Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 96




- Mạc Vô Phong…

- Ngươi sao rồi…

- Có nhận ra ta không?

Những thanh âm ngắt quãng cứ lởn vởn trong tâm trí Mạc Vô Phong khiến cái đầu cậu ấy chỉ muốn nổ tung ra. Cảm giác này chẳng khác gì đang bị nhốt trong một cái chuông lớn đang được gõ liên hồi, đôi mắt cậu ta gắng sức mở to liếc nhìn xung quanh cố nhớ xem mình đang ở đâu hay đơn giản chỉ muốn tìm xem giọng nói kia phát ra từ ai đó. Lại là bóng tối, những gì cậu ta nhìn thấy chỉ là bóng tối, cậu ấy gắng cử động thân mình đau buốt của mình và đáp lại cho hành động đó là những tiếng kêu leng keng của thanh xích sắt đang cột chặt tứ chi cậu ta lại. Mạc Vô Phong cảm nhận được sự sợ hãi từ sâu thẳm tâm trí mình, nỗi sợ cậu ta luôn giấu kín trong lòng mỗi khi ngập chìm trong bóng tối.

- Đây là nơi quái quỷ nào thế. Mau đưa ta ra khỏi đây…

Sau tiếng thét đầy sợ hãi và tức giận cậu ta nhận ra có những thứ gì đó giống như mũi dao nhọn đâm thẳng vào từng kinh mạch của mình. Mạc Vô Phong không hề nhận ra bản thân đang bị khống chế hoàn toàn bởi những dụng cụ dành riêng cho phạm nhân mang nội công lớn của Cẩm Y Vệ. Mồ hôi trên người cậu ta chảy ra rất nhiều nhưng cậu ấy lại thấy rất lạnh lẽo và cô độc. Giây phút cậu ấy nghĩ rằng mình đang sống trong địa ngục thì giọng nói kia lại cất lên xoa dịu tâm hồn cậu ta.

- Đừng cử động, rất đau đấy.

Mạc Vô Phong bắt đầu thở dốc

- Nhược Thủy Liên, cô nương…đang ở cùng tôi sao?

Cậu ấy gắng sức căng mắt ra hết mức có thể mới nhìn thấy nàng đang bị những dây xích lớn cột chặt lại cùng chiếc áo sắt gắn đầy các thanh kim châm nhọn hoắt đâm xuyên qua da thịt và đó cũng là lúc cậu ta nhận ra bản thân mình chẳng khác gì nàng.

- Sao chúng ta lại ở đây? Tôi chẳng nhớ chút gì cả, chỉ thấy bản thân mệt mỏi rã rời…

- Ta không có chút nội lực nào, ngươi thì kiệt sức vì tiêu hao thể lực quá nhiều. Bị nhốt trong cái lồng sắt đó thì ngươi đoán xem có chuyện gì xảy ra.

- Hm! Tôi hiểu rồi. Có điều…cô nương có cách nào thoát ra khỏi đây không. Cái thứ này…

Mạc Vô Phong vừa khẽ cử động những thanh kim châm nhọn lại đâm sâu hơn một chút khiến cậu ta phải cắn răng vì đau đớn. Dù vậy cậu ấy lại thấy thoải mái hơn khi vừa tỉnh dậy rất nhiều vì trong nơi tăm tối này còn có Nhược Thủy Liên.

- Trừ phi có ai đó giúp ta rút cây kim chặn huyệt đạo ra nếu không đành trông chờ vào số phận vậy.

Hơi thở mỗi lúc một mạnh hơn của Mạc Vô Phong át hẳn đi những câu nói của Nhược Thủy Liên nên nàng có chút băn khoăn

- Ngươi…sợ bóng tối hả?

Mạc Vô Phong gắng cười thành tiếng nhưng điều đó chỉ càng khiến Nhược Thủy Liên nhận ra cậu ta thực sự không ổn chút nào

- Không có. Tôi không sợ.

Nhược Thủy Liên khẽ nhíu mày

- Lại nói dối rồi. Từ khi đi qua cơ quan ta đã thấy ngươi hơi lạ, suốt cả đoạn đường trong hang động ngươi chỉ bước sau ta nhưng vừa trông thấy ánh sáng phía ngoài ngươi vội vã tiến lên phía trước. Nếu còn coi ta là bằng hữu thì thành thật một chút đi.

Mạc Vô Phong nhắm mắt lại chậm rãi nói những điều cậu ta luôn giấu kín bấy lâu nay cho Nhược Thủy Liên nghe

- Tiếng la hét…tiếng cười đáng sợ…Khi bóng tối bao trùm những thứ đó lại luẩn quẩn trong tâm trí tôi, thỉnh thoảng tôi còn nghe được tiếng khóc thảm thương nữa. Tôi nghĩ tất cả đều là giọng của nữ nhân nhưng họ là ai, tại sao cứ xuất hiện dày vò tôi hàng đêm như vậy, mỗi lần đi ngủ tôi đều đốt một cây nến dài đủ để thắp sáng căn phòng tới khi mặt trời lên mới có can đảm thiếp đi.

