Tặng Cậu Ngàn Đoá Hướng Dương

Chương 6: Trẻ con




Sau lần đó, bố mẹ Trương đã đem tặng hết các thùng chanh leo cho tiệm nước ép. Thấy vẫn chưa yên tâm lắm, bà Mỹ Hoa đành nhờ cậu bạn thân trông trừng con gái mình.

" Con để ý đến con bé hộ cô nhé! Cam xoài thì nó không bị dị ứng gì cả nhưng cô sợ là máy ép sau khi ép chanh leo thì họ không lau sạch "

" Dạ, để cháu làm cho cậu ấy cũng được. Bà nội có công thức ngon lắm ạ "

" Thế thì cô yên tâm rồi. Cảm ơn con "

*

Hội bạn thân ngõ Mặt Trời rủ nhau cùng đăng kí thi vào trường trung học D. Vì phát huy không được tốt trong bài thi môn Anh, Hải Đăng bị tụt lại lớp sau và hai người còn lại thì vẫn học chung lớp.

" Buồn quá đi thôi! Không được học chung với hai cậu rồi " Hải Đăng đau lòng nhìn bảng thông báo phân lớp.

" Từ năm lớp 6 toàn ngồi cùng bàn với cậu, giờ tớ sắp được có trải nghiệm mới rồi. " Trung Nguyên thừa cơ trêu chọc lại, lời nói như xát muối vào tim.

" Này tim cậu làm bằng sắt hả? Đồ vô tâm "

San San đứng bên không khỏi đau buồn thay cậu bạn thân trí cốt của mình. Cô đành vỗ vai, an ủi Đăng.

" Cậu đừng lo. Chúng tớ sẽ cố gắng chuyên tâm học hành, cố gắng tan học cùng nhau, ôn thi cùng nhau để cậu không phải bận tâm nhé! "

Câu nói này đã nhân hai sát thương trực tiếp tới Hải Đăng.



" Các cậu quá đáng lắm. Kì sau tớ sẽ cho hai cậu biết tay " Đăng hậm hực đi lên phòng lớp 10G bỏ lại đằng sau hai bộ mặt đầy thích thú với dáng vẻ giận dỗi dễ thương của cậu.

Suốt 3 năm cấp 3, ba người chỉ không học chung đúng một học kì. Đến kì 2 năm lớp 10, Hải Đăng đã hãnh diện chuyển sách vở đến lớp 10A ngồi cùng hai đứa bạn "trời đánh" có thói quen thích trêu chọc cậu.

Mà lúc này, đang có tin đồn rằng hoa khôi khối 10 đang hẹn hò với Trung Nguyên lớp 10A. Hồi cấp 2, cậu không được chú ý đến, nhưng lên cấp 3, dáng người cao lên trông thấy, khuôn mặt nét nào ra nét đó, sống mũi cao, phải gọi là rất điển trai. Cậu ấy có nụ cười đẹp nhưng đôi mắt có vẻ buồn. Khi Trung Nguyên không cười, mọi người có thể nghĩ cậu là một người khó gần và kiệm lời. Nhưng khi tiếp xúc, bạn sẽ nhận ra cậu ấy cũng không phải khó gần đến mức như vậy. San San và Hải Đăng đã từng bóc phốt cậu cứ luôn cằn nhằn như ông cụ non vậy. Vì lúc nào sang nhà cậu ăn cơm, Trung Nguyên luôn nhắc nhở rằng San San không nên kén ăn hành và ớt chuông, Hải Đăng cũng không nên ăn mặn như vậy.

" OMG, chị ta tán đổ Trung Nguyên được luôn hả? " Hải Đăng vừa đến lớp đã xúm lại bà tám với San San.

" Tớ cũng không biết chính xác. Nhưng gần đây, cậu ấy cứ bảo tớ đi về trước. Hành động rất mờ ám " San San nhìn chằm chằm kẻ bị tình nghi đang ngồi cạnh cửa sổ kia.

Như nhận ra được ánh mắt cứ như tia điện bắn thẳng vào người mình, Trung Nguyên đành ngẩng đầu lên.

" Tớ biết vẻ bề ngoài này của tớ, nhìn một phát là không thể rời mắt được, nhưng mà sắp vào tiết Lý rồi, các cậu không định chuẩn bị bài cũ sao? "

"... " Hội bà tám lập tức cạn lời.

*

Tan học, San San đang đeo cặp, chuẩn bị về thì thấy có ai đó chạy đến cửa lớp vẫy tay về phía cô. Hoa khôi có khác, nụ cười hệt thần tiên tỷ tỷ.

" Êy, bạn gái tin đồn của Nguyên kìa! Tớ với cậu tránh sang một góc quan sát thử xem. Đi nhanh. " Thấy San San đứng khựng lại, Hải Đăng liền lôi kéo cô vào hội bà tám, chuẩn bị hóng chuyện.

