Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 103




Tiên Gia Nhân từ tốn nói chuyện với Mạc Vô Phong

- Lần cuối ta gặp cậu, cậu chỉ là một đứa bé. Đứa bé đó giờ đã cao lớn thế này sao.

Mạc Vô Phong không nghĩ mình từng quen lão nhân gia này cộng thêm sự nóng vội đang trào dâng trong lòng nên cậu ta vẫn giữ nguyên thái độ vô lễ đó

- Ông nhận nhầm người rồi. Nhị đệ nói trông thấy hai nhân ảnh đi tới đỉnh Ngọc Phong sao ở đây chỉ có mình ông. Rốt cuộc ông đã làm gì Thủy Liên hả.

Tiên Gia Nhân đưa tay vuốt đi vuốt lại chòm râu của mình

- Ta có chút gượng gạo khi nhìn vào đôi mắt cậu. Đôi mắt ấy thực sự rất giống Tuyết nhi.

Mạc Vô Phong hội tụ khí lực vào tay xông lên tấn công lão nhân gia này. Tiên Gia Nhân giơ một ngón tay về phía trước ngăn nguồn lực của cậu ta

- Cô nương đi cùng ta không phải người cậu muốn tìm. Tên cô ta có một chữ ‘Bạch’ và nếu ta nhớ không nhầm cô ta mang họ ‘Đông Phương’.

- Đông Phương…Bạch

Đây là lần đầu tiên Mạc Vô Phong nghe được tên thật của nàng. Dù có hơi ngờ ngợ nhưng cậu ta lại thấy rất thân quen, cậu ta thu lại nguồn lực từ tay mình, thu lại ý định tấn công lão nhân gia kia

- Hóa ra đó là tên của muội. Đông Phương Bạch…tên đẹp lắm.

Tiên Gia Nhân nhìn vẻ mặt đó của Mạc Vô Phong biết ngay đó là vẻ mặt đang nghĩ về nữ nhân trong lòng. Đó cũng là vẻ mặt của ông ta mỗi khi nghĩ về Hoa Thiên Tuyết thời còn trẻ

- Xem ra cô nương đó chưa đánh mất cả hai mối tình.

Mạc Vô Phong tỏ vẻ hiếu kỳ trước câu nói này của lão nhân gia

- Cô ấy đi cùng ông một đoạn đường…cô ấy…đã nói những gì vậy.

Tiên Gia Nhân nhớ lại khúc nhạc u sầu Đông Phương Bạch gảy trước khi lên đỉnh Ngọc Phong

- Nỗi lòng đau đớn của một nữ nhân khi bị cả hai nam nhân mình đem lòng yêu thương ruồng bỏ. Có khi những gì cô nương đó phải chịu còn lớn hơn ta.

Mạc Vô Phong thấy sống mũi bắt đầu cay cay

- Cô ấy…đang ở đâu?

Những tiếng nổ lớn phát ra trên đỉnh Ngọc Phong khiến nhiều lớp tuyết dày rơi xuống bên dưới. Tiên Gia Nhân nhanh chóng kéo Mạc Vô Phong phi thân ra khỏi chân núi ngay lập tức. Ông ta đưa mắt nhìn lên trên đỉnh

- Hàn lực mạnh mẽ này không phải của cô nương ban nãy. Là ai đang ở trên đó?

Mạc Vô Phong bò dậy khỏi lớp tuyết mà cậu ta vừa ngã xuống

- Xảy ra chuyện gì vậy. Sao lại có nguồn khí lực mạnh như vậy trên đỉnh Ngọc Phong.

Tiên Gia Nhân nhún mình phi thân lên đó, Mạc Vô Phong liền bám theo ông ta ngay. Hai người một già một trẻ đáp xuống đỉnh Ngọc Phong không khỏi kinh hoàng khi trông thấy một rừng xác chết trên này, cơn chấn động ban nãy đã khiến tuyết phủ trên những cái xác vỡ hết ra.

Mạc Vô Phong đã nghe nhiều lời đồn về cấm địa bản phái nhưng cậu ta không nghĩ nơi này lại đáng sợ như vậy. Mải mê xem những cái xác cậu ấy không để ý Tiên Gia Nhân đã đi được một đoạn khá xa.

- Khoan đã. Ông còn chưa nói cho ta nghe Thủy Liên đang ở đâu.

Cậu ấy tức tối chạy theo lão nhân gia vào trong hang động và không cẩn thận liền bị trượt chân ngã lăn xuống mặt băng.

- Thứ quái quỷ gì thế này.

Tiếng của Tiên Gia Nhân vọng lại

- Dồn lực xuống huyệt Dũng Tuyền, hạ thấp thân thể trôi theo mặt băng.

Mạc Vô Phong làm thử theo lời ông ta nói, cậu ấy lấy một chân đạp nhẹ về phía sau và hạ thấp thân mình xuống, ngay lập tức thân thể Mạc Vô Phong trượt nhanh như bay về phía trước.