- Ta hiểu cảm giác bị những cơn ác mộng đó hành hạ sẽ ra sao. Khi nhắm mắt lại ta cũng gặp được những giấc mơ, không phải ác mộng nhưng lại khiến ta rơi nước mắt. Tuy trái tim ta…Không…trái tim đang nằm trong cơ thể ta không còn cảm nhận được những xúc cảm khi xưa nữa nhưng ta vẫn rất buồn. Có điều ta không dùng đến thứ ánh sáng thắp lên cả đêm chỉ để xua tan đi bóng tối, ta cứ đối mặt với nỗi sợ trong tâm, sợ nhiều sau này sẽ quen, quen rồi sau này sẽ không còn sợ nữa. Giờ ngươi nhắm mắt lại đi…

Mạc Vô Phong không hiểu nàng định làm gì nhưng cậu ta vẫn nhắm chặt hai mắt lại ngay lập tức. Sau một hồi tĩnh lặng Nhược Thủy Liên bắt đầu cất lên tiếng hát trong trẻo của nàng xoa dịu tâm hồn cậu ta. Từng câu từng chữ trong bài hát đều được cậu ấy lắng nghe, ghi nhớ. Như dòng suối tuôn trào cuốn trôi đi nỗi sợ của cậu ấy, như ngọn gió thổi qua làm khô giọt nước mắt của nàng, bài hát nàng cất lên dành cho cả hai tâm hồn bị dày vò từ những câu chuyện trong quá khứ.

- Giọng của ta không hay nhưng chắc không đáng sợ bằng những âm thanh ngươi nghe thấy hàng đêm vậy nên từ giờ nhắm mắt lại ngươi chỉ cần nhớ tới giây phút này ngươi sẽ thấy thanh thản hơn.

Cậu ấy tuy gật đầu nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt lại cố gắng níu kéo cảm giác yên bình ngắn ngủi trong phòng luyện ngục tối tăm lạnh lẽo. Tiếc rằng khoảnh khắc ấy lại bị phá vỡ bởi giọng nói khàn đặc pha chút tức giận của một tên tù nhân khác nằm trong động này

- Sao ngưng lại rồi? Hát tiếp đi chứ…

Mạc Vô Phong thầm nhủ

- Giọng Tây Vực?

- Hát tiếp đi, hát tiếp đi nào tiểu mỹ nhân.

Có lẽ tên tù nhân này sẽ còn gào hét như vậy một lúc nữa nếu Mạc Vô Phong không lớn tiếng quát lại

- Im đi! Ngươi phá hỏng cảm xúc của ta rồi.

Tên tù nhân cười tới mức ho sặc sụa

- Không ngờ lại gặp được đồng hương trong động tám mươi mốt. Hơn nữa…sao giọng nói tên này nghe quen vậy?

Nhược Thủy Liên hỏi cậu ta

- Ai vậy?

Mạc Vô Phong hướng mắt về phía góc động liền trông thấy tên tù nhân to lớn đang ngồi gọn trong bóng tối, nếu như hắn không mở miệng ra chắc cả cậu ấy lẫn Nhược Thủy Liên đều không hề biết nơi này còn có sự hiện diện của một kẻ như hắn.

- Có lẽ hắn cũng bị bắt vào đây như chúng ta. Để tôi hỏi chuyện một chút.

Tên tù nhân chống hai tay xuống đất cố bò ra khỏi bóng tối khiến chùm dây xích bao bọc quanh thân hắn kêu vang một hồi, hắn nheo mắt nhìn về phía Mạc Vô Phong

- Tiểu đệ Côn Luân. Có phải tiểu đệ Côn Luân không?

Mạc Vô Phong không nghĩ mình quen biết tên tù nhân đó nên cậu ta liền hỏi

- Ngươi cũng sống ở Côn Luân hả? Ta và ngươi đã từng gặp nhau chưa?

Tên tù nhân chỉ tay về phía cậu ta miệng cười khanh khách

- Tên tiểu tử này từ khi giúp ta bắt được con gấu tuyết đầu tiên trên núi Côn Luân thì khoảng thời gian sau cứ mỗi tháng một lần ngươi lại trốn xuống núi tìm ta học cách săn bắt…Hahaha…

Mạc Vô Phong sực nhớ ra mọi chuyện liền cười theo tên tù nhân đó

- A Nhĩ đại ca! Từ khi đại ca bỏ tiểu đệ tới sống tại trung thổ đệ toàn phải tự tay săn bắt, đại ca có biết mấy con gấu nó nặng cỡ nào không. Đại ca chỉ mất một canh giờ là có thể kéo chúng xuống núi còn đệ loay hoay mất cả một buổi mới kéo nó đi được vài dặm.

