Tặng Cậu Ngàn Đoá Hướng Dương

Chương 4: Đừng sợ




Do hôm qua khó ngủ, chính xác là không thể ngủ được, sáng nay San San rời giường vào lúc trời mới hửng sáng, tầm 5h - 5h30 gì đó. Nhìn hai chiếc quầng thâm mắt phản chiếu trong gương, cô nàng chỉ muốn chửi thề. Mới tập đi ngủ sớm mà vì chuyện đó mà thành một đêm thức trắng. Nếu để Hân Hân biết, câu chuyện sẽ thành cô "thao thức" vì đằng đó cả đêm nhưng trong hoàn cảnh này thì ngôn tình lãng mạn gì đó xin hãy dẹp sang một bên.

Hiếm có dịp dậy sớm như vậy, San San quyết định đi chạy bộ quanh khuôn viên kí túc xá nữ. Đi thang máy xuống tầng 1, cô đeo airpods, bật playlist yêu thích và chạy dọc theo con đường dẫn đến đài phun nước trung tâm. Giờ là gần 6h sáng, cũng có sinh viên chăm chỉ dậy sớm tưới cây, đi thể dục. Không khí sáng sớm trong lành khiến cô cảm thấy bản thân có sức sống hơn hẳn lúc mới rời giường. San San cứ vừa chạy vừa nghe nhạc như vậy, cô không hề nhận ra mình đã chạy sang khuôn viên chính rồi. Lúc thấm mệt, dừng lại đã đến trước tòa L chuyên dụng cho thí nghiệm - thực hành. San San để ý thấy có vòi nước, cô đi tới, dự định giặt chiếc khăn tay trước đó đã dùng để lau mồ hôi. Vừa bước qua cửa chính đã khóa, qua cửa phụ bên này thì có ai đó đi ra bất chợt. Kết quả là hai người đâm sầm vào nhau.

Ui da, thân thể mệt mỏi vừa mới khởi sắc một chút lại bị đả kích tụt lùi về tình trạng ban đầu.

" Xin lỗi, cậu có sao không? "

San San định trả lời qua loa không sao để ngồi nghỉ chút, đối phương đã đưa cho cô một chai sữa ấm.

" Hôm nay có nhã hứng chạy thể dục vào sáng sớm hả? Uống đi, còn nóng đó " Trung Nguyên đeo khẩu trang, tóc có chút rối, mang thêm cặp kính làm San San chút nữa không nhận ra cậu.

Biết là sẽ gặp nhau nhưng không cần ngay và luôn vậy chứ. Mới hôm qua vừa chửi thầm cậu, sáng nay đã gặp rồi. Cô còn tính lên kế hoạch giảm thiểu cơ hội chạm mặt nhau, thế mà chưa bắt đầu đã kết thúc rồi. San San lại muốn chửi thề.

" Cậu làm cái gì mà mới sáng sớm đã ở đây vậy? " Cô để ý thấy Trung Nguyên mang theo cả cặp đựng laptop.

" Tớ vừa từ phòng máy xuống, tối qua lên test game, ngủ quên trên đó "

"..."

Có tiềm năng thật đó, dám dùng máy tính của nhà trường chơi game.

" Còn cậu, làm gì ở đây vậy?"

" Chạy bộ đó, rất rõ ràng mà "

Sáng sớm, mặc đồ thể thao đi chạy bộ không lẽ lại là để đi quét lá, tưới cây.

Trung Nguyên không đáp lại, dáng vẻ rất hiểu cô bạn này.

Cậu ấy có vẻ lạ, cố tình đi tìm mình sao, hay có vụ gì chăng?

Cậu định hỏi thêm gì đó thì cô có cuộc gọi đến. Là Hân Hân gọi hỏi xem vì mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng đâu.

Cuộc gặp gỡ tình cờ cứ như vậy mà kết thúc. Nhưng San San có vẻ như đã chịu nói chuyện với cậu rồi, dù chỉ là một hai câu xã giao bình thường.

*

Tối nay, học viện tin học tổ chức party cuối năm, các khoa khác cũng đến góp vui. Hân Hân đã chuẩn bị từ sớm để có một diện mạo xinh đẹp cho buổi trình diễn với CLB tối nay. Ngọc Hà, Minh Nguyệt cũng đang lựa đồ, riêng San San vẫn uể oải, nhìn quầng thâm mắt trong gương, cô cũng lười makeup nên đang có suy nghĩ ở lại kí túc xá ngủ bù.

Tuy nhiên, suy nghĩ đó đã bị hội chị em dập tắt. Ngọc Hà kéo con gấu lười xuống giường ướm bộ đồ này đến bộ nọ, cuối cùng chọn ra một bộ váy tím pastel dài trên đầu gối, đuôi cá, cổ sơ mi tròn, mặc lên nhất định sẽ mang vẻ đẹp của một thiếu nữ ngọt ngào. Về phần makeup, Hân Hân sẽ đảm nhiệm. Thành quả khiến ai nấy cũng hài lòng, nhất là San San, quầng thâm biến mất không còn một vết tích.

Bên này, buổi tiệc đã bắt đầu, mọi người đang đến ngày càng đông.

