Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 62




Một ngày trước khi đại tiệc diễn ra

Trong một đại sảnh lớn được thắp sáng bằng mười hai ngọn đuốc đặt đều hai phía trái và phải có bốn người đang ngồi đối mặt với nhau. Họ đang cùng bàn một vấn đề chung nhưng nét mặt từng người lại khác nhau rõ rệt.

“Giờ này chắc thư của chúng ta đã đến tay họ. Vấn đề nan giải hiện nay chỉ là thời gian mà thôi”. Diệp Ngân Bình nói.

Hà Kỳ Côn tiếp lời

“Diệp chưởng môn tính liên minh với phái Côn Luân thật sao”

Diệp Ngân Bình nói

“Xét về quân số phái Không Động và Hà gia trang chỉ cần tiến công một lượt thì Hoa Sơn, Hằng Sơn chẳng mấy mà tàn…Chuyện vẫn đơn giản như thế nếu không có lũ Nhật Nguyệt thần giáo đó xen vào”

Hà Kỳ Côn chăm chú quan sát nét mặt của Diệp Ngân Bình, thấy trên mặt bà ta hiện chút lo lắng mới dám nói tiếp

“Ta thấy nếu Diệp chưởng môn nhờ…Người cho dù không có Hà gia trang tiếp sức cũng chẳng cần một đệ tử phái Không Động nào ra tay. Chỉ với thế lực của Người cũng có thể…”

Diệp Ngân Bình phất mạnh tay áo một cái

“Hừ…ta và lão ấy đã từ nhau rồi. Cái lão…người không ra người, quỷ không ra quỷ đó cả đời này đừng mong gặp lại ta. Nếu Hà gia trang các ngươi sợ sệt có thể rút lui, ta đâu ép các ngươi tham gia”

Hà Kỳ Côn vội vã rút lại lời nói

“Ta chỉ…đưa ra ý kiến của mình thôi. Diệp chưởng môn đã không muốn từ sau ta không đề cập tới vấn đề này nữa”

Diệp Đường Yên nãy giờ luôn im lặng lắng nghe các chưởng bối nói chuyện nhưng nghe nhắc tới Người cô ta chợt lên tiếng

“Nếu mẫu thân không muốn Người giúp vậy nhờ…phụ thân hiệp lực không được sao”

Diệp Ngân Bình ban nãy nghe nhắc tới kẻ mà cả Hà Kỳ Côn và Diệp Đường Yên đều kính trọng gọi bằng Người đã cảm thấy tức tối nay lại nghe nhắc tới Tiên Gia Nhân bà ta càng tức giận hơn

“Ta và hắn đã ân đoạn nghĩa tuyệt với nhau. Sau này con còn cố tình nhắc tới người cha không ra gì đó của mình đừng trách ta độc ác”

Hà Cẩm Trảo vội nói

“Diệp tiểu thư nên nghe theo Diệp chưởng môn thì hơn. Phụ thân của tiểu thư đã ẩn cư bao nhiêu năm nay giờ một chút tin tức cũng không có. Ông ta đã vô tình với Diệp chưởng môn như vậy tiểu thư còn nhờ vả ông ta làm gì”

Diệp Ngân Bình nói

“Được rồi, chuyện gia đình để sau đi. Điều cần làm lúc này là cứu cái tên chưởng môn Côn Luân bị bắt đi đó. Con có chắc là hắn không”

Diệp Đường Yên gật nhẹ

“Ban đầu nghe cái tên Mạc Vô Phong con đã sinh nghi nên mới tìm cách để hắn đi cùng. Sau khi chứng kiến nội lực thâm hậu của hắn lại thêm bản tính trượng nghĩa con càng thêm chắc chắn. Thực hư ra sao chờ thư hồi âm của họ là rõ”

Hà Kỳ Côn nói

“Ngày tới Vạn Thú sơn trang đòi người nên cẩn thận một chút. Bốn tên trang chủ vô năng không đáng sợ bằng hàng vạn con thú dữ trong đó đâu”