Trong động tối bỗng ngập tràn tiếng cười và niềm vui hội ngộ của hai người Tây Vực. Bọn họ mải mê trò chuyện tới mức tưởng như xung quanh chẳng còn có ai cả. Phải rất khó khăn Mạc Vô Phong mới ngừng lại được mà giới thiệu với A Nhĩ đại ca về Nhược Thủy Liên. A Nhĩ lại nheo mắt nhìn nàng mà nói

- Giọng hát ban nãy của tiểu mỹ nhân đó sao. Tiểu đệ được lắm vừa tới trung thổ đã kết thân được với một cô nương xinh như hoa chẳng bù cho ta. Bái phục, bái phục.

- Tối như vậy làm sao đại ca trông thấy cô ấy mà biết được người ta xinh như hoa chứ.

- Đại ca nói cho đệ nghe. Cô nương nào có giọng hát hay chắc chắn dung mạo cũng thuộc hàng mỹ nhân vì vậy ta không cần trông thấy cũng biết cô ta đẹp tới mức nào. Không lẽ ta đoán sai?

Nhược Thủy Liên biết chắc hai tên Tây Vực này tưởng nàng không hiểu họ đang nói gì nên mới mạnh bạo phán xét như vậy. Đã vậy nàng quyết định giả vờ tới cùng xem bộ mặt thật của mấy tên nam nhân ra sao.

A Nhĩ không thấy Mạc Vô Phong hồi đáp hắn lại gặng hỏi

- Im lặng như vậy không lẽ ta đoán sai thật hả. Theo như kinh nghiệm quan sát mỹ nhân trung thổ của ta thì sao có thể…

Mạc Vô Phong liếc nhìn Nhược Thủy Liên và nói

- Đệ đâu có nói đại ca đoán sai. Cô ấy…giống như đại ca nghĩ…giống như đệ nghĩ nữa. Cô ấy là nữ nhân xinh đẹp nhất trong tất cả những nữ nhân đệ gặp từ khi tới trung thổ đến giờ.

A Nhĩ vỗ đùi cười ngoác cái miệng của hắn ra

- Ta biết ngay mà. Dù đã lâu không được trông thấy nữ nhân nhưng phán đoán của ta làm sao mà sai được. Nghe đệ nói hai người bị nhốt chung vào đây chắc quan hệ thân thiết lắm nhỉ.

Cậu ta nghe A Nhĩ nói vậy liền vờ ho vài tiếng

- Không như đại ca nghĩ đâu. Bản tính cô ấy hoàn toàn trái ngược với nhan sắc của mình, nữ nhân gì mà chỉ thích dùng bạo lực không hề có chút dịu dàng nào cả. Không những thế võ công còn cao minh hơn cả nam nhân nếu muốn tranh chấp điều gì với cô ấy sẽ bị cô ấy đánh cho hồn bay phách lạc ngay. Còn nữa những gì cô ấy làm chẳng bao giờ nghĩ tới cảm nhận của người khác, cứ như trên thế gian này ngoài cô ấy ra không còn ai tồn tại vậy.

Nhược Thủy Liên chưa kịp mừng vì cậu ta vừa mới thừa nhận nhan sắc của nàng thì trong lòng lại sục sôi tức giận, nàng thầm nhủ nếu như thoát được đống dây xích này việc đầu tiên nàng làm là dạy cho tên tiểu tử kia một bài học nhớ đời để xem từ nay về sau còn dám hồ ngôn loạn đạo nữa không.

A Nhĩ chột dạ

- Nếu đúng như đệ nói thì tiểu mỹ nhân này đáng sợ thật đấy. Nhưng dù gì đi nữa giọng hát của cô ta cũng không chê được. Bảo tiểu mỹ nhân đó hát thêm vài khúc nữa đi, ta ở trong này đã lâu rồi mà chưa từng vui như hôm nay.

Mạc Vô Phong thắc mắc

- Đại ca bị nhốt ở đây từ khi nào vậy? Thú thực đệ tìm tới nơi này vì nghe những người ở đây nói đại ca phạm phải tội lớn sẽ bị trừng phạt rất nặng hơn nữa thấy bọn chúng ra tay phóng hỏa thiêu trụi căn nhà của đại ca vì thế đệ đoán rằng bọn chúng định khiến đại ca biến mất mãi mãi.

- Không ngờ tiểu đệ lại trọng tình trọng nghĩa như vậy. Khi bị nhốt vào đây ta đã nhìn được cái chết đang đến rất gần chỉ không ngờ vì việc làm sai trái của ta lại khiến đệ bị liên lụy. Nghĩ lại ngày hôm đó nếu ta không lơ đễnh để bọn cướp trộm mất rượu thuốc của Tiên Hà Lĩnh thì chuyện đã không tồi tệ đến mức này.