- Trò này hay thật…nhưng…ông đang đi đâu vậy?

Tiên Gia Nhân chỉ mất một thời gian ngắn để đi tới cái hang sâu nhất trong này. Bước chân ông ta khựng lại khi nhìn thấy lão bà tóc trắng vận bạch y kia, ông ta cứ ngỡ lại là ảo ảnh xuất hiện cho đến khi lão bà quay lưng lại. Tiên Gia Nhân làm sao có thể quên khuôn mặt đó, khuôn mặt Hoa Thiên Tuyết thời xuân trẻ, khuôn mặt nữ nhân trong lòng ông ta cứ như chẳng thay đổi chút nào, chỉ có ánh mắt kia lại lạnh lẽo tới tận tim gan.

- Tuyết nhi…

Hoa Thiên Tuyết cũng nghĩ Tiên Gia Nhân chỉ là ảo ảnh cho tới khi ông ta cất giọng nói của mình lên. Lão bà gần như phát điên khi trông thấy người bà ấy luôn hận, một tiếng thét đau khổ lại vang khắp đỉnh Ngọc Phong. Hoa Thiên Tuyết rối loạn thần trí phá tan vách hang băng rồi chạy ra ngoài.

- Đừng đi, Tuyết nhi.

Khi Mạc Vô Phong trượt tới nơi liền trông thấy Tiên Gia Nhân phi thân khỏi động băng không nói một lời nào. Lại một lần nữa cậu ấy không giữ được ông ta

- Ông còn chưa cho ta biết Thủy Liên đang ở đâu.

Gió từ cái lỗ lớn trên vách hang lùa vào khiến Mạc Vô Phong loạng choạng trượt chân thêm một lần nữa, cậu ta ngã ngay xuống nền băng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cậu ta trông thấy một nữ nhân nằm dưới đáy hồ, trông nàng giống như đang chìm trong giấc ngủ yên bình không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa.

- Không…không…Chuyện gì thế này, chuyện gì đã xảy ra vậy…

Mạc Vô Phong bò dậy đập mạnh xuống mặt hồ băng cứng như đá kia, những giọt nước mắt văng ra khắp nơi theo từng cú đập của cậu ấy.

- Ta không muốn muội chết. Ta còn…ta còn rất nhiều điều muốn nói cho muội nghe…

Bàn tay cậu ta bắt đầu rách ra, máu lăn xuống mặt hồ băng lạnh lẽo còn mặt hồ thì vẫn cứng đơ ra như thế. Mạc Vô Phong thấy rất khó thở, chưa bao giờ cậu ta rơi vào tình huống rối loạn như vậy, cậu ta gào lên trong sự bất lực. Tiếc rằng nữ nhân nằm dưới mặt hồ kia chẳng thể nghe được chút động tĩnh gì.

Mạc Vô Phong cứ nghĩ tới việc Đông Phương Bạch đã chết thì tay cậu ta lại run lên. Lực đập càng ngày càng giảm đi, cậu ta không muốn lần cuối cùng nàng nói chuyện với cậu ta lại bị cậu ta làm tổn thương. Cậu ta không muốn mất nàng dễ dàng như thế.

- Dược thảo của muội ta đã ăn hết rồi, ta không bỏ sót một cây nào cả. Ta cũng biết lỗi của rồi, muội muốn trừng phạt ta thế nào cũng được nhưng đừng dùng cách này được không.

Cậu ấy nôn ra một ngụm máu lớn rồi gục xuống mặt băng, đưa bàn tay chạm vào nơi hiện lên khuôn mặt nàng, cậu ấy thầm nhủ có thể nàng chỉ đang ngủ thôi, nàng đã quá mệt mỏi rồi. Mạc Vô Phong gắng điều hòa nhịp thở, thật khó để bình tĩnh trong tình huống này và cậu ta đang cố hết sức lấy lại tâm trí, phải như vậy mới vận được công lực từ đan điền.

- Ta phải đưa muội ra khỏi cái hang chết tiệt này.

Một nguồn dương khí toát ra khắp thân thể Mạc Vô Phong, nguồn lực mạnh mẽ từ đan điền lan truyền tới khắp kinh mạch trong cơ thể. Cậu ta dùng hết sức lực mình có trong người mang theo cả ý chí cứu sống Đông Phương Bạch đập xuống mặt băng vô tình. Băng bắt đầu nứt ra, vỡ thành nhiều mảnh khiến cậu ta rơi ngay xuống mặt nước lạnh lẽo. Chẳng sao cả, đó là ước muốn của cậu ấy, nguồn dương khí kia bảo vệ Mạc Vô Phong khiến cậu ta thắng được cái lạnh cắt da cắt thịt dưới đáy hồ, cậu ấy ôm chặt lấy thân thể của nàng ngoi lên mặt nước.

