Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 11




Lệnh Hồ Xung vô cùng hoang mang đưa Doanh Doanh rời đi nhưng bản thân hắn thì không biết dừng chân tại nơi nào. Chợt hắn nhớ ra gần nơi đây nhất chỉ có Hằng Sơn, nếu như tới đó chắc chắn Doanh Doanh sẽ được chữa trị.

Tam Đại Tặc tuy rất hùng hổ nói có thể trị được bọn lâu la này nhưng tiếc là sức của họ đã bị mất rất nhiều từ khi dính phải thần công của Mạc Vô Phong. Bọn chúng biết lần này chắc chắn không qua khỏi bèn ôm lấy nhau cười ha hả. Tam tặc nói

“Đời này gặp được hai huynh ta sống không hề uổng”

Nhị tặc gật đầu

“Ta cũng vậy”

Đại tặc nói

“Kiếp sau chúng là đầu thai sẽ lại làm Tam Đại Tặc”

Lũ người Rắn ồ ạt trườn tới chỗ bọn chúng nhe hàm răng gớm ghiếc của chúng ra định cắn xé Tam Đại Tặc thì từng tên một kẻ thì đầu lìa khỏi cổ, kẻ thì mất đi tứ chi. Tam Đại Tặc không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ nghe tiếng kiếm đưa qua đưa lại vun vút cùng với hàng đống máu tươi bắn ra như mưa. Chẳng mấy chốc lũ người Rắn đã bị tiêu diệt hết. Kẻ vừa ra tay không ai khác chính là Mạc Vô Phong, sau khi hạ sát tất cả bọn chúng cũng là lúc hắn mất hoàn toàn sức lực cả thân người hắn đổ ập xuống. Đôi tay cầm kiếm của hắn đau nhói. Máu từ 5 vết móng tay hằn sâu của Lăng Kỳ Nhi trên tay hắn liên tục rỉ máu không ngừng. Trong khoảnh khắc Mạc Vô Phong trông thấy sư phụ hắn cách bầu trời kia không xa đang vẫy tay gọi hắn, hắn mỉm cười rơi vào khoảng không màu đen.

Đại tặc đẩy hai tên kia ra tiến tới chỗ Mạc Vô Phong

“Tên này không phải kẻ ban nãy đả thương chúng ta sao”

Tam tặc cúi xuống ấn vào người hắn vài cái

“Hình như hắn chết rồi”

Nhị tặc nói

“Hắn không những là bằng hữu của Lệnh Hồ đại hiệp lại vừa cứu mạng chúng ta. Coi như một chưởng ban nãy hắn tặng chúng ta xí xóa đi. Mau giúp hắn chữa trị”

Đại tặc lật bàn tay của hắn lên xem xét

“Hình như hắn bị trúng độc rồi. Không có thuốc giải làm sao mà cứu đây”

Tam Đại Tặc đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thanh hô

“Thần y cô nương”

Tam tặc nhảy cẫng lên

“Không lẽ chúng ta lại vác xác tới cho cô ta hành hạ sao”

Nhị tặc mếu máo

“Cái chân của đệ vẫn còn đau nhức vì cô ta này đại ca”

Đại tặc thở dài

“Nhưng bỏ mặc hắn lại đây thì chúng ta khác nào loài cầm thú chứ. Hai ngươi xem hắn vẫn còn thoi thóp kìa. Ta nghĩ cứ lôi hắn tới vứt ở Thủy Phong cốc coi như chúng ta đã có công tìm đại phu cho hắn rồi. Còn cô ta có chịu cứu hay không còn chờ xem phúc phận của hắn”

Nhị tặc gật gù

“Ý này có vẻ hay đấy, nhưng đệ nói trước đệ chỉ tới trước cửa cốc vứt hắn lại thôi. Đệ không dại gì chui đầu vào trong đó đâu”

Tam tặc đồng tình

“Vậy chúng ta quyết định chỉ vứt hắn lại cửa cốc thôi nhé. Nhất quyết không để cô ta trông thấy chúng ta”

Đại tặc nói

“Thế mà ban nãy ta còn định rủ các ngươi khi nào bình phục quay lại ăn thua đủ với cô ta ai ngờ các người đều là một lũ chết nhát”

Tam tặc phủ nhận

“Đằng nào chúng ta cũng sẽ quay lại tìm cô ta tính sổ nhưng huynh xem chúng ta đã bình phục đâu. Hiện giờ tới gặp cô ta trong tình trạng này khác nào tự nguyện tới làm bao cát cho cô ta đánh đập”