A Nhĩ chậm rãi kể lại sự việc Ngũ Sắc Thủy một cách tường tận khiến Nhược Thủy Liên nhận ra nguyên nhân người dân thôn Lưu Đức nhiễm độc. Nàng không ngờ rằng Kim Xà lão quái hiện giờ lại làm việc cho chủ nhân nơi này hơn nữa rượu thuốc cũng đã không còn. Rốt cuộc cuối cùng nàng vẫn phải liều mình lên núi Côn Luân vào ngày tuyết rơi nhiều nhất với hy vọng tìm được Tuyết Liên Hoa mới mong cứu chữa được những người trong thôn.

Nghe những lời A Nhĩ kể Mạc Vô Phong không nén được cơn giận của mình

- Người của Tiên Hà Lĩnh đúng là không phân biệt được phải trái đúng sai, rõ ràng đại ca đâu có cố ý làm vậy. Không lẽ đại ca chấp nhận chết oan ức như thế sao.

A Nhĩ ‘suỵt’ một hơi dài rồi lắng tai nghe động tĩnh xung quanh tới khi chắc chắn không nghe được tiếng bước chân bên ngoài nào hắn mới nói rất khẽ đủ để Mạc Vô Phong nghe được

- Trước khi bị nhốt vào đây ta đã cắn răng đâm một con dao nhỏ không có cán xuyên qua đùi của mình để không bị bọn chúng phát hiện ra. Khi đã yên vị trong này ta liền rút con dao đó ra ngày ngày cứa liên hồi các mắt xích, tuy ta biết được dù tứ chi có được giải phóng thì cơ hội thoát ra khỏi đây cũng rất mong manh nhưng giờ thì tốt rồi, ông trời để tiểu đệ vào đây cùng đại ca. Khi đại ca thoát được mớ dây xích này ta sẽ giải thoát cho đệ.

Mạc Vô Phong mừng rỡ nói với Nhược Thủy Liên

- Nhược cô nương, chúng ta có hy vọng rồi. Giờ cô không phải lo lắng nữa đâu, nhắm mắt lại nghỉ một chút chờ A Nhĩ đại ca cắt đứt dây xích thành công sau đó…

Nhược Thủy Liên ngắt lời cậu ấy

- Ta không muốn nghe giọng của ngươi. Đi mà nói chuyện tiếp với bằng hữu của ngươi ấy.

Mạc Vô Phong không hiểu sao tự nhiên Nhược Thủy Liên lại nổi giận với mình nhưng nghĩ lại chuyện này rất bình thường, nếu không nổi giận vô cớ đã không phải cô ấy. Giờ cậu ta mới nhận ra ông trời không tiệt đường sống của ai cả, nếu không có chuyện gì xảy đến vấn đề còn lại chỉ còn là thời gian mà thôi.

Từ khi Mạc Vô Phong và Nhược Thủy Liên biến mất Trình thúc đã rất lo lắng, ông ta không nghĩ họ rời khỏi đây mà không để lại một lời từ biệt nào hết vì vậy đã cùng với hai hài tử của mình đi tìm khắp nơi. Sau khi đi hết mọi ngóc ngách trong thung lũng ông ta chỉ tìm được một mũi tên dính máu cách ngọn thác lớn không xa. Trông thấy máu Trình thúc càng bất an hơn, ông ta trở về Trình gia đặt mũi tên lên bàn và quan sát kỹ mong rằng dựa vào những kiến thức ít ỏi mình biết được có thể nhận ra mũi tên này thuộc về ai.

Nhìn từ đầu tới cuối có thể thấy mũi tên đó giống hệt những mũi tên được rèn ngoài thành nếu có khác thì chỉ khác ở chỗ đầu mũi tên được khắc một chữ ‘Hà’ rất lớn. Trình thúc nghĩ rằng những mũi tên được khắc chữ có thể do sở thích của kẻ bắn tên hoặc những mũi tên này là của một thế lực nào đó, họ khắc tên thế lực vào để tỏ rõ sự khác biệt.

- Nếu Tiên lão ở đây thì hay biết mấy, một người kiến thức cao thâm như ông ấy chắc chắn biết được mũi tên này tới từ đâu.

Khi Trình thúc đang bận suy nghĩ thì hai huynh đệ họ Trình lại dẫn khách về Trình gia khiến Trình thúc không khỏi bàng hoàng. Ông ta thấy thật lạ khi thôn Lưu Đức dạo này lại có nhiều người ghé thăm như vậy. Không để Trình thúc lên tiếng, khách của ông lập tức chào hỏi ngay.

- Tại hạ Lệnh Hồ Xung cùng nương tử đột ngột tới thôn không biết có làm phiền Trình thúc không?

Nhậm Doanh Doanh nhìn quanh Trình gia mà vẫn không thể tin rằng mật thám Nhật Nguyệt có thể tìm ra tin tức của Tiên Gia Nhân nhanh đến vậy. Đó cũng là lí do ngày hôm nay phu phụ Lệnh Hồ nhận lời Hướng Vấn Thiên tới thôn Lưu Đức trên đường đi tìm tung tích huynh đệ Thông Thiên cốc.

