Tặng Chàng Một Đời Vẻ Vang

Chương 192




Edited by Bà Còm in Wattpad


Hoàng Hậu nương nương động thai khí, đây là muốn sinh sớm ước chừng trước hơn mười ngày, sự kiện này làm trong cung từ trên xuống dưới đều chạy vắt giò lên cổ.
Tất cả mọi người trong Thái Y Viện giữa đêm đều bị kêu vào cung, mấy chục Thái y hội chẩn chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương xảy ra vấn đề gì. Tuy rằng Hoàng Hậu nương nương vừa mới được sắc phong, hôm qua mới cử hành đại điển phong Hậu, nhưng nếu trong cung có ai dám chậm trễ một chút, vậy thì Hoàng đế bệ hạ của chúng ta liền sẽ làm ngươi triệt triệt để để biết mặt rồng giận dữ là có ý nghĩa gì.
Thiên Duyên Đế ở ngoài phòng sinh dạo bước, cứ nửa khắc là phải có Thái y ra bẩm báo tình huống bên trong. Tạ Hộ nằm trên giường sinh, thái dương mướt mồ hôi, bụng co rút đau đớn từng đợt quả thực muốn mệnh của nàng. Có người đút trà sâm vào miệng nàng, đút nước đường đỏ, đút trứng gà . . . tóm lại mặc kệ là thứ gì nàng đều nuốt vào bụng, vì chỉ trong chốc lát nàng sẽ mất rất nhiều sức lực để cho tiểu oan gia chào đời!
Lần mang thai này so với khi mang Khang Ninh phản ứng lớn hơn rất nhiều, bị thai nghén ước chừng hơn bốn tháng mới đỡ một chút, khi đó nàng gầy thành da bọc xương chỉ có bụng là to đùng, có thể thấy được hài tử này lăn lộn nàng đến mức nào. Hoàng Thượng bắt Thái y mỗi ngày đều phải khám mạch bình an, phát hiện thai này lớn hơn so với tầm thường một chút, ngoài ra những mặt khác đều rất bình thường. Bốn tháng qua đi, sức ăn của Tạ Hộ liền tăng vùn vụt, đôi khi một người có thể ăn như ba bốn người, nhưng ăn nhiều như vậy mà vẫn cảm thấy không đủ, trên người không thấy thêm được bao nhiêu thịt, tất cả đều chồng chất lên phần bụng.
Cơn đau từng đợt lại bắt đầu, đợt sau so với đợt trước càng kịch liệt hơn. Tạ Hộ phát ra tiếng thét chói tai, nàng cũng muốn phải rên cho hàm súc một chút, nhưng thật sự quá đau, đau đến mức chịu không được. Sau đó nàng liền bắt đầu nhớ đến phu quân, không biết phu quân ở bên ngoài nghe mình rên la như vậy có phải càng thêm lo lắng hay không, chỉ là nàng không có cách gì kiềm chế được.
Thiên Duyên Đế ở bên ngoài nghe tiếng rên thê lương càng lúc càng to, hận không thể đi vào thay thế nàng chịu tội. Nhưng hôm nay hắn đã là Hoàng đế, không thể vào phòng sinh giống như khi nàng sinh Khang Ninh, ngăn ở trước mặt hắn có cung nhân, có đại thần, còn có Khâm Thiên Giám. Cho dù Thái y nửa khắc ra bẩm báo tình huống cũng không thể nào giảm bớt lo âu trong lòng Thiên Duyên Đế.
Hoàng Hậu mang thai song sinh.
Hắn vẫn luôn không nói cho nàng biết, chỉ sợ nàng có gánh nặng trong lòng trước khi sinh sẽ càng sợ hãi. Mỗi ngày thái y phải đến thỉnh mạch bình an, đều sẽ trình cho hắn một phần ký lục về biểu hiện của mạch tượng -- hai thai nhi đều phát dục rất tốt, rất khỏe mạnh. Chỉ cần có thể chịu được cho đến khi bình an sinh hạ thì đời này không ai có thể thay thế được địa vị Hoàng Hậu của hắn, cũng không ai có thể đưa ra lý do nhi tử nối dõi đơn bạc để bắt hắn nạp phi.
