Lý Quý Dương tìm Lý Trung, cấp cho người trong nhà chế độ phát tiền tiêu vặt hàng tháng.
Quy định như sau: Mỗi tháng người hầu tính trai tráng có mười viên tiền, nữ thân quyết có năm viên tiền tiêu vặt hàng tháng.
Trước kia là không có, chỉ có hiện tại mới tính, là vì Lý Quý Dương cảm thấy được người ta bán mình cho ngươi đã là thật quá mức, nếu còn không có tiền lấy, vậy thì quá thảm!
Vì thế liền có chế độ phát tiền tiêu vặt.
Hơn nữa lý do của hắn rất đơn giản, những người này ngày sau sẽ là cánh tay của hắn, trước tiên thi ân giúp người khi gặp nạn vẫn tốt hơn đợi ngày sau dệt hoa trên gấm.
- Lão quản gia, ta đây là trước tiên thi ân cho bọn họ, làm cho bọn họ ngày sau đều không thể cự tuyệt ta!
Lý Quý Dương nói chuyện thật có đạo lý.
- Vậy được rồi!
Lý Trung nói không lại hắn, chỉ phải đồng ý.
Nhưng lão nhân gia cũng rất thú vị, bên này Lý Quý Dương định ra tiền công, bên kia lão nhân gia định ra điều khoản trừng phạt!
Tuy rằng chỉ có mười điều, cũng không toàn diện, nhưng cũng làm cho Lý Quý Dương thoáng kinh ngạc.
Tỷ như gia cầm gia súc danh nghĩa phân cho bọn họ, không được sinh bệnh, không được tử vong, sinh bệnh cần phạt, tử vong sẽ bị bổ phạt!
Nhàn hạ, dùng mánh lới, không làm việc, không đánh không mắng, mà cần phạt tiền!
Hơn nữa phạt thật nặng, toàn bộ một lần mười viên tiền!
Là tiền tiêu vặt một tháng!
Chủ yếu chính là hắn nhớ rõ quanh năm suốt tháng sẽ có vài con gà vịt ngỗng bị chồn hay dã vật tai họa, nếu đền tiền thật sự là không ít!
Hơn nữa còn có vài gia súc vì sinh nở mà chết..
Nếu tính toán như vậy, chẳng phải là không có tiền lấy còn phải đền tiền?
- Làm vậy có chút quá mức rồi!
Lý Quý Dương mất hứng:
- Một viên tiền đi, mười viên tiền thật mắc quá, người ta một tháng cũng chỉ có mười viên tiền.
- Vậy được rồi, một viên tiền cũng là tiền!
- Còn có đại gia súc tử vong thì thôi, đầu xuân nhà chúng ta còn có dê con thể yếu mà chết, cũng không cần bọn họ bồi thường.
- Là bọn họ chiếu cố không chu đáo!
Lý Trung thật chấp nhất, cho rằng vì người hầu chiếu cố không tốt cho nên dê con sinh ra liền chết yểu, vài ngày còn chưa thể chiếu cố tốt, còn chết bốn con!
- Cũng không phải chiếu cố không chu đáo, nhiều dê như vậy, nhà chúng ta cũng chỉ có mấy người, chiếu cố không hết cũng có thể thông cảm, hơn nữa đại mùa đông, ăn cũng không được nhiều..
Lý Quý Dương khuyên nhủ.
- Vậy được rồi!
Lý Trung đành gật đầu, không cần bồi thường đại gia súc.
Hiện tại đã có cao lương, mà nguyên vật liệu tốt nhất làm thức ăn gia súc chính là lõi cao lương!
Cũng không phải thiếu nguyên vật liệu, chủ yếu làm sao lợi quốc lợi dân? Đồ chơi này thích hợp nhất hẳn là cho quân đội đi?
Lương thảo trong quân đều thật trọng yếu, bởi vì người ăn ngựa ăn a!
Thức ăn gia súc lưu được một mùa đông, cấp cho ngựa ăn còn có dinh dưỡng hơn là ăn cỏ khô.
- Đúng rồi, tìm hai người thông minh lanh lợi có cơ hội đưa tới chỗ hiệu thuốc, trước học một chút y thuật!
Lý Quý Dương xoa đầu, trong nhà ngay cả một thầy thuốc cũng không có, nếu lỡ có ai đột ngột bị bệnh, cũng không chỗ tìm người chữa bệnh!
Thôn xóm cách Lý gia trang gần nhất còn phải đi suốt một ngày mới tới đâu!
- Dạ!
Lý Trung vui vẻ nói:
- Lão nô nhận thức quản sự một hiệu thuốc, có thể đưa bọn hắn đi học một đoạn thời gian.
- Nhớ rõ cho người ta chút ưu đãi, không cần keo kiệt tiền tài.