Trình thúc nhìn hai người họ như không tin vào mắt mình

- Hóa ra là Lệnh Hồ đại hiệp lừng danh giang hồ. Hôm nay được tiếp đón đại hiệp cùng nương tử ta thấy rất vinh dự. Nhưng không biết đại hiệp tới thôn có chuyện gì quan trọng?

Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh ngồi xuống ghế và tìm cách đi vào chuyện chính càng nhanh càng tốt

- Thôn này rộng lớn như vậy sao không thấy một bóng người. Không lẽ một mình Trình thúc sống tại đây sao.

Nghe câu hỏi của Lệnh Hồ Xung ông ta lại thấy não nề

- Từ khi thôn được gây dựng cho tới nay lần đầu phải trải qua kiếp nạn như vậy. Có lẽ kiếp trước bọn ta đã gây nên tội nghiệt to lớn nên ông trời tức giận trút xuống đầu người dân trong thôn khiến họ đều ngã bệnh. Cũng may thần y cô nương nhận lời đi tìm thần dược về cứu giúp, cho họ chút hy vọng được sống lại lần nữa.

Doanh Doanh cũng tỏ vẻ thương tiếc cho người dân trong thôn và cô ta nhận thấy thần y cô nương này thật thú vị bảo sao giang hồ có nhiều lời đồn đại về nàng như vậy. Đợi mọi chuyện về phái Không Động được giải quyết xong Doanh Doanh cũng muốn dẫn Lệnh Hồ Xung tới gặp mặt vị thần y đó một lần.

- Tại hạ cũng mong thần y cô nương có thể cứu được thôn Lưu Đức. Thật ra, ngày hôm nay tại hạ tới đây để tìm gặp một người.

Trình thúc tươi cười

- Người mà Lệnh Hồ đại hiệp phải cất công đi tìm không lẽ lại là…một người trong thôn bọn ta.

Lệnh Hồ Xung gật đầu

- Ta nghe nói người đó đã từng tới đây nhưng không biết có phải người trong thôn không. Liệu Trình thúc đã gặp người tên Tiên Gia Nhân bao giờ chưa?

- Ý cậu là…Tiên lão. Cậu quen ông ấy sao?

- Tại hạ có việc rất quan trọng nhất định phải gặp được người này. Nếu Trình thúc biết ông ấy ở đâu xin nói cho tại hạ nghe.

Trình thúc đứng dậy đi đi lại lại quanh căn phòng

- Tiên lão vốn không phải người lúc nào cũng ngồi yên một chỗ như ta. Có thể ngày hôm nay cậu thấy ông ấy ở đây nhưng ngày mai ông ấy đã đi đến nơi xa xôi nào khác rồi.

Lệnh Hồ Xung nhìn Doanh Doanh với vẻ mặt lo lắng

- Vậy là hiện tại ông ấy không có mặt trong thôn. Không lẽ chúng ta và Tiên Gia Nhân không có duyên sao.

Doanh Doanh gặng hỏi Trình thúc

- Thúc quen Tiên lão vậy thúc có biết những nơi ông ấy hay ghé qua không. Chẳng lẽ mỗi một ngày Tiên lão lại tới một nơi khác nhau.

Trình Thúc thở dài, tuy không muốn làm phu phụ Lệnh Hồ thất vọng nhưng ông ấy chỉ biết nói sự thật cho họ nghe

- Hành tung của Tiên lão rất bí ẩn, ta nghĩ chỉ người có duyên mới có thể bắt gặp ông ấy trên giang hồ.

Cất công tới thôn Lưu Đức lại không nhận được kết quả như ý muốn nên phu phụ Lệnh Hồ đành chào từ biệt Trình thúc và ra về. Bầu trời xám xịt đầy mây đen báo hiệu kết cục bi thảm cho trận chiến vô nghĩa sắp tới. Hy vọng duy nhất ngăn được trận chiến này chính là Tiên Gia Nhân nhưng tìm một người nay đi chỗ này mai đi chỗ khác nào phải chuyện dễ.

Doanh Doanh biết sự im lặng của Lệnh Hồ Xung nghĩa là hắn đang buồn phiền và bất lực. Chẳng ai muốn có cuộc tàn sát nào xảy ra cả chứ không riêng gì hắn nhưng tất cả mọi người đều đặt niềm tin vào hắn và hắn sẽ cảm thấy có lỗi nếu không giúp gì được cho họ.

- Muội nghĩ huynh đừng thất vọng quá nhiều, cứ cho rằng hôm nay chúng ta tìm được Tiên Gia Nhân thì cũng không chắc ông ấy sẽ đứng về phía chúng ta dù sao ông ta và Diệp Ngân Bình cũng từng là phu thê, một ngày là phu thê thì cả đời sẽ là phu thê.

