Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 14




Lúc chạng vạng, bắt đầu đưa tang, người cổ đại đưa tang cũng đợi khi mặt trời xuống núi, phần mộ được xây dựng trên núi phía tây, là một phần mộ thật lớn, bốn phía trồng đầy tùng bách.

Lý Quý Dương là con nối dõi duy nhất còn lại, đương nhiên cần đi đưa tang.

Vào lúc này còn chưa chú ý nhiều như vậy, chẳng qua vật bồi táng cũng cần đầy đủ như lúc còn sống, Lý Quý Dương nhìn thấy một đám thứ tốt bị bỏ vào trong mộ thất, vô cùng mắt thèm, đây đều là văn vật a!

Văn vật!

Văn vật thời kỳ Tiền Tần!

Cứ như vậy chôn cùng người chết!

Quản gia nhìn ánh mắt thiếu gia nhìn chằm chằm đồ vật, nghĩ tới trong lòng thiếu gia đau lòng vật phẩm chôn cùng, nhưng mấy thứ này đều là đồ dùng quen thuộc của nữ chủ nhân khi còn sống, không chôn cùng cũng không được a!

Nhưng ánh mắt của thiếu gia thật đau lòng, hắn đành phải trộm phân phó người ngoài vật phẩm những vật khác không cần chôn cùng, đỡ gây ra thiếu gia tức giận.

Mà đám hạ nhân thì thầm nhủ, rốt cục không phải con ruột, vật bồi táng thật mỏng đâu!

Có nô lệ đi theo lão phụ nhân lúc còn sống, không hài lòng vật bồi táng quá mỏng, tìm Lý Quý Dương yêu cầu gia tăng vật bồi táng.

- Trong nhà đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chỗ nào còn nhiều vật bồi táng như thế?

Vốn đang đau lòng lúc này Lý Quý Dương hoàn toàn bạo phát.

Khi nhìn thấy phần mộ hắn đã chịu đựng không đi nghiên cứu, tâm tình đã thật không tốt, bây giờ còn có người muốn làm trái lại với hắn?

- Nếu ghét bỏ đồ vật thiếu, các ngươi đi vào điền thêm không phải là tốt rồi?

Lý Quý Dương thở phì phì nói:

- Đồ vật trong nhà đều chôn cùng, chúng ta phải dùng cái gì? Dùng các ngươi sao?

Vài người hoàn toàn sợ hãi!

Bởi vì thời đại này, lấy người tuẫn táng không có gì lớn, đừng nói lão gia đã chết tiểu thiếp tuẫn táng, chính là chủ nhân đã chết nô lệ tuẫn táng cũng là chuyện rất bình thường.

Quản gia đứng bên người Lý Quý Dương, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn hắn, còn cho là lúc nữ chủ nhân còn sống sao?

Đã nhiều ngày hắn không phải không biết, nữ chủ nhân làm cho bọn hắn nấu cơm cho thiếu gia, bọn hắn cho thiếu gia uống canh thịt, thịt lại đi đâu vậy?

Hừ!

Quả thật là muốn chết!

- Chúng nô tì.. chúng nô tì..

Quỳ nơi đó là bốn đại nha hoàn của lão phụ nhân khi còn sống, mỗi người không nói xinh đẹp, nhưng dáng người yểu điệu, chủ yếu chính là các nàng được lão phụ nhân dạy dỗ qua, vốn là chuẩn bị cho mấy đứa con trai. Ngoài đứa con bà ta sinh ra, bốn người này đều cấp cho thứ tử, làm cho bọn họ mê muội nữ sắc, tốt nhất có thể làm cho trượng phu thất vọng đối với bọn họ.

Nhưng không nghĩ tới còn chưa đợi đưa ra ngoài, mấy đứa con liên tục chết trên chiến trường, chết tới mức trong lòng lão phụ nhân đều rét lạnh!