Thanh Tâm vẫy tay với Trung Nguyên, ý muốn cậu ra ngoài gặp.

" Bánh Macaron này tặng cậu! Ngon lắm, tớ xách tay từ Pháp về đấy! "

" Ờ, cảm ơn cậu! Sau này không cần khách sáo vậy đâu! " Trung Nguyên đưa tay nhận bánh, khoảng khắc này hội bá tám ở góc kia như phóng viên săn được tin shock từ idol hạng A.

" Nhìn thấy chưa? Tớ nói chỉ có chuẩn!" Gia Linh đập tay liên tiếp mấy cái vào bàn, như ăn mừng thắng lợi.

" Bé bé cái miệng thôi! Ai cũng nhìn kìa!"

Tiếng động phát ra từ phía này khiến mọi người quay đầu nhìn lại, trong đó có nhân vật chính trong câu chuyện.

Trung Nguyên xoay lại thấy Hải Đăng và San San đứng ngó đầu ra hóng, dáng vẻ như kẻ gian bị bắt quả tang, rụt đầu ngay lập tức. Cậu bèn nói tạm biệt với Thanh Tâm để quay lại giục hai thành viên hội bà tám kia về nhà.



San San đang đứng xoay lưng lại với cửa bị cậu cầm lấy quai cặp kéo ra, còn Hải Đăng tự giác chạy trước đi lấy xe.

" Sao cậu cũng bị hội Gia Linh dễ dàng lôi kéo vậy? " Trung Nguyên thả quai cặp ra, để San San đi xuống cầu thang.

" Các cậu ấy chắn đường, tớ chỉ đành chờ bọn họ giải tán thôi "

Nghe xong câu trả lời này của San San, cậu liền bị chọc cho bật cười.

" Cậu không thể lấy lí do gì nó nghe hợp lý hơn? "

" Việc gì? Tớ nói kiểu khác là bóp méo sự thật đó. Như thế thì làm sao xứng với danh hiệu đoàn viên gương mẫu chứ. " Thật ra đây chỉ là một cái cớ để che dấu sự nói dối lộ liễu kia. Trung Nguyên nhìn thấu từ lâu nhưng vẫn để xem cô bạn trả lời thế nào.

" Được rồi. Đoàn viên ưu tú không phải nên làm gương cho các bạn sao? "

" Đương nhiên. Thân là người bạn dễ thương, ưu tú của cậu, tớ có trách nhiệm khuyên cậu đừng nên yêu sớm, sẽ ảnh hưởng thành tích."

" Cái gì? Tớ yêu sớm? Với ai? " Trung Nguyên cười khổ.

" Cô bạn hoa khôi kia đúng là xinh đẹp nha! Nữ thần thanh xuân. "

" Thanh Tâm? Tớ với cậu ta chẳng có gì! "

" Thật sự không có gì? "

" Tớ lừa cậu làm gì. Hồi trước, thầy Tùng nhờ tớ kèm lý cho cậu ta nên lúc nãy là đến cảm ơn. Hiểu chưa? " Làm gì có chuyện yêu sớm ở đây.

" Ồ "

" Ồ? Cậu có ý gì đấy? "

Thì là nghe được sự tình phía sau có chút bất ngờ. Thế mà chỉ là cô hoa khôi đơn phương. Để con gái nhà người ta uổng công mong chờ rồi.

San San không nói gì, cô dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, cậu không biết cô lại đang tự thiết kế kịch bản nữ truy nam thần khiến người xem đọc xong có thể dùng nước mắt rửa mặt.



Cắt đứt dòng suy nghĩ đó, Trung Nguyên búng nhẹ trán cô một cái rồi đưa hộp bánh macaron tới trước mặt San San.

" Trẻ con không nên nghĩ đến chuyện yêu đương nên chuyên tâm học hành."

" Cậu làm như cậu lớn hơn tớ ấy!"

" Tất nhiên! Hơn những 11 tháng 5 ngày "

Xuỳ, cái tên này thế cũng nói được.

" Cậu ăn cái này đi, tớ không thích đồ ngọt. "

" Cậu có lòng thì tớ xin nhận. "

" Trẻ con quả nhiên thích đồ ngọt. Chiều cao cũng cần được cải thiện. " Liệu có lớn nữa không nhỉ. Trung Nguyên nghĩ bụng

" Cậu vừa nhắc đến chiều cao của tớ? "

" Đâu có đâu. "

" Tớ rõ ràng nghe thấy. Trung Nguyên, cậu đứng lại đó! "

Lúc nãy vừa mới đứng cạnh nhau, giờ Trung Nguyên đã nhanh chóng chạy lên trước. Giờ chỉ còn nghe tiếng cười đùa hả hê vang vọng lại. Bộ đồng phục sáng màu, chiếc xe đạp trên rổ còn sót lại vài chiếc lá phượng vĩ cùng ánh nắng chiều có chút nhạt khiến góc sân trường năm ấy tràn ngập ý vị của thanh xuân.