Mạc Vô Phong kéo lại bộ y phục xộc xệch của nàng, dựng nàng ngồi dậy. Dương khí của Cửu Dương thần công từ từ đi vào cơ thể nàng, truyền hơi ấm quý giá cho nàng. Thấy nàng bắt đầu ho sặc sụa, cậu ấy thu lực để nàng tựa vào người mình. Mạc Vô Phong nắm chặt đôi tay lạnh giá của nàng và thì thầm vào tai nàng

- Muội không giết người, muội không làm gì sai cả. Người sai là ta, ta tới đây để nhận lỗi với muội.

Đôi mắt nàng khẽ mở ra, khuôn mặt Mạc Vô Phong dần dần hiện rõ hơn bao giờ hết, không còn trong trí tưởng tượng của nàng nữa mà bằng xương bằng thịt

- Không…cần đâu. Tìm Tuyết Liên Hoa…gửi đến Thủy Phong cốc…Để ta…chết tại đây đi, ta rất mệt, ta kiệt sức rồi…ta không còn tương lai nữa.

Mạc Vô Phong nuốt nước mắt vào trong, bàn tay cậu ấy vuốt nhẹ lên gương mặt trắng bệch của nàng

- Không được nghĩ thế. Một kiếp người vô cùng quý giá, nếu vẫn có thể sống thì phải sống, ngày hôm nay muội buồn không có nghĩa ngày mai, ngày kia niềm vui sẽ không xuất hiện. Muội quên rằng ta đã từng nói muốn cùng muội đi nốt chặng đường còn lại sao. Lời ta nói ra nhất quyết không hối hận, ta không quan tâm khi xưa muội là ai, từng làm những việc gì, ta chỉ biết nữ nhân đang nằm trong vòng tay ta hiện giờ, trông cô ấy thật đẹp. Cuộc đời cô ấy là một khúc nhạc buồn, cô ấy luôn tỏ ra cứng rắn, bị thương rất nhiều mà chẳng một lần kêu đau. Không biết từ khi nào nhìn những vết thương của cô ấy ta lại xót xa đến vậy, ta muốn dành cả đời còn lại giúp cô ấy chữa lành vết thương.

Bàn tay run rẩy của cậu ấy đưa lên chỉ chờ bàn tay lạnh giá của nàng nắm lấy, cậu ấy có thể trông thấy khuôn mặt mình ẩn sau đôi mắt ngấn lệ của nàng. Nàng gắng sức nâng bàn tay cứng đờ của mình lên, khi tay nàng sắp chạm tay cậu ấy thì nàng mất hoàn toàn nhận thức, bàn tay nàng buông thõng xuống trước sự bàng hoàng của Mạc Vô Phong.

Mạc Vô Phong sợ nàng sẽ chết, cậu ta áp mặt xuống lắng nghe được nhịp tim đập của nàng mới an tâm phần nào. Cậu ấy cởi bỏ chiếc áo mình đang mặc ra quấn quanh người nàng, nhấc nàng lên tay rời khỏi đỉnh Ngọc Phong. Cậu ấy không còn nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai nữa vì đang phải dành toàn bộ sự tập trung nghe từng nhịp thở phát ra từ Đông Phương Bạch suốt cả chặng đường từ trên núi tới phái Côn Luân. Cánh cửa căn phòng của Mạc Vô Phong vẫn mở toang từ khi cậu ta cùng ba người kia lên núi và nó chỉ được đóng lại khi Mạc Vô Phong bế Đông Phương Bạch bước vào bên trong.

- Muội thấy ấm hơn rồi chứ.

Nàng không đáp lại nhưng nàng vẫn nghe thấy, không những nghe thấy giọng nói của cậu ấy mà còn nghe được từng nhịp thở vội vã vì lo lắng của cậu ấy. Đông Phương Bạch đã từng ước rằng mình sẽ được người khác quan tâm dù chỉ một lần trong đời sau đó nàng có phải chết ngay cũng được. Được cậu ấy đặt nhẹ lên giường nàng thấy ấm áp hơn rất nhiều, ấm cả thể xác lẫn con tim. Nàng rất muốn đáp lại tình cảm của cậu ấy ngay lúc này nhưng toàn thân nàng rất đau, đau tới mức không cử động nổi.

- Y phục muội đã ướt đẫm, nếu không thay ra ngay muội sẽ bị cảm mất.

Cậu ta đắp chiếc chăn da thú lên người nàng, hai tay luồn vào bên trong cởi bỏ y phục của nàng. Với tình trạng hiện giờ nàng hoàn toàn không thể ngăn cậu ấy có điều thực tâm nàng chẳng hề muốn ngăn cậu ấy, từng chiếc áo trên người nàng được cậu ấy lôi ra, đặt xuống tấm thảm cạnh giường, chỉ trong phút chốc thân thể nàng đã trần trụi trong chăn.

Mạc Vô Phong tựa vào bên giường nhìn nàng đang say giấc, ánh nến khiến căn phòng trở nên sáng rực, khiến gương mặt nàng không còn trắng bệch, tái nhợt nữa. Cậu ấy lại luồn tay vào trong chăn, nắm chặt đôi tay lạnh như băng của nàng, áp bàn tay nàng lên má mình.