Diệp Ngân Bình cười ha hả

“Dữ tới đâu cũng chỉ là thú làm sao bọn chúng đọ trí thắng chúng ta. Lũ thú vật đó chẳng lẽ Hà gia trang các người không lo được. Ta chẳng biết các người bỏ một lượng tiền lớn ra ngoài đó buôn buôn bán bán làm gì trong khi việc đến tay không biết cách giải quyết”

Hà Kỳ Côn sáng mắt ra

“Không lẽ…chúng ta sẽ hạ thủ lũ thú vật đó rồi mới ra tay với bốn tên trang chủ”

Diệp Ngân Bình nói

“Phải làm thế nào là chuyện của các ngươi. Kế sách ta đã bày tận tay rồi còn không thực hiện được nữa thì các ngươi tự vẫn đi cho xong”

Diệp Đường Yên tỏ vẻ lo lắng

“Không biết Mạc Vô Phong ở trong tay lũ người đó có bị hành hạ chút nào không. Sao mẫu thân không để người của ta tới giải cứu huynh ấy ngay”

Diệp Ngân Bình lườm cô ta

“Huynh ấy…Nghe cái cách con gọi hắn ta kìa. Ta báo trước cho con biết đừng có để tình cảm xen vào làm hỏng đại sự, trong lòng con có bao nhiêu cảm tình với hắn liệu mà vứt hết đi”

Diệp Đường Yên phủ nhận

“Con lo cho hắn vì… vì lo phái ta sẽ mất đi một đồng minh lớn chứ không như những gì mẫu thân nghĩ đâu”

Diệp Ngân Bình quát

“Coi như ban nãy ta cảnh cáo con. Đừng bao giờ quên nam nhân trên đời này chẳng có tên nào đáng tin hết”

Hai tên họ Hà nghe bà ta nói như vậy liền quay ra nhìn nhau thở dài.

Diệp Ngân Bình chắp tay sau lưng đi đi lại lại quanh phòng nói ra những gì đang nghĩ trong lòng

“Ta không muốn đích thân tới cứu tên Mạc Vô Phong đó là có lí do. Cứ cho chúng ta cứu hắn thành công thì chúng ta được gì không khéo lại khiến hắn sinh nghi phái Không Động muốn gì đó của hắn. Vậy nên ta mới gửi thư tới Tây Vực đánh động đệ tử Côn Luân để họ biết chưởng môn của mình đang gặp nguy hiểm tại trung thổ. Một khi đệ tử Côn Luân đã tới đây ta sẽ đón họ cùng họ tới cứu người. Sự việc xong xuôi ắt sẽ gây dựng được cảm tình giữa hai bên lúc ấy phái Côn Luân khó có thể từ chối liên minh với phái Không Động chúng ta được”

Hà Kỳ Côn nói

“Diệp chưởng môn suy nghĩ thật thấu đáo. Chưởng môn phái Côn Luân tuổi đời còn trẻ làm sao thoát khỏi bàn tay to lớn của bà”

Diệp Ngân Bình quay người trở về chiếc ghế chưởng môn của bà ta

“Nếu hắn đúng là chưởng môn Côn Luân phái thì đệ tử Côn Luân sẽ hồi âm lại. Khi họ hồi âm rồi chúng ta sẽ cùng họ tới Vạn Thú sơn trang giải cứu Mạc Vô Phong”

Diệp Đường Yên nắm chặt hai tay mình, trong lòng cô ta không hiểu sao cứ cảm thấy bất an

“Huynh ấy còn ở sơn trang ngày nào tính mạng sẽ còn nguy hiểm ngày ấy. Chẳng lẽ hiện giờ việc duy nhất mình có thể làm là ngồi đây đợi sao?”