Trong nhà chỉ có con lớn nhất lập gia đình, vừa muốn ở riêng đã bị phái lên chiến trường, dựng lên công trực tiếp đã chết!

Lưu lại một nhi đồng mồ côi từ trong bụng mẹ, còn ở riêng cái gì?



Lúc đó quan phủ quy định: Một nhà nếu có hơn hai trai tráng trưởng thành, không cho phép ở riêng sống một mình, nếu không nhà người này phải giao thuế má gấp bội.

Chính sách cùng chế độ hộ tịch, chế độ phân ruộng, chế độ nhờ quân công phong tước kết hợp thi hành, chỗ tốt trực tiếp nhất là vì tăng lớn thu nhập thuế, còn khiến cho thanh niên nam nữ tự lập cửa, độc lập nhận lấy trách nhiệm gia đình, do đó nuôi dưỡng bầu không khí xã hội "dùng lực làm ruộng dệt vải".

Mấy con trai Lý gia đều là sau đó trưởng thành, còn chưa ở riêng thì phải đi tòng quân, nói vậy công trận của bọn hắn đều tích lũy lên đầu Lý gia.

Đây là nguyên nhân tại sao Lý gia giàu có như vậy.

Lý Quý Dương kế thừa Lý gia, nhưng mà hắn không cần đi phục vụ nghĩa vụ quân sự!

Thứ nhất: Lý gia chỉ còn lại một mình hắn, dựa theo lệ thường con trai độc nhất miễn phục nghĩa vụ quân sự!

Thứ hai: Tuổi hắn còn nhỏ, hiện tại mới mười bốn, phản lão hoàn đồng thật rõ ràng!

Thứ ba: Cháu nhỏ còn chưa trưởng thành, dựa theo lệ thường hắn nhất định phải lưu trong nhà!

Cho nên nói, hiện tại hắn không cần lo lắng đi nghĩa vụ quân sự, bởi vì lão chủ nhân Lý gia bị thương nên xuất ngũ, thương thế của hắn đổi lấy hai mươi năm thời kỳ hòa bình trong nhà, mãi cho tới khi đứa con cả trưởng thành trước khi ở riêng lại muốn làm cho mình làm ra chút của cải, dù sao cũng là thứ trưởng tử, kết quả bất hạnh, đã chết!

Rồi sau đó lão nhị, lão tam, lão tứ đều giống như trúng ma chú!

Một người còn chết nhanh hơn một người, cuối cùng chết tới mức Lý gia lão phụ nhân cũng phạm vào bệnh tim, cũng đã chết!

- Các ngươi thế nào?

Lý Quý Dương tức giận, nhiều thứ tốt như vậy đều phải bồi táng, còn có cho người sống hay không?

Vì thế hắn ngao ngao kêu:

- Quản gia, quản gia!

- Ở!

Quản gia nhanh chóng lên tiếng, kỳ thật hắn đứng bên người Lý Quý Dương, đáng tiếc Lý Quý Dương tức giận váng đầu nên không nhìn thấy hắn.

- Cho đám người này đi làm việc dơ bẩn mệt nhọc nhất, chỗ của ta dân cư thiếu, không nuôi người nhàn rỗi!

Lý Quý Dương chỉ vào đám nô bộc từng hầu hạ lão phụ nhân:

- Một người cũng không thể thiếu, tất cả đều đi làm việc cho tôi, không làm việc không được ăn cơm, làm không tốt không được uống nước!

- Dạ!

Quản gia liền đáp, gọi người mang đám người kia rời khỏi nhà lớn Lý gia trang.

Đám người kia kêu cha gọi mẹ, làm việc bẩn nhất mệt nhất, bọn hắn đều sống sung sướng quen rồi, thật sự làm không nổi, mà chủ nhân đã nói không làm xong không được ăn cơm, làm không tốt không được uống nước!