- Đêm muội bỏ đi, ta đã rất sợ, ta sợ bóng tối xung quanh khu rừng nhưng lại chẳng muốn mặt trời xuất hiện bởi nếu mặt trời cứ xuất hiện ngày nào mà ta chưa tìm thấy muội ngày đó ta còn sợ hơn nữa. Ta sợ muội sẽ tự làm hại bản thân mình với tâm hồn thương tổn, ta sợ muội đã hận ta rồi. Càng nghĩ tới những nỗi sợ ta càng muốn gặp muội, muốn nghe giọng nói của muội, muốn xin muội tha thứ.

- Lạnh quá…

Nghe thấy giọng nói yếu ớt phát ra, cậu ấy kéo chiếc chăn lên tới cổ nàng, hơi thở của nàng phả thẳng vào mặt cậu ấy. Gương mặt nàng dưới ánh nến mập mờ thật dễ khiến trái tim cậu ấy rung động, hút tâm trí cậu ấy vào sâu trong thế giới hư vô kia, thế giới chỉ có hai người. Cậu ấy bắt đầu mường tưởng thân thể nàng trông như thế nào sau lớp chăn kia, thế rồi cậu ấy tự trấn tĩnh lại bản thân, lắc đầu nguầy nguậy đánh tan sự tưởng tượng mỗi lúc một rõ rệt của mình.

- Không ổn rồi. Để một mình cô ấy nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.

Mạc Vô Phong định ngồi dậy bước ra bên ngoài thì cánh tay nàng liền cử động, với lấy bàn tay cậu ấy, nắm chặt lại. Nàng đã tỉnh, hai mắt nàng mở ra nhìn cậu ấy không rời. Cậu ấy quỳ xuống bên giường, nắm chặt bàn tay nàng và nói khẽ

- Đừng sợ, ta ở ngay bên ngoài. Trong người ta rất nóng, muốn ra ngoài một chút, mặc dù rất muốn ngồi bên muội nhưng chỉ sợ lát nữa ta sẽ…

- Ta sẽ…

Đôi mắt ẩn chứa nhiều tâm tư của nàng vẫn nhìn cậu ấy thay cho lời nàng muốn nói. Cậu ấy không hiểu nàng muốn nói gì mà tự hiểu theo ý mình, mà cho dù bây giờ nàng có nói gì đi chăng nữa cũng đã muộn. Cậu ấy kéo bàn tay nàng đặt lên lồng ngực nóng ran của mình, nàng mỉm cười rồi kéo lại bàn tay cậu ấy đặt lên trái tim mình. Trong căn phòng tĩnh lặng với những cây nến mờ ảo, chỉ còn nghe tiếng nhịp tim hai người đang đập, rất nhanh, rất đều. Cậu ấy vẫn quỳ bên giường, tự tay cởi dần y phục của mình, từ chiếc áo tới chiếc đai lưng, cởi đến đây cậu ấy có hơi ngập ngừng. Nàng lại mỉm cười, nhẹ kéo chiếc chăn đắp trên người sang một bên. Thân thể nàng hiện hữu ngay trước mắt cậu ấy, vượt xa khỏi trí tưởng tượng ban nãy, cậu ấy thầm nhủ mình phải yêu nàng ngay, yêu nàng ngay lúc này. Cậu ấy đứng dậy, cởi nốt những mảnh vải còn mặc lại trên người và bước lên giường, tới bên nàng. Cậu ấy nằm đè lên người nàng, truyền hơi ấm cho nàng, đưa tay vuốt ve mái tóc đen láy của nàng, hương thơm nồng dịu của nàng tỏa ra vây lấy thân thể cậu ấy.

- Nhân lúc ta còn kiểm soát được dục khí trong người nàng hối hận vẫn còn kịp đấy.

- Không hối hận.

Câu trả lời của nàng, cậu ấy nghe rất rõ mà vẫn muốn hỏi lại một lần nữa.

- Thật không?

Giọt lệ lại lăn dài trên má nàng, chưa ngày nào nàng khóc nhiều như hôm nay.

- Thật.

Nhìn nàng khóc, cậu ấy cũng khóc, giọt nước mắt của cậu ấy rớt xuống má nàng, hòa quyện với giọt nước mắt của nàng.

- Vậy nàng đừng khóc nữa, ta cũng không khóc nữa. Những chuyện không vui trước kia hãy quên hết đi, đêm nay nàng chỉ việc ôm chặt lấy ta và cảm nhận thôi còn ta sẽ bù đắp hết những tổn thương nàng phải một mình chịu đựng suốt thời gian qua.