“Cấp báo…cấp báo”. Một đệ tử Không Động phái mặt mày tái mét chạy vội vã vào trong “Chưởng môn nhân, có kẻ làm loạn trước lối vào bản phái”

Hai tên họ Hà đứng ngay dậy, hừng hực khí thế

“Kẻ nào chán sống dám tới đây làm loạn thế. Không phải Không Động phái nằm giữa chốn rừng núi hoang vu ẩn cư giữa chốn võ lâm hay sao, làm sao chúng biết đường tới đây”

Đệ tử Không Động đó nói

“Do…do người của ta sơ hở khi tấn công mật thám của Nhật Nguyệt giáo khiến chúng tìm được đường tới đây”

Diệp Ngân Bình đập mạnh tay xuống chiếc ghế bà ta đang ngồi

“Lũ vô dụng. Sơ ý để lộ thân phận không nói làm gì, dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ để chúng biết được mà rơi vào bẫy nhưng không chống đỡ nổi với mấy tên Nhật Nguyệt các người còn mặt mũi chạy về đây báo cáo hả. Lui xuống”

Diệp Đường Yên sinh nghi liền hỏi đệ tử cấp báo

“Đệ tử Nhật Nguyệt bấy lâu nay toàn bị chúng ta giết hại lần này lại có thể xâm nhập tới ngay cửa vào bản phái chắc chắn có cao thủ hậu thuẫn. Sư đệ có trông thấy mặt các cao thủ đó là ai không”

Đệ tử ấy nói

“Sư tỷ nhắc đệ mới nhớ. Trong số đám đệ tử Nhật Nguyệt có hai người một nam một nữ không mặc y phục của thần giáo. Võ công của họ rất cao đệ tử Không Động không thể là đối thủ”

Diệp Đường Yên mỉm cười nói với mẫu thân

“Con nghĩ con biết họ là ai. Chuyện này mẫu thân không cần ra mặt, con sẽ lo liệu chu toàn”

Diệp Ngân Bình nghe nữ tử nói vậy cơn giận phần nào cũng nguôi ngoai

“Được, vậy vụ lộn xộn ngoài đó ta giao cho Hà nhị thúc thúc và con”

Hai tên họ Hà cùng Diệp Đường Yên tuân mệnh phi thân tới nơi xảy ra hỗn loạn cách cửa vào phái Không Động không xa. Giữa khu rừng đầy sương phủ lối tiếng binh đao không ngừng phát ra. Thấy Hà nhị thúc của mình định xông lên Diệp Đường Yên cản lại. Cô ta hướng mặt về phía ồn ào đó cất tiếng

“Đường kiếm cắt gió nhanh phi thường, kiếm chiêu liên tục xuất ra không ngừng nghỉ. Xin hỏi huynh có phải Lệnh Hồ Xung – Lệnh Hồ đại hiệp không?”

Nghe tiếng nữ nhân cất lên nhưng xung quanh sương mù quá nhiều khó có thể trông thấy nên Lệnh Hồ Xung vội hỏi

“Lệnh Hồ Xung chính là ta. Không biết cô nương là ai có quan hệ gì với những huynh đệ đang tấn công bọn ta không”

Doanh Doanh khẽ nhắc hắn

“Xung ca, huynh hãy tập trung tiếp chiêu với bọn họ đừng để mình bị thương. Để muội tiếp chuyện với cô nương đó”

Lệnh Hồ Xung nói

“Cứ quyết định như vậy đi”

Doanh Doanh hướng ánh mắt xung quanh vừa hỏi vừa tìm cách lần tìm xem Diệp Đường Yên đang đứng ở đâu

“Ta là Lệnh Hồ phu nhân xin được thay phu quân mình bắt chuyện với cô nương. Không biết quý tính đại danh cô nương là gì”

Diệp Đường Yên đáp

“Ta chỉ là một tiểu cô nương thì làm gì có quý tính đại danh. Đã để Lệnh Hồ phu nhân chê cười rồi”

Doanh Doanh lại hỏi

“Cô nương đã không muốn để lộ thân phận ta cũng không hỏi nữa. Có điều xin cô nương cho biết lí do các người năm lần bảy lượt giết hại vô số giáo chúng Nhật Nguyệt”

Diệp Đường Yên cười lớn

“Ta nghĩ Lệnh Hồ phu nhân biết rõ lí do nên mới lừa các sư đệ của ta hòng tìm được đường đến đây. Ta nói cho các ngươi nghe đừng hòng soi mói được chút tin tức gì từ bản phái của ta”

Doanh Doanh nghe những lời cô ta nói biết được đối thủ của mình không phải hạng tầm thường. Ngay cả việc mình lừa người của phái Không Động để họ gặp đệ tử Nhật Nguyệt như thường lệ đoạn nhân lúc họ ra tay xong liền cùng phu quân mình lén đi theo họ thì tới được đây mà Diệp Đường Yên cũng biết.