Đại tặc lôi Mạc Vô Phong lên nói với bọn chúng

“Được rồi vậy mau đi thôi, còn nán lại thêm nhỡ hắn chết lại hiện hồn về ám quẻ chúng ta cả đời”

Tam Đại Tặc cùng nhau lên đường đưa Mạc Vô Phong tới Thủy Phong cốc cầu cứu thần y cô nương ngay trong ngày hôm đó. Còn Lệnh Hồ Xung cũng trên đường đưa Doanh Doanh tới Hằng Sơn chữa trị. Lúc này đây tại Hằng Sơn nhộn nhịp vui tươi chẳng giống như vẻ thanh tịnh vốn có của nơi này. Lý do thì chắc chắn là tại bọn người Điền Bá Quang rồi. Mặc cho Lệnh Hồ Xung căn dặn họ chỉ được ở sau núi không bao giờ được bén mảng lên đại điện chính của phái Hằng Sơn nhưng vô ích. Ngày nào họ cũng nướng thịt, hò hét ầm ĩ thì làm sao mà Hằng Sơn thanh tịnh được.

Tại đại điện Hằng Sơn phái các tiểu sư phụ đang tĩnh tâm tụng kinh niệm phật. Tiếng gõ mõ đồng đều nhịp nhàng xen lẫn đâu đó âm thanh của những người phía sau núi. Ngồi trên các tiểu sư phụ một hàng là chưởng môn Nghi Ngọc đang chăm chú quan sát các đệ tử. Có vẻ như Nghi Ngọc cũng cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra rồi, đôi mắt cô ấy khẽ khép lại rồi mở ra

“Đây là mùi của…thịt”

Từ phía ngoài Điền Bá Quang hai tay giữ chặt lấy hai miếng đùi gà lớn hãy còn nóng hổi, hai chân chạy nhanh thoăn thoắt vì bị Lam Phượng Hoàng đuổi theo. Hắn cứ la oai oái nhằm thẳng đại điện nơi các đệ tử Hằng Sơn đang tĩnh tâm mà chạy tới.

Lam Phượng Hoàng biết hắn cố tình chạy vào đó để thoát thân nhưng hôm nay dù có phải đắc tội với bồ tát cô ta cũng nhất quyết bắt được tên này

“Tên chết tiệt kia, ngươi đứng lại cho ta”

Điền Bá Quang ngoái đầu lại phía sau “Đợi ta ăn xong đã nhé” rồi xông thẳng vào đại điện Hằng Sơn. Mùi thịt thơm phức trên tay hắn bay nghi ngút áp cả mùi hương nhang trong này. Các đệ tử Hằng Sơn đều lấy tay che mũi che miệng lại. Nghi Ngọc chưởng môn thấy vậy nhăn mặt lại bình tĩnh nói

“Hai người đã đặt chân lên đại điện còn hò hét ầm ĩ không những vậy còn mang theo thịt vào đây làm bọn ta khó xử. Mau quay trở ra đi”

Lam Phượng Hoàng nói

“Ngươi nghe thấy chưa Điền Bá Quang mau vác cái thân ngươi ra đây”

Điền Bá Quang nói

“Ta chỉ cướp một miếng thịt của ngươi thôi mà ngươi đuổi theo ta tới tận chân trời góc bể không biết sau này tên Kế Vô Thi còn bị ngươi hành hạ ra sao nữa”

Tiểu sư phụ Nghi Lâm lên tiếng

“Điền Bá Quang huynh mau đem chỗ thịt đó rời khỏi đây ngay”

Điền Bá Quang ngơ ngác

“Thịt này ta lấy cho sư phụ mà. Người nhìn thân hình của mình xem, càng ngày càng gầy đi, một chút thần sắc cũng không có. Người ăn chay cả đời không sống nổi đâu, nếm thử một chút thịt này”. Hắn cầm miếng đùi gà dí thẳng vào miệng Nghi Lâm nhưng may là Nghi Lâm đã nhanh chóng che miệng lại

“Xin bồ tát thứ lỗi..xin bồ tát thứ lỗi”

Điền Bá Quang lại nói

“Trời đánh còn tránh miếng ăn, người còn chưa ăn đã van xin bồ tát làm gì”