- Huynh không thất vọng, huynh chỉ…không biết nên làm gì, từ khi quay trở lại giang hồ mọi chuyện xấu cứ thế ập đến. Huynh chỉ muốn cùng muội tiếp tục ngao du, đi đây đi đó như trước kia, sống như một cặp phu phụ bình thường trong thiên hạ.

Doanh Doanh bước lên trước mặt hắn

- Xung ca, chắc chắn chuyện này sẽ qua đi một cách tốt đẹp. Chắc chắn một thời gian nữa chúng ta sẽ lại thảnh thơi tiếu ngạo giang hồ, cùng nhau trải qua một cuộc sống giản dị như huynh hằng mong muốn. Bởi vậy lúc này huynh không được nhụt chí, không tìm được Tiên Gia Nhân thì đã sao, khi nhắc tới ông ấy chính Phương Chứng đại sư cũng không chắc cách này sẽ thành công. Huynh hãy coi như đại sư chưa từng đề cập đến Tiên Gia Nhân và chấp nhận cuộc chiến này. Những bằng hữu của chúng ta không hề kém cỏi, họ vừa mạnh mẽ vừa mưu trí, họ sẽ giúp chúng ta giành chiến thắng trước Diệp Ngân Bình.

Lệnh Hồ Xung nghe những lời động viên của nương tử liền lấy lại tinh thần ngay

- Được! Nếu bọn họ tung tin đồn Nhật Nguyệt thần giáo cấu kết với Đông Phương Bất Bại với ý đồ nhất thống giang hồ một lần nữa để lôi kéo nhân sỹ võ lâm thì Lệnh Hồ Xung ta sẽ đứng lên phủ nhận tất cả kêu gọi họ tỉnh ngộ, hợp sức với chúng ta đánh bại Diệp Ngân Bình.

Doanh Doanh mỉm cười

- Nghe những lời này của huynh, muội hoàn toàn yên tâm rồi.

Vì không có manh mối nào của các huynh đệ Thông Thiên cốc nên phu phụ Lệnh Hồ trở về Hắc Mộc Nhai giao lại việc tìm kiếm cho mật thám Nhật Nguyệt còn họ cùng phái Hằng Sơn và Hoa Sơn lập ra kế hoạch thức tỉnh những nhân sỹ giang hồ đi lầm đường kia. Lại một lần nữa không khí căng thẳng bắt đầu bao trùm trong đại điện Nhật Nguyệt thần giáo có điều lần này không có mặt đông đủ mọi người như lần trước. Trừ việc hai đại sư trở về Thiếu Lâm tự, Bình Nhất Chỉ quay lại Ngũ Bá Cương thì Lệnh Hồ Xung không thể chấp nhận được việc bốn tên chủ chốt của Hoa Sơn phái rời khỏi Hắc Mộc Nhai để đệ tử của mình ở lại mà không nói một câu nào.

Hướng Vấn Thiên có kể cho Lệnh Hồ Xung nghe rằng hôm đó bốn người họ định xuống núi thì bị đệ tử Nhật Nguyệt cản lại nhưng họ ỷ mình là khách lại từng là đồng môn với Lệnh Hồ đại hiệp, họ muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa kẻ nào dám cản thì kẻ đó không coi Lệnh Hồ đại hiệp ra gì vì vậy đệ tử Nhật Nguyệt mới để bốn người đó rời đi. Không ai ngờ rằng từ hôm đó tới nay bọn họ vẫn chưa trở về.

Vì chuyện của bốn tên chủ chốt Hoa Sơn phái mà Lệnh Hồ Xung vẫn đứng lên ngồi xuống trong đại điện mặc dù tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ. Hắn nói trong sự tức giận

- Tại sao có thể cứ thế mà đi như vậy. Tới giờ vẫn không có chút tin tức nào không ngoại trừ khả năng họ đã gặp chuyện gì đó rồi. Hướng giáo chủ có thể phái mật thám Nhật Nguyệt đi tìm tin tức của họ được không.

Hướng Vấn Thiên ngạc nhiên không biết Lệnh Hồ Xung nói đùa hay nói thật

- Không phải ban nãy mật thám Nhật Nguyệt đã được đệ phái đi tìm tung tích của huynh đệ Thông Thiên cốc sao.

Doanh Doanh cố tìm cách trấn an hắn

- Bọn họ đều biết suy nghĩ cả hơn nữa võ công cũng thuộc hàng khá muội nghĩ huynh đừng quá lo lắng có thể họ quay lại Hoa Sơn phái làm chuyện gì đó vài ngày sau sẽ trở lại Hắc Mộc Nhai thôi.

