Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 39




Bởi vì mẫu thân không được sủng ái, mà bản thân hắn lại đứng hàng ở giữa trong số mấy chục đứa con, không được phụ thân xem trọng cùng sủng ái nên phải đi Triệu quốc làm con tin.

Chính là lúc ở Triệu quốc gặp được đại thương nhân Lữ Bất Vi, xem Dị Nhân thành đầu cơ kiếm lợi, vì Dị Nhân dốc hết gia tài, hối hả ngược xuôi.

Nhận được An Quốc Quân sủng phi Hoa Dương phu nhân làm mẫu phi, lại bởi vì Hoa Dương phu nhân là người Sở quốc cho nên An Quốc Quân lại đổi tên thành Doanh Tử Sở.

Nương nhờ Hoa Dương phu nhân được sủng ái, Doanh Tử Sở theo Triệu quốc trở lại Tần quốc được phong làm tự tử, sau khi An Quốc Quân chết liền kế thừa vương vị, xưng là Tần Trang Tương Vương.

Trị vì ba năm, nghe nói là chết trên bụng nữ nhân!

Nhưng mặc kệ nguyên nhân hắn chết như thế nào, hắn rốt cục là cha của Tần Thủy Hoàng, sau khi Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, truy phong làm thái thượng hoàng.

Thời niên thiếu bởi vì mẹ con Dị Nhân không được An Quốc Quân sủng ái, hơn nữa An Quốc Quân có hơn hai mươi người con, Dị Nhân vì thế mà bị mang tới Triệu quốc Hàm Đan làm con tin.

Lúc đó quan hệ Tần Triệu hai nước chuyển biến xấu, thỉnh thoảng phát sinh chiến tranh, Dị Nhân nhiều lần bị lạnh nhạt. Hắn khuyết thiếu xe ngựa cùng tài vật thường dùng hàng ngày, cuộc sống khó xử, thập phần thất ý.

Nếu không có Lữ Bất Vi, thật đúng là "phải chết nơi tha hương"!

Nhưng hắn gặp được Lữ Bất Vi!

Chẳng những không chết, cuối cùng còn được lập làm tử tự, kế thừa vị trí quốc chủ Tần quốc!

Đời sau chuyện đầu cơ kiếm lợi mọi người đều biết, chính là hiện tại mọi người hình như lại không nghe nói qua việc này?

Có thể nói, "hàng" này tuyệt đối là "hàng tốt", nhưng hắn chỉ ngồi ở vị trí quốc chủ được ba năm.

Điển hình là "ngạt trúc ra hảo duẩn", lão tử chẳng ra gì, đứa con không chịu thua kém a!

Nhưng so sánh với hắn, cha của Doanh Dị Nhân càng xui xẻo!

An Quốc Quân, cũng chính là Tần Hiếu Văn Vương Doanh Trụ, lúc ban đầu cũng không phải là nhân tuyển thái tử, tự nhiên nuôi dưỡng mềm nhũn rất nhiều, nhưng sau khi anh của hắn trở thành thái tử nhiều năm, đã chết!

Mà hắn càng không may, có một người cha sống hơn bảy mươi tuổi!



Chờ hắn ngao chết cha, hắn đã bao nhiêu?

Thời đại này người sống bình quân chỉ chia được năm mươi!

Vị Doanh Trụ tiên sinh xem như làm được quốc chủ ba ngày, liền treo!

Đến phiên Doanh Dị Nhân, ít nhất hắn còn trở thành ba năm quốc chủ đâu!

Nghe dạng này, Lý Quý Dương không xác định được đang trị vì chính là ai!

Là Doanh Dị Nhân? Hay là Doanh Trụ? Hoặc là Tần Chiêu Tương Vương sống hơn bảy mươi tuổi nha!

Bởi vì ba người này giao thoa vương vị rất thường xuyên, hắn lại không tiện hỏi ra miệng, bởi vì nguyền rủa quốc chủ qua đời chính là tội lớn!

- Vậy quốc chủ hiện tại bao lớn?

Lý Quý Dương quanh co hỏi.

- Lão nô làm sao biết được đây?

Lý Trung ngạc nhiên nhìn hắn.

Thiếu gia làm sao vậy?

Quốc chủ bao nhiêu tuổi, có quan hệ gì với thiếu gia chứ?

- Vậy được rồi, ta hỏi ngươi, Tần quốc chúng ta có bao nhiêu năm.. không có cái gì kia sao?

Lý Quý Dương khoa tay múa chân.

- Thiếu gia, ngài hỏi vậy là có ý gì a?

Lý Trung đau khổ:

- Lão nô không biết rõ..