Bộc phát một trận tức giận, Lý Quý Dương thoải mái hơn, phẩy tay áo đi vào trong đại nội đường, trong phòng này đã được rửa sạch mấy lần, toàn bộ đồ vật mà lão phụ nhân dùng qua đều theo bà ta chôn dưới đất, đổi lại vật mới cho tân chủ nhân.

Lý Quý Dương sờ sờ đồ vật mới tinh, trong lòng thầm thở dài, đây đều là văn vật a!

Văn vật thời đại Tần triều a!

Hắn chỉ biết hiện tại hắn đang ở Tần quốc, nhìn dáng vẻ còn chưa thống nhất lục quốc, bằng không cũng không còn gọi là Tần quốc mà nên đổi niên hiệu.

Trong sườn đông, Lan nãi mẫu ôm tiểu thiếu gia vào lòng, cho nhi đồng bú sữa, sau khi bú xong đánh ra nãi nấc, lại đem nhi đồng bỏ vào trong giỏ xách.



Lý Quý Dương đi vào:

- Nhi đồng tỉnh rồi?

- Dạ.

Lan nãi mẫu vội vàng quỳ xuống cúi người, cái trán dán sát sàn nhà, không dám thở mạnh.

Điều này làm cho Lý Quý Dương thật bất đắc dĩ:

- Ngươi đứng lên đi, không cần động một chút lại quỳ xuống phục lạy, ngươi chỉ cần chiếu cố kỹ lưỡng tiểu thiếu gia, sẽ không ai làm khó dễ ngươi.

- Dạ.

Lan nãi mẫu nhanh chóng đứng lên, nhưng vẫn cúi đầu.

Lý Quý Dương mặc kệ nàng, ngồi trên giường nhìn vào trong giỏ xách, tiểu tử kia đã tỉnh, còn chưa đầy tháng mà ánh mắt đã mở ra, nhưng hẳn là còn chưa nhìn thấy rõ đồ vật gì, thật to, ướt sũng, miệng nhỏ còn phun bọt khí.

- Thật đáng yêu a!

Lý Quý Dương chưa từng nuôi qua nhi đồng, nhưng cảm thấy nhi đồng thật đáng yêu, thật biết điều.

Lan nãi mẫu không hé răng, nhưng cũng nhìn tiểu thiếu gia.

Con của nàng chết yểu, hiện tại tiểu thiếu gia là con của nàng.

Tiểu anh nhi mềm nho nhỏ, bộ dạng tinh tinh thần thần, rất làm cho người thích, Lý Quý Dương không dám đụng vào mặt của hắn, sợ mình làm hắn bị thương.

Chỉ sờ sờ bàn tay nhỏ bé của hắn, mềm mại kỳ cục, hắn còn chưa thấy qua nhi đồng nhỏ như vậy đâu!

- Ngươi chiếu cố tiểu thiếu gia cho tốt, có chuyện gì thì nói với ta, ta làm chủ cho ngươi.

Lý Quý Dương mở miệng, hắn muốn cấp viên thuốc an thần cho nữ nhân này.

Nữ nhân này nhìn thấy lá gan quá nhỏ, hoặc là nói nữ nhân nơi này lá gan đều nhỏ như vậy?

- Dạ.

Lại quỳ xuống dập đầu.

Lý Quý Dương khoát tay, hắn đều lười phải nói.

Tiểu anh nhi trừ ăn chính là ngủ, chỉ chốc lát lại ngáp dài, nhắm mắt lại đi ngủ.

Lý Quý Dương lặng yên đi ra ngoài, quản gia vừa lúc đi tới.

- Thiếu gia, nên mộ thực.

Quản gia đi vào, phía sau đi theo ba nha hoàn bưng đồ vật.

- Nga, mộ thực, đúng rồi, mộ thực.

Lúc này Lý Quý Dương mới nhớ tới, người Tần chỉ có hai bữa cơm, phân biệt xưng là "túc thực" "mộ thực".