không nhìn ra cái gì mà, Quận chúa càng không có khả năng.”

Vương Tuệ Lan gật đầu một cái. Hai người chi thứ tư đều làm người ta cảm thấy thật khó dò, như đang nhìn vào bức vách ấy thôi, không sao thấu được. Như vậy hoặc là loại rất bình thường, hoặc là đã thành tinh.

Lúc Gia Nhu ra đến ngoài sân, thì nhìn thấy Lý Tâm Ngư ngồi trên bờ hồ sen, hai bàn tay nhỏ bé nâng cằm, không biết đang suy nghĩ gì. Giữa trời đông, cô nhóc để hai chân trần, đong đưa đong đưa, không hề sợ lạnh. Gia Nhu cho đám Ngọc Hồ dừng lại cách một quãng trông chừng, còn mình thì đi tới, cúi người xuống hỏi: “Ao sen đã lụi hết rồi, cháu ngồi đây nhìn cái gì thế?”

Lý Tâm Ngư giật mình, lo sợ nhìn xung quanh.

“Đừng sợ, ta tới một mình thôi.” Gia Nhu ngồi xuống bên cạnh Lý Tâm Ngư, “Chuyện hôm qua, ta cảm ơn cháu nhé.”

Hôm qua ở chỗ Trịnh thị, Lý Tâm Ngư đã làm chứng giúp nàng trước mặt Lý Diệp, Gia Nhu thật lòng cảm ơn cô bé.

Lý Tâm Ngư cúi đầu nói: “Không có gì. Chẳng qua là cháu không thích người đàn bà xấu xa kia thôi.”

Cô bé nói chuyện rất nhỏ nhẹ, như bà cụ non, không hợp với vẻ bề ngoài non nớt chút nào. Gia Nhu cảm thấy buồn cười: “Cháu mới gặp người ta lần đầu tiên, mà đã biết xấu tốt rồi à?”

Lý Tâm Ngư thấy nàng không tin, định nói lại, nhưng rồi lại im lặng. Gia Nhu hỏi tiếp: “Lần trước ở vườn hoa, cháu bảo ta cứu cháu là thế nào đấy? Cháu ở đây phải chịu khổ hả?”

“Cháu chỉ đùa thôi. Chắc vú già đang tìm cháu, cháu phải về đây.” Lý Tâm Ngư thả hai ống quần xuống, bới đôi giầy từ trong đống cỏ ra, nhảy xuống đất đi giầy vào rồi chạy biến đi.

Gia Nhu thấy cô bé này là lạ, không thể nhìn ra được suy nghĩ của nó. Nhưng nó thật quá xinh, không chỉ có gương mặt với các nét đẹp tinh tế, nó còn mang một vẻ hấp dẫn rất lạ của đứa trẻ lai, sau này lớn lên, nhất định nó sẽ có vẻ đẹp quyến rũ phong tình. Sắc đẹp của phụ nữ là vũ khí sắc bén nhất. Gia Nhu hy vọng sau này nó có thể trưởng thành tử tế, không bị đi chệch hướng.

Trở về phòng, Lý Diệp đang ngồi ở gian phòng phía đông, hình như đang vẽ vời thứ gì đó. Bên cạch là mấy món đồ trang sức bạc đêm qua Gia Nhu vừa mua. Sáng nay nàng định chọn mấy món trông tạm được để thưởng cho người làm. Nhưng chọn tới chọn lui cũng chẳng chọn được cái nào, nàng đành gạt cả đám sang một bên. Thôi Vũ Dung nói không sai tẹo nào, đa phần những điều bà lão đó nói là nói dối. Loại thợ này mà gọi là thợ thủ công thì quả là lạ.

Nhưng Gia Nhu không hề hối hận, nàng không muốn trở thành một người vô cảm. Sợ rằng như vậy sẽ mãi mãi mất đi khả năng yêu người khác.

Lý Diệp thấy nàng trở lại thì đặt bút xuống, hỏi nàng học được những gì.

Gia Nhu thở dài, ngồi xuống nói: “Chắc ta không hợp với chuyện này. Những thứ sổ sách kia chất cao phải đến cỡ nửa người, ta vừa nhìn đã thấy đau hết cả đầu. Chị dâu lo việc nhà cũng không dễ chút nào.”