Mạng người lớn hơn trời, cũng không thể học nửa bình thủy trở về, còn không bằng không đưa đi học đâu!
- Dạ!
Lý Trung càng cao hứng.
Lý Quý Dương mang theo lễ hộp bốn màu đi tìm Cam Lỗi.
- Thỉnh tiên sinh ban tên cho Lý gia tiểu nhi.
Lý Quý Dương đặt lễ hộp lên bàn, bản thân thập phần cung kính nhìn Cam Lỗi.
- Cho cháu nhỏ của ngươi? Tiểu thiếu gia gọi là?
Cam Lỗi cũng không nghĩ tới Lý Quý Dương nhờ vả việc này, bởi vì bình thường đều là trưởng bối đặt tên cho vãn bối.
- Dạ, ngài cũng biết trong Lý gia trang chỉ có ta cùng cháu nhỏ, ta làm thúc thúc còn chưa tới thanh niên, làm sao đặt tên cho hắn?
Còn chưa thành đinh thì chưa tính là người, Lý Quý Dương thật thành khẩn nói:
- Cho nên thỉnh tiên sinh đặt tên cho hắn.
Cam Lỗi trầm mặc.
- Vậy thì đặt tên là.. Tín.
Cam Lỗi viết chữ "Tín".
Diễn cảm của Lý Quý Dương nói không nên lời.
- Theo người, theo ngôn. Người ngôn luận phải là thành thực, nghĩa gốc: Thật tình thành ý.
Cam Lỗi nói:
- Hắn là do ngươi nuôi lớn, hi vọng ngày sau hắn hiếu thuận ngươi, tôn kính ngươi.
- Vậy.. vậy.. có thể thay đổi tên khác sao?
Lý Quý Dương run rẩy hỏi.
- Như vậy.. Tư, như thế nào?
Cam Lỗi nghĩ nghĩ:
- Có tư nãi tích.
Lý Tư?
- Không được!
Lý Quý Dương lập tức phản đối:
- Tuyệt đối không được!
Bất kể có phải là Lý Tư trong lịch sử hay không, cháu của hắn tuyệt đối không thể gọi tên này, bởi vì cuối cùng bị chết thật thê thảm, còn hại Tần triều!
Cam Lỗi cảm thấy phản ứng của hắn quá lớn:
- Vậy ý của ngươi là, Tín?
- Vậy Tín tốt lắm!
Lý Quý Dương ủ rũ:
- Lý Tín vẫn tốt hơn Lý Tư.
Về tới trong phòng, cháu nhỏ đang ngủ, hắn dựa bên giường nhìn tiểu oa nhi.
Lý Tín!
Không ngờ là Lý Tín!
Nhìn nhìn, đưa tay lay tiểu hài nhi, nhìn mãi cũng không thấy làm sao lại biến thành một đại tướng quân – nhưng cháu nhỏ đang ngủ ngon, bị vô lương tiểu thúc lăn qua lộn lại, cho dù là người lớn cũng bị tỉnh, huống chi chỉ là một búp bê một tuổi.
- Cháu nhỏ..
Lý Quý Dương lên tiếng.
- Oa.. oa!
Tiểu tử kia lập tức cho hắn chiêu âm ba công.
- Tiểu thiếu gia không khóc, không khóc nga nga!
Lan nãi mẫu vội vàng tiến lên dỗ dành, chen chúc Lý Quý Dương ra xa.
Lý Quý Dương lập tức bỏ chạy.
Quay về phòng mình, suy nghĩ càng nhiều.
Lý Tín mặc dù là tướng lãnh nổi tiếng của Tần quốc, nhưng bởi vì lúc công Sở tự cao tự mãn, đại bại mà về, còn bị người cho là hắn tuổi trẻ khí thịnh, cậy tài khinh người.
Lý Tín tuy là thiếu niên bộc lộ tài năng, nhưng trong "Sử ký" không có truyện ký gì đặc biệt, chỉ ở trong "Bạch Khởi Vương Tiễn liệt truyện" lưu lại vài nét bút, nhưng lại không nhắc tới ưu khuyết điểm.
Bên trong nói Vương Tiễn xuôi nam bình Bách Việt, lại nói: Con của Vương Tiễn là Vương Bí, phá định Yến, Tề.
Lý Tín ở dưới trướng Vương Bí, làm ra cống hiến.
Còn lại ghi chép thật quá ít.
Đời sau suy đoán, kết cục của Lý Tín chỉ có ba: Một là chết già hoặc bệnh chết, hai là ban được chết, ba là chết trận.
Nhưng có thể khẳng định một chút, Lý Tín không có tạo phản, nếu không đời sau của Lý Tín cũng không bình an sinh sản ở Lũng Tây, đời Hán Phi tướng quân Lý Quảng chính là đời sau của Lý Tín.