Tại một bàn nhỏ gần sân khấu, Hải Đăng với Trung Nguyên đang bàn bạc về thời gian cho bắt đầu chương trình. Vốn dĩ thành viên ban tổ chức không có Trung Nguyên nhưng vì một bạn bị đau bụng phải nhập viện nên Hải Đăng đã năn nỉ cậu ấy đi cùng.

" Sao chưa thấy nhóm San San nhỉ? "

" Cậu ấy cũng đến hả? "

Ừm... " Dĩ nhiên rồi "

"..." Trung Nguyên chợt im lặng.

" Người anh em cố gắng lên, tối nay là cơ hội của cậu đấy! " Quả nhiên có ý đồ cả. Cảm tạ người anh em đã đưa tớ đến đây. Suýt nữa thì định chuồn về... Phù

Hội San San đã đến bữa tiệc. Vừa vào của đã gặp ngay khuôn mặt hớn hở tươi cười của trưởng ban tổ chức Hải Đăng.

" Hey girl, lâu không gặp nha! Buổi tối vui vẻ "

Ồ..

" Này ai đấy? Đẹp trai thế! " Hân Hân húych vai San San.

" Hội đồng chí của tớ ấy mà " San San bỏ ngoài tai câu trêu chọc của cậu bạn thân, vỗ vai như một cách chào hỏi rồi đi thẳng vào.

Bên trong không khí nhộn nhịp, bạn học ăn vận xinh đẹp cùng khiêu vũ và vui vẻ cười đùa. San San định kiếm đồ uống nhưng nhìn lại dãy nước ép cùng với bánh ngọt thì không khỏi cảm thán.

Bên tổ chức dường như rất thích chanh dây, từ nước ép đến bánh tiramisu đều là từ chanh dây. Mà cô đối với thứ này không vừa miệng, ăn vào bị dị ứng vì thế càng không thích.

Thôi vậy, uống tạm nước lọc.

" Cho cậu nè! Công thức độc quyền của nội tớ đấy! " Đột nhiên một ly nước ép cam tép được đưa ra trước mặt cô. Là Trung Nguyên đưa.

" Cảm ơn cậu " San San nhận lấy.

Trung Nguyên chưa kịp trả lời, Ngọc Hà từ đâu xuất hiện với ánh mắt phán xét.

" Cậu là Trần Trung Nguyên? " Trên thẻ thành viên BTC có đề tên.

" Chào cậu " Cậu đáp.

" Quả nhiên là thủ khoa học viện Tin học, dáng vẻ này thật hoàn mỹ " Hân Hân thầm đánh giá khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ngoài đời.

" Tớ muốn thách đấu với cậu! " Ngọc Hà kiên quyết muốn phục thù.

" Thách đấu? Học hành cốt yếu để tích lũy kiến thức. Với tớ, điểm hay thủ khoa gì đó tớ thấy cũng không nên quá coi trọng. Chúng ta vẫn nên tập trung vào trau dồi chuyên môn hơn "

Ai dô... quá trâu bò. Trực tiếp từ chối lời thách đấu của đại tỷ

Trung Nguyên định chào hỏi nhanh để tìm San San nói chuyện nhưng quay ra thì thấy cô nàng đã đi đâu mất tiêu.

" Trốn nhanh thật! "

Thế là cậu tạm biệt hội bạn của San San để đi tìm cô ấy.

*

Bên này, San San đã ra ngoài khuôn viên bên cạnh tòa nhà tổ chức bữa tiệc. Cô đang thoải mái thưởng thức chiếc bánh ngọt mà Hân Hân vừa đưa lúc nãy. Phải xem xét kỹ rồi, đúng là không có chanh leo cô mới dám cho vào miệng.

Không khí yên tĩnh thật đáng tận hưởng, tên hội trưởng nào mà lại mê chanh leo cuồng nhiệt đến vậy. Nghĩ lại, bên trong kia toàn chanh leo là chanh leo cô lại thấy lạnh sống lưng. Lúc nhỏ háo hức ăn một lần rồi nhập viện vì dị ứng, từ lúc ấy, San San thấy loại chanh là y rằng tránh xa nhất có thể.

" Ai da, ngoài này nhiều muỗi quá vậy! Đốt ngứa quá! " Thấy tay chân ửng đỏ cả lên, San San thấy hơi sợ, nghi hoặc nhìn lại chiếc bánh vừa ăn.

Tiêu rồi! Nhân bánh trộn với cả chanh leo. Phải nhanh đến phòng y tế.

Nhưng lúc này, triệu chứng khó thở bất đầu xuất hiện. Cô ngồi khuỵu xuống đất ôm ngực.

" San San, cậu sao vậy? " Trung Nguyên lo lắng chạy đến. Cậu tìm nãy giờ không thấy bóng dáng cô đâu, thì ra trốn ra ngoài này.

" Tớ... tớ khó thở quá, chắc là dị ứng rồi " San San khó khăn trả lời.

" Không biết tên nào đặt toàn chanh leo vậy, tớ sẽ làm gỏi Hải Đăng nếu là cậu ta. "

Trung Nguyên ngồi xuống để San San lên lưng cậu.

" Cậu đừng sợ! Tớ đưa cậu đi bệnh viện ngay đây. "