Hai người quàng tay qua cổ đối phương quấn chặt lấy nhau trao nhau từng nụ hôn say đắm, nụ hôn của nàng thì nhẹ nhàng, ngọt lịm còn nụ hôn của cậu ấy lại mạnh mẽ, dồn dập. Cậu ấy đưa tay ra sau gáy nắm chặt bàn tay của nàng, nàng cũng nắm chặt lấy bàn tay ấy. Bàn tay còn lại cậu ấy xoa nhẹ những vết sẹo hằn trên thân thể nàng và thầm nguyền rủa lũ khốn làm ra chuyện đó. Sau khi kết thúc nụ hôn say đắm cậu ấy mới bắt đầu xâm nhập vào cơ thể nàng, hơi thở của nàng nhanh hơn, nhịp tim của nàng cũng nhanh hơn, những cánh tay không ngừng khám phá thân thể đối phương, lần đầu họ được trải nghiệm cảm giác đặc biệt này, ướt át mà lại ấm áp.

Cậu ấy gắng trao hết cho nàng những rung động ngọt ngào nhất, gắng không làm nàng đau. Hai cánh tay nhỏ nhắn của nàng càng ngày càng siết chặt thân hình rắn chắc của cậu ấy, nàng muốn sống mãi trong giây phút này, sống mãi trong thế giới riêng của hai người. Cả cậu ấy cũng vậy, chuyện này khiến cậu ấy trưởng thành hơn, lần đầu cậu ấy được yêu một nữ nhân, yêu thật lâu, yêu quên mình. Mùi vị của tình yêu thôi thúc cậu ấy càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Một tiếng kêu nhỏ của nàng vang lên bên tai cậu ấy, chuyển động của cậu ấy cũng chậm dần rồi kết thúc.

Mười ngón tay đan xen vào nhau, hai khóe môi mỉm cười nhìn nhau. Sau khi những cơn đau tê dại tan biến nàng nhận ra thân xác mình đã thuộc về cậu ấy, nàng không thấy tiếc nuối, mới hôm qua nàng còn nghĩ bản thân sẽ chẳng bao giờ biết đến thứ xúc cảm ngọt ngào này, một dòng suối ấm áp tuôn trào khiến thân xác nàng tê dại. Nàng thoáng trông thấy cậu ấy đang để ý đến thứ mình vừa lấy đi của nàng nên nàng vội khép hai chân lại, nàng thầm nhủ dù sao cũng đã cướp đi sự trong trắng của người khác sao còn dám nhìn chằm chằm như thế. Cậu ấy cũng biết nàng đang ngại ngùng nên kéo chiếc chăn da thú đắp lên thân mình cả hai, không quên trao cho nàng nụ hôn nồng ấm và ôm chặt lấy nàng chìm sâu vào giấc ngủ.

Nàng đưa mắt nhìn cậu ấy, khóe môi khẽ mỉm cười. Cánh tay nàng cũng đưa lên ôm lấy tấm lưng trần kia, nàng nằm trong vòng tay cậu ấy một lúc lâu như để ghi nhớ khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi này, ghi nhớ hơi thở ấm nồng ấy. Đợi Mạc Vô Phong ngủ say, nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi chăn. Nàng nhặt lấy bộ y phục của mình nằm dưới bộ y phục của cậu ấy khoác lại vào người rồi ngồi xuống giường cột lại mái tóc đen dài. Nhìn khuôn mặt cậu ấy, nàng không đành lòng ra đi, nàng đắp lại chiếc chăn lên người cậu ấy thật gọn gàng. Nàng mở cánh cửa bước ra ngoài, cơn gió lạnh ập ngay vào người mà nàng vẫn thấy ấm áp lắm. Cánh cửa từ từ đóng lại, che đi khuôn mặt đang ngủ say của cậu ấy.

Sức khỏe của Đông Phương Bạch đã hoàn toàn hồi phục sau khi nhận Cửu Dương thần công từ Mạc Vô Phong trên cấm địa Côn Luân. Nàng có thể cảm nhận được điều đó, cảm nhận được nguồn dương khí của cậu ấy đang chảy trong từng huyết mạch của mình. Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, nàng rảo bước chậm rãi lên dãy núi, tạm gác giấc mơ đẹp đẽ trở lại với hiện thực cuộc sống. Đông Phương Bạch nhớ lại những gì trong sách viết rằng Tuyết Liên Hoa treo mình trên tuyết vì vậy nàng suy luận có thể thứ thần dược này mọc ra từ những vách đá trên núi.

Cách hướng đi của nàng vài dặm về phía Tây, có tầm vài chục thương nhân tụ tập quanh một vách đá cheo leo, dựng đứng. Bọn họ khoác những chiếc áo da thú ấm áp, bịt mặt kín mít, bên cạnh mỗi người đều có một con ngựa lông xám trở nhiều đồ đạc cồng kềnh trên lưng. Có vẻ như cuộc tụ tập đã kết thúc, đám đông tản ra nhường chỗ cho một tên thương nhân trẻ bước tới vách đá. Hắn thò tay vào một cái bao cũ kỹ trên lưng ngựa của mình lấy ra chiếc móc sắt được nối với đoạn dây thừng dài, bàn tay hắn nắm chắc chiếc móc lắc thật mạnh. Cái móc lao quanh cánh tay hắn vài vòng rồi bay thẳng lên không trung đâm phập vào vách đá. Hắn cẩn thân giật mạnh dây thừng và yên tâm khi chỉ có những mảnh đá nhỏ rơi xuống còn chiếc móc thì rất chắc chắn.