Lý Quý Dương đành dựa sát vào hắn nói thầm:

- Bao nhiêu năm không có tang sự sao? Quốc tang!

Lý Trung nghe rõ!

- Rất nhiều năm!

Lý Trung thành thật nhỏ giọng đáp:

- Lão nô lớn tuổi như vậy, liền chưa thấy qua quốc tang cả nước..

Lý Trung đã ba mươi, với độ tuổi này ở thời đại bình quân năm mươi, đã là qua nửa đời người.

Vậy như vậy nảy sinh vấn đề, Tần Chiêu Tương Vương đang trị vì, Doanh Dị Nhân đã sinh ra chưa? Doanh Trụ là bởi vì thái tử ca ca chết nên mới nhặt được tiện nghi, trở thành thái tử..



- Vậy thái tử nước nhà là ai?

Lý Quý Dương lại hỏi.

- Thái tử chính là An Quốc Quân Trụ, nghe nói thái tử nguyên lai tráng niên rồi mất.. nhưng hoăng bao lâu rồi, có cử hành quốc tang hay không cũng không biết..

Lúc đó thái tử hoăng trôi, hắn cũng không ở Hàm Dương, càng không ở quốc thổ Tần triều, lúc đó hắn đi theo lão gia đi lính trong quân đâu!

Hơn nữa khi đó hắn mới bao nhiêu?

Tiểu tử xanh miết, hung hãn không sợ chết!

Nếu không lão gia.. ai, lão gia a!

Lý Quý Dương gật đầu, như có suy nghĩ gì.. như vậy đang trị vị chính là Tần Chiêu Tương Vương, Doanh Dị Nhân hẳn là sinh ra, Lữ Bất Vi cũng ở Hàm Dương thành, như vậy Doanh Dị Nhân hẳn đã về Tần quốc, vậy Tần Thủy Hoàng đây?

Còn làm con tin trong Triệu quốc?

Hoặc là đã được đón trở về?

- Vậy.. có thể có..

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ, gọi là Dị Nhân công tử? Hay là Tử Sở công tử mới thích hợp?

Nói sai rồi phải làm sao bây giờ?

Lý Quý Dương còn đang suy nghĩ, Lý Trung chỉ huy người mang đồ vật vào nhà.

Nhưng khi nhiều cái đầu trọc đi ngang qua Lý Trung, hắn không nhịn được nữa:

- Thiếu gia, vì sao người trong nhà đều biến thành cái dạng này?

Không chỉ là nam nhân, các nữ nhân đầu cũng sạch bóng, giống như bộ dáng gì nữa?

- Trên tóc bọn hắn có con rận!

Lý Quý Dương đúng lý hợp tình:

- Cần chú ý vệ sin, cần phải làm sạch vệ sinh cá nhân, ngươi xem bọn hắn?

- Dù vậy cũng không cần cạo sạch đầu, nhìn thành cái gì?

Lý Trung chói mắt nói.

- Không cạo đầu, làm sao sạch sẽ đây?

Lý Quý Dương nói.

- Thiếu gia!



Lý Trung tức giận:

- Ngài có biết cần bao nhiêu củi không?

- Củi.. nga, củi lửa a!

Lý Quý Dương nói:

- Còn có thể đi chặt thêm, sợ cái gì!

- Thiếu gia, gia tài Lý gia không phải xài như vậy a!

Lý Trung than thở, sợ thiếu gia bại hoại gia tài, sau này phải làm sao?

- Nhưng mà ngươi xem, ta chỉ ra một chủ ý liền thay đổi được nhiều đồ vật như vậy trở về?

Lý Quý Dương chỉ chỉ nói.

- Đây là thiếu gia thay đổi quần áo đoạt được, cũng chỉ lần này, ngài còn muốn thay đổi cái gì?

Lý Trung không tin nói.

Thiếu gia thật biết nói đùa, nếu thay đổi đồ vật dễ dàng như vậy, ai cũng phát tài, còn cần sống khổ vậy sao?

- Thay đổi đồ vật tính cái gì?

Lý Quý Dương cao ngạo vung đầu:

- Chúng ta tự mình phát minh đồ vật, chờ tới lúc đó lấy được ban cho càng nhiều!

Mấy thứ này đều bình thường nhất, vải vóc, thịt, tiêu tiền có thể mua được, không cần suy nghĩ nhiều liền biết, đây đã là không biết bị bóc lột bao nhiêu tầng, ai biết Lữ Bất Vi có thể thay hắn "giới thiệu" đã cạo xuống bao nhiêu ưu đãi?

Chỉ sợ không chỉ là đồ vật, người ta lấy được còn không biết là thứ tốt gì, cho bọn họ cũng chỉ chút canh thịt mà thôi.