Lý Diệp đã sớm đoán được tình cảnh như vậy, nhẹ nhàng nói: “Cái này cũng như luyện chữ ấy, năng nhặt chặt bị, tích tiểu thành đại. Nếu nàng thật muốn học, phải có kiên nhẫn, nếu không muốn học, thì đừng cố làm gì.”

Tạm thời Gia Nhu chưa biết nên thế nào, cứ học tập Vương Tuệ Lan tiếp đi, vừa làm vừa giết thời gian.

“Chàng đang vẽ gì thế?” Nàng tới gần nhìn kỹ. Có vẻ là thứ hoa văn gì đó, mới chỉ có mấy đường nét phác thảo, chưa nhìn ra cái gì. Nhưng mấy nét bút đều được vẽ rất tỉ mỉ, bay bổng đẹp đẽ, cho thấy tài năng hội họa của chàng vô cùng xuất sắc.

Lý Diệp lấy một vật cho nàng nhìn: “Ta chọn được món này từ trong đám đồ bạc kia. Thiết kế cũng khá, chẳng qua gia công chả ra gì. Ta định vẽ lại, rồi đưa đi gia công lần nữa.”

Gia Nhu nhìn kỹ, đó là một sợi dây chuyền khắc hình con cá chơi đùa với lá sen, phía trên còn treo ba cái chuông. Hình cá bơi khắc rất sơ sài, vài cái lá sen cũng lưa thưa, không nhìn ra chỗ nào hay ho cả.

“Lắc tay à, hơi dài đấy nhỉ?” Gia Nhu sợi dây lên cổ tay mình đo thử, thấy thừa ra một đoạn dài. Lý Diệp cười nói: “Đây là lắc chân.”

Gia Nhu phản ứng hơi chậm, có chút lúng túng: “Sao chàng biết?”

“Vật này…” Lý Diệp dừng lại, ho nhẹ một tiếng, “Thôi, nàng không cần biết đâu.”

Gia Nhu bị Lý Diệp làm cho tò mò, sao lại để yên cho chàng cố tình ra vẻ bí mật thế chứ. Nàng ngồi phắt xuống bên cạnh chàng, đu đưa cánh tay chàng, hỏi: “Vật này thế nào? Chàng nói mau.”



Lý Diệp nhìn nàng một lát, rồi chậm rãi nói: “Nàng đã bao giờ nghe bài dân ca này chưa: Giang Nam mùa hái sen, lá sen lớp lớp dầy, giữa có đôi cá chép, vui đùa với lá sen”. Vui vầy cá nước ngụ ý là chuyện nam nữ đấy. Dây lắc này đeo vào chân phụ nữ, chân ngọc càng thêm đẹp. Trên lắc có treo chuông, khi cử động chân lắc lư, chuông sẽ kêu leng leng, như cá đùa nước, làm chốn khuê phòng thêm hứng thú…”

Gia Nhu nghe mà chín cả mặt, lấy bịt miệng Lý Diệp: “Không cho nói nữa!”

Lý Diệp nhìn nàng cười tủm tỉm, chỉ thấy mùi hương trên lòng bàn tay nàng thấm vào tận trong lòng. Gia Nhu vứt luôn cặp lắc chân xuống, hung hăng trừng mắt: “Chàng biết nó là loại đồ ấy, còn nói nó tốt à?”

Lý Diệp kéo tay nàng xuống, nắm lấy: “Cái này đúng là gia công không tốt, không xứng với nàng chút nào. Ta sẽ sai người chế tác thật tinh xảo đẹp đẽ, cho nàng đeo.”

“Ai thèm đeo.” Gia Nhu xoay đầu, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh rất khó tả.

Lý Diệp lại ho khan hai tiếng, Gia Nhu vội vàng lấy tay vỗ vỗ lưng chàng: “Bệnh cảm lại nặng lên, hay là đau ngực đấy? Ai bảo đêm qua chủ quan cơ. Từ hôm nay đến khi chàng khỏe hẳn, không được làm liều nữa.”