Thấy Doanh Doanh im lặng Lệnh Hồ Xung nói

“Ta không muốn đả thương người không thù không oán với mình. Cô nương và bọn ta có ân oán gì có thể cùng nhau nói chuyện hà tất phải động thủ như vậy”

Diệp Đường Yên cười nửa miệng

“Đúng là giọng lưỡi quen thuộc cũa những kẻ tự cho mình là danh môn chính phái”

Hà Kỳ Côn nói

“Diệp tiểu thư còn chờ gì nữa, chúng ta cùng xông lên giết hết bọn chúng là xong”

Diệp Đường Yên nói

“Vậy là thúc không hiểu ý mẫu thân ta rồi. Chúng ta ở trong tối bọn họ ở ngoài sáng, chúng ta lúc nào cũng trong thế chủ động giết bọn họ ngay thì còn gì hứng thú nữa. Có lẽ cũng đến lúc phái Không Động để cho bọn chúng thu được chút thông tin hiếm hoi”

Cô ta bỗng lên tiếng ra lệnh cho các sư đệ

“Đối thủ của mọi người là Lệnh Hồ đại hiệp và Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo uy danh lẫy lừng đấy sao còn chưa nhận thua quay về bản phái đi”

Đệ tử Không Động dừng tấn công người của Lệnh Hồ Xung lập tức phi thân vào giữa đám sương mù tới sau lưng Diệp Đường Yên đợi lệnh.

Bên phía đệ tử Nhật Nguyệt, Doanh Doanh cũng nói

“Cô nương ấy đã chịu lùi một bước mọi người cũng không cần đuổi cùng giết tận nữa. Có điều ai mà biết sau lớp sương mù kia họ định làm gì chúng ta mọi người nên chú ý phòng thủ chứ đừng buông vũ khí”

Diệp Đường Yên lẩm bẩm

“Cô ta khó ưa thật”. Dứt lời cô ta sai các sư đệ đốt đuốc lên khiến lớp sương mù xung quanh tan dần để lộ quanh cảnh tan hoang của một vùng cây sau trận chiến ban nãy. Bóng y phục của đệ tử Nhật Nguyệt và phu phụ Lệnh Hồ cũng đã hiện ra rõ rệt.

Doanh Doanh tiến về phía trước nói

“Dung nhan của cô nương không xấu tới nỗi nào sao cứ phải đứng sau lớp sương mù mà cao giọng. Như thế này có phải tốt hơn không”

Diệp Đường Yên nói

“Lệnh Hồ phu nhân kiệm lời khen thật đấy, một câu khen nhan sắc của ta rất đẹp phu nhân cũng không muốn nói ra nên mới bảo là không xấu. Ngày xưa ta cứ nghĩ Thánh cô của ma giáo nghĩ gì thì nói nấy ai ngờ lại nghĩ tới mà nói sai”

Lệnh Hồ Xung nói khẽ

“Doanh Doanh, đừng để cô nương ấy làm xao động. Chúng ta muốn gì cứ nói thẳng ra đâu cần vòng vo như vậy”

Doanh Doanh nói

“Huynh cũng trông thấy miệng lưỡi cô nương đó rồi. Không lẽ chúng ta hỏi bọn họ đang có âm mưu gì lại không dám để mật thám Nhật Nguyệt thu thập tin tức sao”

Lệnh Hồ Xung lo lắng

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao mới dò hỏi được họ đây”

Doanh Doanh nói

“Xung ca, huynh thử để ý đôi mắt của cô nương đó xem”

Lệnh Hồ Xung nhìn chằm chằm vào Diệp Đường Yên nhưng vẫn không hiểu ý của Doanh Doanh

“Huynh chẳng thấy gì cả. Nhưng hình như mắt cô nương đó không hề chớp lấy một lần thì phải”

Doanh Doanh mỉm cười

“Đúng vậy, muội nghĩ cô nương này vốn bị mù lòa. Nếu đã như thế muội có cách để dò hỏi tin tức rồi”