- Gắng lên. Gắng lên.

Những tiếng cổ động bên dưới giúp hắn ngày một leo cao hơn, đích với tới của hắn chính là những bông hoa mọc trên vách đá cao kia, cách móc sắt của hắn một tầm với. Một tiếng kêu thất thanh phát ra từ miệng hắn, chiếc móc sắt không chịu đựng thêm được nữa đã bật ra khỏi mặt đá.

Rơi từ độ cao hằng trăm trượng xuống hắn chỉ biết la hét om sòm. Khi hắn tưởng mình sắp được gặp thần chết thì Đông Phương Bạch khinh công tới từ đằng xa cứu lấy cái mạng tên thương nhân đó. Nàng nhẹ đáp xuống đất trong tiếng hò reo của những tên thương nhân khác.

- Đa tạ tiểu thư ra tay tương trợ.

Tên thương nhân suýt bỏ mạng vì cố lấy Tuyết Liên Hoa chạy đi thu gom lại cái móc sắt rồi vắt qua mình con ngựa. Chứng kiến sự thất bại của hắn mấy người kia chán nản thu gom đồ đạc chuẩn bị rời đi. Đông Phương Bạch cũng đã trông thấy Tuyết Liên Hoa mọc trên vách đá cheo leo kia, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu nàng

- Nếu ta lấy được dược thảo trên vách đá các ngươi có muốn mua lại không.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ nghi ngờ. Tên thương nhân vừa được nàng cứu giúp liền lên tiếng trước khi có ai đó cướp mất cuộc giao dịch quý báu này

- Tiểu thư lấy được dược thảo, giá nào tôi cũng trả.

Thấy tên kia nhanh nhẹn đồng tình những tên thương nhân khác cũng đồng loạt giở đống ngân phiếu cất kỹ trong túi áo ra thi nhau trả giá.

- Một bông sáu ngàn lượng.

- Ta mua một bông tám ngàn lượng, có nhiều ta trả nhiều hơn.

Đông Phương Bạch biết rằng Tuyết Liên Hoa là thần dược nhưng đắt tới mức này thì nàng không nghĩ tới. Thấy bọn họ ganh đua trả giá quyết liệt nàng đành cất tiếng

- Dược thảo có hạn, ta sẽ lấy cho mỗi người các ngươi một bông, mỗi bông năm ngàn lượng.

Chẳng chờ bọn họ đồng ý vì nàng biết mấy tên thương nhân tại Tây Vực suy nghĩ rất cặn kẽ, rất lâu la. Nàng lấy chiếc móc sắt của tên suýt chết ban nãy ném lên vách đá rồi men theo đó khinh công lên cao dễ dàng thu thập được rất nhiều dược thảo trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ.

- Tiểu thư nên suy nghĩ lại đi, năm ngàn lượng quá rẻ. Nếu tiểu thư bán hết cho tôi, mỗi bông tôi trả một vạn lượng.

Nàng ngắt lời của tên thương nhân tham lam kia

- Ngươi còn nói nữa ta sẽ không chia cho ngươi. Ta nghĩ các ngươi có công giúp ta tìm được vị trí dược thảo nên ta mới ra giá đó.

Những tên thương nhân đành kiềm chế lòng tham của mình, đưa ngân phiếu đổi lấy Tuyết Liên Hoa. Số dược thảo còn lại Đông Phương Bạch giữ trong người để đem về trung nguyên. Ngân phiếu kiếm được từ việc bán dược thảo nàng trả một nửa cho tên thương nhân được nàng cứu kia nhờ hắn đưa nàng qua quan khẩu. Tất nhiên hắn vui vẻ nhận lời vì món hời nàng cho quá lớn.

Sau khi đưa nàng về tới trung thổ, tên thương nhân xuống ngựa từ biệt rất lễ phép rồi quay lại Tây Vực tiếp tục chuỗi ngày buôn bán. Đông Phương Bạch trở về nơi nàng nhờ tên tiểu nhị bán cây trâm dùng toàn bộ số tiền còn lại chuộc lấy nó. Trong khi ông chủ mừng rỡ đếm từng tờ ngân phiếu thì nàng mỉm cười ngắm cây trâm đó thật lâu.

- Chắc giờ này chàng đang tự hỏi ta đi đâu phải không, Vô Phong.