Điền Bá Quang nghe mà chỉ muốn bốn tên tiểu nhân đó gặp chuyện gì bất trắc luôn cho rồi. Hắn nhận ra nơi nào không có mặt bốn tên đó nơi ấy thật thoáng đãng, từng câu bọn chúng nói ra kẻ không có văn hóa như hắn nghe còn chẳng lọt tai câu nào vậy mà hắn không hiểu sao Lệnh Hồ Xung cứ quan tâm tới bọn chúng làm gì.

Lệnh Hồ Xung chợt nhận thấy dạo gần đây bản tính hắn đột nhiên nóng nảy và vội vã hơn xưa. Phải đối mặt với bao nhiêu chuyện rắc rối hắn mới nhận ra hai từ ‘đại hiệp’ khó nhận như thế nào. Bởi vậy hắn tự trấn tĩnh lại bản thân mình ít nhất là ngay lúc này.

- Được rồi, chuyện của bọn họ tạm gác lại đi. Còn chuyện của ngày hôm nay Hướng giáo chủ sẽ bàn bạc với mọi người.

Ngay lúc ấy tình báo Nhật Nguyệt vội vã chạy tới đưa một bức thư nhỏ cho Hướng Vấn Thiên rồi lui ra ngoài. Hướng Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào bức thư với một cảm giác bất an khó diễn tả nổi. Và cảm giác bất an ấy đã trở thành nỗi lo sợ to lớn khi ông ta đọc thầm bức thư này. Ngồi tựa vào chiếc ghế một cách mệt mỏi, bàn tay ông ta buông lỏng để bức thư kia rơi chầm chậm xuống mặt bàn. Biết có chuyện không tốt Doanh Doanh liền chạy tới cầm bức thư lên, cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh cô ta đọc to tin tình báo mới nhất cho mọi người nghe rõ.

‘Lương Tự Đức, Vương Từ Hạ, Dương Tử Minh, Cao Tứ Kiến hạ mình gia nhập liên minh Côn Luân – Không Động. Diệp Ngân Bình mở rộng cửa tiếp đón bất kỳ nhân sỹ võ lâm nào muốn hợp sức với liên minh tiến đánh Hắc Mộc Nhai, tiêu diệt Đông Phương Bất Bại’

Điền Bá Quang lấy tay đập bàn đập ghế

- Ta biết ngay mà, bốn tên tiểu nhân đó chẳng làm được việc gì tốt đẹp. Nhưng…đoạn sau có vấn đề thì phải tại sao lại lên Hắc Mộc Nhai tiêu diệt Đông Phương Bất Bại?

Nghi Ngọc chưởng môn lên tiếng

- Có sự hiểu lầm gì ở đây không Hướng giáo chủ?

Hướng Vấn Thiên hắng giọng trấn an mọi người

- Chuyện người của Hoa Sơn phái rời bỏ Hắc Mộc Nhai cũng đồng nghĩa với việc những hành động của Nhật Nguyệt thần giáo có khả năng đã truyền tới tai Diệp Ngân Bình. Nếu có trách chỉ trách Hướng Vấn Thiên ta quá tin người nên không đề phòng nội bộ một cách nghiêm ngặt. Trước khi ta cùng các vị bàn bạc vấn đề mới ta muốn hỏi một câu.

- Những người đang có mặt tại đây còn ai không tin tưởng Hướng Vấn Thiên ta, còn ai không tin tưởng Lệnh Hồ đại hiệp mời đứng dậy rời khỏi Hắc Mộc Nhai trước khi ta ban lệnh cấm. Nếu bây giờ các người không đi sau này ta phát hiện ra ai có ý muốn bỏ trốn ta sẽ không tha cho người đó.

Từ khi trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo tới giờ đây là lần đầu tiên Hướng Vấn Thiên giấu đi tính cách ôn hòa nhã nhặn thường ngày. Sau những chuyện xảy ra ông ta hiểu rằng chẳng ai có thể ngồi trên cương vị giáo chủ mà không độc ác, chẳng ai có thể lãnh đạo được mọi người nếu không khiến họ sợ mình, tôn trọng mình bởi vậy lần này ông ta mới mạnh bạo như thế.

Biết được bốn người đứng đầu Hoa Sơn phái đã rời bỏ Nhật Nguyệt thần giáo các đệ tử Hoa Sơn còn lại bắt đầu bị lung lay. Bọn họ như rắn mắt đầu nhìn nhau đắn đo không biết nên làm gì bây giờ, có vài người bắt đầu lui ra phía cánh cửa mở rộng phía sau lưng, có vài người nấn ná ở lại nhìn Lệnh Hồ Xung như có điều gì muốn nói nhưng có lẽ trong thâm tâm họ ai cũng muốn bỏ cuộc rút lui khỏi trận chiến này bởi cán cân đã bắt đầu nghiêng về phía Diệp Ngân Bình.

