Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 52




Sau khi trở về Hằng Sơn phái, Điền Bá Quang đã đem tin tức hắn nhận được từ Nhật Nguyệt thần giáo kể lại cho Doanh Doanh nghe. Biết tin Lệnh Hồ Xung dẫn đầu đội tình báo Nhật Nguyệt tới thăm dò phái Không Động cô ta có đôi phần lo lắng. Tuy công phu của Lệnh Hồ Xung hiện giờ ít ai có thể là đối thủ của hắn lại thêm Dịch Cân Kinh có thể phục hồi công lực khi bị nội thương nhưng bản tính hắn rất tin người không cẩn thận sẽ bị kẻ xấu lợi dụng tấn công vào yếu điểm này.

Doanh Doanh đã dưỡng thương tại Hằng Sơn được gần ba tháng nay cơ thể ít nhiều đã hồi phục hoàn toàn. Hiện giờ tiểu sư phụ Nghi Lâm cùng Điền Bá Quang đang giúp cô ấy chuẩn bị hành lý tới Hắc Mộc Nhai. Doanh Doanh nhớ mang máng khi bản thân đang hôn mê có nghe được đôi chút cuộc nói chuyện giữa Điền Bá Quang và Nghi Lâm, thật giả thế nào cô ta vẫn chưa thể biết nay cả hai người đó đều đang ở đây Doanh Doanh nghĩ tội gì không tìm hiểu trắng đen ra sao.

Thấy Nghi Lâm đang gói lại hành lý cho mình, Doanh Doanh tiến lại gần tươi cười tiếp chuyện

“Để tỷ tự làm lấy. Thời gian qua đã làm phiền muội nhiều rồi”

Nghi Lâm nói

“Tỷ và Lệnh Hồ đại ca giúp đỡ Hằng Sơn phái bao nhiêu chuyện giờ muội chăm sóc tỷ chỉ là góp chút sức mọn thôi có đáng gì đâu”

Doanh Doanh mỉm cười

“Sao lại không đáng gì, ngày nào muội cũng tới đưa thuốc cho tỷ rất đều đặn còn giúp đỡ tỷ thay xiêm y nữa người nào không biết lại tưởng tỷ là tỷ tỷ ruột của muội đấy Nghi Lâm”

Nghi Lâm khẽ rùng mình một cái vừa đủ nhanh để Doanh Doanh kịp nhìn thấy, cô ta vờ hỏi

“À, tỷ nghe các tiểu sư phụ Hằng Sơn phái nói muội còn có một tỷ tỷ hay tới thăm muội rất đều đặn đúng không. Sao tỷ chưa bao giờ nghe muội kể về…cô ấy”

Điền Bá Quang tới đỡ lời hộ Nghi Lâm

“Thật ra dạo gần đây tỷ tỷ của Nghi Lâm sư phụ hình như có chuyện gì đó rất bận rộn đã rất rất rất lâu rồi không thấy tới Hằng Sơn phái thăm nom vì thế Nghi Lâm sư phụ rất buồn cho nên Doanh Doanh cô nương…à chết ta quên mất…cho nên Lệnh Hồ phu nhân không nên hỏi về tỷ tỷ ruột của người lúc này”

Doanh Doanh tuy tai nghe Điền Bá Quang nói chuyện nhưng mắt vẫn không rời khỏi Nghi Lâm chút nào

“Hóa ra là vậy…xin lỗi muội nhé Nghi Lâm, tỷ không biết còn có chuyện như thế xảy ra. Nếu là tỷ thì tỷ cũng buồn như muội thôi…cô nương ấy cũng thật là…dù bận rộn thế nào cũng nên dành chút thời gian tới thăm muội chứ”

Điền Bá Quang nói

“Sao hôm nay Lệnh Hồ phu nhân lại có hứng thú với tỷ tỷ ruột của Nghi Lâm sư phụ vậy. Nếu đã như thế khi nào gặp lại tỷ tỷ của người Điền Bá Quang ta sẽ dẫn cô ấy tới gặp phu nhân được không”

Doanh Doanh trừng mắt nhìn hắn đoạn bước tới gần hắn khẽ nói đủ để hắn nghe

“Thôi khỏi đi…cảm ơn ý tốt của ngươi”

