Tàn Tồn

Tàn Tồn - Chương 44





Trong nhà trọ cổ kính thượng đẳng, Lăng Nguyệt Vụ nắm chặt hai tay, đôi môi tái nhợt bị cắn đến hầu như chảy ra máu, mồ hôi trên trán chậm rãi chảy xuống thái dương, toàn thân đều run rẩy.


Phúc Nhị đứng ở bên cạnh thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm lão gia đang điều tiết trên giường, trà nóng nâng ở trên tay gần như đều tung tóe ra ngoài, “Lão gia, có muốn ăn dược hoàn hay không, sẽ không thống khổ như vậy.”


Lăng Nguyệt Vụ gương mặt trắng bệch tựa lên trụ giường, thanh âm rất nhỏ từ trong miệng hắn truyền ra, “Không cần, ta muốn tắm.”


Ngữ điệu bình thản mang theo một chút uể oải, mí mắt chậm rãi giơ lên, tóc dài trên trán vì mồ hôi mà ẩm ướt, đau nhức nứt xương chậm rãi trôi qua, cũng làm cho hắn tiêu hao phân nửa thể lực, thân thể vốn đã kém, hiện tại ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.


“Dạ, ta đi chuẩn bị nước nóng.”


Lần thứ hai khép lại đôi mắt đẹp hầu như không mở ra được, hít sâu một hơi, sau đó xốc lên tấm chăn mà Phúc Nhị giúp hắn đắp lên rồi đi xuống giường, vài năm nay Phúc Nhị vẫn làm bạn bên cạnh hắn, hắn đương nhiên biết Phúc Nhị đối với mình là trung thành như một, một chút tiểu gia nghiệp cũng là do Phúc Nhị giúp đỡ.


“Khụ, khụ.”


Chống lên mép bàn tròn được trải khăn, bưng kín miệng, trên tay nhất thời hiện một vệt máu, độc này đã không thể giải, người kia đã chết, hơn nữa còn chết ngay trước mặt hắn.


Rút ra một chiếc khăn tay trắng noãn từ trong ngực lau đi vết máu, sau đó liền để vào chỗ cũ, cho dù Phúc Nhị hiện tại có vào cũng sẽ không biết hắn bình thường ho ra máu, người biết hắn có bệnh trạng này có lẽ cũng chỉ có phu tử bị ném ở sơn lâm dã ngoại, vì sao tất cả mọi người đều gọi người kia là phu tử, kỳ thực rất đơn giản, tên của người đó là Phu Tử.


Hai tay đan xéo lên nhau đặt lên bàn, đem gương mặt nhè nhẹ tựa vào trên mu bàn tay, mệt mỏi quá, mỗi lần độc phát đều như vậy, rốt cuộc muốn tới khi nào mới có thể kết thúc.



Người kia có lẽ không biết tình cảnh của mình hiện tại.


Khóe miệng hiện ra một nụ cười thảm đạm, có biết hay không đã chẳng còn quan trọng, có tiểu Nặc là đủ rồi.


Có lẽ bản thân có chút giống đàn bà, thế nhưng điều này cũng chỉ là bất đắc dĩ, không phải sao?


Chết một lần rồi quay về, chết hai lần cũng như thế, còn có thể có lần thứ ba chết đi rồi quay về sao, còn có thể có cơ hội sống lại sao, nếu có thể chọn, vậy xin tình nguyện làm một thân cây, không cần suy nghĩ nhiều nữa, không cần nỗ lực, cũng không cần phiêu bạc nơi nơi.


Đương nhiên, quan trọng hơn là, làm một thân cây có thể một mực ở một chỗ đợi người kia, mà hắn vốn không biết bản thân đang đợi điều gì.


Trong lúc Lăng Nguyệt Vụ rơi vào tự hỏi, sát vách loáng thoáng truyền đến thanh âm hai nam nhân đang nói chuyện với nhau, công lực của hắn vẫn còn chưa hạ thấp.


“Muốn làm suy sụp Lăng Lạc cung, lần này là cơ hội tốt, nhớ phải cẩn thận hành sự!”


“Dạ, chủ thượng, chúng ta sớm đã phái người trà trộn vào Lăng Lạc cung, mấy người kia chúng ta đều có thể tin được, bọn họ đều có nhược điểm trong tay ta, không sợ bọn họ không nghe sai sử.”


“Hảo, nhớ kỹ đừng lộ ra lời đồn, Lăng Lạc cung lớn như vậy, có thể cường đại đương nhiên có lý do của nó, Lăng Sương Nhược cùng với mấy người môn chủ của hắn cũng không phải hạng dễ chọc, nếu như xảy ra chuyện gì, các ngươi hẳn là biết nên làm sao.”


“Chủ thượng, sống là người của chủ thượng, chết là ma của chủ thượng, chủ thượng giữ cho tiểu nhân một cái tiện mệnh, tiểu nhân sẽ tận tâm tận lực hầu hạ chủ thượng.”



“Được, ngươi mỗi lần mở miệng đều nói như thế, tới đây hầu hạ ta.”


“Chủ thượng…”


“Đồng ý, ngày mai ta liền mua cho ngươi hồ điệp ngọc trâm mà ngươi thích nhất, đêm nay ‘ không say không về ’.”


“Vậy, chủ thượng, nếu như Lăng Sương Nhược…”


“Ân?”


“Người cũng biết hắn khó đối phó, tại sao còn cố ý muốn chọc hắn?”


“Ngươi hôm nay hình như rất không ngoan.”


“Lẽ nào ta cũng không thể biết?”


“Ngươi cho rằng ngươi có thể sao?”


“Lăng Sương Nhược là lão nam nhân đã hơn bốn mươi, chủ thượng, ta còn trẻ…”


Thanh âm dần nhỏ đi, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau nữa, Lăng Nguyệt Vụ uể oải mở hai mắt, nhìn chằm chằm sáp ong thiêu đốt trên bàn phát ra những tiếng lách tách.


Người kia, đã hơn bốn mươi, hẳn là không tới, còn nhớ rõ khi xưa xa nhau người kia chỉ mới hơn ba mươi một chút, tại sao lại bốn mươi, hiện tại người kia bộ dạng như thế nào?


Lăng Nguyệt Vụ sau khi tắm toàn thân đều thả lỏng, lẳng lặng nằm ở trên giường, mở mắt nhìn chằm chằm màn trướng, hắn không biết vài năm nay hắn đã sống ra sao, trong tay không có tiểu Nặc, ngực cảm giác như mất thứ gì đó, có lẽ con lớn không thể lưu, mới năm tuổi liền biết trốn ra ngoài, ngay cả tên Triệu Địch kia cũng chuồn xuống núi.


Nếu như không có bọn họ, có lẽ đời này hắn sẽ chết già ở trong núi.


Bởi vì sau khi tắm xong ăn một viên thuốc bổ của phu tử, mí mắt dần dần trầm xuống, nhưng khi đi vào trong mộng, lại hiện ra một màn ly biệt máu tanh không ngớt.


Rất bi thương, rất đau đớn.


Là khảo nghiệm, cũng là thật lòng.


Lăng Sương Nhược, có còn nhớ ngươi đã từng đáp ứng một người.


Ngươi nói, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.