Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 138




Vả lại thời đại này toàn bộ xe ngựa đều làm bằng gỗ, mão đinh.

Bánh xe mặc dù là hình tròn nhưng tuyệt đối không thể co dãn.

Thời đại này xe ngựa chỉ có một vòng tròn, kéo xe bình thường là hai con ngựa. Kêu là phục mã, hai con ngựa kêu là tham mã, trước kia Lý Quý Dương chỉ nhìn thấy trong viện bảo tàng, xem qua xe ngựa thời đại Tần Hán, hiện giờ cũng đi vào ngồi!

Hai người tán gẫu trong chốc lát, Doanh Chính mới nói với người điều khiển xe:

- Đi thôi!

Lý Quý Dương yêu thích xe ngựa vô cùng, trước kia muốn tới gần đều phải có giấy thông hành, hiện giờ là ngồi thẳng lên xe, chân thật thể nghiệm đâu!

Nhưng xe ngựa vừa nhúc nhích, hắn liền thảm!

- Ai u!

Xóc nảy một chút, Lý Quý Dương liền cút vào trong lòng Doanh Chính.

- Cẩn thận một chút!

Doanh Chính vội vàng đem người đỡ lên.

Xe lại xóc nảy!

Lại xóc nảy!

Xóc nảy!

Lý Quý Dương cảm giác mình cưỡi không phải là ngựa, mà là bật bật xe!

Nhưng lúc hắn đụng vào Doanh Chính, lại phát hiện Doanh Chính ngồi thật vững chắc!

Bị Doanh Chính nâng đỡ ngồi thẳng, hắn liền hiểu được nguyên lai Doanh Chính dùng một bàn tay nắm cánh tay của hắn, một bàn tay nắm lấy tay nắm nằm bên cạnh vách xe!

Trái lại Lý Quý Dương, vừa lên xe liền bệnh nghề nghiệp phát tác, lập tức nghiên cứu xe ngựa, chỉ là ngồi xuống cũng không biết tìm địa phương ổn định chính mình, xe ngựa chạy tới hắn liền bị xóc nảy muốn văng ra ngoài!

- Sắp tới rồi.

Doanh Chính đành an ủi hắn.

- Nha!

Lý Quý Dương ngơ ngác gật đầu, thanh âm còn mang theo âm rung.

Một đường không nói chuyện, Lý Quý Dương nghĩ tới sẽ nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp, kết quả hai bên đều là thành cung cao cao, ngõ tắt nhỏ thật sâu, trừ ra thậm chí cũng không nhìn thấy một thân cây!

Xe ngựa rốt cục đi tới một cửa thành cao lớn!

- Tới nội thành, chỉ có thể đi bộ.

Doanh Chính lôi kéo Lý Quý Dương xuống xe ngựa.

- Vì sao?

Lý Quý Dương không hiểu, hắn cảm thấy trong ngoài đều cũng giống như nhau.

- Bởi vì chỉ có quốc chủ mới có thể ngồi xe ngựa trong nội thành, trừ phi quốc chủ đặc biệt ban thưởng.



Doanh Chính lôi kéo Lý Quý Dương đi lên phía trước, phía sau bọn họ đi theo một hàng người.

Mà trước mặt bọn họ là một đội binh lính giơ mâu tuần tra, nhìn thấy đoàn người Doanh Chính cùng Lý Quý Dương, chỉ gật gật đầu, thậm chí còn không cần khom thắt lưng.

Lý Quý Dương nhìn ánh mắt đều trợn tròn.

- Bọn hắn?

Đây chính là vệ binh Tần quốc chân chính!

So sánh với Tần dũng (người bị nhét trong chậu, như tượng binh mã), những người sống này càng làm cho Lý Quý Dương có cỗ xúc động muốn đi phỏng vấn một chút.

- Bọn họ là đội bảo vệ hoàng cung, nhìn thấy quốc chủ cũng không cần hành lễ.

Doanh Chính vỗ vai Lý Quý Dương.

- Không phải cố ý lãnh đạm ngươi?

Lý Quý Dương nghi hoặc.

- Không phải.

Doanh Chính cười cười:

- Nếu lúc bọn hắn hành lễ, gặp nguy hiểm ai tới bảo hộ chúng ta?

Lý Quý Dương chợt hiểu ra, đây là sợ hành lễ làm chậm trễ công tác, vạn nhất lúc quỳ xuống dập dầu có thích khách lăn lộn tiến vào, đến lúc đó không xong chính là người trong Tần Vương cung.

- Thì ra là thế!

Chỉ cần không phải lãnh đạm Doanh Chính thì được rồi.

- Đi thôi!

Doanh Chính lôi kéo hắn tiếp tục đi, hắn thân cao chân dài, đi đường đều uy vũ sinh gió.

Lý Quý Dương chạy chậm theo sau, cuối cùng mệt thở hồng hộc!

- Còn phải đi bao lâu a?

Lý Quý Dương nhìn một mảnh cung điện đàn rộng lớn, lúc này Tần Vương cung chủ yếu dùng vào thực tế là việc chính, không giống như đời sau, Tần Thủy Hoàng xây dựng cung điện khổng lồ, đem lục quốc hoàng cung đều mang tới.