Cho nên thai này của Hoàng Hậu vô cùng quan trọng, đủ để ảnh hưởng cuộc sống của bọn họ sau này, thậm chí là toàn bộ triều cục.
*Edited by Bà Còm in Wattpad*
Trời chưa sáng, Tạ Cận và Vân thị đã được trong cung cử kiệu liễn đón vào, chạy tới Khôn Nguyên Điện thì đã bình minh, tia nắng ban mai lóa mắt đâm thủng tầng mây tỏa sáng khắp nơi, xua đi hết thảy màn đêm âm u, nghênh đón một ngày mới.
Hai người hành lễ với Thiên Duyên Đế. Vân thị được cung nhân thỉnh vào phòng sinh, trước khi đi còn vỗ vỗ vai Thiên Duyên Đế an ủi: “Hoàng Thượng đừng nóng lòng, nữ nhân sinh hài tử đều phải trải qua ải này. A Đồng 'cát nhân thiên tướng' sẽ không có việc gì.”
Thiên Duyên Đế lui ra phía sau một bước, hành lễ cho Vân thị, cảm xúc dâng trào gởi gắm: “Làm phiền nhạc mẫu thay thế chăm sóc A Đồng.”
Sau khi Vân thị đi vào, cửa phòng sinh  lại một lần nữa đóng lại. Tạ Cận cũng vô cùng lo lắng, đứng ở phía sau Thiên Duyên Đế, ánh mắt cũng gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng sinh, trong tai nghe tiếng nữ nhi rên la.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, hồng quang phủ kín chân trời dường như biểu thị điều gì, quả nhiên trong một khắc đó có tiếng khóc lảnh lót của hài nhi truyền ra. Thiên Duyên Đế và Tạ Cận đều nhào đến bên cửa một lượt, Tạ Cận càng không màng hình tượng dán tai vào cánh cửa, chỉ hy vọng có thể nghe được thanh âm càng nhiều một chút.
Chỉ chốc lát sau liền có sản ma ma đến trước cửa bẩm báo: “Chúc mừng Hoàng Thượng, là vị tiểu Hoàng tử.”
Quả tim treo cao của Tạ Cận xem như buông xuống -- Hoàng tử, Hoàng tử thật tốt! Như vậy nữ nhi đã có hai Hoàng tử bàng thân, cho dù sau này có biến cố mưa gió gì thì ở trong hậu cung cũng bình an vô lo.
Thiên Duyên Đế nghe xong tin này, tuy rằng cũng thực cảm động nhưng một chút vẫn chưa thả lỏng, vội vàng hỏi: “Còn một đứa nữa đâu? Còn một hài nhi nữa đã ra chưa?”
Tạ Cận há hốc mồm, còn có . . . một đứa? Chẳng lẽ . . . Một loại vui sướng đến nỗi máu cứ cuồn cuộn dồn lên đầu sắp đâm thủng màng tai.
Hai người lại cứ vậy mà sốt ruột dán vào cửa chờ đợi. Sau một lát, phòng trong lại lần nữa truyền ra một tiếng khóc lảnh lót khác, nghe thanh âm không chút nào thua đứa thứ nhất.  Thiên Duyên Đế khẩn trương chộp lấy cánh cửa, khớp xương ngón tay gần như trắng bạch.
Thanh âm sản ma ma như tiếng thiên sứ từ bên trong cánh cửa vang lên: “Chúc mừng Hoàng Thượng, lại là một tiểu Hoàng tử!”
Song sinh nhi tử.
Thiên Duyên Đế quả thực khó có thể ức chế tâm tình mừng như điên của mình, còn không quên hỏi vọng vào: “Hoàng Hậu thế nào?”
Lập tức liền có Thái y tiến đến bẩm báo: “Hoàng Thượng yên tâm, Hoàng Hậu không có gì trở ngại, vẫn còn thanh tỉnh.”
Liên tiếp sinh hai Hoàng tử mà không kiệt lực hôn mê, đây đã chứng tỏ Hoàng Hậu thật sự không có trở ngại. Thiên Duyên Đế lúc này mới cùng Tạ Cận liếc nhau, song song yên lòng.