Nghi Lâm được Điền Bá Quang đỡ lời từ bấy tới giờ mới bình tĩnh lại

“Để muội tiễn tỷ xuống núi”

Doanh Doanh nói

“Được, chúng ta mau đi thôi”

Điền Bá Quang nhìn theo bóng Doanh Doanh bước đi lẩm bẩm

“Người thì cũng đã chết mà cô ta còn cố bới móc ra”

Nghi Lâm vừa tiễn Doanh Doanh ra tới lối vào Hằng Sơn phái thì gặp ngay nhóm người Lam Phượng Hoàng đang tiến tới. Trông thấy Thánh cô, Lam Phượng Hoàng lập tức chạy tới

“Bái kiến Thánh cô, sức khỏe của người đã tốt hơn chưa mà đi ra ngoài thế này…lại mang theo cả hành lý nữa…người định…rời đi hả”

Doanh Doanh nói

“Ta hiện đã thành thân với Xung ca lại giao Nhật Nguyệt thần giáo cho Hướng thúc thúc rồi ngươi không cần gọi ta như vậy nữa, cũng không cần trông thấy ta là thực hiện lễ nghi rắc rối như ngày xưa”

Lam Phượng Hoàng nói

“Người không nghe Hướng giáo chủ nói gì sao. Dù có thế nào đi chăng nữa người mãi mãi vẫn là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo, gặp Thánh cô phải hành lễ là lẽ đương nhiên”

Doanh Doanh trông thấy ba đệ tử Côn Luân đi cùng Lam Phượng Hoàng bèn hỏi

“Những người này chắc không phải người sống trong Thông Thiên cốc, họ là ai vậy”

Lam Phượng Hoàng nói

“Thánh cô đúng là Thánh cô, chỉ nhìn qua cũng biết rõ trắng đen. Bọn họ là những bằng hữu tôi mới kết giao…họ đều là người Tây Vực hết”

Doanh Doanh chợt nhớ lại ngày mình gặp nạn

“Không biết vị công tử Tây Vực đó ra sao. Khi đó thế trận hỗn loạn e là lành ít dữ nhiều”

Lam Phượng Hoàng lấy chiếc cầm của Doanh Doanh cô ta tìm được trong tửu quán ra trả lại cho chủ cũ

“Trông thấy Thánh cô mạnh khỏe tôi vui quá nên quên mất…chiếc cầm này trả lại cho người”

Doanh Doanh mừng rỡ nhận lại Minh Phụng cầm

“Đây là chiếc cầm mà Xung ca mua tặng ta tại thành Lạc Dương ta cứ nghĩ đã mãi mãi mất nó rồi. Ngươi tìm thấy ở đâu vậy”

Lam Phượng Hoàng nói

“Trong tửu quán ngoại thành Lạc Dương, nơi đó hiện giờ đầy rẫy xác chết đang phân hủy. Xem ra ngày hôm đó Thánh cô và Lệnh Hồ đại ca đã có một trận giao tranh ác liệt với Kim Xà lão quái”

Doanh Doanh nói

“Phải rồi, khi đó ta đang luận cầm thì có người gây sự với Xung ca. Nhưng Kim Xà lão quái là ai”

Lam Phượng Hoàng nói

“Chính là kẻ đã gây sự với hai người đấy. Ba bằng hữu kia của tôi sống ở Tây Vực từ nhỏ nên khi trông thấy những các xác trong tửu quán họ nhận ra ngay tất cả đều do Kim Xà lão quái ở Tây Vực làm”

Doanh Doanh thầm nghĩ

“Đúng rồi, hôm đó mình cũng nghe bà ta nói chuyện bằng giọng Tây Vực ai ngờ lại chính là người được mệnh danh là Thánh độc chuyên bí mật chế độc dược theo yêu cầu của Đông Phương Bất Bại. Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã cả hai tên đó đều độc ác như nhau”

Doanh Doanh nói với Lam Phượng Hoàng

“Thôi ta phải tới Hắc Mộc Nhai tìm Xung ca gấp. Ngươi đưa bằng hữu của mình vào trong nghỉ ngơi đi”

Thánh cô vừa rời khỏi thì Điền Bá Quang xuất hiện, hắn vừa trông thấy hai đệ tử Côn Luân trói mình vào gốc cây là y như rằng lại nổi khùng lên