Lý Diệp định nói mình không sao, nhưng nhớ đến đêm qua quá mệt mỏi, kiệt sức ngủ gục trên người nàng, thật là mất mặt. Tốt nhất nên tránh việc tương tự xẩy ra, kiềm chế một thời gian, dưỡng thương cho thật tốt vậy.

Trong lúc đó, sai người làm gấp cái lắc chân này mới được.

***

Chạng vạng tối, Lý Giáng mới về phủ, về một cái là gọi Lý Diệp tới phòng làm việc luôn. Ông ta còn chưa kịp thay triều phục, dáng vẻ hơi mệt mỏi, nhưng vẫn đàng hoàng ngồi sau bàn, hỏi: “Đêm qua phố xá loạn như vậy, sao con không chịu ngồi yên ở nhà mà lại chạy đên phủ Quảng Lăng Vương làm gì? Nghe Đại lang nói, con còn gây chuyện với Kim ngô vệ hả?”

Lúc ấy Kim ngô vệ đang đuổi theo dấu vết Vương Thừa Nguyên, bị Lý Diệp chen chân cản trở, liền báo vào trong cung. Sau đó thì lão Thái sư vào cung, không biết mật đàm chuyện gì cùng Thánh nhân mà mọi chuyện xoay chuyển 180 độ, câu chuyện nhỏ của Lý Diệp mới bị ép xuống, không ai đề cập tới nữa.

Lý Giáng suy đoán được là có nội tình. Dẫu sao thì Vương Thừa Nguyên an phận thủ thường đã nhiều năm như vậy, làm gì có chuyện đột nhiên ăn gan hùm mật gấu dám ám sát thiên tử cơ chứ. Quả nhiên đến lúc lâm triều, có viên quan vừa nói đến chuyện đề xuất Thánh nhân xuất binh đánh U Châu, bị Thánh nhân đuổi về luôn. Lúc ấy sắc mặt Thư Vương lập tức sa sầm.

Lý Diệp nói: “Đêm qua đi xem đám rước trừ tà, tình cờ con có gặp Quảng Lăng Vương, ngài ấy nói Thị lang bộ Lại sẽ tới phủ Quảng Lăng Vương thử trà mới, bảo con cũng đến. Còn chuyện đụng phải Kim ngô vệ thì chỉ là tình cờ thôi. Cha, có gì không ổn đấy ạ?”

Lý Diệp dám ở nơi đầu sóng ngọn gió đụng vào Kim ngô vệ, đương nhiên là đã đoán được sau khi Thái sư vào cung thì Thiên tử sẽ có phương án khác xử trí Vương Thừa Nguyên. Nếu không thì chắc chắn cha sẽ không chỉ hỏi mấy câu đơn giản như vậy.

“Không có.” Lý Giáng trầm ngâm nói. Đêm qua đúng là Thị lang bộ Lại mãi mới thong dong đến, nói mình không ở trong phủ, phải trở về thay y phục mho nên mất chút thời gian, hơn nữa vị Thị lang bộ Lại này chính là người phụ trách kỳ tuyển quan mùa xuân. Lý Giáng những tưởng Lý Diệp chỉ đi thi lấy lệ, đối phó với mình, vì thấy nhiều ngày như thế mà chàng chẳng lo lắng chuyện thi tuyển quan gì cả, chỉ loanh quanh trong phủ.

Hôm nay nghe chàng nói như vậy, hóa ra là muốn thông qua Quảng Lăng Vương để tiếp xúc với Thị lang bộ Lại. Đứa con này trước giờ vốn không làm theo lẽ thường, cộng thêm chuyện triều đình rắc rối phức tạp, đôi ba câu không nói rõ ràng được, Lý Giáng đành cho qua chuyện này.

“Ta có chào hỏi Thượng thư bộ Lại rồi, con thật sự không muốn nhậm chức thư ký Trung thư à?” Lý Giáng uống một hớp trà thấm giọng, nghe Lý Diệp trả lời: “Cha, con muốn đến Đại Lý tự.”