Hướng Vấn Thiên đứng dậy chống tay xuống mặt bàn trừng mắt nhìn những kẻ sắp lui ra tới cửa

- Mục đích của Diệp Ngân Bình là tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc, nói một cách khó nghe vì các người nên Nhật Nguyệt thần giáo mới bị lôi vào trận chiến này nhưng bọn ta chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi, chưa bao giờ muốn rút lui. Được…các người cứ rời đi, khi đặt chân ra khỏi Hắc Mộc Nhai đệ tử Nhật Nguyệt sẽ coi các ngươi như người lạ dù các ngươi có bị tàn sát ngay trước mắt bọn ta cũng chẳng có ai tới cứu giúp đâu. Và ta chắc chắn Diệp Ngân Bình sẽ không tha cho các ngươi, kể cả những tên phản bội kia nữa.

Lời nói của Hướng Vấn Thiên lại làm tâm trí các đệ tử Hoa Sơn phái bị lung lay thêm lần nữa, nhiều người trong số họ dường như lại có ý muốn quay vào nhưng Hướng Vấn Thiên dùng hết sức bình sinh quát lớn

- Dẫn tất cả bọn họ ra khỏi Nhật Nguyệt thần giáo. Những người tâm không kiên định không thể chứa chấp.

Các đệ tử Nhật Nguyệt theo lệnh giáo chủ chạy vào trong lôi đệ tử phái Hoa Sơn ra ngoài trước sự chứng kiến của mọi người trong đại điện. Lệnh Hồ Xung tới trước mặt Hướng Vấn Thiên mà nói

- Hướng giáo chủ không thể cho bọn họ một cơ hội sửa sai hay sao. Giờ họ rời khỏi Hắc Mộc Nhai chẳng khác nào chấp nhận bỏ mạng cả. Coi như ta cầu xin huynh đi, huynh chấp nhận thỉnh cầu của ta đưa phái Hằng Sơn và Hoa Sơn tới Hắc Mộc Nhai chẳng phải không muốn Diệp Ngân Bình tiêu diệt tàn dư Ngũ Nhạc hay sao.

Hướng Vấn Thiên cao giọng

- Nhật Nguyệt thần giáo không phải nơi muốn đến là đến muốn đi là đi, cũng không phải nơi dành cho những kẻ sợ chết. Tàn dư Ngũ Nhạc mất đi Hoa Sơn thì vẫn còn có Hằng Sơn, chuyện này ta đã quyết nhất định không thay đổi.

Doanh Doanh lắc đầu nhìn thẳng vào mắt Lệnh Hồ Xung

- Nếu người đứng trên đây ngày hôm nay là cha muội hay Đông Phương Bất Bại thì tất cả bọn họ đều đã bị giết ngay tại chỗ rồi. Hướng thúc thúc làm như vậy đã quá nương tay với họ, huynh đừng làm khó thúc thúc nữa.

Lệnh Hồ Xung đưa mắt nhìn những đệ tử Hoa Sơn bị lôi đi mà lòng thấy có lỗi rất nhiều, hắn nói

- Lệnh Hồ Xung đã hứa trước bia mộ của sư nương sẽ không để Hoa Sơn phái tan rã, nếu Hướng giáo chủ nhất quyết đẩy họ vào con đường chết ta đành phải cùng họ rời khỏi Hắc Mộc Nhai.

Lam Phượng Hoàng nghĩ lại những gì đệ tử Hoa Sơn làm ở bến đò Lạc Dương khiến cô ta phải rời xa Lạc Hư mà uất ức

- Đây có phải Lệnh Hồ đại ca muội từng biết không, huynh cảm thấy có lỗi với sư nương vì không bảo vệ được phái Hoa Sơn vậy khi đệ tử Hoa Sơn phái trở nên nhu nhược, vô đức, phóng hỏa đánh người ngay giữa thanh thiên bạch nhật huynh cũng cho là đúng sao. Nếu sư nương huynh mà trông thấy những gì bọn họ làm chắc bà ấy ở dưới suối vàng cũng mong phái Hoa Sơn tan rã đi cho rồi.

Điền Bá Quang lớn tiếng

- Các người đừng gây mất đoàn kết nội bộ nữa được không. Cứ như thế này làm sao đấu lại Diệp lão bà bây giờ. Ta có thể trông thấy khuôn mặt đắc ý của bà ta khi nhìn thấy cảnh này đấy. Các người có thấy không…có thấy không hả?

Nghi Lâm khẽ giật giật tay áo của Điền Bá Quang ý muốn kêu hắn trở lại chỗ cũ và im lặng một chút. Những lời hắn nói tuy chỉ là bộc phát nhưng đều có lý cả, chỉ không biết những người trong đại điện hiểu được bao nhiêu, họ có nhận ra rằng sự việc ngày hôm nay đều nằm trong kế hoạch của Diệp Ngân Bình. Một kế hoạch mang tên tiêu diệt địch từ trong ra ngoài mà bà ta rất đắc chí và tự hào. Hoa Sơn phái đã bị bà ta làm cho tan rã mà chẳng mất lấy một binh lính hay một thanh kiếm.