Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 110




Hơn nữa thời gian phát đạt lại kéo dài tới ba đời, đến nay quốc chủ còn thường thường ban cho nhà bọn họ đâu!

Mà Doanh Trụ chỉ đăng cơ được ba ngày, còn chưa kịp phong Hoa Dương phu nhân hắn yêu thích nhất làm hoàng hậu, hắn liền hoăng trôi, kết quả Hoa Dương phu nhân lướt qua phong hào hoàng hậu, trực tiếp phong làm thái hậu.

Bởi vì Hoa Dương phu nhân đến từ Sở quốc, nhà nàng cũng ở Sở quốc, không có ngoại thích gì đó.

Đến khi Doanh Tử Sở thành quốc chủ, hắn lại không có chính thất a!

Nữ nhân hắn thích đều phong làm phu nhân, tần ngự, thế phụ.

- Cũng là quốc chủ phụ thân đối với a nương nhớ mãi không quên, lại cùng những nữ nhân kia nhắc tới a nương, làm cho bọn họ cảm thấy có lẽ a nương sẽ được phong làm hoàng hậu, đã sớm tìm người muốn hạ sát thủ trừ bỏ ta cùng a nương!

Doanh Chính nhớ tới những gì điều tra được liền nổi giận, từ sau khi quốc chủ phụ thân lên ngôi, nội cung cũng chưa từng được ổn định qua.

- Thành Giao có nhà ông bà ngoại hắn ủng hộ, tự nhiên xem ta không vừa mắt.

Doanh Chính tức giận:

- Ta cùng a nương ngày đầu tiên hồi cung, ngày hôm sau hắn cùng a nương của hắn tìm tới, nói cái gì sợ chúng ta không có thói quen, trên thực tế chính là tới lập uy!

Ngày đó mang theo nhiều cung nhân như vậy, mặc kim mang ngọc đại phô trương, Doanh Chính cả đời cũng sẽ không quên!

- Vậy quốc chủ đâu?

Lý Quý Dương không khỏi tức giận:

- Chẳng lẽ không quản sao?

- Quốc chủ phụ thân lúc đó đã vào triều!

Doanh Chính bĩu môi:

- Nếu không phải quốc chủ phụ thân rời đi, mẹ con bọn hắn sao có thể tới?

- Bọn hắn khi dễ ngươi?

Lý Quý Dương hỏi.

- Vương Kiều phu nhân là tới lập uy, làm sao không khi dễ? Nàng khen thưởng thị nữ trong cung của a nương ta một người hai viên tiền.

Doanh Chính như nghĩ tới hình ảnh gì buồn cười:

- Kết quả a nương nói thẳng, bởi vì vừa mới tiến cung, không quen thuộc với mọi người, tiếp tiền thưởng thì lui ra đi, không nhận được tiền thưởng thì qua đây, một người thưởng một chuỗi viên tiền!



Đây không phải chói lọi vẽ mặt sao?

Lý Quý Dương bật cười.

- Ít nhiều ngươi trộm đưa vàng cho a nương, sau khi vào cung quốc chủ phụ thân ban đồ vật không tác dụng gì, a nương cũng không dùng tới.

Doanh Chính thập phần cảm tạ Lý Quý Dương, nếu không nhờ hắn không ngừng tặng đồ vào, mình cùng a nương là cái dạng gì quang cảnh còn không biết đâu!

Nhất là hắn, sau khi có bốn người hầu bên người a nương danh tác mỗi người thưởng cho một kim, mỗi tháng đều có một kim ban cho.

Bốn người ban đầu cung kính về sau khăng khăng một mực, toàn bộ đều dùng vàng nuôi ra tới, từ đó về sau người trong cung cũng biết đại công tử ban cho đều dùng vàng!

- Từ đó về sau ta cùng a nương cuối cùng vững chân trong cung, sau đó ngươi đưa tới đồ vật ngày càng nhiều, cũng ngày càng tốt, mỗi lần a nương thu được đồ vật đều sợ.

- Sợ cái gì?

- Sợ ngươi đem toàn bộ tiền tài trong nhà đều cấp chúng ta, ngươi phải làm sao?

Tuy rằng chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng còn chưa trả ơn cứu mạng, mấy thứ này nếu không phải vì Doanh Chính, Triệu Cơ cũng sẽ không tiếp nhận.

- Không sợ, mấy thứ này cũng không phải đều là của ta.

Lý Quý Dương lại đem vị sư phụ hư vô dời đi ra, còn có 001 sắm vai đại sư huynh.