“Hai tên tiểu tử dám cả gan tới Hằng Sơn phái, hôm nay coi như các ngươi tận mạng rồi”

Đường Chính Thiên và Trương Thiên Lạc chỉ tay vào hắn kêu lên

“Tên đó cũng ở đây sao”

Lam Phượng Hoàng vội chạy tới nói với Nghi Lâm

“Tên Điền Bá Quang đó chuẩn bị gây lộn đấy, Nghi Lâm cô mau cản hắn lại tránh làm kinh động tới người khác”

Nghi Lâm nghe vậy liền cản Điền Bá Quang lại ngay

“Tôi…tôi nói trước…huynh không được động tay động chân tại đây đâu đấy”

Điền Bá Quang giải thích

“Nghi Lâm sư phụ không biết đấy thôi, bọn chúng chính là lũ trói ta vào gốc cây rồi hành hạ ta đủ điều, nào là uống rượu trước mặt ra, ăn đùi gà trước mặt ta…”

Nghi Lâm tức giận rồi quay người bỏ đi

“Tôi đã nói huynh đừng bao giờ nhắc đến mấy thứ thức ăn đó trước mặt tôi kia mà”

Điền Bá Quang hối hả chạy theo ngay

“Nghi Lâm sư phụ…đợi ta với. Hai tên tiểu tử chết tiệt hôm nay ta đây tha cho các ngươi đợi sư phụ ta hết giận ta sẽ quay lại tính sổ”

Lam Phượng Hoàng cười hả hê

“Haha…đúng là chỉ có Nghi Lâm sư phụ mới giúp ta cản được tên điên đó”

Lạc Hư nói

“Chúng ta vào được chưa”

Lam Phượng Hoàng vẫy tay ra hiệu cho họ đi theo ra sau núi chứ không vào thẳng phái Hằng Sơn. Thông Thiên cốc là một cốc nhỏ hậu sơn Hằng Sơn đó là nơi ở riêng của những tên kỳ nhân dị sỹ của thần giáo ra nhập phái này. Bước vào trong cốc thấy bốn bề vắng vẻ Lam Phượng Hoàng sinh nghi

“Quái thật…đừng nói là bọn họ đi tìm kẻ hãm hại Thánh cô từ khi đó tới giờ vẫn không chịu về đấy nhé. Cứ tưởng tên Kế Vô Thi chết tiệt đó ở đây ta sẽ giới thiệu Lạc Hư cho hắn, để hắn biết hắn là kẻ có của quí mà không biết giữ”

Đường Chính Thiên nhìn xung quanh cốc tỏ vẻ tiếc nuối

“Cốc này vừa nhỏ vừa chật vừa hẹp vậy mà ta cứ tưởng phải giống như Thủy Phong cốc tới tám, chín phần ai ngờ khác xa nhau một trời một vực”

Lam Phượng Hoàng nói

“Ngươi thích thì quay lại Thủy Phong cốc mà sống với thần y cô nương rồi hàng ngày phải đối diện với dáng vẻ lạnh lùng của cô ấy xem ngươi chịu nổi bao lâu”

Lạc Hư nói

“Có chỗ để nghỉ ngơi là tốt lắm rồi. Giờ quan trọng là phải đi tới đâu mới tìm được tung tích của Mạc Vô Phong”

Lam Phượng Hoàng hỏi

“Huynh có vẻ quan tâm tới người đó nhỉ không lẽ hai người thân thiết với nhau lắm sao”

Lạc Hư nói

“Đương nhiên rồi, bọn huynh sống với nhau từ nhỏ tuổi tác lại xấp xỉ nhau nên nói chuyện gì cũng tâm đầu ý hợp. Từ lâu huynh đã coi Mạc Vô Phong như đại ca của mình rồi”

Lam Phượng Hoàng giờ mới vỡ lẽ

“Ra là vậy…nhưng kể cũng lạ thật mấy tên kia đi tìm kẻ hãm hại Thánh cô đã lâu mà không có chút tin tức gì. Nếu không tìm được đáng lí ra họ phải quay về Hằng Sơn tìm cách khác nhưng nhìn chung quanh Thông Thiên cốc bụi bặm bám đã lâu chứng tỏ từ ngày hôm đó tới nay họ chưa về đây lần nào”