Lý Quý Dương thầm nói còn không cảm tạ mình sao!
Nói không chừng Lữ Bất Vi còn tưởng rằng Doanh Chính là con của mình đâu!
Doanh Chính rốt cục có phải là con của Lữ Bất Vi hay không? Đây là một vấn đề khó khăn từ thời cổ đại cho tới nay.
Mọi người từng cùng nhau thảo luận qua, nếu có thể mở ra phần mộ của Tần Thủy Hoàng, nhất định phải mở ra quan tài của Lữ Bất Vi, sau đó lấy di cốt của hai người đi làm kiểm tra DNA, xem có phải thật sự là cha con ruột thịt hay không!
Thật không nghĩ tới lúc trước là người này đem áo ba lỗ cùng quần đùi tiến cử cho Lữ Bất Vi.
- Không dám, không dám, ta chỉ là làm hết nghĩa vụ nên làm của con dân Tần quốc.
Lý Quý Dương không có ý định nhấc lên quan hệ với Lữ Bất Vi, người này rất nhanh sẽ bị Doanh Chính thu thập, còn là kết cục thật thê thảm.
Ai bảo thân phận của Lữ Bất Vi thình lình xảy ra đại ngược đây!
Giống như là người nghèo chợt giàu có, không biết nên làm sao mới có thể khoe khoang chính mình, thân phận thương nhân thấp kém của Lữ Bất Vi khiến cho hắn tràn ngập khát khao với quý tộc, chờ khi hắn có thể đưa thân vào hàng ngũ quý tộc, lập tức bùng nổ!
Kết quả bùng nổ quá mức, làm cho mình bùng nổ mà chết!.
Tứ công tử nổi danh nhất Chiến quốc có người nào xuất thân không tốt hơn hắn? Trí tuệ người nào không rộng lớn hơn hắn? Người ta còn chưa tự phụ tới mức làm cho mình ra sách tự khen, Lữ Bất Vi lại dám cho môn hạ biên soạn một quyển "Lữ thị xuân thu"!
Biên thư thì cũng thôi, còn muốn làm một quyền thần!
Dưới tình huống Doanh Chính hai mươi tuổi, còn cầm giữ triều chính không chịu buông tay.
Nếu hắn không đáng chết thì ai đáng chết?
Không giết chết hắn ai thượng vị cũng bất an, huống chi là Doanh Chính.
Nhưng câu trả lời của Lý Quý Dương lại làm cho Dương Phi Anh cảm thấy đây là một thiếu niên tài tử, lập tức liền có tính toán.
- Thái độ làm người của Văn Tín hầu rộng rãi hào sảng..
Kế tiếp Dương Phi Anh bắt đầu tán dương Lữ Bất Vi, đủ loại từ ngữ xinh đẹp đều tạp lên người hắn.
Lý Quý Dương chỉ ậm ừ cho qua, trên thực tế trong lòng nói kháy không ngừng!
Thậm chí vị Dương Phi Anh này còn nói tới nữ nhân với hắn!
Lý Quý Dương thầm nghĩ, với tiểu thân thể của mình có thể dùng được sao?
Mình mới mười bốn tuổi!
Còn nhỏ hơn bạn cùng lứa tuổi một vòng!
Thực tế lúc này Dương Phi Anh có chút hối hận, lần trước trong chuyện khen thưởng quần áo hắn đã cắt xén một ít ban cho, ngày hôm qua lại nghe được tin tức quốc chủ ca ngợi cùng ban thưởng, sợ Lý Quý Dương nhìn ra khác biệt, kỳ thật nhìn ra là khẳng định!
Nhưng nhìn Lý Quý Dương còn nhỏ tuổi, khi dễ hắn không hiểu lời ngầm bên trong, mà nhìn nha hoàn tuyệt đối còn chưa trải qua việc người, liền đoán được Lý Quý Dương hẳn còn chưa mở khiếu, nếu có thể dùng sắc đẹp lung lạc được hắn, quả thực không thể tốt hơn!
Mãi cho tới buổi tối vị Dương Phi Anh này còn chưa có ý định rời khỏi, đành phải tiếp đón bọn hắn lưu lại một đêm, may mắn lúc đó xây nhà có xây hai gian nhà có đại giường chung không để người ở, vốn tính toán sau này nếu sinh nhi đồng thì cung cấp cho đám người hầu độc thân nơi ở.
Dương Phi Anh ở lại trong tiểu viện mà Lý Quý Dương lúc mới đến đã ở qua, nơi đó vốn là khách phòng, nguyên bản Lý gia trang không có chuẩn bị sân viện cho ngũ thiếu gia, những sân khác chủ tử cũ mới chết nên không thể lưu người ở lại.
Ăn cơm xong quay về phòng còn tưởng sẽ được cung cấp nữ nhân, nào ngờ phụ trách hầu hạ đều là lão bà!
Trong phòng, Lý Trung bất an hỏi:
- Thiếu gia, thật sự làm cho một đám lão bà đi hầu hạ.. Dương tiên sinh?
Lúc thiếu gia đi vệ sinh, nhân cơ hội dặn dò hắn chuẩn bị một nhóm lão bà lớn tuổi đi khách viện hầu hạ, mà những cô nương trẻ tuổi đều không cho đi ra cửa!
- Đương nhiên!
Lý Quý Dương bực mình đá văng giày:
- Sáng mai sau khi ăn xong tốt nhất chính bọn hắn đi, bằng không ta sẽ khiến cho bọn hắn cút đi!
Cùng một vị thành niên nói nữ nhân, không chừng bản thân chính là một sắc ma!
Hôm nay hắn cũng không dám cho Thuần Nhã đi hầu hạ, sợ bị Dương Phi Anh trúng ý!
Thời đại này nô lệ là một vật kiện, đều là có thể tùy ý tặng người, nhất là nữ phó tỳ nữ.
Hôm sau điểm tâm cũng thật phong phú.
Ăn điểm tâm xong, Dương Phi Anh không còn lý do gì tiếp tục lưu lại, hơn nữa hắn còn phải đi về hội báo chuyện lần này.
Còn phải nghĩ biện pháp bù đắp lại chuyện khen thưởng lần trước.
Chuyện đó không chỉ là một mình hắn làm, còn có nhiều người được ưu đãi, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không muốn gánh vác một mình.