Đông Phương Bạch cất cây trâm vào trong áo, đôi chân nàng rảo bước về cốc Thủy Phong. Tiêu Sương Vũ và trâm Tịnh Hiên luôn xa nhau như vậy, một vật tượng trưng cho tình yêu trên thiên giới, một vật tượng trưng cho tình yêu dưới địa phủ, hai vật ấy mãi mãi không thể ở bên nhau. Vì thế trên tiêu Sương Vũ và trâm Tịnh Hiên đều được khắc một cặp phượng trên thân, ngay từ đầu hai vật đó đã chẳng cần có đôi có cặp.

Tuyết tại trung nguyên đã ngừng rơi, không biết tới khi nào trận tuyết mới sẽ xuất hiện còn tuyết tại Tây Vực luôn gào thét từng giờ, không biết tới khi nào mới ngưng. Khi bức thư Đông Phương Bạch để lại cho Mạc Vô Phong đã khô mực từ lâu, những ngọn nến chập chờn trong phòng đã cháy tới chân cậu ấy mới thức dậy. Hình ảnh nàng trong giấc mơ tan biến, hình ảnh nàng ngoài hiện thực cũng tan đi có điều Mạc Vô Phong vẫn nhắm chặt hai mắt chưa muốn dậy ngay. Cậu ấy có thể tưởng tượng ra nàng đang nằm ngay cạnh mình, vẫn chìm sâu trong giấc ngủ đợi cậu ấy đánh thức. Bàn tay cậu ấy lần mò trong chiếc chăn ấm, gắng tìm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, cậu ấy định sẽ ôm nàng thêm một lúc nữa sau đó mới tỉnh dậy và cùng nàng đi tắm rửa, nếu nàng thấy đói cậu ấy sẽ đưa nàng xuống núi ăn những món nướng ngon nhất Tây Vực, vài ngày sau cậu ấy sẽ thành thân với nàng.

Lúc này Mạc Vô Phong mới chịu mở mắt, cậu ấy ngồi dậy nhìn quanh căn phòng vắng lặng, lần này cậu ấy chắc chắn mình không mơ, những cái ôm của nàng vẫn tồn đọng trong cảm giác cậu ấy, mùi hương của nàng ám vào cơ thể cậu ấy, tai cậu ấy vẫn nghe đâu đó hơi thở của nàng.

- Nàng dậy rồi sao…

Chẳng có ai đáp lại câu hỏi này của Mạc Vô Phong, cậu ấy vẫn ngồi trên giường cố gắng không nghĩ đến những điều tệ nhất và trấn an bản thân rằng có thể nàng chỉ đi dạo đâu đó thôi, giống như lần nàng biến mất tại Tửu Khí Ấp.

- Bình tĩnh nào, nàng vẫn còn ở đây, nhất định vẫn còn ở đây.

‘Cạch’. Tiếng ai đó đang đập vào cánh cửa khiến Mạc Vô Phong mừng rỡ, cậu ấy định gọi tên nàng nhưng một giọng nói khác vang lên sau cánh cửa khiến cậu ta hụt hẫng.

- Chưởng môn sư huynh. Xảy ra chuyện rồi.

Mạc Vô Phong vội vã mặc lại y phục cho chỉnh tề sau đó chạy ra mở cửa

- Tiểu Ni, muội có thấy một…

- Xảy ra chuyện lớn rồi, chưởng môn sư huynh mau ra ngoài xem đi.

Mạc Vô Phong định hỏi hướng nào xảy ra chuyện thì những tiếng động chói tai vang lên, giống như có rất nhiều nguồn kình lực giao tranh, bất phân thắng bại. Cậu ta phi thân ra nơi đó liền trông thấy lão nhân gia và một nữ nhân tóc bạc giao chiến với nhau. Không những vậy còn nhìn thấy ba người Mộc Từ Thiên, Huỳnh Cao Thái và Đường Chân đứng bàn tán giống như đang tranh luận điều gì vậy.

- Đại ca, huynh biến mất đi đâu từ sáng hôm qua tới tận sáng hôm nay vậy.

Huỳnh Cao Thái vừa gọi vừa vẫy tay để cậu ấy trông thấy bọn họ. Mạc Vô Phong đi ra đó thắc mắc về hai tiền bối kia

- Lão nhân gia kia ta biết còn nữ nhân tóc bạc đó là ai.

Mộc Từ Thiên nói với vẻ ngưỡng mộ

- Cả hai ta đều không quen có điều họ đã giao đấu đúng một ngày, một đêm rồi. Đúng là sức lực vô song mà.

Đường Chân còn bồi thêm vài câu

- Không những thừa sức thừa lực họ còn thừa cả hơi nữa, cả đêm qua họ không ngừng đấu khẩu với nhau.

Mạc Vô Phong nhớ lại đêm qua khi cậu ấy trượt tới hang băng thì trông thấy lão nhân gia đang đuổi theo ai đó

- Không lẽ chính nữ nhân tóc bạc kia đã hãm hại nàng.