Đại Lý tự quản lý hình ngục, nhưng không có bao nhiêu thực quyền, không liên quan đến các bộ, ngay cả Lý Giáng cũng không với tay tới được. Hơn nữa Đại Lý tự khanh là người rất khó tính, cứng nhắc, ngọt nhạt đều không nghe. Lý Giáng cau mày: “Vì sao lại chọn chỗ đó? Đại Lý tự không phải là cơ quan quan trọng, con chọn chỗ khác đi.”

Giọng nói không phải là thương lượng, mà là ra lệnh.

Lý Giáng vốn là người đứng đầu Tướng phủ, đã quen với việc quyết định mọi việc lớn nhỏ trong nhà. Ví dụ ông ta cho rằng Trịnh thị không thích hợp với việc quản gia, thế là giao luôn cho Vương Tuệ Lan. Cho rằng tính tình Lý Huyên ngay thẳng, không hợp làm quan văn, thế là cho Lý Huyên theo đường võ. Ngay cả Lý Sưởng, làm việc trong bộ Hộ là bộ có quyền lực lớn nhất trong sáu bộ, cũng theo ý riêng của ông ta. Thượng thư bộ Hộ tuổi tác đã cao, người nắm quyền thực sự là Thị lang bộ Hộ Bùi Diên Linh. Tuy Bùi Diên Linh mới bị vạch tội, nhưng cây lớn rễ sâu, sẽ lật lại rất nhanh thôi.

Chỉ cần vẫn được Thánh sủng dù chỉ một ngày, thì vẫn là người đáng mặt tướng tài, chẳng ai động đến được.

Bây giờ là lúc Lý Giáng sắp xếp đường đi cho Lý Diệp. Nhưng Lý Diệp lại không ngoan ngoãn nghe theo kế hoạch của ông ta.

Chàng quả quyết nói: “Lúc đầu cha nói con chỉ cần tham gia khoa cử, con đã đi thi theo đúng ước định. Chuyện sau này, xin cha đừng can thiệp nữa.”

Lý Giáng ngớ ra, rồi vỗ bàn: “Đồ khốn, mày lại định chọc giận ta hả?” Cả nhà chỉ có thằng con út này là dám năm lần bảy lượt cãi lời ông ta. Nhiều khi Lý Giáng cũng cảm thấy mình không thể nắm bắt được chàng hoàn toàn, cho nên mới buông trôi mặc kệ chàng như thế.

“Con không hề muốn làm cha giận, bất quá người nào có chí người ấy, sao cha lại quyết định thay con được? Cha đã có anh cả, anh hai, thiếu con cũng không hề gì. Con tự nhận tư chất ngu độn, khi còn bé vì bị ngã xuống nước, nên thân thể và trí khôn cũng không bằng trước được. Lần này có thể thi đậu, chắc chắc cũng được cha lo liệu phía sau. Nếu cha quyết cho con vào các bộ, có từng nghĩ đến cảm nhận của anh hai không? Cha thật muốn anh em lại bất hòa, đến nỗi như năm đó sao?”

Năm đó chuyện Lý Diệp ngã xuống nước đã làm cả nhà rối loạn, cuối cùng Lý Diệp chủ động nhượng bộ ra khỏi nhà, lúc ấy mọi chuyện mới lắng dịu. Lý Giáng bị chàng hỏi đến á khẩu không trả lời được, Lý Diệp thuận thế chào, ra ngoài.

Chờ Lý Giáng hoàn hồn thì trong phòng chỉ còn lại mình ông ta, ông ta giận quá hóa cười. Thằng ôn này quá biết cha nó, biết điều mà ông ta không thích nhất là nhà cửa không yên, anh em bất hòa, phá hỏng danh tiếng của Lý gia. Cho nên nó lấy lý do đó để cãi. Hồi nhỏ nó hầu như không chịu khuất phục bao giờ, nhìn thì có vẻ ôn hòa, nhưng thật ra hết sức quật cường. Nhiều năm như vậy, nó vẫn chẳng thay đổi gì cả.

Lý Giáng đành để yên. Ông ta đang muốn xem xem, không có sự che chở của ông ta cùng Lý gia, một mình Lý Diệp có thể làm được trò trống gì.