Tảng Băng Bắc Cực À!!! Em Là Của Tôi!!!

Chương 47






-Còn anh nữa đó Shin, anh được lắm - Ely liếc về phía anh rồi bước đi, Zen nhìn anh thất vọng rồi đi theo Ely rồi từng người từng người một rời khỏi căn-tin vì tiếng chuông báo hết đã reo.. Anh cứ ngồi đó cười nhạt, anh thấy nó như vậy anh rất đau.. Anh không muốn nó đau không muốn nó chảy máu sợ nó sẽ bị giống lần trước nhưng anh rất muốn biết nó có yêu anh không, nên anh mới làm vậy.. Tại sao lại cư xử như vậy?? Anh bất giác đứng dậy và đi lên sân thượng. Trong khi đó nó đang lết cái thân mình không để ý cái tay máu me đầm đìa đi như 1 người không hồn.. Bỗng có 1 bàn tay kéo cô đi tới phòng y tế, nhưng cô cũng không để ý



-Ủa không có ai sao??? - người đó không ai khác chính là Zen, cậu đi kiếm thuốc sát trùng bông gòn và dây băng lại chỗ nó.. Nó vẫn còn đang mơ màng đôi mắt lạnh lẽo vô hồn như 1 con búp bê, cậu kéo nó lại cái giường gần đó cho nó ngồi rồi lấy bông gòn lau đi máu cho nó, nó chợt đau giật mình vì thấy mình ở phòng y tế, nó có đi vào đây đâu nó định cúi xuống nhưng bị cậu ngăn



-Đừng nhìn.. Tay mày còn máu đó..



-Zen hã???



-Ừ..




-Sao kiếm được tao vậy?



-Ely kêu tao đi kiếm, tao thấy mày đi trên hành lang lên sân thượng nên tao kéo mày đi lên phòng y tế..



-Vậy sao?? Cám ơn



-Cám ơn gì.. Bạn bè giúp đỡ nhau thôi.. Mày sao rồi đỡ chưa??



-Đỡ được 1 tí..



-Tao hỏi mày 1 câu.. - Cậu vẫn đang cắm cúi với vết thương trên tay nó



-Nói đi.



-Mày yêu Shin phải không???



-Sao mày lại nói vậy.. Tao với anh ta đang quen nhau mà



-Đừng giấu tao.. mày với Shin quen nhau chỉ vì 1 lý do nào đó phải không?? Tao thấy 2 người không giống như 1 cặp



-Tao thua mày rồi.. Ừ thì đúng, tao với anh ta đúng là có quen vì 1 lý do nhưng tao sẽ không nói cho mày nghe đâu..




-Tao biết là mày sẽ không nói. Nhưng tao hỏi là mày có yêu Shin không??



-Chắc có.. Mỗi lần tao thấy Suz ve vãn anh ta. Tao lại bực không lý do, đáng lẽ tao phải vui nhưng không. Tao không vui tí nào.



-Tại sao mày lại không nói ra cho người ta biết??



-Tao không biết, tao cũng chỉ mới nhận ra tao yêu anh ta mới đây thôi..



-Thôi được rồi.. Xong rồi nè - Cậu mừng rỡ vì đã băng bó xong cho nó..



-Cám ơn mày nha..



-Không có gì.. Nhưng tao khuyên, mày nên nói ra sớm đi. Đến khi mày mất cơ hội rồi thì có nói cũng muộn màng đó.. Nhớ đấy tảng băng ạ - Cậu cười nhẹ rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nó ngồi đó mơ màng chập 2, đôi mắt trở lại vô hồn lạnh lẽo.. nhưng 1 lúc sau lại biến mất.. Nó mỉm cười, 1 nụ cười ấp ám không ai thấy được. Nhưng cô không hay biết là có người đã thấy được nụ cười chết người đó.



Anh đang ở trên sân thượng, nằm suy nghĩ anh nhớ lại những hành động của nó, anh đau biết nhường nào, anh lại làm nó đau hết lần này đến lần khác, đi đứng dậy dựa mình lên lan can hít khí trời. Anh cảm thấy thoải mái, anh đi xuống định tìm nó xin lỗi, nhưng khi đi ngang phòng y tế thì anh nghe được cuộc trò chuyện của Zen và nó, anh giật mình



-Cô.. ấy.. yêu mình sao??? - 1 nỗi vui sướng khó tả trong anh.. Anh cảm thấy như được sống lại, bất ngờ anh thấy Zen đi ra ngoài.. Zen nhìn anh và cười rồi ghé vào tai anh



-Nếu anh biết rồi thì cố mà nắm giữ Emi.. Nó cần được sự che chở từ anh đó - Zen nói rồi cười nhẹ bước đi.. Anh nhìn Zen ánh mắt như muốn nói Cám ơn em trai, em đã giúp anh, anh nhìn vào quan sát nó thì thấy nó cười, nụ cười đó khiến tim anh đập loạn xạ muốn nhảy ra ngoài.. anh chưa bao giờ có cái cảm giác này trước đây kể cả khi quen Suz, anh chưa bao giờ nó được cảm giác đó.. Anh quay đi, miệng anh cứ cười không ngừng




--Lớp 12S--



-Các em nên nhớ bài này chúng ta phải...........%[email protected]@&%#!%#&^$ - cô giáo cứ thao thao bất diệt, Max và Ken đang tập trung nghe giảng ( siêng học dữ bây =]] ) nhưng nhìn không giống đang nghe giảng tí nào. Ken thì mặt thì ngước lên bảng nhưng tay thì bấm đt, Max thì ngồi chép cái gì đó cắm cúi lắm thì 2 người giật mình khi thấy Shin vào lớp nhưng nhìn anh thì biết được tâm trạng anh rất vui.. bọn của Zee Suz và mọi người cũng không khỏi ngạc nhiên



-Xin lỗi cô.. em mới ở phòng y tế về - Shin cười tít mắt khiến cho cô giáo đỏ mặt ( mê trai hã cô hịa hịa )



-À... Ừ... không sao. Em về chỗ đi - anh đi về chỗ của mình thấy 2 người nhìn anh ngơ ngác, mọi người cũng vậy nhưng cũng nhanh nghe giảng trở lại..



-Chào 2 bây - anh nhìn 2 người rồi cười, lấy tập sách ra nhưng không nghe giảng gì hết cứ ngồi cười.. ( khùng tới rồi anh ạ ) khiến cho 2 người không khỏi ngạc nhiên



-Ê... thằng Shin bị gì vậy?? - Ken thì thầm



-Tao đâu biết , khùng rồi - Max lắc đầu bó tay rồi ai cũng vào việc nấy.. Riêng bọn của Zee và Suz có những suy nghĩ khác nhau, không ai đoán được



-Anh Shin sao thế nhỉ.. Hồi nãy anh đâu có vui như vậy??? Sao tự nhiên anh lại vui như thế không lẽ hòa với con Emi rồi sao?? Không thể nào cô ta chưa chắc gì tha thứ cho anh ấy.. Chắc có chuyện gì đó mờ ám ở đây.. Phải tìm hiểu mới được - Suz đăm chiêu suy nghĩ rồi quay qua Zee và Zee cũng không ngoại lệ



-Tại sao anh ấy lại vui như thế?? Không lẽ đi ăn với Suz anh vui lắm sao?? Cô ta không biết là kéo anh ấy về phía mình hay cô ta nữa.. Càng ngày mình càng mất tin tưởng vào cô ta...