Cậu ta vận Cửu Dương thần công, xông vào giữa hai nguồn kình lực kia trước sự ngăn cản của ba người họ. Lão nhân gia vô cùng bất ngờ khi trông thấy Mạc Vô Phong hành động thiếu kiên nhẫn như vậy. Cả đêm hôm qua, ông ta đã gắng sức bắt chuyện với Hoa Thiên Tuyết nhưng bà ấy không cho ông ta một cơ hội giải trình bởi vậy lão nhân gia mới dụ bà ấy vào địa phận phái Côn Luân.

- Cô nương là ai. Tại sao muốn hại chết Đông Phương Bạch.

Lão nhân gia liền mắng mỏ cậu ấy

- Vô phép. Tuyết nhi chỉ kém ta vài tuổi sao cậu dám nói năng như vậy.

Mạc Vô Phong thất kinh hồn vía, thu lại kình lực

- Trông ông chẳng giống đang nói đùa chút nào có điều khuôn mặt này đâu phải của một bà lão chứ.

Hoa Thiên Tuyết cười ngạo nghễ, mắt vẫn không rời khỏi Tiên Gia Nhân, trông bà ấy cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta ngay tại đây

- Ta sẽ coi câu nói của tiểu tử ngươi là một lời khen vì vậy ta cho ngươi một cơ hội rời khỏi đây ngay trước khi ta xé xác ngươi ra thành trăm mảnh.

Tiên Gia Nhân không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, ông ta thu lực lại chấp nhận để Hoa Thiên Tuyết đánh mình một chưởng. Kình lực của bà ấy khiến lão nhân gia ngã quỵ xuống đất, giọt máu đỏ phun lên giữa màn tuyết rơi trắng xóa.

- Ông nghĩ chịu lãnh một chưởng từ tay ta, ta sẽ mủi lòng sao. Ông ép ta rời khỏi đỉnh Ngọc Phong, còn dẫn ta tới nơi này khác nào ép ta tức mà chết. Hàng chục năm nay ta vẫn nhớ như in nỗi đau các người gây ra cho ta. Đằng nào cũng ta cũng đã ra mặt rồi, hôm nay ta giết chết ông ngay tại đây, ngày mai ta sẽ tới trung nguyên giết chết Diệp Ngân Bình sau đó cùng các người tới âm tàn địa phủ, giết các người thêm một lần nữa. Dù kiếp này hay kiếp sau ta vẫn bám theo các người, mãi mãi không tha cho các người.

Mạc Vô Phong nghe những lời này toàn thân liền sởn gai ốc, cậu ấy đang nghĩ xem lão nhân gia đã gây thù chuốc oán gì với lão bà kia mà khiến bà ấy hận ông ta đến vậy. Dù không hiểu chuyện nhưng cậu ta không thể để máu đổ trong phái Côn Luân.

- Bà bà ơi, có chuyện gì khoan hãy nóng giận, từ từ giải quyết hiểu lầm sẽ tốt hơn. Dù sao lão nhân gia cũng không còn ý định chiến đấu hay là bà bà tha cho ông ấy đi.

Hoa Thiên Tuyết hướng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn thẳng vào tên tiểu tử liều lĩnh kia. Trông thấy ánh mắt cậu ấy, khuôn mặt cậu ấy bất giác lão bà không kìm được lòng.

- Hài nhi, có phải con đã trở về không, vì nhớ mẹ nên con đã trở về từ địa phủ.

Lão bà tiến về phía cậu ta một bước cậu ta lại lui một bước, đối đầu với một cao thủ như vậy cẩn thận vẫn là trên hết. Nếu lãnh phải một chưởng của bà ta họa chăng Cửu Dương thần công của Mạc Vô Phong phải luyện tới tầng cao nhất mới mong giữ được tính mạng.

- Bà bà sao vậy. Có phải bà nhận nhầm người không, ta không phải hài nhi của bà.

Lời nói đó như giằng xé tâm can Hoa Thiên Tuyết, bà ta run lên, lấy hai tay cào cấu cơ thể mình. Sự tức giận của lão bà được truyền hết vào khí lực trong huyết mạch bà ta, tiếng kêu hãi hùng của bà ta vang lên khiến mặt đất vương đầy tuyết bị đẩy lên không trung.

- Tại sao các người đều không muốn làm hài nhi của ta. Tại sao, tại sao. Ông trời đáng chết, mau trả hài tử lại cho ta nếu không ta sẽ giết ông, ta sẽ giết ông.

Tiên Gia Nhân bước đi khập khiễng, kéo Mạc Vô Phong lùi ra phía sau, tránh cơn chấn động kia. Nhìn Tuyết nhi đau khổ như vậy, trong lòng ông ấy cũng không dễ chịu gì. Một câu nói cũng khó có thể phát ra thành lời, chỉ một câu nói của Tiên Gia Nhân lúc này thôi cũng đủ ngưng được nỗi đau của Hoa Thiên Tuyết mà câu nói ấy cứ tồn đọng trong tim, nhất thời chưa tìm được cách mở lời.