Lam Phượng Hoàng quát

“Ngươi đúng là càng ngày càng không hiểu phép tắc, Nghi Lâm sư phụ chỉ ăn chay mà ngươi dám mang cái đùi gà dí thẳng vào miệng người ta à”

Nghi Lâm thật sự không biết phải làm sao với tên Điền Bá Quang này nữa liền Nghi Ngọc trưởng môn ra ngoài luyện kiếm. Điền Bá Quang trông thấy Nghi Lâm bỏ đi cũng hớt ha hớt hải chạy theo, nhất quyết không trả cái đùi gà lại cho Lam Phượng Hoàng. Cô ta cũng không chịu thua lại tiếp tục đuổi theo hắn ra tới tận lối vào Hằng Sơn.

Nghi Lâm kêu lên

“Huynh có định bỏ miếng thịt đó đi không”

Điền Bá Quang cắn lấy một miếng thịt miệng nhai ngồm ngoàm đáp

“Thịt hãy còn nóng sư phụ đừng làm khách nữa ở đây không có ai nhìn thấy đâu mau ăn đi”

Nghi Lâm cố đứng cách xa hắn một tay che mũi nhất quyết không ngửi thêm một chút nào nữa. Chợt Điền Bá Quang cầm cái đùi gà chỉ tay về phía trước

“Lệnh Hồ Xung, huynh ấy đến đây làm gì”

Nghi Lâm tức giận

“Huynh đừng lừa ta bằng cách đó nữa. Ta không mắc mưu đâu”

Lam Phượng Hoàng cũng trông về phía xa

“Đúng là Lệnh Hồ đại ca rồi nhưng huynh ấy đang cõng ai vậy nhỉ”

Nghi Lâm thấy Lam Phượng Hoàng cũng nói vậy bèn quay ra phía sau nhìn thử. Khuôn mặt của Lệnh Hồ Xung làm sao mà cô ấy quên được, vừa nhìn một cái là Nghi Lâm nhận ra ngay. Cô ấy gọi to

“Lệnh Hồ đại ca”

Lúc này Lệnh Hồ Xung cũng trông thấy bọn họ, hắn cố chạy tới nhanh hơn ngay cả thở còn chẳng buồn. Lam Phượng Hoàng lúc này hắn tới gần mới trông rõ mặt người hắn đang cõng phía sau lưng

“Kia là…Thánh cô. Lệnh Hồ đại ca, đã xảy ra chuyện gì vậy”

Lệnh Hồ Xung không trả lời ai cả hắn vừa đi vừa nói với Nghi Lâm

“Trong phái còn phòng nghỉ nào trống không mau dẫn huynh tới”

Nghi Lâm trông vẻ mặt vội vã của hắn bèn lập tức dẫn đường cho hắn ngay. Bọn Điền Bá Quang, Lam Phượng Hoàng lo lắng đi theo họ. Đặt Doanh Doanh nằm xuống giường rồi hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Lúc này Nghi Lâm mới hỏi

“Lệnh Hồ đại ca rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. Không phải huynh và tỷ ấy đang ngao du tại Hoa Sơn sao”

Lam Phượng Hoàng cũng hỏi

“Đúng vậy, sao Thánh cô lại thành ra thế này”

Điền Bá Quang hốt hoảng

“Không phải Tam thi não thần đan lại phát tác đấy chứ”

Cùng một lúc bao nhiêu câu hỏi dồn dập ập về phía Lệnh Hồ Xung khiến hắn không biết phải trả lời từng người ra sao. Hắn nghĩ việc trước mắt là làm sao cho Doanh Doanh hồi tỉnh đã bèn hỏi Nghi Lâm

“Phái Hằng Sơn còn Bạch Vân Hùng Đản hoàn không mau lấy cho huynh”

“Muội có mang theo đây”. Nghi Lâm rút từ trong người ra một lọ thuốc nhỏ đổ ra lòng bàn tay đưa cho Lệnh Hồ Xung.

Lệnh Hồ Xung sau khi đưa viên thuốc vào miệng Doanh Doanh mới an tâm được phần nào. Hắn bấy giờ mới có thể bình tĩnh giải thích mọi chuyện cho họ nghe

“Huynh và Doanh Doanh chạm trán với hai người Tây Vực. Trông thấy bọn chúng giết người vô cớ huynh không thể ngồi yên nên mới sinh ra chuyện thế này, Doanh Doanh bị thương vì đỡ cho huynh một chưởng của bà ta”