- Tiên sinh của ngươi?

Doanh Chính tạm thời nửa tin nửa ngờ, bởi vì hắn có nhiều tiên sinh, chưa có ai tốt như vậy với hắn.

- Tiên sinh là một.. thế ngoại cao nhân!

Lý Quý Dương cố ý nói gay gắt một chút:

- Thật giống như Khương Tử Nha năm đó, nhưng hắn còn lợi hại hơn Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha Khương thái công, có lẽ đối với người đời sau mà nói đó là một truyền thuyết xa xôi, nhưng đối với người của Chiến quốc thời kỳ cuối mà nói vẫn là nghe nhiều nên thuộc, giang sơn tám trăm năm của Chu triều, bây giờ còn có Chu thiên tử đâu!

- Nga, vậy ngươi còn tìm hắn học tập sao?

Tiên sinh lợi hại như vậy a!

- Không biết, trong nhà có sự tình, tiên sinh đã nói duyên phận sư đồ giữa chúng ta không cần thường xuyên gặp mặt.

Lý Quý Dương cảm giác càng bịa đặt càng có thứ tự:

- Tiên sinh muốn ta tìm một vị tiên sinh dạy cho ta văn tự cùng bộ sách nước nhà, ta cũng không biết được toàn bộ chữ của Tần quốc.



- Văn tự giữa các quốc gia đều có khác nhau, vì sao không giống nhau đây?

Nhắc tới việc này Doanh Chính cũng khó chịu, lúc hắn ở Triệu quốc là Triệu Cơ trộm dạy hắn đọc sách biết chữ, mà Triệu Cơ lại là người Triệu quốc, một vũ cơ có thể biết chữ đã là thiên đại vận khí, vả lại nàng nhận thức chữ cũng không nhiều, bình thường cũng chỉ làm thăng lên địa vị vũ cơ của nàng lúc ấy, cũng chỉ dạy văn tự Triệu quốc cho Doanh Chính, còn không phải Tần quốc.

- Lúc mới trở về ta còn không dám mở miệng nói chuyện, vẫn là a nương cho người hầu theo ta nói chuyện phiếm, những người đó lại có thể biết cái gì đây? Nhưng vừa nói vừa cười, cả ngày nói bí sự cung đình, ta cùng a nương cũng biết rất nhiều sự tình.

Doanh Chính thập phần cảm khái, a nương mỗi khi làm việc đều tự có đạo lý của nàng.

Lý Quý Dương âm thầm líu lưỡi, không hổ là Triệu Cơ a!

Vương Kiều phu nhân không muốn để cho Triệu Cơ phu nhân cùng Doanh Chính được yên ổn trong Tần Vương cung, Triệu Cơ trực tiếp dùng tiền ném ra một con đường!

- Lữ tướng bang làm sao vậy?

Không đợi hắn hỏi, Doanh Chính hỏi trước.

- Không biết, từ khi các ngươi đi rồi..

Lý Quý Dương nói những gì xảy ra sau khi mẹ con Doanh Chính về cung.

Nhất là Văn Tín hầu phủ Lữ Bất Vi nhiều lần phái người tới cảm tạ, Lý Quý Dương cũng có chút phiền.

- Cũng chỉ có ngươi mới dám phiền hắn đi!

Doanh Chính uống một chén canh thịt:

- Vừa trở về hắn tìm tới, a nương chỉ gặp mặt một lần, hắn cung kính, a nương quy củ, sau đó hắn sai người gởi lời nói muốn đưa tiền tài cho a nương dùng, a nương cự tuyệt, cho tới bây giờ còn chưa từ bỏ ý định, luôn hướng bên cạnh ta gom.

- A nương nói với ta, lúc ấy Lữ Bất Vi mua một đám tỷ muội của nàng, toàn bộ đều đem tặng người.. a nương vốn đang để dành tiền chuộc thân cho mình..

Doanh Chính nói:

- Nhưng mà sau đó..

Sau đó đã bị Lữ Bất Vi đưa cho quốc chủ phụ thân lúc đó còn là con tin của Triệu quốc, a nương chịu phận bất hạnh, cảm thấy được đi theo một con tin cũng rất tốt, ít nhất là một vương tôn công tử.

Nhưng không nghĩ tới vị vương tôn công tử kia sau này thành Tần quốc chi chủ.

- Còn có xuân yến lần đó!

Nói tới đây hắn lại cười:

- Vương Kiều phu nhân quá buồn cười!