Nhưng kiến trúc thời đại này chỉ có một chữ, lớn!

Tường thành lớn, cung điện lớn, cây cột lớn, không huy hoàng như những cung điện triều đại sau này, không tinh xảo như vậy, nhưng lại đại khí.

- Sắp đến, nơi này là tiền điện, phía sau chính là chỗ ở của a nương.

Doanh Chính lôi kéo Lý Quý Dương đi một lúc lâu, chân của Lý Quý Dương có chút đau thì mới tới.

Có thể do nơi này là hậu cung, vả lại nền cao, vị trí cung điện ở trước mặt, bậc thang cũng không nhiều, nhưng nhìn ra được cung điện hậu cung có một mặt ôn nhu, không trang nghiêm túc mục như cung điện phía trước, nhưng vẫn có uy nghi.

Hành lang treo lụa mỏng, cầu ngang phía trước, cùng với hoa cỏ gieo trồng.

Chỗ ở của Triệu Cơ không thể tùy ý ra vào, Doanh Chính cho người vào bẩm báo mới được cho phép, sau đó mang theo Lý Quý Dương đi vào cửa lớn.

Vừa vào còn không phải tẩm điện, mà là tiền điện, cũng chính là nơi tiếp khách uống rượu dự tiệc.



Cung điện rất lớn, lại rất cao, xung quanh có không ít nội thị cùng cung nữ, nhưng bọn họ đều cúi đầu, Lý Quý Dương nhìn mà mắt thèm!

Đây đều là người chân chính sinh hoạt trong Tần Vương cung!

Tư liệu trực tiếp không biết có bao nhiêu!

Lên bậc thang đi vào cung điện đều có cung nữ vén rèm.

Hai người vừa vào cửa, sau lưng liền nghe được thanh âm quen thuộc:

- Cuối cùng đem hai nhi đồng phán tới rồi.

Là thanh âm của Triệu Cơ!

- Nghĩa mẫu!

Lý Quý Dương ngẩng phắt đầu, vui mừng vô hạn nhìn Triệu Cơ.

Hiện giờ Triệu Cơ, đại khái cuộc sống ở trong cung so với trước kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, mặc dù có chút chuyện sốt ruột nhưng vẫn tốt hơn lúc ở phủ con tin Triệu quốc rất nhiều!

Khuôn mặt hồng nhuận sáng bóng, mái tóc đen bới cao, đeo đồ trang sức loa châu, cùng cây trâm với khuyên tai.

Mặc bộ quần áo màu đỏ kiểu Tần quốc, vẻ mặt từ ái lẫn kích động nhìn Lý Quý Dương, trong lòng nàng rõ ràng mình cùng đứa con hồi cung có thể trôi qua tốt như vậy, ít nhiều là nhờ đứa con nuôi lúc đó vì kích động mà tùy tiện nhận thức trước mắt.

Đủ loại trang sức chất đầy kho, ra tay đều là thưởng vàng, còn có đủ loại vải dệt, đều chất đầy trong kho.

Quốc chủ cũng có ban cho, nhưng so sánh với sự cẩn thận chu đáo của Lý Quý Dương, càng giống như là vì áy náy nên bù đắp mà thôi.

- Mau tới đây gặp qua quốc chủ!

Triệu Cơ vẫn chưa quên quy củ.

Lý Quý Dương nhìn thoáng qua nam nhân bên người Triệu Cơ.

Nam nhân diện mạo bình thường, ăn mặc đẹp đẽ quý giá, ngồi nơi đó có điểm uy nghi của nhân quân, vẻ mặt ba phần tươi cười bảy phần nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn Lý Quý Dương mang theo vẻ xem kỹ cùng thông minh lanh lợi.

Đây là Tần Trang Tương Vương, Doanh Tử Sở, nguyên lai Doanh Dị Nhân!

Là "Hàng" trong đầu cơ kiếm lợi a!

- Thảo dân Lý Quý Dương, tham kiến quốc chủ!

Vào thời này còn chưa có xưng hô "vạn tuế" buồn nôn lại không thực tế, không thể kêu vương thượng, bởi vì Lý Quý Dương không có chức quan, không thể gọi bệ hạ vì đó là chuyên dụng của hoàng đế.

Hiện giờ Tần Thủy Hoàng còn đang đứng bên cạnh hắn đâu!

- Ngươi chính là Lý Quý Dương?

Trang Tương Vương đánh giá hắn càng thêm thật sự.

Từ khi Triệu Cơ cùng Chính nhi về trong cung, ba câu có hai câu nhắc tới hắn, tuy rằng ban đầu Vương Kiều có ý ám chỉ, nhưng sau khi hắn nghe được đứa nhỏ này chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, liền buông ra, bởi vì a Chính nói hắn thoạt nhìn thật gầy yếu.

- Đúng là thảo dân.

Lý Quý Dương cung kính đáp lời, kỳ thật hắn không muốn quỳ xuống dập đầu, hiện đại có rất ít người đi lễ lớn như thế.

Nhưng nơi này là cổ đại, ở thời đại Chiến quốc, không quỳ thì không được!